Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 58: Chương 58: Thăng cấp




Nhìn Văn Hàn đóng cổng bệnh viện cẩn thận, Tiêu Văn giơ tay chờ Văn Hàn đưa bom. Lần này cho dù phải dùng toàn bộ số bom hiện có cũng phải phá toàn bộ chỗ này, nổ toàn bộ!

Văn Hàn tính toán một chút, cảm thấy ba quả bom là có thể san bằng nơi này thành bình địa rồi, về sau nếu cần dùng thì làm sao bây giờ, vẫn nên tiết kiệm thì hơn.

“Ba quả bom, trừ bỏ hướng đại môn, những hướng khác để một quả, sắp xếp rất đơn giản, chỉ cần đặt bom xuống đất là được, sau đó dùng điều khiển kích nổ.” Đặc biệt dặn dò một lần, Văn Hàn sợ Tiêu Văn đi đào hố chôn bom.

“Hừ, bom như vậy ta thích.” Tiêu Văn vui vẻ tiếp nhận bom, chạy một mạch, ngay cả ngũ chích chưa ra cũng không quản, phá hủy nơi này quan trọng hơn.

“A, quên đi, để tiểu nhất đi theo vậy.” Văn Hàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, sao lại sốt ruột như vậy, trước sau gì cũng làm mà.

Vung tay lên, ngũ chỉ xuất hiện trước mặt Văn Hàn.

“Tiểu nhất, ngươi đi theo Tiêu Văn, còn lại đều đi đánh tang thi cho ta, ta muốn đi thu thập vật phẩm, không rảnh.” Văn Hàn nói xong liền đi, thu thập vật phẩm a, là chuyện tình cỡ nào làm người ta vui vẻ.

“Rống.” Tiểu nhất quẫy cái đuôi, theo hướng Tiêu Văn chạy đi.

“Xèo xèo.” Tiểu nhị đầu méo mó, chọn một hướng khác ly khai.

Tiểu tam lười biếng duỗi eo, cái đuôi vung vung cũng tìm đường khác rời đi.

Còn lại Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

Lập đội đi, dù sao cũng không ai nói là không thể đi theo nhóm. Hai con báo hoa tìm một phương hướng chưa ai chọn, đi đánh tang thi.

Thời điểm Tiêu Văn đang sắp đặt quả bom thứ nhất, cậu nghe được tiếng bước chạy quen thuộc. Xoay lại nhìn, chính là tiểu nhất bóng dáng lại cao lớn hơn rất nhiều.

“Tiểu nhất, ngươi tới vừa lúc, ta lười đi đường, ngươi cõng ta.”

Đến trước mặt Tiêu Văn, tiểu nhất ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống chờ cậu nhảy lên.

Tiêu Văn sắp đặt xong quả bom thứ nhất, nhảy lên lưng tiểu nhất, chỉ tay: “Đi, chúng ta đi tiếp.”

“Rống.” Tiểu nhất có thể cảm nhận được tâm tình kích động của Tiêu Văn, vui vẻ chạy theo sự chỉ dẫn.

Trước hết chưa đề cập tới thành quả diệt tang thi của tứ chích còn lại như thế nào, bây giờ nhìn hành động của Văn Hàn như thể nhạn quá bạt mao a (chim nhạn bị vặt lông??), ngoại trừ vách tường bị ghét bỏ vì quá khó coi nên không mang đi, cái khác chỉ cần dùng được liền không chút khách khí tất cả đều thu vào không gian.

Nơi nào Văn Hàn đi qua, trừ bỏ xác tang thi và vách tường, cái gì cũng không lưu lại.

Nhìn trong không gian càng ngày càng đầy đủ, Văn Hàn nở nụ cười, tuy rằng khóe miệng chỉ nhếch lên một độ cong nhỏ.

Nơi này phần lớn chứa vũ khí, nhưng vẫn có một chút lương thực, bất quá xem ra đã bị người khác đến vơ vét một lần, có lẽ những người đó chỉ nhắm tới lương thực, vũ khí trừ bỏ bị lộn xộn hoặc là dỡ xuống, trên cơ bản đều không bị lấy đi.

Chỗ này bởi vì cách căn cứ rất gần, cho nên nhóm dị năng giả đã sớm cướp đoạt sạch sẽ, hiện tại thành phố chỉ có dị năng giả làm nhiệm vụ tìm vũ khí mới đến.

Văn Hàn thu tất cả những gì có thể vào không gian, xong xuôi nhanh chóng đi tìm Tiêu Văn.

Thời điểm Văn Hàn tới cửa nhìn thấy chính là Tiêu Văn lười biếng nằm trên lưng tiểu nhất, híp mắt, biểu tình rất là thích ý, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào có vẻ chói mắt.

Tiêu Văn cảm giác được Văn Hàn tới gần, miễn cưỡng mở mắt, nói: “Ta sắp xếp bom xong rồi, đưa điều khiển cho ta.”

Lý do muốn phá chỗ này không hoàn toàn xuất phát từ oán khí của bọn họ đối với chiếc biển hiệu nhỏ xíu kia. Hai người cướp sạch sẽ chỗ này không để lại một thứ gì, bọn họ lại đang nhận nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ bất thành a. Về sau khẳng định sẽ có những người khác lại nhận nhiệm vụ này.

Đến lúc đó chẳng lẽ để cho người khác nhìn thấy cảnh tượng nơi này rỗng tuếch? Đó chính là tìm chết a, kể từ khi bọn họ nhận nhiệm vụ, nơi này liền không còn bất kỳ thứ gì, không nghi ngờ bọn họ mới là lạ đó.

“Ừ.” Văn Hàn lấy ra ba cái điều khiển, đều đưa cho Tiêu Văn.

“Nên chờ đến tối, hoặc trở lại căn cứ rồi mới kích nổ, phá hết chỗ này.” Tiêu Văn nhảy xuống, vỗ vỗ đầu tiểu nhất, lâu rồi mới được gặp bọn nó.

Văn Hàn thu ngũ chích vào không gian, lôi kéo Tiêu Văn đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa cẩn thận.

Đi được một đoạn, đột nhiên Tiêu Văn “A.” một tiếng.

“Làm sao vậy ?” không biết có phải Tiêu Văn đột nhiên phát hiện cái gì hay không.

“Không biết, vừa rồi đột nhiên ta cảm thấy cả người rất thoải mái, tựa như vừa mới tắm xong vậy.” Suy nghĩ một lát. “Cảm giác như mới thăng cấp giống tiểu thuyết miêu tả ấy, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.”

“Vậy ngươi thử xem dị năng của ngươi có tiến bộ không.” Văn Hàn không thấy Tiêu Văn có gì khác lạ, nhưng vẫn kêu cậu thử một chút.

“Ok.” Tiêu Văn giơ lên hỏa cầu.

Hỏa cầu quay tròn trong lòng bàn tay Tiêu Văn so với lúc trước không khác gì, nhưng cả cậu lẫn Văn Hàn đều cảm nhận được năng lượng của hỏa cầu so với vừa rồi càng thêm khủng bố.

“Đúng là dị năng của ngươi thăng cấp.” Văn Hàn kết luận, nguyên nhân có thể là vì nhờ có chiếc hòm kia mà dị năng của Tiêu Văn thăng cấp nhanh như vậy. Xem ra càng không thể cho Tiêu Văn biết chuyện cái hòm kia.

“Ha ha, thăng cấp là tốt rồi.” Tiêu Văn tung hứng hỏa cầu, nghịch chơi. “Chúng ta về thôi, có khi về đến căn cứ là trời tối rồi.

Văn Hàn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời không sai biệt lắm khoảng năm giờ chiều, cũng là thời điểm về nhà.

Khi Tiêu Văn và Văn Hàn trở lại căn cứ cũng đã không còn sớm, bên ngoài căn cứ vẫn còn rất nhiều người, đại đa số đều là những người đã hoàn thành nhiệm vụ.

Những người này đều đang đợi đại môn mở ra, nơi này đại môn không phải lúc nào cũng mở, có thời gian mở cố định.

Buổi sáng Tiêu Văn, Văn Hàn vừa vặn xuất môn đúng lúc cổng mở, bằng không bọn họ sẽ phải chờ cả một buổi sáng.

“Văn Hàn, bọn họ chờ ở ngoài như vậy có khi nào thu hút tang thi lại đây không.” Tiêu Văn rất ngạc nhiên, nếu đại lượng tang thi đến đây, bọn họ có được vào không? Hay là cổng vẫn không được mở?

“Không biết.” Văn Hàn vô tội nhìn Tiêu Văn, hắn không biết, mặc dù hắn cũng là tang thi. Nhưng khi hắn nhìn đống đồ ăn này lại không có cảm giác thèm ăn, vẫn là nhìn sủng vật nhà mình thoải mái hơn.

Tiêu Văn run lên một chút, nhìn bốn phía, không phát hiện được ai đang nhìn trộm cậu.

Quả nhiên là trời tối nên mặc thêm áo, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

“Sẽ không đâu!”

Đột nhiên toát ra giọng nói làm Tiêu Văn giật mình, nhìn bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người, Tiêu Văn không nhịn được trực tiếp một cước đạp qua.

“Oa!” Tiểu quỷ (?? Lại xuất hiện nv mới) tuy thông minh nhưng không thể tránh thoát được bàn chân của Tiêu Văn, vừa vặn bị đạp trúng mông, nhất thời ‘oa oa’ kêu ầm lên: “Đừng đạp nữa, tôi không phải người xấu, tôi thật sự không phải người xấu.”

Cậu có phải người xấu hay không chờ tôi đánh xong rồi mới biết. Tiêu Văn mặc kệ người kia biện giải, đạp qua một cước nữa.

Văn Hàn cảm giác được người này đang đến gần, nhưng người này nguyên bản chỉ là đi ngang qua bọn họ mà thôi, đột nhiên hắn dừng lại nói chuyện Văn Hàn không hề đoán trước được.

Nắm chặt quyền, Văn Hàn không ngăn cản hành động của Tiêu Văn, hắn hiện tại đang tự trách bản thân. Vừa rồi hắn cư nhiên không cẩn thận như vậy, nếu đổi lại người kia tới giết Tiêu Văn, cho dù Tiêu Văn không bị giết thì cũng bị thương. Xem ra hắn cảnh giác chưa đủ, không đủ cường đại, buổi tối luyện tinh thần lực một chút, chiếc hòm kia bồi luyện rất tốt.

“Oa a, ai nha, dừng chân a, tôi thật sự không cố ý mà.” Tiểu quỷ một bên kêu to một bên né Tiêu Văn công kích.

Tiêu Văn không xuất toàn lực, chỉ động cước mà thôi, thật là tiện nghi cho người kia.

“Hừ!” Cuối cùng đạp một cước, Tiêu Văn hung hăng hừ một tiếng, người kia chính là muốn ăn đòn. “Không phải cố ý, vậy thì tôi giết cậu sau đó nói một tiếng không phải cố ý, cậu có tha thứ không.”

“Ách, không thể so sánh như vậy được.” Tiểu quỷ yên lặng lau mồ hôi, lần này đúng là hắn sai rồi, nghe bọn họ nói chuyện tiện mồm chen vào một câu.

“Tôi vừa rồi vốn… vốn chỉ đi ngang qua, sau đó không tình cờ nghe được hai người nói chuyện, tôi liền lắm miệng nói một câu thôi.” Tiểu quỷ cảm thấy mình oan quá mà, thật sự không phải cố ý a, bây giờ trên người hắn đảm bảo bị bầm tím hết rồi.

“Nga, vậy cậu nói xem, cái gì mà ‘Không phải đâu’ .” Ba chữ cuối cùng cố ý tăng thêm âm điệu. Tiêu Văn hiện tại rất sảng khoái , vừa rồi mọi bực tức đều được xả hết.

Bất quá nghĩ lại hình như hôm nay cả ngày chưa được phút nào yên ổn.

“Nơi này là cổng phía nam của căn cứ, bên ngoài thường xuyên có rất nhiều dị năng giả ngồi nghỉ ngơi chờ mở cửa, căn cứ cấp cao nghĩ đến vấn đề an toàn nên đã dựng lưới sắt bao quanh cách khu này năm mươi thước. Đây không phải loại lưới sắt bình thường, đều được lấy từ viện nghiên cứu, hiện tại lưới được chôn dưới hầm, nếu căn cứ bị đại lượng tang thi đột kích, nhân viên thủ vệ trên tường thành sẽ kéo lưới sắt.” Ngừng một chút. “Như vậy dị năng giả bên ngoài có thời gian chạy vào căn cứ, sẽ không bị tấn công.”

“À, nguyên lai là như vậy.” Tiêu Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy an toàn của căn cứ này vẫn là có bảo đảm. “Tốt lắm, cậu có thể đi rồi.” Đối với tiểu quỷ hạ lệnh trục khách.

“A.” Tiểu quỷ vốn nghĩ hắn sẽ nhận được ánh mắt sùng bái, hoặc là khích lệ, thế nhưng hai người kia rất đáng giận, cư nhiên lợi dụng xong liền ném.

“Còn không đi? Chẳng lẽ cậu muốn bị đánh?” Tiêu Văn cảm thấy kỳ quái, người này không phải thể chất M đấy chứ.

“Không.” Khuôn mặt nhăn nhó, tiểu quỷ cảm thấy hôm nay hắn thật sự gặp phải sát tinh.

Nhìn tiểu quỷ dùng biểu tình như là muốn khóc chạy đi, Tiêu Văn không hiểu sao cả người nổi da gà, thật là khó chịu.

“Văn Hàn, ta khi dễ hắn sao?” Nhìn bộ dạng méo mó của hắn, cậu không thật sự khi dễ hắn đúng không.

“Không có, tại hắn có việc gấp.” Văn Hàn kiên trì chính sách Tiêu Văn luôn đúng, kiên trì tới cùng.

Tiêu Văn và Văn Hàn không phải đợi lâu, cửa mở, thời điểm đi vào không có gặp lại tiểu quỷ kia nữa.

Khi đi qua trung tâm căn cứ, Tiêu Văn thấy người bầy sạp quán càng nhiều, người mua cũng nhiều, xem ra là tại hai người bọn họ dậy trễ. Ngày mai rời giường sớm một chút, tốt nhất là không nên gây sự chú ý.

“Văn Hàn, ngươi có muốn đổi gì không?” Tiêu Văn tò mò nhìn Văn Hàn đang chăm chú quan sát gì đó trên quầy hàng, buổi sáng Văn Hàn thấy hứng thú với mấy thứ này, chẳng lẽ hắn thích?

Tiêu Văn liếc mắt xem tang thi huynh đang nhìn gì mà chăm chú như vậy.

“A.” Đó là son môi? Tiêu Văn vẻ mặt quái dị nhìn Văn Hàn, chẳng lẽ trước khi biến thành tang thi hắn thích mấy thứ này? Chỉ có con gái mới thích đi, nhìn Văn Hàn gương mặt lẫn thân thể cường tráng thế này, làm sao có thể trang điểm mặt hoa da phấn.

“Không có, chỉ là cảm thấy thiệt nhiều thứ, không có.” Văn Hàn lược bỏ hai chữ ‘không gian’.

“……” Đen mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.