Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 85: Chương 85: Ngũ chỉ, lên!




“Xèo xèo!”

“Xèo xèo!”

“Tiểu nhị! Ngươi làm sao vậy?” Thấy tiểu nhị kêu ầm ĩ, Tiêu Văn lấy làm kỳ quái, làm sao vậy, chẳng lẽ tiểu nhị phát hiện ra cái gì?

“Xèo xèo!” Tiểu nhị phát ra âm thanh xong thì sửng sốt một hồi, sau đó tự mình xoay vòng vòng một chỗ.

Tiêu Văn lúc này mới nhớ ra cậu không hiểu được lời nói của tiểu nhị.

“Aiz, không sao.” Ngồi xổm xuống xoa xoa đầu tiểu nhị.

Dị năng đã hồi phục kha khá, không biết nên để dành trị liệu hay giữ lại.

Rối rắm một hồi, Tiêu Văn quyết định vẫn là giữ lại, hiện tại thể lực đã khôi phục không ít, tạm thời không cần phải tu bổ thân thể.

“Rống!”

Thời điểm thanh âm này truyền đến, Tiêu Văn ngây dại.

Đây là… là tiểu nhất! Chẳng lẽ Văn Hàn đã tìm được cậu?

Khi nhìn thấy bóng dáng tiểu nhất, Tiêu Văn không biết mình nên cười hay khóc?

Khóc — là bởi vì chứng kiến tiểu nhất vết thương đầy người.

Cười — là vì mình được cứu rồi?

“Tiểu nhất…” Nhẹ giọng gọi, Tiêu Văn biết đây không phải ảo giác.

Có nhiều điều muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.

“A.” Vừa định nói chuyện, Tiêu Văn liền nhìn thấy phía sau tiểu nhất có ba con khác cũng đang chạy tới.

“Ha ha.” Nước mắt không khỏi rơi xuống, Tiêu Văn biết cậu cảm động phát khóc.

“Bọn mi phải bảo vệ ta đó. Ta bây giờ chính là tay trói gà không chặt.” Ngồi xổm xuống xoa đầu tiểu nhất, Tiêu Văn cố gắng kềm chế không để rơi nước mắt.

“Rống.” Tiểu nhất liếm liếm mặt Tiêu Văn, nằm sấp xuống ý bảo Tiêu Văn ngồi lên lưng nó.

“Không sao đấy chứ?” Nhìn tiểu nhất bộ lông nhuốm hồng, Tiêu Văn không nỡ, dù sao cậu đã có thể tự đi.

“Rống!” Tiểu nhất dùng đầu cọ cọ vào người Tiêu Văn, giống như muốn nói cho cậu biết nó không hề gì.

“Ừ.” Không nói thêm nữa, Tiêu Văn nằm lên lưng tiểu nhất.

Cậu hoàn toàn không còn khí lực, nếu gắng gượng chống đỡ, đến lúc đó sẽ liên lụy cho những người khác.

———–

Khi Tiêu Văn cùng ngũ chỉ đi chưa xa, nơi cậu vừa đứng bỗng xuất hiện năm bóng người.

“Vết máu đến đây là hết.” Ngồi xổm xuống quan sát sàn nhà, người có giọng nói lạnh lùng lên tiếng.

Nơi này mặc dù có vết máu nhưng lại rất thưa thớt, đằng trước nhất định không còn dấu vết gì. Hắn vụng trộm cất sợi lông vừa nhặt được đi.

“Đáng giận!” Người mới đến tiến lên phía trước vài bước, dọc đường đi vết máu giảm dần, ngược lại có thêm nhiều dấu chân khác nhau có điều hơi hỗn loạn, căn bản là nhìn cũng không nhận ra được gì.

Sao lại để người kia chạy mất… tình huống bên ngoài rất rất nguy cấp, chỉ có người này mới có thể uy hiếp được tang thi bên ngoài.

“Có lẽ bọn tôi không giúp gì được cho anh, tôi nghĩ anh nên đến chỗ khác tìm?” Bốn người nhìn nhau, người có giọng nói lạnh lùng đại diện nói.

Rất rõ ràng, đối tượng được người tiếp ứng a, đang bị thương lại đi xa như vậy, sau đó đột nhiên không còn vết máu, không phải là bị người khiêng đi thì chính là được người ôm đi.

Tuy hai hành động này hình thức không khác nhau lắm, nhưng là ‘khiêng’ đôi khi sẽ có giãy dụa, còn ôm lại không giống vậy.

Người mới đến kia tay nắm chặt, cảm giác cả người khó thở.

“Mấy người đi trước đi.” Sau nửa ngày hắn mới thốt được một câu.

Bốn người không nói nhiều, trực tiếp đi luôn, cũng chẳng nói lời từ biệt.

Người mới đến xoay lại nhìn bóng lưng bốn người rời đi, khẽ cười.

“Ha ha, ha ha ha, để xem mấy người có thể may mắn thoát khỏi không? Là mấy người không muốn cứu chính mình đấy nhé.” Đúng vậy, chỉ cần đi tìm Tiêu Văn với hắn là có thể khống chế được tang thi bên ngoài.

Thôi, hắn hai tay che mặt bất đắc dĩ cười khổ.

Bọn họ không muốn thì cũng chẳng ép buộc làm gì.

Muốn sống sót phải bắt được Tiêu Văn!

———–

Làm sao vậy? Tiêu Văn rất nghi hoặc nhìn ngũ chỉ đột nhiên dừng bước, bọn nó có vẻ rất đề phòng.

Có địch đến?

Tiêu Văn cùng ngũ chỉ cả đường đi đều cẩn thận từng tí, mặc dù có khi gặp phải nhân viên của viện nghiên cứu nhưng ngũ chỉ giải quyết rất nhanh, trên cơ bản là không ảnh hưởng gì đến Tiêu Văn.

Thân thể cậu đã khá hơn một chút, có ngũ chỉ che chở, cậu rất yên tâm mà trị liệu cho mình.

Chỉ là Tiêu Văn cũng phát hiện ra không đủ dùng, cậu dùng dị năng làm vết thương khép lại vô cùng nhanh, đồng thời kéo theo di chứng. Tiêu Văn cảm thấy cả người rất mệt mỏi, chính là loại cảm giác rất muốn ngủ.

Thế cho nên khi ngũ chỉ dừng bước, Tiêu Văn vẫn không có phản ứng gì. Khi năm con vật gầm gừ cảnh cáo cậu mới ý thức được tình cảnh bây giờ rất nguy hiểm.

“Rống!” Tiểu tứ cùng tiểu ngũ dẫn đầu, bọn chúng bất an dậm dậm chân xuống đất, thoạt nhìn rất là nôn nóng.

“Ha ha, tìm thấy rồi.” Một bóng người bước ra.

Có điều phía sau hắn dẫn theo rất nhiều người.

“Ngoan nào, đừng để ta phải động thủ, xuống đây, đến bên này.” Nhìn Tiêu Văn bộ dáng mơ hồ, người kia cười âm trầm.

Mới vừa rồi còn nghĩ không tìm được, chỉ có thể mang người đi đánh tang thi. Vốn chỉ là hy vọng nhỏ bé, không ngờ lại thành công.

Ha ha, bọn họ được cứu rồi.

“Ngươi đầu có vấn đề à?” Đối với mấy câu kiểu này, Tiêu Văn mặc dù mơ màng muốn ngủ cũng không khỏi á khẩu, cậu chưa gặp người nào ngốc như thế, ngươi nói với đối tượng bắt cóc “tới cho ta bắt” thì người đó sẽ ngoan ngoãn tới sao?

Đồ ngốc cũng sẽ không làm như vậy nha.

“Ta không biết là ta có chỗ nào lợi dụng được.” Tiêu Văn hiện tại dị năng chỉ còn một ít, nhưng đối phó với mấy người này không thành vấn đề.

“Không cần nhiều lời, trực tiếp động thủ!” Một người nhìn có vẻ quê mùa phía sau không kiên nhẫn nói. Nhiều anh em hi sinh chỉ vì người trước mắt này!

“Ha ha.” Đối diện với ánh mắt cừu địch của những người này, Tiêu Văn không phải không nhận ra, cậu chỉ cảm thấy rất kinh ngạc mà thôi.

Các ngươi bắt cóc ta, ta có người đến cứu, sau đó đả thương người của các ngươi, thế rồi các ngươi nói tất cả là tại ta?

“Nhất nhị tam tứ ngũ! Lên!” Tiêu Văn nhảy xuống lừng tiểu nhất, tay trái đút túi quần, tay phải chỉ về phía trước, rất ngầu.

Được rồi, là tự Tiêu Văn nghĩ mình ngầu, có điều cả người loang lổ vết máu nhìn rất không ổn.

Người đối diện không ngờ Tiêu Văn sẽ quyết đoán trực tiếp động thủ như vậy, không phải bọn họ mới là người muốn động thủ trước sao?

Nhận được mệnh lệnh năm con mãnh thú đồng loạt xông lên.

Vừa rồi nếu không phải là Tiêu Văn chưa cho phép, còn cả Tiêu Văn thỉnh thoảng lại vuốt ve thì bọn chúng đã sớm nhào tới rồi!

Rất nhanh, ngũ chỉ giết được rất nhiều dị năng giả .

Tuy nhiên đám dị năng giả kia số lượng nhiều, chiếm ưu thế về số lượng, nhưng xét về tốc độ thì bọn họ đúng là không sánh bằng.

Khi đám người còn chưa kịp phát động dị năng, ngũ chỉ đã lao đến trước mặt bọn hắn, chúng chẳng hề khách khí đoạt lấy thời cơ.

Lúc ờ bên ngoài bọn chúng đã giết đến nhiệt huyết sôi trào, còn bây giờ, ha ha, ai dám động đến Tiêu Văn đều chết hết đi!

“Đáng chết!” Người này trên tay bị tiểu nhị tặng cho hai cái lỗ hổng thật sâu, hắn cũng chẳng quản tay đang chảy máu, phẫn nộ tung một dống dị năng về phía tiểu nhị.

Tiểu nhị tốc độ nhanh nhất, đánh trúng được nó không phải chuyện đơn giản như vậy.

“A!” Tiểu nhị không bỏ qua kẻ vừa bị cắn yết hầu, xoay người nhào tới dị năng giả khác.

“A! Mẹ nó, bọn mày đều chết hết đi!” Thấy tình thế nghiêng về một bên, lại nhìn Tiêu Văn bộ dáng nhàn nhã thỉnh thoảng tung ra một hỏa cầu, có người bùng nổ.

“Cẩn thận!” Tiêu Văn nhìn vẻ mặt người kia liền biết chuyện không hay rồi.

Tranh thủ thời gian trong tay tụ tập một lượng dị năng lớn, cơ hồ đem tất cả dị năng còn lại rút ra ngưng tụ thành hỏa cầu.

Hỏa cầu đối với kẻ nổi điên kia bay vào công kích.

“Ầm ầm!”

Dùng cánh tay che mặt, Tiêu Văn không muốn bị cái gì đó văng vào làm bị thương.

Ngũ chỉ thời điểm trông thấy hỏa cầu trong tay Tiêu Văn liền tự động cách xa đám người này.

“Khụ khụ.” Bị bụi mù làm sặc, Tiêu Văn ho hai tiếng.

Tay cậu quơ quơ trước mặt, muốn nhìn rõ tình huống bốn phía.

Bởi vì đang ở hành lang, không gian nhỏ hẹp cộng thêm nhân tố nổ mạnh, trong này tất cả đều là một mảnh khói trắng.

“Khụ khụ, là tiểu nhất sao?” Tiêu Văn cảm giác tay mình bị cái gì liếm liếm, sau đó bên cạnh chân cũng cảm giác được thân thể mềm mềm.

“Rống!”

Tiêu Văn ngồi trên lưng tiểu nhất tranh thủ rời đi.

Trong này xảy ra động tĩnh lớn như vậy đảm bảo đã đánh động đến người khác, bây giờ Tiêu Văn không còn nhiều dị năng để giải quyết đám người đó, vẫn là tranh thủ chạy đi thì hơn.

————

Trong phòng họp.

Viện trưởng của viện nghiên cứu- tương đương với người cầm đầu đang ngồi trong phòng họp với các cấp dưới.

“Ha ha, chúng ta đã đoán đúng!” Du viện trưởng rất vui vẻ, cười đến nếp nhăn đều xuất hiện.

“Chúc mừng viện trưởng!”

“Chúc mừng viện trưởng!”

Một loạt tiếng chúc mừng, Du viện trưởng cười càng vui vẻ hơn .

“Du viện trưởng, đã hoàn toàn xác định sao?” Một người mở miệng, người này bình thường hay cùng lão tranh đoạt quyền lực, lần này mở miệng ý định không rõ.

“Đúng, người bị chúng ta bắt tới tuy cái gì cũng chưa nói, thế nhưng tôi đã khẳng định cậu ta còn quá non. Khi tôi hỏi cậu ta có biết đồng đội của mình không phải người hay không, ánh mắt cậu ta tuy có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng là rất giả.” Đối với sự khiêu khích, Du viện trưởng không sợ, lần này nếu thành công, tất cả viện nghiên cứu sẽ hoàn toàn là của lão.

“Vậy tốt quá, chúng ta có thể… ha ha ha ha.” Người này câu sau còn chưa nói hết, nhưng nhìn biểu tình của tất cả mọi người trong phòng họp liền biết, chỉ là không nói ra mà thôi.

“Chúng ta Phải thu phục [ cô ] như thế nào đây?” Người đối nghịch với Du viện trưởng không phải dạng dễ chọc, rất nhanh chỉ ra vấn đề mấu chốt.

Nhìn xem, bọn họ xác định được thân phận của [ cô ], cũng bắt được người bên cạnh hắn, sau đó sẽ thế nào? Trước đó bọn họ đã lập ra kế hoạch bắt người, nhưng vẫn chưa có hành động thực tế.

Trước tiên bắt người bên cạnh [ cô ], kế hoạch thiếu chút nữa xảy ra vấn đề. Lần này đổi thành dùng vũ lực? Có đảm bảo không xảy ra vấn đề gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.