Về tới trong xe, Âu Dương Húc sắc mặt trắng bệch ngồi ở ghế điều khiển nhưng vẫn không khởi động máy.
“Cậu bị sao vậy? Người không khỏe à?” Ngô Hạo Thiên nhìn thấy sắc mặt Âu Dương Húc khó coi đến cực điểm liền nhẹ giọng hỏi.
“Không, không có việc gì!” Âu Dương Húc nhìn Ngô Hạo Thiên lắc đầu nói.
Cậu nhìn thấy Sở Hàn, nhìn thấy nam chính Sở Hàn người sẽ giết chết cậu, loại sợ hãi này đến từ bản năng, tựa như sợ hãi từ trong linh hồn, người ngoài sẽ không hiểu được.
“Nếu cậu không khỏe, hay chúng ta lái xe trở về thôi?” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Âu Dương Húc đã sớm đầy mồ hôi lạnh, Ngô Hạo Thiên cực kỳ lo lắng.
“Ngô Hạo Thiên, anh tâm sự với tôi một chút đi. Nói chuyện một lát tôi sẽ không sao nữa!” Âu Dương Húc ngã người ra phía sau dựa vào ghế.
“Được, vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi!” Ngô Hạo Thiên đưa khăn mặt qua cho cậu nói.
“Cám ơn anh!” Âu Dương Húc lau sạch mồ hôi lạnh trên mặt.
“Âu Dương Húc, cậu có bệnh tim phải không?” Ngô Hạo Thiên sốt ruột nhìn gương mặt tái nhợt không một chút máu của cậu hỏi.
“Không có, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, có thể trong nhà hàng điều hòa lạnh quá!” Bệnh tim? Dẹp đi, cậu là bị nam chính dọa có được không?
“Vậy cậu mặc cái này vào đi!” Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa cởi áo khoát đưa cho cậu.
“Cám ơn!” Âu Dương Húc cũng không khách khí, lập tức đem áo khoát của anh mặc vào người.
“Ngô Hạo Thiên, anh, anh cùng với Sở Hàn, quan hệ của hai người tốt lắm à?” Âu Dương Húc tỏ vẻ không để tâm lắm hỏi.
“Chưa nói tới tốt hay không thì cũng là bạn cùng trường, lúc ở trường quân đội tôi lớn hơn hắn 2 ban, ở trường quân đội gặp qua hắn vài lần. Sau đó lại ở nhà ông ngoại hắn gặp được vài lần nữa.” Ngô Hạo Thiên nhún vai đúng sự thật trả lời.
“Ông ngoại hắn?” Âu Dương Húc nhìn chằm chằm nam nhân. Chẳng lẽ là quân đội Trần gia?
“Đúng vậy, ông ngoại của hắn từng là thủ trưởng cũ của tôi. Tôi thật sự kính nể con người của Trần lão tướng quân!”
Thì ra là vậy sao? Vậy thì vấn đề cũng không quá lớn, ít ra bản thân Ngô Hạo Thiên cùng Sở Hàn không có giao tình gì.
“Nhưng tôi không thích tên Sở Hàn này, ánh mắt hắn nhìn tôi không tốt, rất khinh bỉ. Lần đầu gặp mặt lại dùng ánh mắt không tôn trọng người khác nhìn người. Người này chắc là cũng không tốt lắm đâu!” Âu Dương Húc cố ý nói ra ấn tượng đầu tiên của mình đối với Sở Hàn, muốn nhìn xem phản ứng của Ngô Hạo Thiên.
Quả nhiên nghe như vậy, Ngô Hạo Thiên hơi hơi nheo mắt. “Xin lỗi, có thể nguyên nhân là tôi nên hắn mới nhìn cậu như vậy!”
6 năm trước, việc anh là đồng tính luyến ái nháo đến ồn ào huyên náo như vậy, tất cả đại thế gia trong quân bộ đều biết. Sở Hàn có lẽ nghĩ Âu Dương Húc là đối tượng kết giao của anh đi? Cho nên mới biểu hiện khinh thường như vậy.
“Bởi vì anh? Nói vậy tên kia rất chán ghét anh à?” Âu Dương Húc hai mắt tỏa sáng. Xem ra chiêu thả con tép bắt con tôm này thật sự dùng được nha.
“Ha ha ha, tôi nghĩ, tất cả tam đại gia tộc trong quân bộ không có người không chán ghét tôi, ghê tởm tôi đi?” Ngô Hạo Thiên nhắc đến việc này chỉ có thể nhún vai. Không sao cả, dù sao sự tồn tại của anh cũng không quan hệ gì đến những người đó, anh sống vì bản thân anh thôi, không phải sao?
“Anh phạm phải tội ác tày trời thiên lý bất dung?” Âu Dương Húc nhìn nam nhân rõ ràng rất buồn lại phải giả bộ tươi cười, cậu cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Đúng vậy, đồng tính luyến ái chính là bi ai như vậy. Bởi vì người bên cạnh ngươi sẽ vĩnh viễn đem ngươi trở thành quái vật, không cùng giống loài, cái gì mà ghê tởm, biến thái, không biết xấu hổ này nọ, chỉ cần là từ ngữ nhục mạ nào mà bọn họ có thể nghĩ ra thì bọn họ đều không chút bủn xỉn đem những từ ngữ này đập lên người ngươi.
Có lẽ cũng bởi vì hiện thực tàn khốc như vậy nên đời trước Âu Dương Húc sống đến hai mươi tám tuổi lại không dám yêu đương, ngay cả mối tình đầu của cậu cũng đến sau khi nhìn thấy học trưởng kết giao với học tỷ thì bị chính cậu bóp chết, lá thư tình chưa kịp gửi kia cũng bị cậu hung hăng xé nát, ném vào bồn cầu.
“Ha ha ha, ở trong mắt của bọn họ, tôi chính là ác ma!”
“Ác ma? Là anh à?” Âu Dương Húc vừa nói vừa không khách khí duỗi tay nắm lấy lỗ tai Ngô Hạo Thiên
“A a......” Bị nhéo đến nhe răng méo miệng, Ngô Hạo Thiên vỗ rớt tay của cậu. “Cậu làm gì?”
“Lỗ tai ác ma là lỗ tai dài nha, tôi giúp anh giật nhẹ!”
Nhìn bộ dạng nghiêm trang của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên bật cười.
“Nè, nếu không thì tôi đi vỉa hè mua cho anh cái kẹp lỗ tai vừa dài vừa nhọn cho anh mang lên có được không?” Âu Dương Húc đề nghị cười.
“Thôi, cậu tha cho tôi đi!” Nhìn cậu, Ngô Hạo Thiên xin tha cho kẻ bất tài lắc đầu nói. Đó là đồ phụ nữ mang, anh mới không cần đâu!
“Vậy người phụ nữ kia là ai? Là bạn gái Sở Hàn sao?” Âu Dương Húc hỏi.
“Không, là chị của Sở Hàn – Sở Nguyệt!”
Nghe như vậy, Âu Dương Húc hơi sửng sốt. Khó trách lúc cậu đi ngang qua nữ nhân đó sẽ cảm thấy một loại hơi thở nguy hiểm. Thì ra là Sở Nguyệt, là Sở Nguyệt có năng lực dự cảm.
Cái cô Sở Nguyệt này thật sự không hề đơn giản. Trước mạt thế cô ta có năng lực dự cảm nguy hiểm siêu cường. Mà đúng là bởi vì năng lực này của ả làm cho Sở gia ở trước mạt thế dự trữ được mười mấy kho hàng vật tư.
Sau đó mạt thế đến, Sở Nguyệt lại thức tỉnh dị năng tiên đoán và dị năng ngôn linh. Có thể nói, Sở Hàn có thể trở thành bá chủ mạt thế không thể không có công của Sở Nguyệt!
END CHƯƠNG 31.
Editor: Càng về sau càng tới mạt thế thì chương càng ngày càng dài rồi huhu...