Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả

Chương 17: Chương 17: Thăm dò




Edit: Cacao

Thẩm Mộc đang rửa quả táo.

Quả táo là tìm được từ dưới gầm bàn, chính xác mà nói, là lúc anh đổi tư thế cảm giác đá phải thứ gì đó, móc ra nhìn mới phát hiện là táo.

Một túi đầy, mười ba quả.

Mỗi quả đều vừa to vừa đỏ, thoạt nhìn ăn rất ngon, Thẩm Mộc lập tức nghĩ tới hai chữ: Đặc cung*.

* Đặc là đặc biệt, cung là cung cấp

Trong mạt thế nhìn thấy trái cây phẩm chất hoàn mỹ, một người dạo khắp tiểu thuyết trên mạng sẽ nghĩ đến cái gì?

Không sai, là không gian.

Có núi có sông có cây quả, có gà có vịt có linh tuyền, được xưng thế ngoại đào nguyên.

Thẩm Mộc không cảm thấy chính mình có thể gặp được vận may bực này, bất quá làm thần, hẳn phải có một chỗ để đựng đồ mới đúng.

【 Hughes, cậu có không gian không? Loại có thể đựng các thứ linh tinh ấy. 】

【 Đồ của luyện kim thuật sư? Ở Thần Tuyển đại lục. 】

Thẩm Mộc trầm mặc.

Qua một lát, anh thất vọng nói: 【 Thần không có một cái vị diện có thể để đồ vật sao? Loại rằng buộc với linh hồn ấy. 】

【 Anh đọc trong tiểu thuyết đấy à? 】

【……】

Thẩm Mộc cảm thấy chính mình bị xem thường. . Truyện Teen Hay

Dù sao Hughes cũng không có cách nào đem việc này nói cho người khác, Thẩm Mộc rất yên tâm, tiếp tục hỏi: 【 Chỗ để hạt giống không thể để cái khác sao? 】

Đúng vậy, hạt giống.

Hạt giống kia nhìn như từ khoảng không xuất hiện trên tay, kỳ thật là đặt ở một nơi, Thẩm Mộc có thể cảm giác được số lượng và loại hình hạt giống bên trong, cũng có thể biết được hình dáng của chúng nó, có thể đem hạt giống bên trong lấy ra để vào, lại không cách nào đặt thứ khác vào.

Cùng một loại với dị không gian.

【 Không thể. 】 Hughes trầm ngâm nói: 【 Anh có thể thử bỏ hạt giống của thế giới này vào xem sao. 】

【 Ý cậu là……】

【 Nếu có thể mà nói, có hạt giống, sinh tồn liền không phải vấn đề. Còn nhớ rõ lần thần tích kia không? 】

Nhớ rõ.

Thẩm Mộc nghĩ, có khả năng anh vĩnh viễn không cách nào quên được cảnh tượng kia. Tiểu thiếu niên ăn mặc hoa mỹ, biểu tình đạm mạc, dáng vẻ cao cao tại thượng quan sát chúng sinh, làm người vừa kính vừa sợ, mà trở lại trong Thần Điện, được những người thân thuộc vây quanh, dáng vẻ mỉm cười lại thuần tịnh như vậy, mang theo ngượng ngùng và kiêu ngạo, thiên chân vô tà nói không nên lời.

In dấu trong tâm.

Khi Thẩm Mộc còn bé, còn tưởng rằng đó chính là mình.

Lớn lên chút, chơi trò gia đình, anh giả vờ đứa bé là con trai, dạy cậu gọi ba ba; sau đó tiếp xúc với sách vở ghi lại 5000 năm văn hiến Trung Hoa, đọc những câu truyện thời viễn cổ đó, thật sự có vài phần cảm thấy chính mình là cha của đứa bé; lại sau đó, anh trải đời nhiều thêm, bắt đầu xem tất cả trong giấc mơ như một bộ phim, âm thầm suy đoán quan hệ của mình và tiểu thiếu niên trong mộng.

Tất cả quá trình thần tích Thẩm Mộc đều rất rõ ràng, đương nhiên cũng hiểu ý tứ của Hughes.

Đối với Tự Nhiên chi thần mà nói, có hạt giống, liền có trái cây.

Thẩm Mộc chọn một quả táo đỏ đẹp, đến phòng vệ sinh nối liền với phòng ngủ rửa sạch.

Liên lạc vẫn chưa bị cắt đứt, Thẩm Mộc hỏi Hughes đang yên lặng: 【 Sao không nhắc nhở tôi nữa? 】

Lời này tựa hồ nhắc nhở đối phương, bên kia lập tức cắt đứt liên lạc.

Ồ, phát hiện rồi sao?

Rốt cuộc chỉ cùng chung cảm quan với mình vỏn vẹn có một năm, trì độn một chút cũng không có gì đáng trách.

Thẩm Mộc thấy dao gọt hoa quả ở bên bồn rửa mặt, vừa dùng nó bổ táo vừa nghĩ.

Chu Lâm còn chưa vào phòng, liền thấy được ánh đèn, hắn ta không nhanh không chậm mà rảo bước tiến vào phòng, vừa vào liền thấy thiếu niên mới gặp chiều qua đang ngồi trên ghế bành đọc sách, trong tầm tay còn có quả táo bị cắt thành hai nửa, tư thái cực kỳ thích ý.

Còn về chuyện quả táo thiếu mấy cái hạt này, quá nhỏ nhặt, cho dù phát hiện cũng không thể nói lên điều gì.

Nghe Lương Xán nói, Thẩm Mộc biểu hiện phi thường bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không giống như một học sinh bình thường.

Đúng vậy, học sinh.

Lấy nhãn lực của Chu Lâm, rất dễ dàng nhìn ra lịch duyệt* của một người, từ phương diện nào đó mà nói, nếu hắn ta không phạm tội mà đi làm cảnh sát hoặc trinh thám, cũng rất có tiền đồ.

* Kinh nghiệm, tri thức thu được qua sự từng trải.

Trong phòng ngủ chỉ có một cái ghế, Chu Lâm chỉ có thể ngồi trên mép giường, hắn ta hiển nhiên không muốn bụi bặm bên ngoài dính lên giường, đi thay áo ngủ. —— thay trước mặt Thẩm Mộc.

Nếu chủ nhà đã hào phóng như thế, khách nhân cũng không có đạo lý không phóng khoáng, Thẩm Mộc thoải mái hào phóng mà đánh giá thân thể hắn ta.

Vẫn tái nhợt như cũ, nhưng không gầy yếu như bề ngoài thấy được, bộ phận ngày thường bị quần áo che đi có cơ bắp lưu sướng, theo động tác hiện ra đường nét và vân da, vài vết sẹo điểm xuyết bên trên, không tính là sâu, nhưng có một vết ngay gần vị trí tim, có thể tưởng tượng được tình huống nguy hiểm lúc ấy.

Đồ ngủ là áo ngắn tay quần đùi thuận tiện hành động, lại nói tiếp, trong mạt thế còn có thể cầu kỳ như vậy, là điều rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ.

Từ phương diện này mà nói, viện nghiên cứu thật sự được trời ưu ái.

Chu Lâm duỗi người, ngữ khí mang ý cười, dang hai tay bày ra tư thế chờ người nhào vào lồng ngực: “Bảo bối, em đã chuẩn bị xong hết rồi?”

Dáng vẻ của hắn ta nhìn qua rất thả lỏng, phảng phất như chỉ cần cầm vũ khí đi đến, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, liền có thể kết liễu hắn.

Trong thoáng chốc, Thẩm Mộc nghĩ tới vị trí đặt dao gọt hoa lúc ban đầu.

“Xin lỗi” Anh như có như không nói: “Phá hỏng kịch bản của anh rồi.”

Chu Lâm có hơi kinh ngạc, nhìn vào đáy mắt của thiếu niên, sau một lúc lâu mới mỉm cười: “Cậu không thể thỏa mãn tôi một chút sao? Sinh hoạt dưới mặt đất, lạc thú quá ít.”

Thẩm Mộc thành khẩn nói: “Kỹ thuật diễn xuất của tôi thật sự không xong.”

Sắm vai một tiểu bạch thỏ sắp khóc gì đó, đối với anh mà nói thực quá khó khăn.

Thấp thỏm bất an chờ đợi, có lẽ sẽ đi qua đi lại quan sát, phát hiện ra túi táo hoặc là không phát hiện, vào phòng vệ sinh hay chưa từng vào, đều là phục bút* để lấy dao gọt hoa quả. Kế tiếp, khi chủ nhân căn phòng lấy tư thái cường thế xuất hiện, con dao này sẽ được dùng như thế nào đây?

* Phục bút là một biện pháp gia công tự sự, khi sự kiện đã được trình bày ở vị trí bình thường, nhưng trong trường hợp đó nó không có ý nghĩa, có vẻ như là một chi tiết thừa do chọn lựa không hợp lí, phải chờ đến khi sự kiện sau đó phát sinh thì ý nghĩa của nó mới hiện ra.

Là trực tiếp đâm tới, hay là giả bộ thuận theo rồi nhân lúc chưa chuẩn bị, uy hiếp con tin rồi nói điều kiện?

Vô luận là loại nào, Thẩm Mộc đều không diễn ra được.

Huống chi đây vốn dĩ chính là một màn thăm dò không hề lượng chứa kỹ thuật.

Phát hiện thiếu niên thế mà còn rất nghiêm túc giải thích, Chu Lâm thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hắn ta ngồi trên mép giường, hứng thú dạt dào nói: “Thẩm Mộc đúng không, nói không nhầm thì, trong ba người, cậu mới là người dẫn đầu. Thân thủ thoạt nhìn không tốt lắm, đầu óc lại không tệ, như vậy, nhất định là có chuẩn bị mà đến.”

Thẩm Mộc không nói chuyện.

Chu Lâm nói ra phân tích của mình: “Hai tên buổi chiều kia, vừa mới ra khỏi viện nghiên cứu đã trở lại rất nhanh, còn nguyên vẹn mang về một đám chiến lợi phẩm không tồi, loại chuyện tốt như ‘ ra khỏi cửa nhặt được tiền ’ này, tỷ lệ xảy ra quá nhỏ.”

Hiển nhiên, khi đó hắn ta đã bắt đầu hoài nghi.

Hơn nữa vi biểu tình nghe rất là có trâu bò, Thẩm Mộc cũng không biết bọn họ để lộ ra bao nhiêu tin tức.

Nhưng ——

“Không mệt à?” Thẩm Mộc nhìn thẳng vào hai mắt Chu Lâm: “Một ngày phải sử dụng não nhiều như thế?”

“Nhìn không ra cậu còn thiện nhân giải ý như thế đấy.” Nam nhân tái nhợt vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra vẻ rất thân thiện nói: “Đến đây ngồi đi?”

Thẩm Mộc cự tuyệt.

“Được thôi” Chu Lâm tiếc nuối mà buông tay: “Trở lại vấn đề chính.” Ánh mắt hắn ta đột nhiên trở nên sắc bén: “Bên ngoài còn có bao nhiêu người?”

“Vì sao nhất định là có người ở bên ngoài?” Thẩm Mộc quay tròn dao gọt hoa quả trong tay, thân dao sáng như tuyết dưới ánh đèn hiện ra mũi nhọn sắc bén, lại không chút nào tạo thành thương tổn tới ngón tay thon dài. Thiếu niên từ từ nói: “Chỉ dựa vào bọn tôi, hoặc là chỉ dựa vào tôi, không được sao?”

“Trừ phi cậu có dị năng.”

Thẩm Mộc thản nhiên nói: “Anh làm sao biết được tôi không có?”

Nhất thời an tĩnh.

Thật lâu sau, có lẽ là từ vi biểu tình của thiếu niên nhìn ra được cái gì, Chu Lâm mở miệng: “Cậu có mục đích gì?”

“Giúp anh.” Ánh mắt Thẩm Mộc thuần lương.

Chu Lâm không dao động.

“Đổi một từ phù hợp hơn, hợp tác.”

“Hợp tác cái gì?”

“Tôi không biết có tổ chức sẽ để lạc người không đi tìm, bất quá mọi người đều không có kinh nghiệm trong mạt thế, lần đầu tiên rất loạn, chúng ta đều hiểu.” Hơn nữa ai biết được người là đi lạc hay là chạy trốn, đã chết cũng là bình thường. Thẩm Mộc không trực tiếp trả lời, mà chậm rãi nói: “Một tên gầy, một tên lùn, cầm đầu gọi là Báo ca, gặp phải bọn tôi.”

Chu Lâm cổ động nói tiếp: “Nói vậy bọn chúng đều đã chết.”

“Bọn chúng thoạt nhìn đều là đầu óc không đủ dùng, sớm chết cũng tốt, bớt lãng phí một chút không khí mới mẻ.” Khuôn mặt Thẩm Mộc trầm tĩnh, nhàn nhạt nói: “Nhưng cho dù là ba con tốt thí nho nhỏ dạng này, cũng biết anh và Dương Phán có mâu thuẫn, thoạt nhìn, tình cảnh của anh cũng thật khó khăn.”

Mâu thuẫn đặt ở ngoài sáng, với tính cách võ phu, sẽ không ẩn nhẫn được bao lâu.

Chạm vào là nổ ngay.

Mà cái gọi là thích nam nhân của Chu Lâm, thậm chí thay đổi khẩu vị, hẳn đều là dựa theo nhu cầu.

Tổ ba người Báo ca trên mặt đất nói hắn ta thích mấy cậu trai mặt trẻ con, xong lòng đất lại có người nói bây giờ hắn ta thích nam nhân có cơ bắp, đây là đang chiêu mộ nhân tài mở rộng thế lực.

Trước khi nhìn thấy chính chủ, Thẩm Mộc còn nghĩ tới một khả năng, đó là Chu Lâm tự sa ngã bắt đầu cuồng hoan trước khi chết, cho nên tìm rất nhiều bạn giường, nhưng lúc nhìn thấy người, anh liền phủ định cái giả thiết này.

Khí chất của một người, có đôi khi có thể bô thanh vô tức nói cho ngươi khác rất nhiều thứ.

Chu Lâm thoải mái mà cười rộ lên, phảng phất như nắm chắc thắng lợi: “Hợp tác thành lập trên cơ sở đáp ứng nhu cầu lẫn nhau, cậu có lợi thế gì đây, bảo bối?”

“Đổi xưng hô.”

“Được rồi, Thẩm Mộc.”

“Dự tính khi nào sống mái với nhau?”

“Chính là hai ba ngày này.”

“Ngày mai dẫn tôi đi tham quan viện nghiên cứu một chút, Thái Tri Thư giáo sư có khỏe không?”

Nói ra sự tồn tại của giáo sư, tương đương với thừa nhận có chuẩn bị mà đến. Chu Lâm cười đến ý vị thâm trường: “Ông ta rất tốt, không thể tốt hơn.”

Thẩm Mộc vứt nửa cái quả táo sang: “Không hạ độc chứ?”

“Yên tâm, sẽ có hoàng tử đến đẩy quan tài cho cậu.” Chu Lâm bắt được cắn một miếng, dùng hành động thực tế trả lời anh.

Thẩm Mộc trợn mắt trắng.

Khi dễ người chưa từng xem công chúa Bạch Tuyết chắc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.