Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Chương 24: Chương 24: Đều là ác ma bạo lực




Bản tính của một người là từ linh hồn cùng trong xương cốt mà ra, tính cách có lẽ sẽ bởi vì thời gian cùng hoàn cảnh sống mà mà thay đổi, nhưng bản tính sẽ không.

Du Tiện Khanh nếu không hung bạo thì không phải là Du Tiện Khanh.

Tên đàn ông cơ bắp xăm hình kia kêu lên thảm thiết cùng hình ảnh máu chảy đầm đìa lập tức có thể khiến cho tất cả mọi người im lặng trong một cái nháy mắt.

Tất cả mọi người trừng lớn đôi mắt, che miệng, quả thực không thể tin được tên đàn ông này là dị năng giả mới vừa rồi còn uy phong lầm lẫm như thế, giờ phút này thế mà chỉ cần nói hai câu liền trực tiếp bị mỹ nhân ‘ yếu đuối mong manh ’ thiến thành thái giám.

Hung tàn, quá con mẹ nó hung tàn!

Huynh đệ quan trọng bị cách thức tàn bạo như vậy làm cho không còn, cho dù là dị năng giả cũng không chịu nổi.

Huống chi, lúc này chỉ mới ngày đầu tiên của mạt thế mà thôi, tố chất thân thể của những người đã thức tỉnh vẫn chưa hoàn toàn tiến hóa, chỉ có thể điều động các nguyên tố không khí mà sử dụng mà thôi, sau khi sử dụng dị năng xong thì cũng chẳng khác gì so với những người bình thường.

Sau khi tên đàn ông cơ bắp kia kêu lên vài tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, ngay lập tức liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

Mà đám huynh đệ của tên cường tráng kia sợ tới mức đứng tại chỗ mà cứng người lại, hai chân nhũn ra, run rẩy đến mức muốn bay luôn ba hồn bảy phách.

“Còn có chúng mày nữa, tất cả đều xếp thành hàng đến đây cho ông đây đập một trận!”

Sau khi Du Tiện Khanh giải quyết xong cái tên cường tráng miệng cọp gan thỏ xong, lập tức liền đem mục tiêu phóng chuyển tới trên người những người còn sống.

Vừa rồi hắn không những bị tên cường tráng kia đánh lén, còn bị nhóm người này tay đấm chân đá một hồi, làn da non mịn cùng khuôn mặt mà hắn luôn tự hào này bây giờ đã bị làm cho sưng thành gấu trúc rồi.

Không quan tâm hắn là người tốt hay kẻ xấu, chỉ cần chọc đến Du Tiện Khanh hắn thì chắc chắn phải xong đời rồi!

Du mỹ nhân nổi điên rống giận rồi giơ nắm tay lên nhào vào đám người kia mà tay đấm chân đá trút giận một trận.

Hành vi thô bạo này của hắn hoàn toàn tương phản với cái gương mặt yêu nghiệt nhu nhược của hắn, khi hắn đánh người căn bản không ý thức được mình là một nam nhân.

Không quan tâm là nam hay nữ, hắn đều chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, một đám đều bị hắn đập cho mặt mũi bầm dập giống hắn, lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái hơn.

Mặc dù vừa rồi hắn đánh không lại Sở Hoài cùng với Ngu Kha giả heo ăn thịt hổ, nhưng đối phó với những người này lại quá đơn giản, ngay cả khi không cần dị năng, chỉ cần dựa vào thân thủ của hắn thôi cũng đủ để đối phó rồi.

Từng tiếng bốp bốp bốp từ nắm tay đập lên da thịt của người khiến cho Khương viện trưởng phát run lên, không nhịn được khẽ hỏi về phía sau:

“Sở Hoài, Hạo Lâm, mấy mấy mấy đứa có thể đối phó được với hắn chứ nhỉ?”

Thế giới này thật sự quá táo bạo quá hung tàn, trái tim của một ông lão như ông sắp chịu không nổi nữa rồi.

Hai người không nói chuyện, Viên Hạo Lâm lại không dám khẳng định.

Giờ phút này, biểu tình của Sở Hoài có chút không đúng lắm, mắt đen nhìn chằm chằm tên đàn ông cơ bắp đang ngất xỉu kia mà tỏa ra ánh sáng màu đỏ, sát ý trên người hắn đang ngưng kết thành khí.

Trong ánh mắt của mọi người và Du Tiện Khanh vẫn chưa hành hung sướng tay, chậm rãi đi đến trước mặt dị năng giả kia.

Giơ tay, rút đao, tay nắm chặt chuôi đao đâm một đao vào xương tỳ bà của đối phương.

“A a ——!”, Tên dị năng giả đã ngất xỉu bị một đam đâm xuống làm đau tỉnh.

“…”

Tất cả mọi người lại lần nữa an tĩnh như gà.

Không giống với Du Tiện Khanh đang tức giận kia, biểu tình của Sở Hoài lại cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt phiếm hồng, quả nhiên đây mới là cái kẻ năm bước liếm máu mười bước giết người cuồng ma mà trong sách từng miêu tả.

Có đôi khi không nói lời nào so với phát giận càng đáng sợ hơn.

Trong phòng, tất cả những người sống sót tiến vào trong này đều đang bắt đầu hối hận, so với tang thi nên ngoài, người trong này càng thêm tàn bạo.

Mọi người nhìn chằm chằm Sở Hoài đột nhiên ra tay, không biết hắn đang muốn làm cái gì.

Tên đàn ông cường tráng mang dị năng giả kia đã bị thương càng thêm thương, đã không có sức phản kháng, chỉ có thể sợ hãi phát run, che lại miệng vết thương vô cùng đau đớn bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Mày, chúng mày muốn làm gì, giết người là phạm pháp, đúng vậy, phạm pháp, phải ngồi tù, tao muốn đi tố cáo chúng mày, để cho cảnh sát bắt chúng mày lại…”

Vừa rồi lúc còn chưa bị đập cho thể thảm thì hắn ta còn nói với hai người trong quân đội kia rằng bản thân hắn không coi pháp luật ra cái gì, một chút cũng nhớ mình từng nói gì, bây giờ còn tìm cảnh sát tới uy hiếp bảo hộ mình.

Sở Hoài cười lạnh, không trả lời.

Lại lần nữa giơ tay vung đao, trực tiếp cắt lưỡi đối phương xuống, thật đúng là quá ồn ào.

“Ngô…”, tên dị năng giả cường tráng kia phun ra một ngụm máu, đau đến mức trợn trắng mắt.

Từ đầu tới đuôi, Sở Hoài vẫn không nói lời nào, nhưng hành vi lại tàn nhẫn đến độ khiến người khác phát lạnh.

Một màn này đừng nói là những người còn sống sót vào đây, mà ngay cả đám người Khương viện trưởng cũng không biết vì sao hắn lại nổi điên, bỗng nhiên trở nên huyết tinh tàn nhẫn đến như vậy.

Trong ấn tượng của bọn họ, tính cách của Sở Hoài mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng lại rất hiền lành dễ ở chung.

Nhưng giờ phút này, Sở Hoài cứ như đã thay đổi thành một người khác, giết người không chớp mắt, dứt khoát đến đáng sợ.

Chỉ có Ngu Kha biết vì sao, Sở Hoài quân của y đang tức giận, bởi vì vừa rồi tên cường tráng thô lỗ kia bất kính với y, còn nói muốn nhúng chàm y, cho nên Sở Hoài quân mới tức giận.

Giống như trước kia khi có người khi dễ y, Sở Hoài quân chắc chắn sẽ luôn mỉm cười, sau đó không lưu chút tình nào ra tay giáo huấn đối phương.

Sở Hoài quân là người để ý đến y nhất.

Mọi người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí của Sở Hoài mà sợ hãi, nhưng trong lòng Ngu Kha lại tràn đầy vui mừng.

Y mang theo nụ cười đi tới, nhìn cái tên cường tráng đang vừa đau đớn vừa sợ hãi kia mà nói

“Sở Hoài quân, móc mắt hắn đi, ta rất ghét ánh mắt hắn khi hắn nhìn ta…”, Đã từng, có những người đó, những phương sĩ luyện đan kia luôn nhìn chằm chằm tộc nhân của với ánh mắt không có ý tốt gì như vậy.

“Được.”

Ánh mắt Sở Hoài nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt nhu hòa, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó cũng không quay đầu lại, đường đao trên tay chuẩn xác chém xuống, hai mắt tên cường tráng kia liền xuất hiện hai hàng máu tươi đầm đìa.

Thoáng chốc, tiếng kêu thảm thiết “A a a!!” lại vang lên lần nữa.

Những người sống trong thời bình đã bao giờ nhìn thấy trường hợp như vậy chứ.

Hô hấp của những người trong phòng đều cứng lại, trái tim nhỏ cả kinh đến mức sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.

Du Tiện Khanh cũng không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, cả kinh đến độ đưa hai tay lên che miệng lại.

Hắn biết ngay mà, nhóm người này còn không phải người hơn cả hắn nữa, nhìn càng không có tính uy hiếp thì lại càng hung tàn!

Xong rồi xong rồi, vừa rồi hắn miệng tiện muốn trêu đùa quyến rũ lão công của y, tiểu gia hỏa này sẽ không kêu nam nhân của mình cắt lưỡi hắn đấy chứ?!

Thời điểm tất cả mọi người nghĩ đây chính là chuyện bạo ngược nhất rồi, hành động tiếp theo của Sở Hoài càng trực tiếp đánh nát thế giới quan của bọn họ.

Chỉ thấy Sở Hoài giơ tay chém xuống, phất tay vào cái liền cắt đứt gân tay của tên cường tráng kia, quay đầu nhìn về phía đám người Khương viện trưởng.

“Viện trưởng, Tiểu Kiệt, hai người lại đây, một người một đao, giết hắn.”

Ngữ khí kinh nói ra cứ bình thường như đang bàn chuyện ăn cơm vậy.

“Cái gì?!”

Khương viện trưởng sợ tới mức chân cũng mềm ra, trừng lớn hai mắt, quả thực không thể tin được vào chính lỗ tai của mình.

Ông không nghe lầm chứ đúng không, cái tên tiểu tử Sở Hoài thúi này vậy mà kêu một ông già như ông đi giết người? Là giết người không phải giết gà a! Phải ngồi tù đấy! Tên tiểu tử này có phải điên rồi hay không!

Đàm Tiểu Kiệt dựa trên cánh tay của Viên Hạo Lâm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không dám đi qua.

Mặc dù cùng tuổi với Ngu Kha, nhưng hoàn cảnh sống lại khác nhau, từ nhỏ đến lớn đều được Viên Hạo Lâm bảo hộ rất kỹ, tính cách lại hướng nội, cả ngày chỉ dán mặt vào máy tính, vừa đơn thuần lại vừa nhát gan.

Không giống với Ngu Kha có bề ngoài vô hại nhưng bên trong lại phúc hắc, đối mặt với hiện thực huyết tinh tàn khốc như vậy vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, giờ phút này, con người vẫn chưa lạnh lùng tàn nhẫn như thời gian sau của mạt thế.

Tất nhiên Sở Hoài hiểu được, có một số chuyện không phải cứ sợ là có thể không học không làm, cũng không phải có thể kéo dài.

Mạt thế đến càng lúc càng nhanh càng lúc càng gần, nếu không thể nhanh chóng thích ứng tiếp thu, thì chắc chắn sẽ bị đào thải.

Đặc biệt là Khương viện trưởng cùng Đàm Tiểu Kiệt, là một ông lão giàu tâm đồng tình cùng một thiếu niên đơn thuần, phải nhanh chóng trưởng thành, nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan nhất.

Trong mạt thế, tang thi cùng dị thú rất khủng bố, nhưng có nhiều lúc đồng loại mới là thứ đáng sợ nhất, trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu người xấu.

“Viện trưởng, ngài không cần sợ, tâm thiện lương cùng đồng tình không cần lãng phí trên loại người này, hắn đáng chết.”

“Nhưng mà hắn hắn hắn…”

Khương viện trưởng thật sự rất sợ, nói chuyện cũng có chút líu lưỡi, hiện thực tàn khốc khiến cho một ông già như ông cực kỳ choáng váng.

“Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình, nếu hôm nay không phải chúng ta mạnh hơn so với hắn, chỉ sợ bên gặp chuyện chính là chúng ta, rào chắn khu phía đông bị bọn họ phá, hiện tại có rất nhiều tang thi đã vọt vào thành phố, giết hắn cũng coi như là trừ hại cho dân, viện trưởng, nếu ngài sợ hãi, vậy cứ xem hắn như đám tang thi ngoài kia mà làm thịt hắn…”

Biểu tình cùng ngữ khí của Sở Hoài đều có vẻ máu lạnh cực độ.

Nhưng lời này lại là sự thật, không nhìn thấy chuyện xảy ra không có nghĩa nó không xảy ra.

Vừa rồi cái tên cơ bắp cường tráng này ba lần bốn lượt sử dụng dị năng để uy hiếp, nếu không phải bọn họ đủ mạnh, kết cục của hai thiếu niên và mấy nữ hộ sĩ như thế nào thì có thể tưởng tượng ra được.

Hàng rào khu cách ly phía đông vì những người này mà bị phá, toàn bộ quân đội trông coi vì vậy mà bị tiêu diệt hoàn toàn, đối với loại người đốn mạt này thì không cần phải có bất cứ đồng tình nào.

Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, nhưng chuyện giết người này thật sự không phải cứ nói làm thì có thể làm được, cái này cần tố chất tâm lý thật mạnh đấy a!

Sở Hoài chờ mấy người Khương viện trưởng làm tư tưởng tâm lý, cổ vũ đủ dũng khí bước từng bước đầu tiên ra mạt thế của bọn họ.

Sau khi giãy giụa trong một thời gian ngắn, Viên Hạo Lâm là người hành động đầu tiên.

Vỗ nhẹ người yêu bé nhỏ trong lòng ngực đang run rẩy sợ hãi, sau khi trấn an một câu ‘ đừng sợ ’ , liền cắn răng nhẫn tâm đưa người đến chỗ Sở Hoài, sau đó nắm tay Đàm Tiểu Kiệt, sảng khoái lưu loát, chém một đao lên người tên đàn ông lực lưỡng kia.

“Hu hu, Hạo Lâm ca ca, máu, máu, giết người, em giết người rồi…”

Đàm Tiểu Kiệt cũng chỉ mới 17 tuổi, tính cách đơn thuần hướng nội khiến cho tuổi tâm lý của hắn còn nhỏ hơn người cùng tuổi khác rất nhiều, cuối cùng nhịn không được bị máu tươi dính trên mặt dọa khóc.

Viên Hạo Lâm đau lòng, nhưng lại không thể không nhẫn tâm.

Sở Hoài nói không sai, thế giới thay đổi, vậy Tiểu Kiệt của hắn cũng cần phải học cách để trưởng thành, nếu còn không hiểu thế sự thì căn bản không thể sinh tồn được trong mạt thế.

Bên cạnh, Ngu Kha nhìn thấy Đàm Tiểu Kiệt sợ hãi đến phát khóc, tỏ vẻ cực kỳ đồng tình.

Lá gan của Tiểu Kiệt thật sự là quá nhỏ, chỉ là chém một đao đổ máu mà thôi, người còn chưa có chết đã bị dọa khóc, quả nhiên y vẫn là người dũng cảm nhất!

Nhìn Sở Hoài quân dụng tâm lương khổ, y đi qua hỗ trợ an ủi,

“Tiểu Kiệt, hắn còn chưa chết, không cần sợ hãi, giết người không có gì ghê gớm cả, một lúc rồi liền thôi, người này vừa rồi còn muốn khi dễ chúng ta, nếu cậu không ra tay với tên khốn nạn này, cậu cùng Hạo Lâm ca ca sẽ gặp chuyện không hay a…”

Đàm Tiểu Kiệt lập tức ngừng khóc, ánh mắt thỏ con khẩn trương, “Thật, thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật rồi, ta cũng không sợ đây a.”

Ngu Kha gật gật đầu, bắt lấy tay của Khương viện trưởng, sảng khoái đâm vào bụng của tên cơ cắp cường tráng đen đủi kia.

Sắc mặt bình tĩnh không có chút khiếp đảm nào, đâm một đao xong liền cười tiếp, “Cậu xem, có phải rất dễ dàng hay không a?”

“Tiểu Kha giỏi quá, thật là lợi hại…”

Đàm Tiểu Kiệt mặc dù trên mặt còn giàn giụa nước mắt, nhưng vẫn tràn đầy sùng bái.

“Đúng rồi, rất lợi hại cũng rất dễ dàng, mau tới đây, nhắm mắt lại chặt đầu tên khốn nạn này đi, Hạo Lâm ca ca của cậu chắc chắn sẽ thích cậu nhiều hơn đấy!”

Ngu Kha đứng một bên dùng đôi mắt sáng lấp lánh xúi giục cổ vũ, kéo tay Đàm Tiểu Kiệt đặt lên trên tay Khương viện trưởng.

Ba người một thanh đao nhanh chóng chém xuống, tên đàn ông cơ bắp kia kêu lên một tiếng rồi không còn tiếng kêu gì nữa, đầu đứt ra.

“Dường như thật sự rất dễ dàng a…”

Lúc này, Đàm Tiểu Kiệt đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi như vừa rồi nữa, nhắm mắt lại, cảm thán.

Mọi người:…

Khương viện trưởng như hỏng mất lau máu trên mặt, nội tâm khóc thút thít: Mấy đứa à, thứ con đang nắm là tay của ông già này a, tay của ông già này đấy a…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.