Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 22: Chương 22: Có cừu tất báo, nhân tiện càn quét đồ




Vào buổi sáng, Tiêu Văn cảm thấy miệng được thỏa mãn, ngày hôm qua ăn xong có điểm đáng tiếc a, vì sao không lưu lại một chút để sáng nay ăn với bánh mỳ quá hạn đâu?

Sắp ly khai rồi nên hôm nay phỏng chừng không cần đi đánh tang thi, mà chung quanh cũng không còn tang thi nữa. Lười biếng nằm trên sô pha, Tiêu Văn chẳng muốn động, hôm nay rốt cuộc có phải xuất môn đánh tang thi hay không a.

Hai tay che mặt, miệng chậm rãi lẩm bẩm: “Ngô, khi nào mới không còn tang thi đây, ta chán ghét đánh tang thi, tang thi cái gì chứ thực chán ghét a!”

Lại trở mình, hôm nay rốt cuộc có đi hay không đây. Tang thi huynh ngươi xuất hiện nhanh lên, bằng không hôm nay ta liền bãi công, “Chán ghét tang thi, chán ghét tang thi huynh!”

Tiêu Văn hôm nay cảm thấy thực phiền, vấn đề ở chỗ ngày hôm qua được ăn thịt, con người thôi, không được ăn ngon thì thôi, ăn ngon rồi lại hy vọng vẫn được ăn nữa, sau đó lại muốn ăn ngon hơn. Này quả nhiên là chân lý, Tiêu Văn hiện tại cũng rất muốn ăn thịt nướng nha. Ngẫm lại hương vị kia thật sự rất thèm a.

“Ực!” Nuốt một ngụm nước miếng, Tiêu Văn cảm thấy dường như ngửi thấy hương vị thịt nướng, cuộc sống này không biết phải trải qua thế nào.

Vặn vẹo ~~ vặn vẹo ~~, Tiêu Văn nằm ở sô pha không thèm để ý cái gì gọi là hình tượng, nơi này chỉ có mỗi cậu là người sống cùng với tang thi huynh, mất mặt cũng không ai biết. Cho nên Tiêu Văn làm nũng hết sức, bởi vì là cô nhi, Tiêu Văn thường xuyên tự làm nũng với chính mình, an ủi bản thân.

“Ngô ~~ đáng ghét, tang thi huynh đáng ghét, tại sao chỉ cho ta có một hộp a, ta bây giờ còn muốn ăn mà, tang thi huynh đáng ghét ~ đáng ghét ~!” Tiêu Văn hảo hảo mà phát tiết một chút, sau đó lẳng lặng nằm úp sấp, một lúc sau tiếng ngáy nhẹ nhàng truyền đến.

Cậu đang ngủ, đúng vậy, tại cái thời mạt thế này có thể không phiền lụy mà im lặng ngủ một giấc là chuyện thực hạnh phúc.

Không hề phát ra thanh âm, tang thi huynh chậm rãi từ từ đi đến bên người Tiêu Văn, Nhìn sủng vật đang ngủ say, tang thi huynh hơi hơi nở nụ cười. Ngồi xổm xuống thật cẩn thận vươn tay, dùng ngón trỏ từng chút từng chút dịch tới gần khuôn mặt Tiêu Văn bởi vì đè trên cánh tay mà có vẻ phúng phính.

Chọc, nhẹ nhàng mà chọc một cái, nhìn sủng vật bị ngón tay lạnh như băng chọc không thoải mái nhíu mày, tang thi huynh vô lương nở nụ cười, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tiêu Văn, hắn mi hơi nhíu. ‘Đáng ghét?’ Hắn lẳng lặng nhìn sủng vật, là do hắn lúc trước không nuôi nấng sủng vật cẩn thận sao, làm cho sủng vật có điểm chán ghét mình. Xem ra thật sự phải đi lấy ‘thức ăn gia súc’ về, hy vọng lần sau sủng vật sẽ nói ‘Thích’.

Lại chọc chọc một chút, nhìn cái má đô đô bị chọc đến lõm vào, tang thi huynh nở nụ cười, sủng vật thật ngoan a, chủ nhân ta đây liền mang thức ăn ngon về cho ngươi.

Nhìn sủng vật bộ dáng ngủ say sưa, tang thi huynh hồi tưởng lại những gì sủng vật nói, ừm, hình như nghe sủng vật nói qua: ‘Tiêu Văn ta thật không hay ho!’ gì đó. Như vậy sủng vật tên là Tiêu Văn?

Nghĩ đến sủng vật lúc trước phát ra thanh âm thế nào, tang thi huynh thử há miệng thở dốc: “Cười …” thanh âm rất nhẹ rất nhẹ chỉ sợ đánh thức sủng vật, hắn lại không muốn cách sủng vật quá xa.

Nhíu mày, không đúng, lại lần nữa.

“A …” có điểm mất mát, vẫn chưa đúng, lại nữa.



“Tiêu…” kiên trì không ngừng thử, tang thi huynh lần này cười thực vui vẻ.

“Tiêu …Văn …” cẩn thận từng chút gọi tên sủng vật, nhìn sủng vật bộ dáng khi ngủ thực thỏa mãn.

Tiêu Văn thoáng nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng “Ưm!” Sau đó lại không có động tĩnh, chỉ lẳng lặng ngủ.

Tang thi huynh ngây người một hồi lâu mới đứng dậy đi về phía ngoài cửa, thời điểm đến cạnh cửa lại quay đầu nhìn thoáng qua sủng vật đang ngủ say. Ánh mắt kia thực ôn nhu.

Tiêu Văn vẫn như trước ngủ say như chết, cậu không biết tang thi huynh hôm nay mở miệng nói chuyện, xuỵt! Bởi vì cậu đang ngủ.

Tang thi huynh từ trong khóm cây thật nhanh chạy ra, hiện tại phải nhanh đến xem nhóm ‘thực vật’ kia chạy đi đâu rồi, hy vọng không đem ‘thức ăn gia súc’ tất cả đều ăn luôn.

Tang thi huynh đến nơi, trong doanh địa mọi người đã sớm ăn xong điểm tâm, đang sửa sang lại lều trại. Bọn họ hôm nay muốn đến nơi hôm qua thương định, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút là có thể trở về, nơi này khá nguy hiểm. Tối qua chính là chứng minh tốt nhất, bọn họ tổn thất 80 người không sai biệt lắm, hiện tại chỉ còn hơn một trăm người, nếu tang thi lại đến gấp vài lần hôm qua, bọn họ phỏng chừng rất nhanh liền công đạo ở trong này.

Một đám người sửa sang lại cho tốt, không dám tách ra, nhóm giáo sư đứng tận bên trong cùng, sau đó là người không có dị năng, dị năng giả căn cứ theo năng lực, tựa như con kiến qua sông, một vòng một vòng vây quanh đám giáo sư ở trung tâm.

Kỳ thật đối với dị năng giả mà nói, bọn họ không biết vì sao lại tới đồi núi vừa mới khai phá này, nơi này không có vũ khí nhiệt hạch gì, cũng không có nguồn lương thực lớn, cho nên đối với việc đến đây bọn họ rất thích ý, theo bọn họ thấy nơi này thực an toàn. Nhưng ngày hôm qua tang thi chứng minh cho bọn họ tất cả đều sai lầm rồi, tang thi nơi này so với chung quanh căn cứ còn nhiều hơn, cấp bậc cũng cao hơn.

Nơi này rất nguy hiểm.

Cho nên hôm nay bọn họ rất cảnh giác. Hiện tại họ chỉ muốn mấy giáo sư không có dị năng này làm xong việc nhanh chút, sau đó về căn cứ.

Nhóm giáo sư rất vui vẻ nhìn địa hình chung quanh, vẻ mặt kích động kia tựa như sâu rượu nhìn thấy rất nhiều rượu ngon.

Loại điên cuồng này làm dị năng giả kinh ngạc. Nơi này chỉ là đồi núi có cây cỏ bùn đất bình thường, chẳng lẽ bọn họ bị mù hay sao? Kỳ thật cây, cỏ, bùn đất so với vũ khí nhiệt quý giá hơn? Hiện tại mấy thứ này mới là bảo bối, quả nhiên nghiên cứu sinh với giáo sư so với người thường bất đồng.

Không thèm để ý ánh mắt đám dị năng giả nhìn mình như nhìn quái vật, bọn họ đối với phường vũ phu rất khinh thường, chỉ là đám vũ phu đi theo bảo hộ an toàn cho bọn họ mà thôi. Đợi khi tìm được ‘Cô’, những người này có thể thí nghiệm thành tang thi.

Đối với suy nghĩ của nhóm giáo sư, nhóm dị năng giả hoàn toàn không biết, bọn hắn bây giờ chỉ để ý đến an toàn, tang thi có đột nhiên nhảy ra hay không. Đối với suy nghĩ hiểm ác của giáo sư không hề hay biết.

Nhìn ‘thức ăn’ thật cẩn thận, tang thi huynh cũng không để ý mấy, thứ hắn để ý chính là nhóm giáo sư đang được bảo vệ.

Bọn họ hắn đã gặp qua, là gặp qua trong trí nhớ của một thanh niên. Theo như trí nhớ của thanh niên, hắn đều bị những người này tra tấn đến chết. Khi đó những oán hận, thống khổ trong trí của nhớ thanh niên là những thứ tràn vào não tang thi huynh đầu tiên, những người này tang thi huynh sẽ không quên, ít nhất phải giúp thanh niên báo thù.

Hơn nữa nhìn bộ dáng bọn họ thì lần này tới đây phỏng chừng là tới tìm hắn đi, đúng vậy, nếu không có sủng vật, hắn hiện tại có khi vẫn là một con tang thi chỉ biết hấp thu năng lượng từ vật chết đâu.

Có lẽ chỉ khi nghĩ đến sủng vật mới làm tang thi huynh nở nụ cười.

Nhìn đám người kia đi về nơi cất thức ăn, tang thi huynh hiếm khi tản mát ra hơi thở hung ác, là các ngươi dâng lên tận cửa, sẽ không thể trách ta, tối thiểu bọn họ coi như là người sinh ra ta, là phụ hay mẫu a?

Quên đi, dù sao không có bọn họ thì cũng không có hắn, bất quá nhiều người như vậy rốt cuộc ai là phụ, ai là mẫu đây? Tất cả đều là nam nha, vốn không có mẫu, vậy toàn bộ đều là phụ đi, ân, thì phải là báo thù cha. Các ngươi không cần gấp, ta sẽ từ từ đến, sẽ không bỏ qua một ai.

【tang thi huynh, ngươi là nhìn đám loạn thất bát tao trong trí nhớ của ai a !! Cái gì mà phụ mẫu, thực lôi nhân a!】(edit: trong ngoặc vuông là lời tác giả…)

Tang thi huynh chậm rãi đưa tới mấy con tang thi, từng chút từng chút tới gần đội ngũ.

“Tang thi!” Tang thi đến không hề làm bọn họ khủng hoảng, đối với mấy con tang này trong mắt bọn họ không thèm để ý, chỉ có vài con rất nhanh giải quyết xong.

“Bính!” Một đầu tang thi.

“Răng rắc!” Một cái đầu nữa bị chặt đứt.

“Ba!”, lại thêm một cái đầu bị đập nát.



Chỉ vài con tang thi không ngăn cản được bước chân của nhóm người, thậm chí thời điểm giải quyết tang thi bọn họ đều không dừng cước bộ.

Thế nhưng trong đội ngũ có một người phát hiện ra vấn đề nho nhỏ. Hắn nhìn trái nhìn phải không xác định, vẻ mặt lại nghi hoặc, miệng thỉnh thoảng nhỏ giọng lẩm bẩm: “A? Đi đâu rồi? Vừa rồi rõ ràng ở đây mà? Như thế nào lập tức không thấy tăm hơi?”

Thanh âm kia rất nhỏ chỉ có vài người đồng hành bên cạnh nghe được, một người nhịn không được hỏi: “Ngươi đang tìm cái gì? Ta một câu đầy đủ đều không nghe được.”

Quay đầu nhìn về phía người vừa đặt câu hỏi, có điểm nghi hoặc, có điểm bất an mở miệng: “Vừa rồi rõ ràng Vu Nhạc đang đi phía trước ta, nhưng ta chỉ cảm giác được một trận gió, sau đó Vu Nhạc đã không thấy tăm hơi. Ta hiện tại không nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn chạy đi đâu rồi.”

Người vừa hỏi nhìn sang chung quanh, xác thực không phát hiện bóng dáng Vu Nhạc đâu, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, “Tiểu Tiền, có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không, ngay cả một bóng người cũng không có. Có thể là nhất thời hoa mắt rồi.”

“Ừm… hy vọng là vậy, có thể do hôm qua ta không ngủ không ngon.”

Vài câu nói chuyện này một số người chung quanh nghe được nhưng cũng không thèm để ý, ảo giác gì đó có đôi khi là thật, không có gì kỳ quái.

“A!” Phát ra một tiếng cười, tang thi huynh đứng ở trên cây cao cao, trên mặt mang theo tiếu ý trào phúng, trong tay cầm ‘thực vật’. Nếu vừa rồi mấy người nói chuyện với nhau nhìn thấy sẽ nhận ra trong tay tang thi huynh là vị Vu Nhạc nọ, nhưng Vu Nhạc này hiện tại đã là một khối thi thể.

Tang thi chạy tới mỗi lần không nhiều lắm, chỉ vài con, thời gian cách nhau cũng không dài, tất cả mọi người không cảm thấy có gì kỳ quái nhưng trong đội ngũ có rất nhiều người đã thấp thỏm lo âu, bọn họ rõ ràng một giây trước còn nói chuyện với người bên cạnh, giây tiếp theo đã không thấy tăm hơi đâu, tựa như bốc hơi trong không khí!

Khủng hoảng theo từng trận tang thi tập kích từng chút từng chút lan tràn, có người phát hiện mỗi lần tang thi tập kích thì những người bên mình hoặc bên những người khác sẽ thiếu đi một người. Người thiếu đi không phải dị năng giả hoặc nhân loại bình thường, đều là giáo sư hoặc mấy trợ lý.

Dần dần lượng người giảm nhiều, trưởng đoàn cũng phát hiện có điều không đúng, hắn không được tận mắt nhìn thấy nhưng tâm lý khủng hoảng trong đội hắn có thể cảm nhận được. Không tiếng động nhìn về phía A Lực, A Lực lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng không biết những người kia như thế nào lại biến mất.

Bây giờ chỉ còn kế sách phòng vệ tại chỗ, trưởng đoàn lập tức hạ lệnh, nhóm dị năng giả cũng cảm giác được không khí khẩn trương, đối với quy luật tang thi tập kích mà bất an. Tang thi tập kích tựa như có người khống chế, cách một khoảng thời gian sẽ có vài con.

Khống chế!

Tang thi bị khống chế, điều này nói lên rằng ở đây có tang thi đẳng cấp cao, nói không chừng đã bước đầu có linh trí. Như vậy ngày hôm qua đột nhiên sẽ bị tang thi vây quanh cũng có thể do tang thi cao cấp kia làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.