Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 32: Chương 32: Không phục thì cục gạch hầu




Edit: Cu

Thấy con hổ dời mắt về phía mình, Phương Lập Hiên sảng khoái lùi về sau vài bước, hắn vô cùng tò mò thực lực của An Tử Lâu, cũng muốn biết, đối mặt với một con hổ biến dị cấp bốn, An Tử Lâu sẽ thắng như thế nào.

Trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu của mọi người, An Tử Lâu bay thẳng về phía con hổ, tốc độ của cậu quá nhanh, thế nên mọi người chỉ nhìn thấy cậu đi hai bước, bỗng nhiên hóa thành bóng mờ, giống như trong nháy mắt có thật nhiều An Tử Lâu xuất hiện, chờ bóng mờ biến mất, người cũng đã ở đối diện con hổ.

“Gào!” Con hổ rống lên một tiếng, trực giác của động vật nói cho nó, con người trông có vẻ nhỏ yếu trước mắt nó này rất nguy hiểm, làm nó có xúc động muốn chạy trốn, nhưng mà, là một con hổ biến dị cấp bốn mạnh mẽ, nó tuyệt đối không cho phép mình không đánh đã chạy.

Vô số lưỡi đao gió bay về phía An Tử Lâu, chỉ một chút nữa thôi là đem An Tử Lâu xé tan, An Tử Lâu lại làm như là không nhìn thấy, cậu chậm rì rì lấy ra viên gạch bên hông, ướm ướm mấy lần thấy trọng lượng khá là hài lòng, sau đó, dưới cái biểu cảm như sắp rơi mất con mắt của mọi người, xuyên thẳng qua đống đao gió dày đặc, không hề bị thương một chút nào đứng trước mặt con hổ.

Khoảng cách giữa một người một hổ chỉ có một centimet, mắt thú đối diện mắt mèo, con hổ biến dị vẫn còn đang kinh ngạc người này xuất hiện bên cạnh mình từ bao giờ, mà thịt đến miệng há gì lại không ăn, liền há mồm táp về phía tay An Tử Lâu, dường như nó đã cảm giác được miếng thịt ngon lành đã vào miệng.

Vào đúng lúc này, rốt cục An Tử Lâu cũng ra sát chiêu của mình, cậu giơ viên gạch lên thật cao, một gạch giáng đầu hổ, lần này, quả thật là đem nhanh ác chuẩn phát huy đến cực hạn, ngay cả phản ứng lại con hổ cũng cũng chưa làm được, liền bị một cục gạch đập đến choáng váng đầu óc.

“Grào grào!” Hổ biến dị đau đến nỗi kêu thảm thiết vài tiếng, đôi chân trước liều mạng quào về phía An Tử Lâu, hận không thể đem con người dám đánh nó quào thành thịt băm, móng vuốt đập xuống đất, liền đem mặt đất đập thành hai cái hố to bự.

An Tử Lâu chỉ nhẹ nhàng đứng bên cạnh con hổ, viên gạch trong tay lần thứ hai giơ lên, vẫn chỗ vết thương vừa nãy, đập thêm một đập nữa trúng chỗ đó, cú đập lần này đem con hổ lảo đảo tại chỗ, có vẻ như đầu bị đánh đến choáng váng, va đầu vào một gốc đại thụ tán lá che trời, đại thụ kẽo kẹt vài tiếng rồi ầm ầm đổ xuống.

Con hổ như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, con mắt thứ ba bắn ra một tia sáng, như là chớp laser, nhanh chóng bắn thẳng về phía An Tử Lâu đang đứng, lúc tia sáng xuất hiện, mọi người đứng xung quanh vây xem đều kinh ngạc vạn phần, không ngờ rằng con hổ biến dị còn có một chiêu như thế.

Tia sáng này tốc độ quá nhanh, nếu đổi thành bất cứ một ai khác, không chết thì cũng bị thương, nhưng đáng tiếc, con hổ gặp phải An Tử Lâu, cho nên, nó nhất định phải thất bại.

Tia sáng đâm vào ngực An Tử Lâu, xuyên qua người rơi xuống đất, tia sáng vẫn cứ tiếp tục đâm xuống nữa, cho đến khi phát ra một tiếng nổ mạnh rung chuyển trời đất, nổ ầm ầm từ lòng đất ra ngoài, hổ biến dị còn tưởng mình thành công, hai chân trước bào trên đất, vô cùng hưng phấn, chỗ vừa bị đập ở trên đầu lại trúng thêm một viên gạch nữa.

Làm một con hổ biến dị, chỉ số thông minh của nó có hạn vô cùng, tất nhiên là sẽ không hiểu, vừa nãy tốc độ của An Tử Lâu quá nhanh, ánh sáng bắn xuyên qua tàn ảnh rơi xuống đất, nó oan ức kêu lên vài tiếng, liền lao đầu về phía An Tử Lâu, cả dị năng cũng chẳng thèm dùng.

An Tử Lâu chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn nhìn như tùy ý mà đẩy đầu con hổ biến dị một cái, liền chặn lại cú đâm của con hổ, con hổ gầm lên, bốn chân giãy dụa không ngừng, hung hăng lao về phía trước, nhưng đáng tiếc, dù nó có dùng sức thế nào, cũng không ngăn nổi đôi tay mềm mại tưởng chừng như không xương kia.

“Grào Grào!” Con hổ cuống lên đôi mắt cũng đỏ ngầu.

Đột nhiên An Tử Lâu nhảy dựng lên, viên gạch như mọc mắt, lại đập trúng đầu con hổ một lần nữa, nếu như con hổ biết nói, nó đã điên cuồng rống to: Đừng có mà lần nào đánh cũng đánh cùng một chỗ có được hay không.

Lần này so với lần trước mạnh hơn nhiều, con hổ bị đánh gục xuống, An Tử Lâu hài lòng nhìn chiến công của mình, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm con hổ, không hề gợn sóng nói: “Bây giờ mày có hai lựa chọn, một, bị tao lột da biến thành ghế con hổ, hai, làm thú nuôi kiêm thú cưỡi của tao, mày chọn cái nào?”

Lúc cậu hỏi chọn cái nào, cả người bộc phát ra một cỗ sát ý mãnh liệt, phóng thẳng về phía con hổ nằm trên mặt đất, khóe miệng thậm chí còn mang theo chút ý cười ngây thơ.

Con hổ trên mặt đất nhịn không nổi run lên một chút, từ dưới đất đứng lên, cọ cọ một chút lên người An Tử Lâu, tỏ vẻ mình khuất phục, ngay lúc An Tử Lâu cho rằng con hổ đã đồng ý làm thú cưỡi của cậu, thì nó gầm lên một tiếng, dưới chân bốc lên một trận gió lớn mang nó nhanh như chớp trốn vào tận sâu trong rừng.

Xem dáng vẻ của nó, rõ ràng là muốn chạy, đáng tiếc, tốc độ của nó nhanh, cũng không nhanh bằng An Tử Lâu mới lên cấp, mới chạy hai bước, lưng bỗng nặng trĩu.

An Tử Lâu ngồi trên lưng nó, lần này viên gạch trên tay không chút lưu tình đập thẳng xuống sau ót con hổ, mỗi lần đập An Tử Lâu đều hỏi một câu: “Khuất phục hay là chết!”

Con hổ biến dị không ngừng nhảy nhót lung tung trong rừng, nó đem tốc độ của mình phát huy đến tối đa, vừa đâm vào cây vừa lăn lộn trên đất, nhưng đáng tiếc, làm kiểu nào cũng không thể cắt đuôi người ngồi trên lưng, đầu bị đập đau, lông trên đỉnh đầu cũng sắp bị bứt mất sạch.

Trong rừng không ngừng truyền ra tiếng cây gãy đổ, bụi mù nổi lên bốn phía, bùn đất tung bay, tình cảnh này no với hai dị năng giả đánh nhau còn kinh khủng hơn.

Cuối cùng con hổ cũng hết sức, ngã trên đất không đứng dậy nổi, An Tử Lâu đạp một đạp lên đầu nó, liền chuẩn bị cho con hổ ăn thêm viên gạch nữa, trong mắt hổ bỗng nhiên chảy ra nước mắt, oan ức như là một con chuột vừa bị mèo bắt nạt.

“Bây giờ thì bằng lòng làm thú nuôi của tao rồi chứ!” An Tử Lâu nghiêng đầu đánh giá con mèo bự trên đất, khóc rồi thì chắc cũng không phản kháng nữa.

Vậy mà con hổ gật gật đầu thật, chủ động đứng lên, hơi cúi cúi người về phía trước, đây là một tư thế đã thần phục, mặt mày An Tử Lâu Tử Lâu hớn hở, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, lấy từ trên người ra một viên tinh hạch cấp ba, sau khi con hổ hấp thu hết, đưa tay sờ sờ đầu lông của hổ, sau đó lưu loát bò lên lưng nó.

Con hổ chậm rãi đi vào giữa đám người, người không quen An Tử Lâu vội vàng lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía An Tử Lâu lóe lên sự sợ hãi, có thực lực nghiền ép thú biến dị cấp bốn, sức mạnh thực sự chắc hẳn phải là dị năng giả cấp năm, đặc biệt là La Dật, cả người hắn phát run, hắn căn bản không nghĩ ra, sau khi An Tử Lâu không có bàn tay vàng của mình, lại có thể trở nên mạnh mẽ như thế, không ngăn được toàn thân run lên, ngay cả hàm răng cũng đập lập cập.

Lâm Thanh thì lại trợn mắt lên, trong mắt tất cả đều là không thể tin nổi, lúc An Tử Lâu đi về phía hắn, hắn gần như là lăn lộn liên tục về sau, nhớ đến hắn đối xử với An Tử Lâu vô cùng ác ý và hay gây xích mích, chỉ cảm thấy lạnh cả người, mồ hôi lạnh chảy xuống trong nháy mắt.

Tại sao lại như vậy? Hắn rõ ràng là người “xuyên việt”, biết đến hướng đi của thế giới này, hắn mới là nhân vật chính, vì sao An Tử Lâu lại mạnh như thế? Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì? Ánh mắt của hắn chuyển qua La Dật bên Đằng Long hội, phát hiện đối phương cũng là bộ dạng sợ hãi vô cùng, suy đoán trong lòng về La Dật cũng tương đối xác định, đều là tên La Dật này làm gì đó, dưới hiệu ứng cánh bướm mới khiến An Tử Lâu biến thành như vậy.

Không sao, hắn còn nội dung cuốn truyện, còn rất nhiều bàn tay vàng chờ hắn đi lấy, lúc đó hắn sẽ trở nên rất mạnh, huống hồ dị năng thứ hai của hắn vô cùng biến thái, đợi đến khi tìm được bàn tay vàng, chắc hắn hắn cùng không kém hơn An Tử Lâu.

Nói không chừng An Tử Lâu chính là boss cuối, hắn thân là vai chính, nhất định phải có một kẻ địch mạnh mẽ, đúng, kẻ địch này nhất định là An Tử Lâu, suy nghĩ đủ loại nguyên nhân đến tự an ủi bản thân, cuối cùng Lâm Thanh cũng coi như đã bình tĩnh, chỉ là, bàn tay luôn run rẩy tiết lộ tâm tư của hắn.

An Tử Lâu chỉ huy con hổ đến bên Cao Sóc, nhảy xuống lưng hổ lộ một nụ cười xán lạn cho Cao Sóc, nói: “Boss, tôi bắt thú cưng đem về, sau này mình nuôi nó đi, xem xét đến anh là boss của tôi tôi có thể cho anh mượn cưỡi.”

“Được, chúng ta nuôi nó.” Cao Sóc khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai An Tử Lâu, không hề lúng túng bởi thực lực cách nhau quá xa, trái lại lại sinh ra cảm giác tự hào, đây là An Tử Lâu, nhà hắn, người khác chỉ có thể ước ao ghen tị.

Tôn Dương lặng lẽ bước đến trước mặt con hổ biến dị, thò tay muốn sờ một cái, lập tức bị con hổ nhe răng há miệng trừng mắt, vội vàng rụt móng vuốt lại, coi như nó đồng ý làm thú cưỡi của An Tử Lâu, nhưng nó có kiêu ngạo của một con hổ, không phải ai cũng có thể sờ.

“Mèo Bự mày ngoan một ít, để Tôn Dương sờ một chút.” An Tử Lâu vẫn khá là chiếu cố tên đàn em Tôn Dương này, dù sao tên đàn em này rất nghe lời.

“Mèo Bự? Tên của nó?” Cao Sóc kinh ngạc hỏi

An Tử Lâu gật gật đầu, “Rất ngầu đúng không, tôi cũng thấy thế.”

“Là thú cưng của cậu, cậu lấy tên nào cũng được.” Cao Sóc vẫn luôn vô cùng dung túng An Tử Lâu, bình thường An Tử Lâu nói, hắn đều đồng ý cả, người nghe ở một bên không đành lòng nhìn thẳng, gọi một con hổ là Mèo Bự, có được thật không thế?

Con hổ biến dị ngao một tiếng, muốn phản bác một chút, làm một con hổ nó tuyệt đối không muốn lấy chữ mèo làm tên, nhưng đáng tiếc An Tử Lâu không hiểu ý của nó, xoa xoa nhẹ đầu nó, liền đem một viên tinh hạch cấp ba ném lên không trung, nói với con hổ: “Mèo Bự, bắt!” Con hổ nhảy dựng lên ngậm tinh hạch, sau đó lại trở về bên cạnh An Tử Lâu, ngoan đến nỗi chẳng giống một con hổ.

“Thật đẹp trai!” ánh mắt Lục Thiến Nhi sáng lấp lánh nhìn chằm chằm An Tử Lâu, cũng không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện lên chút đỏ ửng, nói với Tiếu đứng bên cạnh cô: “Tiếu, tôi cảm thấy bây giờ tôi đang yêu, làm sao bây giờ?”

“…”

Con đường tiếp sau vô cùng thuận lợi, không gặp tình huống đặc biệt nào, nhất là khi trong đội có một con hổ biến dị cấp bốn, thú biến dị sau khi nhạy bénnhận ra sự tồn tại của nó, đều không áp sát nữa, thỉnh thoảng gặp phải thực vật biến dị vẫn chưa có trí khôn, cũng bị mọi người lưu loát diệt sạch.

Lúc đi tới một bãi cỏ thoáng đãng, dưới lớp cỏ thấp bé bỗng phi ra một cái bóng, lóe lên ánh sáng xanh mơn mởn, sáng như một viên đá quý, nhanh như chớp xông đến, mắt thấy ánh sáng xanh lục sắp phả vào mặt, La Dật lập tức phất tay đánh ra một tia chớp màu tím.

Sau khi ánh sáng màu xanh lục bị chớp bắn trúng, vang lên tiếng ong ong, lảo đảo hạ cánh, liền xông tới trước mặt La Dật mấy mét, mới rơi trên mặt đất, mọi người tiến lên nhìn, phát hiện đây là một con thú biến dị rất quái lạ, đầu lớn vô cùng, thứ phát ra ánh sáng màu xanh lục lại là đôi mắt to bằng nắm tay của nó, miệng thì lại nhỏ như cái ống hút, hai chân trước mọc đầy xước rô, đầu chân sắc như đao.

“Đây là thú biến dị gì vậy?” Tôn Dương đá thú biến dị một đá, đem nó lật lại.

Phương Lập Hiên nhìn kĩ con thú biến dị trên đất, cau mày nói: “Đây là hình thái biến dị của loài muỗi hút máu, loại muỗi hút màu này thường thường sống theo bầy đàn, hơn nữa rất thích tụ tập ở mặt cỏ ẩm ướt.”

“Bầy đàn!” Cao Sóc nghe Phương Lập Hiên nói xong, lập tức phản ứng, nói với mọi người: “Nhanh chân rời khỏi nơi này, phần lớn thú biến dị vẫn giữ tập tính như trước.”

Đáng tiếc Phương Lập Hiên lại nói quá muộn, mọi người còn chưa kịp đi, đã thấy một đám bóng đen ùn ùn từ xa kéo đến, vô số ánh sáng xanh không ngừng lấp lóe, như là một đám mây đen lớn, ập xuống bao vây tất cả mọi người, đếm sơ qua cũng phải có đến hàng ngàn con, chỉ số lượng này thôi đã khiến mọi người tê cả da đầu.

Không ai giấu diếm nữa, đều ứng phó toàn lực với đám muỗi biến dị xông đến, trong một khoảng thời gian sấm sét đao băng lốc xoáy đều bay về phía không trung, An Tử Lâu đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn đám muỗi bay tới bay lui không ngừng, bĩu môi một cái, thật sự là quá bắt nạt người khác, cậu là loại cận chiến, ngoài đám đao băng nhặt được khi Cao Sóc hay Trình Phỉ Phỉ đánh muỗi biến dị ra, căn bản là đứng tại chỗ nhìn.

Nếu có thể biến thành xương khô bây giờ là được rồi, cậu bây giờ đã biết bay, mà nghĩ đến lửa giận của boss khi mình biến thành xương khô, An Tử Lâu sáng suốt từ bỏ ý tưởng này, vỗ vỗ đầu Mèo Bự, dưới chân dùng sức một chút, bỗng nhiên từ giữa đám công kích dày đặc phi ra ngoài, như một chú chim lớn bay thẳng lên trời, người vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, né tránh một tia chớp từ trên trời giáng xuống suýt nữa bắn trúng người, lập tức khóa mục tiêu lại, đạp lên lưng của một con muỗi biến dị.

“Tiểu Lâu!” Mắt thấy An Tử Lâu cứ lao ra như thế, làm cho Cao Sóc sợ hết hồn, hắn không chút nghĩ ngợi cũng xông thẳng ra ngoài, dưới chân liền xuất hiện một cái trùy băng xông thẳng lên trời, mượn lực của trùy băng, cũng đạp trên lưng một con muỗi biến dị, thấy một tia chớp suýt nữa bắn trúng An Tử Lâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ra chiêu, cả người La Dật run lên, cắn răng đứng nép về phía sau Phương Lập Hiên.

An Tử Lâu đứng trên con muỗi biến dị, như là một con ngựa hoang thoát cương, ánh mắt lấp lóe, vô cùng hưng phấn, liền lấy viên gạch từ bên hông ra, bắt đầu ghè gạch đến con muỗi định cắn mình, lần đập này quả thật là trăm phát trăm trúng, mỗi lần đập một cái, đầu của muỗi biến dị liền vỡ nát, tinh hạch bên trong đều được An Tử Lâu tiện tay ném xuống dưới chân Tôn Dương.

Muỗi biến dị có giãy dụa cách mấy, đánh ngửa xông ngang thế nào, đều không thể nào cắt đuôi được An Tử Lâu, chân của cậu như là mọc rễ trên lưng muỗi biến dị, không ngừng thu gặt thi thể muỗi biến dị, dáng dấp hung tàn kia làm mọi người trợn mắt ngoác mồm thêm lần nữa.

Từ đầu đến chân Cao Sóc đều được bao bởi một lớp băng cứng, như một chiếc áo giáp bảo vệ hắn, nhìn An Tử Lâu nhảy nhót vui vẻ trong đám muỗi biến dị, không khỏi buồn cười thở dài một tiếng, tuy rằng biết An Tử Lâu lợi hại, nhưng lúc đó nhìn thấy cậu ấy vọt thẳng ra ngoài, trong lòng vẫn không nhịn được mà lo lắng, không tự chủ được theo lại, may mà trong đám muỗi biến dị không có con nào cấp bốn, không thì, hắn cũng quả thật quá mất mặt.

Dù là cao thủ, mà muỗi biến dị thật sự rất nhiều, thấp nhất cũng đã cấp hai, còn có không ít thú biến dị cấp ba, đánh lâu dài không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, một dị năng giả cấp ba của tiểu đội Lục Thiến Nhi nhất thời không quan sát, bị một con muỗi biến dị cắn được, chỉ trong chớp mắt đã bị hút thành người khô, chỉ còn lại da bọc xương ngã xuống đất.

Trong lòng mọi người vô cùng buồn nôn, chỉ bị cắn một cái thôi, thậm chí cơ hội để cứu cũng chẳng có, nhìn thấy An Tử Lâu vui vẻ chơi đùa trong đàn muỗi biến dị kia, mọi người lại có một nhận thức mới về năng lực của cậu.

Dị năng giả bí ẩn nhất trong căn cứ Tiếu, thật ra là một dị năng giả hệ nước, đây là một chuyện rất thần kì, bởi vì gần như tất cả các dị năng giả hệ nước đều không có độ công kích lớn, trong căn cứ đều đảm nhận nhiệm vụ hậu cần, nhưng mà Tiếu này, lại đem dị năng hệ nước phát huy thành nhân vật mạnh mẽ nhất.

Bóng nước từ trong tay hắn bay ra không ngừng, mấy quả bóng nước này đều đem muỗi bọc lại, chỉ thấy tay hắn hơi dùng sức, con muỗi ngay lập tức bị giết đến máu thịt be bét, đại khái là nhìn thấy xuất hiện thương vong, hắn bỗng phất tay, đém áo choàng vẫn luôn bọc trên người lấy xuống, lộ ra một khuôn mặt đầy vết đao.

Dù đã không nhìn rõ được tướng mạo, mà có thể từ vóc người nhỏ gầy của cô nhìn ra, Tiếu là một người phụ nữ, điều này làm cho những người không biết cô vô cùng kinh ngạc, không có ai từng nghĩ đến, dị năng giả mạnh mẽ nhất căn cứ Quang Minh lại là một người phụ nữ.

Tiếu bước lên một bước, bỗng chốc trên người có ánh sáng nhàn nhạt màu trắng ngà, sau đó, cô vung hai tay lên, giữa không trung lập tức xuất hiện một màn nước, càng khiến người ta giật mình đó là, màn nước này đang sôi, màn nước lớn tạo thành một quả bóng to vô cùng, đem hầu hết muỗi biến dị vây ở bên trong.

Trong nháy mắt, chờ màn nước biến mất, chỉ thấy một đống muỗi từ trên trời rơi xuống, làm xong hết những chuyện này mệt mỏi vô cùng, trên tay xuất hiện nhiều vết nhăn nheo, như biến thành một bà già trong nháy mắt, da dẻ trên mặt tràn đầy vết sẹo dúm lại với nhau trông càng khó coi.

Mọi người nhanh chóng giải quyết số muỗi biến dị còn dư lại, nhìn thấy Tiếu lộ mặt thật ra ngoài, gần như tất cả mọi người đều vội vã quay đi, quả thực không dám nhìn thêm lần nữa, dáng vẻ của Tiếu quả thật quá kinh dị.

“Chị Tiếu, chị không sao chứ?” Lục Thiến Nhi thấy Tiếu có hơi đứng không vững, liền vội vàng tiến lên muốn dìu cô, nào biết An Tử Lâu nói mặc kệ người khác đã ra tay trước rồi, cậu nhanh chóng tiến lên đỡ Tiếu, không một chút nào ghét bỏ khuôn mặt khủng bố kia.

Nhận ra được ánh mắt chán ghét của mọi người, Tiếu sờ sờ mặt, nhặt áo choàng trên đất lên lặng lẽ mặc vào, vẻ mặt An Tử Lâu nghiêm túc nhìn Tiếu, trịnh trọng nói: “Bây giờ cô rất đẹp!”

Đối diện với ánh mắt trong suốt không chút tạp chất nào, Tiếu không nhịn được cười cười, âm thanh khàn khàn chói tai khó nghe, ” Cám ơn cậu.”

Cao Sóc bước đến đem xương nhỏ nhà mình đem về, không đi giải thích khiếu thẩm mỹ quái lạ của An Tử Lâu, hắn dám cam đoan, tuyệt đối An Tử Lâu đến không phải đến để an ủi người ta, mà là khen từ trong lòng thật, dù sao thì An Tử Lâu cũng không chỉ một lần nhìn gương rồi ghét cái bộ dạng vừa mập vừa sưng của mình, ngón tay thon dài xẹt qua mặt, liệu xương nhỏ nhà hắn có ghét bỏ khuôn mặt của hắn không đây.

Hung hăng gõ đầu An Tử Lâu, người sau thấy đau, vẻ mặt vô cùng ngờ vực, còn có chút oan ức, “Boss anh đánh tôi làm gì? Tôi giết nhiều thú biến dị như thế, chẳng phải anh nên khích lệ tôi hay sao?”

Cao Sóc tức giận nói: “Sau này lúc chiến đấu không nên tùy tiện lao ra như thế, vạn nhất gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa thì làm sao bây giờ?”

“Không sao cả đâu, tôi rất lợi hại!” An Tử Lâu vỗ ngực một cái, vẻ mặt vô cùng tự luyến.

“Vậy cũng không được!” Cao Sóc liền ra mệnh lệnh, dù Tiểu Lâu nhà hắn rất lợi hại, nhưng nhỡ đâu gặp phải thứ gì đo càng mạnh hơn thì biết sao đây?

An Tử Lâu bất đắc dĩ ừ một tiếng, xoay người nhảy lên lưng Mèo Bự, vẻ mặt tôi không có vui mọi người đừng có mà đến chọc tôi.

Lúc nghỉ ngơi buổi tối, An Tử Lâu bước đến bên cạnh Tôn Dương nói: “Tôn Dương, cậu nói tôi lật đổ boss để mình lên chức thế nào?”

“Ối?” Tôn Dương bị lời này của cậu dọa cho hoảng sợ, kỳ quái hỏi: “Vì sao cậu muốn làm boss?”

An Tử Lâu bất mãn nói: “Boss thật là đáng ghét, luôn quản tôi này quản tôi kia, nếu tôi mà là boss, thì sẽ chẳng ai quản tôi nữa.” sau khi An Tử Lâu phát hiện bảo bối của boss mà mình sử dụng còn tốt hơn, bỗng nhiên bộc phát ra ý tưởng soán vị, đặc biệt là sau khi bị boss hạn chế nhiều như thế.

Chỉ vì cái lí do này, Tôn Dương cười nghiêng ngiêng ngả ngả, nhìn Cao Sóc đang gác đêm ở phía xa, trong mắt tràn đầy đồng tình, hắn thành khẩn nói: “Tiểu Lâu à, làm boss có rất nhiều chuyện phiền phức, cậu biết quản lí đoàn lính đánh thuê chứ?”

An Tử Lâu nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu.

“Vậy cậu biết làm cách nào để đội ngũ lấy được lợi ích to lớn hơn nữa chứ?”

Tiếp tục lắc đầu.

“Boss phải làm những gì cậu biết không?”

“Không biết.” An Tử Lâu có chút thất bại mà cúi thấp đầu.

“Cho nên ấy mà.” Tôn Dương vỗ vai An Tử Lâu cười to nói: “Cậu cứ tiếp tục làm linh vật của đoàn lính đánh thuê đi.”

“Linh vật. Nó là cái gì?” An Tử Lâu gãi đầu hỏi.

Lời của Tôn Dương đến khóe miệng rồi còn bị nghẹn, may vừa đến phiên hắn gác đêm, tên này ý thức được lời nói của mình không đúng, như là bị lửa đốt mông chạy ra ngoài.

An Tử Lâu lại đem lời nói tương tự hỏi Trình Phỉ Phỉ một lần, cô nương này nói thẳng đây là thứ chỉ chuyên dùng để bán moe chỉ dùng để trưng.

Một lát sau, trong rừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Tôn Dương, đây thật là một buổi đêm đẹp đẽ.

Sau khi trời sáng tiếp tục lên đường, rất xa, khi bọn họ nhìn thấy một vùng đất bùn trống trải, Lâm Thanh cùng La Dật đều liếc mắt nhìn nhau theo bản năng, từ sau khi chuyến đi này bắt đầu, La Dật cũng phát hiện ra Lâm Thanh không đúng, trong mắt của hai người, tự nhiên đem đối phương coi là người giống mình.

Vì lợi ích phía sau, hai người vẫn luôn đề phòng lẫn nhau, nhưng giây phút này sau khi bọn họ liếc mắt nhìn nhau, như là đạt được một hiệp ước nào đó, không chút dấu vết đem bước chân tăng nhanh lên một chút, mới đi được vài bước, La Dật bỗng ui da một tiếng, sau đó bưng lại tay của mình.

Hắn kêu một tiếng như thế, mọi người lập tức cảnh giác quay người, còn tưởng là thực vật biến dị gì, mấy người phản ứng nhanh đã phóng dị năng ra, đập vào trước mặt La Dật, trùy băngchớp giật nước sôi nổ tung ngay trước chân hắn, không làm hắn bị thương mảy may.

Chờ sau khi dị năng dừng lại, định thần nhìn kỹ lại, làm gì có thực vật biến dị ở đâu ra, chẳng qua là một loại dây leo gai tầm thường, một mảnh rất lớn, dưới công kích của dị năng một mảng lớn bị cháy đen, Lâm Thanh bước đến nhặt một mảnh dây leo gai lên nhìn, nói: “Đây chỉ là một cây dây leo gai bình thường mà thôi.”

Thấy ánh mắt của mọi người chuyển qua mình, La Dật run lên, thao phản xạ cúi đầu, hắn rất không thích có nhiều người nhìn chằm chằm mình, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ không cẩn thận bị đâm vào tay, cho nên mới…”

Hắn từ lúc ra căn cứ tới giờ, vẫn luôn trầm mặc ít nói, mấy người theo đuổi đều bị để lại ở căn cứ, yên lặng đi bên người Phương Lập Hiên, gặp nguy hiểm liền ra tay, gác đêm nấu cơm cái gì cũng không bỏ, ấn tượng của mọi người đối với hắn còn khá tốt, thấy đây chỉ là một bất ngờ, cũng không nói thêm gì.

Mà Phương Lập Hiên, ánh mắt nhìn La Dật lại tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, thậm chí có cả cảnh giác, hắn không cho rằng La Dật sẽ vì loại dây gai tầm thường này dọa đến, tên La Dật này sau khi lấy thân phận là em trai La Ninh gia nhập Đằng Long hội, mỗi lần ra ngoài kiếm vật tư đều thắng lợi trở về, chưa bao giờ làm sai chuyện gì, mọi người rất thích, nhất là có bản năng tránh nạn tránh tai mạnh mẽ.

Khi Lục Cẩm Thành tìm tới hắn nói chuyện hợp tác, chính La Dật là người đề xuất ra ý kiến để La Ninh ra ngoài đuổi bắt, nếu không phải sau khi La Ninh rời đi, hắn ở trong bóng tối tiếp nhận anh em dưới trướng La Ninh, thậm chí xúi bẩy Vương Sâm đối nghịch với mình, Phương Lập Hiên còn thật không biết La Dật có vấn đề.

Phải biết dù Vương Sâm nhìn bề ngoài không hợp với mình, trên thực tế nếu nói Đằng Long hội có ai phản bội thì sẽ loại trừ Vương Sâm đầu tiên, trong lòng âm thầm cảnh giác, Phương Lập Hiên yên lặng theo sau đội ngũ, muốn nhìn xem đến cũng thì La Dật có ý đồ gì.

Khu vực này rất kỳ quái, một khoảng lớn đều là đất bùn hoang vu, bên trên một cọng cỏ cũng chẳng có, so với cỏ ở xung quanh mọc như thảm trong rừng, lộ ra một vẻ hoàn toàn không hợp, mọi người đang đi trên đất bùn hơi hơi dừng lại, đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Em gái ngượng ngùng đàn em của Phương Lập Hiên lập tức vung tay lên, vẫy vẫy trong bùn, một khoảng lớn đất bùn có một ít mũi tên đất, có mấy chỗ đất bị lật qua lật lại vài lần, dò xét như thế, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.

“Để tôi thử xem.” Tiếu bước lên trước một bước, tay hơi giơ, lập tức có vô số quả bóng nước, mang theo khí nóng bỏng đập lên rất bùn, nếu như có nhiệt độ cao, có thứ gì giấu trong lòng đất cũng có thể biết được một hai, sau đó đất vàng vẫn không có chút phản ứng nào như cũ.

Cao Sóc cúi đầu vê một cục bùn nhìn một chút, chân giẫm một cái, trên đất vàng xuất hiện vô số trùy băng, chờ trùy băng mất hết, trong đất bò ra một số thứ nho nhỏ trắng như tuyết, có loại một tấc, có loại to tầm hai tấc, hắn liền tiện tay vứt ra một đống đao băng, giết rất nhiều thứ trắng trắng nhỏ nhỏ.

“Nhìn như là một ít con mối đang ở trạng thái bán biến dị, trên người chúng nó có một loại độc tố đặc biệt, cho nên ở đây mới không có một ngọn cỏ, nhưng mà thoạt nhìn cũng không có tính công kích.” Sau khi Cao Sóc quan sát, cho ra kết luận này, nắm giữ dị năng hệ độc, hắn có một sức quan sát kinh người với độc.

“Xem chừng là không có nguy hiểm gì cả, chúng ta đi thôi.” Từ khi Tiếu được An Tử Lâu khen một chút, cũng không che giấu sự đặc biệt của mình, có thể thỉnh thoảng nói vài câu.

Mọi người nhanh chóng đi trên đất vàng, vết thương trên tay La Dật tựa hồ rất lớn, hắn chỉ qua loa băng bó rồi đuổi theo đội ngũ, vết thương vẫn không ngừng nhỏ máu đứt quãng, mấy giọt máu nhỏ xuống bùn, trong nháy mắt đã biến mất.

Hai người La Dật và Lâm Thanh vẫn luôn đi đầu đội ngũ, nhưng mà bọn họ cũng chẳng nói chuyện nhiều, cũng không ai cho rằng bọn họ có quan hệ nào đó, khi đi đến giữa vùng đất trống, bùn đất dưới chân bỗng nhiên rung động vô cùng mạnh, như là có cái gì từ dưới đất chui lên.

“Trên đất có thứ gì đó! Chúng ta mau mau rời khỏi nơi này!”

Mọi người đều phản ứng nhanh cực kì, lập tức nhảy về phía trước, sau đó, tốc độ của bọn họ nhanh, thứ trong lòng đất còn nhanh hơn, như là bị cái gì dẫn dắt, nhanh chóng đuổi đến bọn họ, đất vàng rung động dữ dội, bay lên từng đống từng đống đất, mà đất bùn như là có sinh mệnh, trở nên vô cùng mềm mại, khiến người ta đứng không vững.

Ngoại trừ mấy người đi đầu tiên, những người phía sau dường như đều bị bùn đất quấn quanh, có người muốn quay lại cứu, nhưng mà, cây cỏ bốn phía như sống lại, dây leo bắt đầu uốn éo co duỗi, những bông hoa vô hại trên mặt đất càng ngày càng lớn lên, mở ra miệng lớn như chậu máu táp về phía mọi người.

Lúc hai chân Cao Sóc bị bùn đất bao lấy, năng lượng cả người bỗng sục sôi, tránh khỏi bùn đất, hắn giữ chặt lấy An Tử Lâu đi về phía trước, một bên nói với đám Tôn Dương: “Nhanh lên, lập tức phải tránh khỏi chỗ đất bùn này.’

“Không thấy Mèo Bự đâu cả!” An Tử Lâu đứng tại chỗ, Cao Sóc có kéo thế nào cũng không đi, thậm chí còn đi về hướng trung tâm đống bùn, chỗ đó là chỗ bùn đất cuộn cuộn mãnh liệt nhất, đã có một dị năng giả của Đằng Long hội bị cuốn vào đống bùn, lần thứ hai nhìn thấy, cũng đã biến thành một bộ xương trắng.

Cao Sóc lập tức quan sát bốn phía, phát hiện Tôn Dương và con hổ biến dị kia đã chạy về phía rừng cây, đang chiến đấu với một đóa hoa ăn thịt người, vội vã chỉ tay về phía kia, nói với An Tử Lâu: “Con hổ kia ở chỗ Tôn Dương, nhanh đi theo tôi.”

Lần kéo này hắn bỗng phát hiện ra có gì đó không hợp lý, An Tử Lâu là ai, là một bộ xương khô hung tàn, gặp phải chuyện này, nếu dưới đất thực sự có thứ gì đó, nói không chừng đã cầm gạch đập loạn khắp nơi, nếu vận may tốt chút, đã đem thứ tác quáitrong lòng đất đập chết, làm gì có chuyện ngoan ngoãn đứng bên người hắn, chờ hắn cứu, chứ đừng nói đến con hổ biến dị cấp bốn kia, Mèo Bự bị An Tử Lâu dạy bảo đến mức vô cùng ngoan ngoãn thì làm làm gì có chuyện bỏ An Tử Lâu tự mình chạy.

Bỗng nhiên nhớ đến, lần trước đi kiếm vật tư, gặp phải một loại thực vật có thể gây ảo giác, khi đó tận thế mới bắt đầu, ai cũng chưa gặp tình huống ấy, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, lần đó không chắc đã phải bỏ mình trên một ngọn núi lớn nào rồi, cho nên, xung quanh đây nhất định có một cây thực vật biến dị, là loại có thể tạo ảo giác.

Vào lúc này, không một ai phát hiện, La Dật cũng Lâm Thanh đang lặng lẽ đi sâu vào rừng, mọi người đều rơi vào ảo giác, nguyên bản hai người này muốn nhân cơ hội giết chết An Tử Lâu, mà Lâm Thanh lại không muốn tự mình mình ra tay, mà La Dật, hắn thật sự rất sợ An Tử Lâu, nói gì cũng không dám làm, cứ dây dưa mấy lần như thế, do dự mãi hai người đành bỏ qua.

Sở dĩ La Dật có ý làm tay bị thương, cũng vì biết đến, dưới đất bùn vàng này có một cây thài lài* biến dị, bình thường luôn say ngủ, chỉ có máu của người mới có thể đem nó đánh thức, mà loại thài lài này có thể tạo ra ảo giác, khiến người ta rơi vào đó, nhưng loại thài lài này có một thiên địch, đó là cây dây gai ở trong rừng kia.

La Dật cùng Lâm Thanh đều giấu một mảnh dây leo gai trên tay, thài lài tránh né bọn họ theo bản năng, cho nên, cơ bản là họ không bị ảo giác ảnh hưởng.

An Tử Lâu yên lặng nhìn mọi người chạy loạn xung quanh, có chút không hiểu, vì sao mọi người bỗng nhiên nổi điên, không phải đâm đầu vào rừng cây, thì cũng hét ầm lên rồi chạy loạn khắp nơi, đây là say rượu à? An Tử Lâu chỉ có thể nghĩ đến điều này.

Mèo Bự bỗng nhiên mở ra miệng lớn như chậu máu, hướng lên trời hét lên một tiếng, sau đó hung hăng đâm đầu vào cây to bên cạnh, đụng đổ mấy cây liền, thấy nó nổi điên, An Tử Lâu cầm lấy viên gạch, đập một phát vào ót nó.

Xuống tay không nương tay một chút nào, đem Mèo Bự đập đến rên lên một tiếng, dường như không hiểu An Tử Lâu vì sao lại đánh nó, nức nở cà cà trên đùi An Tử Lâu.

“Mày không phải hổ à? Làm sao cũng say rượu? Tao đâu có nhìn thấy mày uống rượu?” An Tử Lâu xoa nhẹ đầu Mèo Bự, trong đôi mắt đen vô cùng nghi hoặc.

“Ngao ngao!” Cậu biết tui là là con hổ, lại đặt cho tui cái tên của một con mèo, Mèo Bự oan ức nghẹn ngào hai tiếng, mà căn bản cũng chẳng dám làm gì.

Liền ngay lúc An Tử Lâu trầm tư trong nháy mắt ấy, vừa ngẩng đầu, lập tức hoảng sợ, làm sao cả boss cũng say mất rồi, còn chạy loạn khắp nơi, vội vàng tiến lên bắt lấy Cao Sóc, một cục gạch bay qua, chuẩn bị đập cho Cao Sóc tỉnh lại, dù sao Mèo Bự có thể đập tỉnh, đập boss một tí cũng không sao.

Lúc này Cao Sóc đã phát hiện mình trúng ảo giác, năng lượng quanh thân nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên bùng nổ, có thể phát hiện ra ảo giác dễ như thế, cấp bậc cây thực vật biến dị kia hẳn rất thấp, cho nên, chỉ cần dùng năng lượng của mình ngăn lại là được.

Quả nhiên, sau khi hắn làm thế, tầm nhìn trước mắt vặn vẹo một lần, liền biến lại hình dáng ban đầu, chỉ là xương nhỏ nhà hắn đang cầm viên gạch đập về phía hắn là sao, lẽ nào cũng trúng ảo giác.

Cao Sóc vội vã phất tay chặn lại, khiên băng chặn lại viên gạch, tức giận nói: “Tiểu Lâu, sao cậu lại đánh tôi?”

An Tử Lâu im lặng thu viên gạch lại, lạnh nhạt nói: “Tôi còn tưởng boss anh bị say rượu, muốn đập cho anh tỉnh, Mèo Bự cũng bị đập tỉnh rồi.”

Cao Sóc theo bản năng liếc nhìn hổ biến dị nằm nhoài dưới chân An Tử Lâu, trong nháy mắt thông cảm với nó, nhìn bốn phía, mới phát hiện bọn họ đứng dưới một cây đại thụ, mà những người xung quanh đã không thấy đâu cả, nhíu lông mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“A.” An Tử Lâu suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Mọi người bỗng nhiên bị say rượu, sau đó chạy loạn khắp nơi, tôi định đem đám Tôn Dương đều đập cho tỉnh, mà Mèo Bự quẹo một cái, bọn họ đã biến mất.”

Nghe An Tử Lâu giải thích Cao Sóc nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ lo âu: Tôn Dương đi hướng nào?”

“Hình như là bên này.” An Tử Lâu không xác định nói, “Dư Khôn có kéo hắn, hai người lôi lôi kéo kéo không biết làm gì?”

Cao Sóc lập tức yên tâm lại, lần lạc này, Cao Sóc lo nhất Tôn Dương, năng lực của hắn yếu nhất, có Dư Khôn cùng đi thì lại không có vấn đề gì cả, còn Trình Phỉ Phỉ, dù chỉ có cấp ba, cô cũng có khả năng tự vệ.

Hai người đi theo hướng Trình Phỉ Phỉ biến mất, dọc đường phát hiện có không ít dấu vết đánh nhau, nhưng là dị năng hệ sấm sét, cũng không có hệ băng của Trình Phỉ Phỉ, bọn họ lần theo dấu vết, đi được một đoạn, đã nghe được âm thanh đang đánh nhau, hai người chậm rãi tới gần, đi tới sau một cây cổ thụ nhìn ra phía trước, hai người đang đánh nhau lại là Lâm Thanh cùng La Dật.

Bọn họ đều không nói chuyện, nhưng nhìn đối phương như nhìn kẻ thù một mất một còn, chiêu nào chiêu nấy đều đánh vào chỗ hiểm, tốc độ phản ứng của Lâm Thanh nhanh vô cùng, cầm trong tay một thanh đường đao, sử dụng vô cùng điêu luyện, ra tay lần nào cũng không rời chỗ yếu của La Dật, mà động tác sắc bén thế kia, làm Cao Sóc thật sự kinh ngạc.

Nhìn bản lĩnh này, dù không có dị năng cũng có thể ngang cơ với một dị năng giả cấp hai, Lâm Thanh này, rốt cục còn giấu những gì?

Bởi vì không có dị năng, Lâm Thanh vẫn không phải đối thủ của La Dật như cũ, sau khi bị tia chớp của La Dật bắn trúng chân sau, khựng lại một phát, hành động cũng chậm lại.

La Dật nhanh chóng rút một con dao găm ra, đột nhiên nhảy lên, đâm mạnh vào tim Lâm Thanh, lúc đường đao trong tay Lâm Thanh chuẩn bị chém trúng hắn, nhanh chóng buông dao lùi về phía sau vài bước, Lâm Thanh che ngực ngã sấp xuống đất, co quắp mấy lần, liền không còn nhúc nhích nữa.

“Mày đừng trách tao, ai nói tao và mày đều là người giống nhau.” La Dật sau khi nói xong câu đó, quay người nhanh chân đi mất.

Xác định La Dật đã rời đi, Cao Sóc và An Tử Lâu nấp trong góc tối định ra ngoài, bỗng nhiên trợn mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy chỗ Lâm Thanh ngã xuống, nguyên bản thi thể không nhúc nhích bỗng chầm chậm chuyển động, chậm rãi bò dậy từ dưới đất, chỗ tim còn có một lỗ thủng to, cũng lộ ra một nụ cười quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.