Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Chương 2: Chương 2: Báo thù




Bởi vì công ty của hắn cũng chỉ là một công ty nhỏ, cho nên việc thu mua cũng không gặp bất cứ rắc rối nào.

Hơn nữa Sở Hoài không cố chấp chuyện nhất định phải bán được với giá cao, với cả người mua rất thích công ty của hắn, cho nên mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng.

Sau khi thương lượng xong với người phụ trách, nửa tháng sau, Sở Hoài nhận được 3000 vạn tệ.

Tiểu Hà cùng công nhân viên trong công ty đều cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, mặc dù công ty của bọn họ nhỏ, nhưng lại rất có tiềm lực phát triển, nếu tiếp tục kinh doanh và phát triển, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu không tồi.

Nhưng công ty này chỉ có một người làm chủ, quyền quyết định đều nằm trong tay hắn, nếu hắn đã muốn bán thì tất cả những công nhân viên khác cũng không còn cách nào.

Cũng may lúc bàn chuyện thu mua, Sở Hoài đã đưa ra một yêu cầu, tất cả công nhân viên trong công ty đều phải giữ lại, hoạt động vận chuyển hằng ngày vẫn sẽ được tiếp tục như bình thường, cho nên chuyện thu mua này không có quá nhiều ảnh hưởng với tất cả mọi người.

Thư ký Tiểu Hà nhờ có nhiều năm kinh nghiệm, cho nên trực tiếp thăng lên thành tổng giám đốc.

Dù sao đây cũng là công ty mà mình tự tay thành lập, cho nên đến lúc thật sự rời đi, trong lòng Sở Hoài cũng có chút không nỡ.

Thật ra thì hắn vốn dĩ là một người khá là nội liễm, bị những năm tháng tàn khốc trong thời mạt thế khiến cho cảm xúc của hắn cũng trở nên chết lặng, sống lại một lần này, dường như cảm xúc cũng đã quay trở lại.

“Tiểu Hà, mọi người theo tôi lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tôi đã nói với ông chủ mới rồi, trước mắt thì trong bộ phận nhân sự sẽ không có thay đổi gì, chỉ cần mọi người biểu hiện cho tốt thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu…”

“Còn nữa, tôi đã đến phòng tập thể hình cạnh công ty đăng ký rồi, để cho các huấn luyện viên luyện tập cho mọi người một lớp tăng cường sức khỏe, sau khi tan làm mọi người nhớ đến đấy, đừng lãng phí tâm ý của tôi, thân thể chính là tiền đề của cách mạng đấy.”

Lúc sắp đi, Sở Hoài vẫn nhịn không được mà dặn dò.

Chuyện mạt thế, bây giờ hắn tạm thời chưa thể nói với bọn họ, cho dù hắn có nói đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai tin, hắn cũng không thể cứu tất cả bọn họ được, chỉ có thể giúp đỡ một phen mà thôi.

Để cho tất cả mọi người đến phòng tập thể hình để rèn luyện, học chút quyền cước, trong tương lai, khi tai họa đến, thì bọn họ cũng sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.

Mọi người không biết hắn nghĩ như thế nào, mặc dù cảm thấy ‘ lễ vật ’ mà ông chủ tặng cho bọn họ trước khi đi rất kỳ quái, nhưng dù sao cũng là một phần tâm ý của hắn, cho nên tất cả đều vui vẻ mà nhận lấy, sau đó tiễn hắn đi.

Sau khi bán xong công ty, Sở Hoài cũng không nghỉ ngơi.

Tranh thủ lúc đang nằm viện dưỡng thương, nhờ bạn bè đem hết tất cả nhà ở dưới danh nghĩa của hắn bán ra ngoài, cố gắng tranh thủ gom nhiều tiền nhất có thể.

Bây giờ giá bất động sản tại thành phố H đang lên cao, nếu hắn bán chúng đi lúc này thì rất không có lời, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái.

Hơn nữa cũng vì động thái bán công ty của hắn, mọi người liền nhịn không được thắc mắc liệu hắn có phải đang vặp vấn đề gì đó nghiêm trọng lắm phải không, liên tục dò hỏi xem hắn có cần giúp đỡ hay không.

Đối với vấn đề này, ai hỏi thì Sở Hoài đều lấy lý do muốn thay đổi đến thành phố khác để phát triển sự nghiệp làm cái cớ để qua loa cho có lệ.

Không phải là hắn không muốn cứu những người này, mặc dù giữa bọn họ vẫn chưa thể coi là sinh tử chi giao, nhưng những người này cùng với hắn có quan hệ không tồi, khi mạt thế đến hắn cũng muốn giúp đỡ bọn họ một phen.

Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm, từ giờ cho đến khi mạt thế xảy ra còn một năm nữa, cho nên hắn vẫn chưa thể lộ chuyện này ra.

Nếu không chắc chắn hắn sẽ bị bắt vì tội danh tung tin đồn thất thiệt, hoặc là bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Nhưng kể cả khi hắn có nói ra thật, bây giờ chắc chắn sẽ không có ai tin, cho nên chuyện cần làm bây giờ của hắn là cố gắng thu thập vật tư nhiều nhất có thể, còn những chuyện khác thì tính sau.

Chuyện bán nhà Sở Hoài đã nhờ người khác âm thầm làm, không có quá nhiều người biết, nhưng chuyện bán công ty thì lại không.

Không bất ngờ gì, Hồ Siêu Dương rất nhanh đã chạy tới tìm hắn.

“Anh ơi, đang yên đang lành sao anh lại bán công ty vậy? Công ty của anh đang phát triển rất tốt mà, kiên trì thêm mấy năm nữa chắc chắn sẽ có thể phát triển hết sức lớn mạnh, bây giờ bán thì làm sao có lời a, em nghe nói anh chỉ bán được 3000 vạn, anh đang làm gì vậy a…”

Biểu tình của đối phương rất sốt ruột, không có màn dạo đầu mà đã vào thẳng vấn đề.

Sở Hoài không tức giận mà đem người đập bay ra ngoài, nhưng cũng không vui vẻ đứng dậy tiếp đón như trước nữa, chỉ lành lạnh nhìn chằm chằm vào Hồ Siêu Dương đang không ngừng hỏi vì sao mình lại bán công ty.

Hắn đương nhiên biết vì sao Hồ Siêu Dương lại gấp gáp như vậy, lo lắng cho công ty còn hơn là hắn.

Đối phương thật sự là một người yêu tiền đến điên cuồng, lúc trước, khi hai vợ chồng Hồ gia qua đời đã để lại không ít tài sản cho con trai mình, hình như cũng vài ngàn vạn.

Mấy năm nay Hồ Siêu Dương lợi dụng công ty của hắn, lợi dụng con đường vận chuyển này để thông đồng làm bậy với người khác kiếm không ít tiền.

Sở dĩ đối phương gấp gáp như vậy, cũng chỉ vì sợ nếu không có công ty của hắn, thì sẽ mất đi con đường vận chuyển an toàn mà thôi.

“Anh à, anh cũng biết đấy, đống hàng kia của em đều là những thứ có tính nguy hiểm, trong nhất thời không thể tìm được người nhận vận chuyển, bây giờ anh bán công ty, tên hỗn đản Tiểu Hà kia trở thành giám đốc liền trở mặt không nhận người, không chịu nhận đơn đặt hàng của em…”

Hồ Siêu Dương sốt ruột cầu xin, vừa như vậy lại vừa oán hận.

Sở Hoài nhìn hắn chằm chằm mà trong lòng cười lạnh.

Vật nguy hiểm trong miệng đối phương hắn cũng đã được nghe nói qua, ví dụ như chất lỏng dễ cháy nổ, hay pháo hoa gì đó thì trong ngành vận tải đều được gọi là vật nguy hiểm.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn không biết vật nguy hiểm trong miệng của Hồ Siêu Dương thật đúng là ‘ vật nguy hiểm ’, là thứ đủ để khiến cho hắn lãnh án tù chung thân!

Tiểu Hà không nhận đơn đặt hàng của Hồ Siêu Dương, tất nhiên là do hắn đã dặn dò trước rồi.

Đợi khi Hồ Siêu Dương có vẻ thiếu kiên nhẫn, Sở Hoài mới mỉm cười mở miệng.

“Anh muốn xuất ngoại để phát triển sự nghiệp, mặc dù giá bán công ty không cao, nhưng cũng không sao, không lỗ. Vì bây giờ công ty đã đổi chủ nên anh không thể làm chủ được, nhưng anh cũng có chút nhân mạch, hàng của em muốn được vận chuyển đi đâu? Anh sẽ nhờ bằng hữu hỗ trợ cho em…”

“Vậy được vậy được, anh giúp em liên hệ với người đó nhanh đi, bên em rất gấp, nếu chậm thì em sẽ phải chi tiền bồi thường hợp đồng a.”

Hồ Siêu Dương vừa nghe hắn sẽ giúp đỡ tìm con đường vận chuyển khác, lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng chuyến hàng lần này còn quan trọng hơn cả bình thường.

Sở Hoài hiểu rõ chuyện đó trong lòng, nhưng cũng không vạch trần.

Cứ đơn giản đồng ý, ngay khi người đi rồi, lại tiếp tục làm chuyện vừa rồi còn dang dở.

Đợi khi tất cả tài sản đều được đổi thành tiền, Sở Hoài mới nhắn cho Hồ Siêu Dương, hẹn trước địa điểm và thời gian giao hàng.

Sau đó gửi một phong thư nặc danh đến cục cảnh sát.

Trong lá thư viết rõ thời gian và địa điểm của vụ giao dịch lần này, còn có không ít thông tin về Hồ Siêu Dương là hắn dựa theo những gì trong ký ức kiếp trước mà viết ra, cùng với những nhân viên có liên quan đến Hồ Siêu Dương.

Tất cả những thông tin đều chân thật và rõ ràng, không sợ cảnh sát không tin.

Sỡ dĩ hắn có thể tường thuật lại rõ ràng như vậy, cũng nhờ đời trước Hồ Siêu Dương đã biến hắn thành con dê thế tội ban tặng, đời trước, chính những thứ đó đã trở thành bằng chứng chứng thực ‘ tội danh ’ của hắn.

Nể tình công ơn dưỡng dục của phụ mẫu khi nhận nuôi mình, đồng thời dù sao thì pháp luật vẫn còn đó, hắn cũng không thể thuê sát thủ đến giết Hồ Diêu Dương cho hả giận được.

Nhưng Sở Hoài hắn từ trước đến nay đều là người có thù tất báo, ăn miếng trả miếng.

Khi mạt thế đến thì trong ngục giam sẽ là nơi nguy hiểm nhất, bây giờ, toàn bộ đều trả lại cho người em trai tốt của hắn.

Sau khi đem thư nặc danh đưa đến cục cảnh sát, đêm đó, Sở Hoài liền ngồi phi cơ rời khỏi thành phố H, tránh đêm dài lắm mộng xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Bây giờ hắn không có quá nhiều thời gian để lãng phí, không muốn gặp quá nhiều rắc rối nữa.

Bên cục cảnh sát nhận được thư nặc danh, sau vài phút kinh ngạc ngắn ngủi, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ ngay lập tức vô cùng cao hứng mà đi gài bẫy bắt người.

Năm nay, thị trưởng mới vừa lên nhận chức, người tuyến dưới như bọn họ còn đang suy nghĩ phải làm sao để có thể lập được thành tích tạo ấn tượng tốt trước mặt đại lão a, đây quả thực chính là chuyện tốt đưa đến cửa a!

Bên kia, Hồ Siêu Dương hoàn toàn không biết mình đã lọt vào tầm ngắm của cục cảnh sát, lúc này vẫn đang còn hưng phấn chuẩn bị đồ cho đợt giao dịch sắp tới…

********

Cùng lúc đó, hoang mạc Tây Bắc.

Một nhóm trộm mộ đã lang thang trong một ngôi mộ cổ ngầm dưới lòng đất mấy ngày rồi, cuối cùng cũng đến trước một cánh cửa đá đơn sơ phủ đầy bụi bặm.

Chỉ thấy cảnh cửa đá kia cao tầm mấy trượng, trên cửa được điêu khắc rất nhiều loại văn tự kỳ dị, vừa cổ xưa lại thánh thần.

Chính giữa có mấy chữ to kinh thiên động địa “Kẻ tự tiện xông vào đều phải chết”, tất cả đều được biết bằng chữ triện cổ thời kỳ Tần quốc.

Điều quỷ dị chính là dù đã trải qua nghìn năm gột rửa, dòng chữ kia vẫn còn giữ được màu sắc đỏ tươi như máu, khiến cho người xem cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.

Trong đội ngũ trộm mộ, ngoại trừ một già một trẻ người Hoa Quốc ăn mặc không khác gì đạo sĩ ra, còn lại tất cả đều là người nước ngoài, cho nên không đọc hiểu được những chữ trên cửa.

Nhưng cho dù không hiểu cũng sẽ không cản trở chuyện bọn họ đến đây chủ yếu là để tìm bảo vật, mà kể cả cho dù có hiểu thì cũng sẽ không quan tâm.

Loại lời cảnh cáo như vậy đều được khắc trên hầu hết những cánh cửa trên lối vào cổ mộ, bọn họ bỏ ra một số lượng lớn tiền bạc và cả thời gian, mạo hiểm tính mạng mà đi lòng vòng trong cái nơi ma quái này mấy ngày rồi, đã chết vài đồng đội rồi, làm gì có chuyện đã sắp đến cuối cùng còn bỏ cuộc.

Có vài người đàn ông vạm vỡ da màu cầm súng tiến lên đẩy cánh cửa đá mộ thất ra.

Tên đạo sĩ trẻ tuổi đẩy lão đạo sĩ kia lên phía trước, chĩa súng lên huyệt thái dương của lão đạo sĩ, uy hiếp.

“Sư phụ à, đã đến nước này rồi, cho dù có cố gắng kéo dài như thế nào cũng vô dụng, ngoan ngoãn mở cửa đi…”

Lão đạo sĩ bị tên đạo sĩ tuổi trẻ kia dùng súng chỉ vào đầu, tức giận đến phát run.

“Mày là cái đồ khốn nạn phản bội sư môn!”

Tên đạo sĩ trẻ tuổi kia không nói gì, mấy tên cao to đứng bên lại có chút mất kiên nhẫn.

Trong đó có một tên có tiếng Trung tương đối tốt nhịn không được nã một phát súng vào vách tường đối diện, sau đó tức giận thúc giục.

“Đủ rồi đạo sĩ thúi, đừng có mà lãng phí thời gian của lão tử, cái gì mà sư môn với không sư môn, mở cửa nhanh lên, nếu thức thời thì đến khi có được đồ bên trong sẽ chia phần cho ông, nếu không thì giờ tooi sẽ giết ông trước, rồi sau đó lại đốt đạo quan của ông!”

Bọn họ đã ở trong ngôi mộ cổ này vài ngày rồi, mọi người đã bị cơ quan bẫy rập bên trong tra tấn đến mức không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Lão đạo sĩ không sợ chết, nhưng tựa hồ rất sợ người khác thiêu đạo quan.

Không thể lấy trứng chọi đá, cho dù trong lòng lão đạo sĩ có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời lấy ra một khối ngọc bội đặt vào khe rãnh trên cánh cửa.

Khối ngọc bội kia chính là chìa khóa để đi vào mộ thất, khi vừa đặt khớp vào vị trí thì cửa liền bắt đầu chấn động, sau đó chậm rãi mở ra.

Sau khi cửa đá mở ra, cảnh vật phía trong mới dần lộ ra.

Toàn bộ mộ thất không lớn, ngoại trừ phía trên đỉnh đầu mấy viên dạ minh châu đang xếp thành hình sao Bắc Đẩu để chiếu sáng ra, thì bên trong không có quan tài, cũng không có vật bồi táng đáng giá nào như những gì mọi người đã tưởng tượng.

Dù vậy nhưng tất cả mọi người đều không quá thất vọng, bởi vì bức trường đối diện lại có một tảng pha lê trong suốt rất lớn, phía sau tấm pha lê trong suốt đó là một tòa cung điện xinh đẹp được trang trí vô số châu báu cũng mã nào.

Càng khiến cho người ta giật mình chính là, trên giường ngọc chính giữa cung điện đang có thi thể của một thiếu niên toàn vẹn một cách hoàn hảo!

Đúng là không thể tưởng tượng được.

Tất cả những người có mặt ở đó nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồn, bao gồm cả lão đạo sĩ.

“Là thuốc trường sinh bất lão! Chắc chắn là thuốc trường sinh bất lão!”

Tên đạo sĩ trẻ kích động đến mức chạy đến trước vách ngăn pha lê trong suốt kia, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên giường ngọc, hưng phấn đến mức kêu to.

Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay đụng chạm vào vách pha lê, toàn bộ mộ thất bỗng nhiên chấn động.

Cùng một đạo bạch quang chói mắt, vách pha lê nháy mắt bắt đầu sụp đổ, tất cả mọi người đều sợ hãi mà bỏ chạy…

Cùng lúc đó.

Trong một ngôi làng nhỏ cách đó ngàn dặm, một thiếu niên đã tắt thở đột nhiên mở to mắt, ngây thơ tò mò nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.