Tiêu Văn muốn giãy lại bị ngăn chặn tứ chi, kết quả không thành công.
Còn chưa kịp bi thương, cậu liền đầu đầy hắc tuyến, chính mình thật sự bị choáng sao, tang thi huynh để làm gì a. Tang thi huynh giải quyết mấy động vật hung mãnh này dễ như trở bàn tay a.
Vội vàng nhìn về phía tang thi huynh vừa đứng.
Tình thiên phích lịch!
Không thấy tang thi huynh đâu, gian nan quay đầu, Tiêu Văn nhìn bốn phía chung quanh, vẫn không thấy tang thi huynh. Tang thi huynh, ta hiện tại muốn gọi ngươi a, ngươi đi đâu rồi. Khóc không ra nước mắt. Nhóm động vật hung mãnh, bọn mày có thể không cọ tay chân ta được không, cả đầu nữa.
Di? Cọ, đó là động tác làm nũng đi, hình như lúc trước tang thi huynh nói qua đám vật nhỏ đã trưởng thành. Cậu còn yêu cầu tiến vào xem vật nhỏ đâu, vậy tang thi huynh khẳng định sẽ không mang cậu đến địa phương khác. Còn nữa, thời điểm đám vật nhỏ còn bé, cậu cảm thấy Tiểu Nhất rất giống mèo, mèo và hổ lúc nhỏ không sai biệt lắm; hồ ly là Tiểu Nhị; Tiểu Tam lớn lên giống cẩu cẩu, cẩu với lang bộ dạng không khác là bao; còn cả người đầy đốm Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ rất giống báo.
【này là Tiêu Văn đoán, khảo chứng linh tinh không cần để ý.】
Tiêu Văn cảm thấy khả năng là cậu không đoán sai, không thử như thế nào biết mình đoán đúng hay không.
Tay phải chủ động sờ sờ đầu lão hổ, tuy rằng run rẩy đến lợi hại. “Tiểu Nhất, được rồi buông ra đi, tay ta mỏi.”
Kết quả làm Tiêu Văn cảm giác trái tim ‘bang bang’ đập thật sự vui.
Lão hổ nghe thấy thanh âm Tiêu Văn thực vui vẻ tiếp thụ vuốt ve, sau đó thật sự buông tay Tiêu Văn ra, nhu thuận ngồi một chỗ.
Tiêu Văn vừa nhìn liền biết mình không đoán sai, vội dùng tay phải đã được giải phóng sờ sờ đầu hồ ly Tiểu Nhị. “Tiểu Nhị, được rồi, ngoan, buông ra trước đã, tóc ta đau.” Chờ hồ ly cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, Tiêu Văn rất nhanh liền trấn an ba đứa còn lại.
Cậu bất đắc dĩ xoay xoay tay chân toan mỏi, a, mấy đứa kia không biết bọn chúng lớn như vậy áp một cái đều có thể áp người chết sao.
Nằm một hồi mới ngồi dậy xếp bằng.
Nhìn ánh mắt trong suốt của năm sủng vật, Tiêu Văn xem như đã biết dưỡng sủng vật rất phiền não. Đem Tiểu Nhị ôm vào trong ngực, không có biện pháp, là vì Tiểu Nhị thể trọng nhẹ nhất, còn lại so với cậu còn nặng hơn, ôm chẳng khác nào bị áp chết. Lúc trước không chú ý thời điểm Tiểu Nhất phác đảo mình chưa dùng toàn lực, không thì chỉ bằng thân mình khổng lồ của Tiểu Nhất, cậu đã sớm bị áp hộc máu rồi.
“Tiểu Nhất, ngươi nằm úp sấp trước, ta nằm trên người ngươi.” Tiêu Văn rất nhanh liền quên đi kinh hách vừa rồi, bây giờ cậu chỉ muốn hưởng thụ đệm da hổ mềm mại thôi.
Tiểu Nhất ngoan ngoãn nằm úp sấp, Tiêu Văn thỏa mãn tựa vào chân trước của nó. Thực thoải mái, Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ rất thức thời ghé vào hai bên Tiêu Văn, Tiểu Ngũ mặt hướng trên người Tiêu Văn gác lên. Này là tình cảnh cỡ nào vui vẻ hòa thuận a. Chính là bỏ qua biểu tình trên mặt Tiêu Văn thì lại càng đẹp hơn.
Tay từng chút từng chút vuốt ve Tiểu Nhị bộ lông mềm mại, buồn ngủ, ép buộc một hồi lâu cũng mệt mỏi. Mí mắt dần khép lại, rất nhanh Tiêu Văn ngủ say.
Tiêu Văn sau khi lăn ra ngủ, Tiểu Nhị rất hiểu chuyện từ trong lòng Tiêu Văn nhảy ra, dựa vào Tiểu Ngũ cùng nhau ngủ. Ngũ chích cũng dần dần ngủ, chính là lỗ tai không ngừng phe phẩy, này có thể thấy được bọn chúng thực cảnh giác.
Tang thi huynh hoàn toàn không biết Tiêu Văn sau khi luống cuống tay chân một phen mới phát hiện ra thân phận thật của nhóm động vật hung mãnh. Chính hắn hiện tại cũng đang phiền não, rốt cuộc tìm như thế nào đây, tuy rằng hắn có thể tùy ý di động vật phẩm trong không gian, nhưng là nếu muốn tìm thứ không xác định được vị trí thì rất tốn sinh lực.
Tang thi huynh hiện tại đối diện với số lượng vật phẩm lớn trong không gian mà nhíu mày, lần này hắn đem tất cả lương thực thu vào đều vứt trong phòng, lúc trước cũng sửa sang lại không gian, nhưng cũng chỉ là đem đồ ăn ra đặt cùng một chỗ. Những thứ khác gì đó vẫn là tùy ý đặt chung, muốn bao nhiêu loạn liền có bấy nhiêu.
Tang thi huynh quyết định chậm rãi tìm, dù sao thời gian một buổi tối rất dài.
Bên ngoài trời đã sáng, Tiêu Văn dưới sự ảnh hưởng của đồng hồ sinh học từ từ tỉnh.
Duỗi eo. “Ân
” nhu nhu mặt, Tiêu Văn nhìn các loại động vật bên người, một hồi lâu mới nhớ ra, a, là nhóm vật nhỏ a.
Tiêu Văn thanh âm vừa dứt, ngũ chích cũng tỉnh.
Tiểu Nhất chân duỗi về phía sau, sau đó bộ lông run run, nhất thời một tiếng hổ gầm vang thật dài bên tai Tiêu Văn. Bốn con khác đều không phát ra thanh âm gì, chỉ duỗi duỗi eo, sau đó đi lại vài bước.
Nhìn tinh thần ngũ chích, Tiêu Văn rất muốn hung hăng nhu nhu đầu bọn chúng, có cần khả ái như vậy không a.
Thời điểm Tiêu Văn đứng lên mới hảo hảo nhìn xem mình đang ở phương vị nào. Nơi này cách bờ sông có điểm xa, nói cách khác, đây cách phòng ở cũng xa.
‘Cô lỗ’, sờ sờ bụng, Tiêu Văn đói bụng. Hiện tại là giờ ăn cơm, bụng kêu thật đúng giờ, cũng không cần đồng hồ đeo tay.
Tang thi huynh tìm cả đêm, kết quả chỉ tìm được mấy cuốn sách vô dụng. Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, tang thi huynh dừng công việc tìm sách lại, đi ăn cùng sủng vật trước đã, tuy là chỉ sủng vật ăn, hắn ngồi nhìn.
Tiêu Văn đang suy nghĩ xem đi tìm thức ăn hoặc tìm tang thi huynh như thế nào, tang thi huynh liền mang theo đồ ăn xuất hiện. Thời điểm nhìn thấy tang thi huynh, Tiêu Văn thấy hắn có điểm mỏi mệt. Mỏi mệt? Ngày hôm qua tang thi huynh chẳng lẽ lại đi ra ngoài đánh tang thi?
Tiếp nhận thức ăn trong tay tang thi huynh, Tiêu Văn vừa ăn vừa hỏi: “Tang thi huynh, đêm qua ngươi đi đâu, ta như thế nào lại cảm thấy ngươi, ừm, thực mỏi mệt.”
Thời điểm tang thi huynh đến, ngũ chích đã sớm chạy xa, Tiêu Văn đoán chừng bọn chúng phải đi tìm thức ăn. Dù sao nơi này rất nhiều này nọ, bọn chúng không đói chết được. Chỉ là tang thi huynh hôm nay có điểm khác thường, không biết tang thi huynh đang bận gì.
“Ta đang tìm một quyển sách, nhưng rất hỗn loạn, rất khó tìm.” Tang thi huynh quả là một tang thi thành thực.
“Ngô, nấu chín.” Trước đem gì đó trong miệng nuốt xuống đã. “Tang thi huynh, chờ ta ăn xong sẽ nói chuyện với ngươi.”
“Ân, ngươi ăn trước đi.”
Tiêu Văn giải quyết điểm tâm xong, bắt đầu hỏi tang thi huynh nguyên do mỏi mệt.
“Tang thi huynh, bên trong không gian của ngươi có cái gì không phải ngươi đều rõ sao, hẳn là rất nhanh sẽ tìm được a.” Tiêu Văn kỳ thật rất kỳ quái, tìm một quyển sách cũng làm tang thi huynh tìm đến mỏi mệt. Chẳng lẽ quyển sách kia biết trốn?
“Ta biết, nhưng đồ đạc nhiều lắm, tìm đồ vật nhỏ liền khó khăn.”
‘Đồ đạc nhiều lắm’, tang thi huynh ngươi rốt cuộc thu bao nhiêu thứ vào a. Cũng không thể lúc nào muốn gì đó lại phải đi tìm, sẽ mệt chết. “Tang thi huynh, hôm nay chúng ta vẫn là chưa lên đường vội, trước hết đem tất cả mọi thứ trong không gian sửa sang lại đã rồi hãy đi, bằng không lần sau muốn tìm cái gì lại giống lần này, tìm cả buổi tối cũng tìm không ra.”
“Ân, vậy tìm như thế nào?” Tang thi huynh cảm thấy sủng vật nghĩ đúng, nếu tìm không thấy này nọ cho sủng vật, sủng vật nhất định sẽ tức giận.
“Nói sau, trước hết ra ngoài đem chuyện tình bên ngoài xử lý tốt đã. Không chừng cả ngày hôm nay chúng ta đều ở trong này đâu, phải đem cửa đóng lại.” Tiêu Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy hôm nay khẳng định là không có khả năng hoàn thành, cho dù có tang thi huynh giúp sức.
Gật đầu, tang thi huynh mang theo Tiêu Văn ra khỏi không gian.
Đống lửa đã sớm tắt, cửa vẫn như cũ đóng lại, xem ra không có ai tiến vào. Tiêu Văn nhìn mấy chiếc bàn duy nhất trong kho hàng, vốn tính làm củi đốt, nhưng do hôm qua vào không gian nên vẫn giữ lại.
Đem bàn chặn trước cửa chính, đóng kín mọi cửa sổ…
Tiêu Văn cùng tang thi huynh sau khi chuẩn bị tốt liền tiến vào không gian.
Lần này Tiêu Văn đứng trong phòng khách, cậu ngồi xuống sô pha. Ngày hôm qua chạy nhiều, chân không thấy đau nhức, hôm nay đều bạo phát. Xoa bóp cơ thể đau nhức, Tiêu Văn cảm thấy may mắn, hôm nay phải sửa sang lại không gian, tạm thời không cần chạy bộ, về sau thật sự phải kiếm một chiếc xe thay đi bộ, rất quan trọng a. Không biết tang thi huynh có thu cả ô tô vào hay không, còn xăng là tốt nhất.
Tang thi huynh ngồi bên người Tiêu Văn, im lặng chờ cậu mở miệng.
Đang muốn mở miệng, Tiêu Văn bị một cục màu đỏ với vận tốc ánh sáng dọa đến, chờ vận tốc ánh sáng rơi xuống đầu gối mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên lai là Tiểu Nhị. Tứ chích theo ở phía sau cũng lục tục đuổi tới. Tứ chích trước đó chạy đi kiếm ăn, ăn xong đi về không thấy Tiêu Văn, còn đang ở chung quanh tìm liền ngửi thấy mùi cậu. Tiểu Nhị tốc độ nhanh nhất nên cũng đến trước, bốn con khác đến cùng một lúc không khác nhau là mấy.
Năm con thực im lặng không biết nguyên nhân vì sao. Cách Tiêu Văn không xa nằm úp sấp xuống, từng đứa đều ăn no, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Tiểu Nhị cũng chỉ cuộn tròn trên sô pha, không bám trong lòng Tiêu Văn. Sờ sờ lỗ tai Tiểu Nhị, Tiêu Văn cũng không quấy rối nó, mặc cho bọn chúng ngủ.
“Tang thi huynh, ngươi có thể di động vật phẩm giống nhau hay không, chính là chỉ cần bộ dạng giống nhau, tất cả đều phóng tới cùng nhau.”
“Có thể, nhưng phải phóng như thế nào?”
Tiêu Văn suy nghĩ một chút, kêu tang thi huynh cầm giấy bút ra, ở trên bàn trà bắt đầu vẽ bố cục. Tuy rằng không đẹp lắm, nhưng chỉ cần có thể phân chia là tốt rồi.
“Tang thi huynh, ngươi trước hết đem thức ăn tách ra đặt cùng nhau, đến lúc đó lại phân loại sau.” Tiêu Văn nói với tang thi huynh xong, chọn một khoảng đất rộng bằng phẳng đem tất cả đồ phóng tới, mỗi một chủng loại là một chồng.
“Được.” Tang thi huynh nhắm hai mắt lại, bắt đầu khuân vác.
Chỉ riêng lương thực thôi cũng đã khuân vác mất mấy giờ, tang thi huynh tuy rằng là người khống chế không gian, nhưng phải lập tức di chuyển số lượng lớn nên rất hao phí lực tinh thần, hơn nữa tang thi huynh thu vào không gian nhiều nhất chính là lương thực, may mà hôm qua thu lương thực vào đã xếp gọn rồi, bằng không tang thi huynh càng mệt.
Giữa trưa, Tiêu Văn để tang thi huynh nghỉ ngơi, cậu cũng ăn một chút gì đó, buổi chiều lại tiếp tục.
“Tiêu Văn, kem đánh răng linh tinh để chỗ nào?”
“Kem đánh răng ngươi để cùng một chỗ với xà phòng, bột giặt đi.” Tiêu Văn trên giấy viết chữ vẽ tranh, ghi lại vị trí trong bản đồ. Tang thi huynh thu vào không gian đúng là nhiều.
“Tiêu Văn, chăn để chỗ nào, còn có một ít túi xách cùng đồ da chế phẩm.”
“Này a, chăn và giường đặt một chỗ, còn đồ da chế phẩm liền để cuối cùng đi.” Đồ đạc thật sự rất nhiều. Nhìn giấy ghi chép, Tiêu Văn rất là sùng bái tang thi huynh, cái gì cũng có.
“Băng vệ sinh và đồ trang điểm để chỗ nào.” Tang thi huynh nghiêm túc hỏi.
“…” Tay dừng một chút, “Đồ trang điểm để cùng đồ da chế phẩm đi.”
“Đồ gia vị đặt ở chỗ nào.”
“Gia vị a, đặt cạnh muối đi. Nếu thấy muối thì đặt cùng nhau luôn.”
Lúc sáng rất nhiều thứ bởi vì tang thi huynh căn bản không biết hình dáng là gì nên hiệu suất rất chậm. Đến chiều Tiêu Văn kêu tang thi huynh mỗi thứ đều lấy ra một hàng mẫu, sau đó chiếu theo hình dáng nhãn hiệu, quả nhiên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Đợi khi sửa sang lại xong, Tiêu Văn cảm thấy cánh tay hoàn toàn tê rần, lâu rồi không viết chữ, đột nhiên viết nhiều như vậy không mỏi mới là lạ.