Không bao lâu sau, Trần Đông đem tới các giấy tờ chứng minh thân phận của hai người giao cho nam nhân cao lớn dẫn đầu.
Tiếp nhận xong, nam nhân lạnh một khuôn mặt, cúi đầu tỉ mỉ nhìn ba lần.
“Không phải chứ, một bác sĩ nhỏ thôi mà cũng có chiếc siêu xe hơn một trăm vạn?” Vương Quân trước đó nhảy từ trên cây lên nóc xe Âu Dương Húc trừng mắt khiếp sợ không thôi.
Không thể tưởng tượng được hai người kia chỉ là bác sĩ thực tập còn là sinh viên chưa tốt nghiệp???
“Thân phận chứng của chúng tôi không có vấn đề gì chứ?” Âu Dương Húc thả tay xuống cất bước tiến lên đi tới trước mặt người nam nhân cao lớn.
“Không có vấn đề, các cậu có thể đi tiếp, 100 mét phía trước có một trạm gác.” Nói xong, nam nhân đem tư liệu giao lại cho Âu Dương Húc.
“Anh tên là gì? Còn có anh ta nữa. Tôi muốn khiếu nại hai người. Các anh làm hỏng xe của tôi.” Chỉ vào vị trưởng quan dẫn đầu cùng với cái tên hỗn đản nhảy xuống nóc xe cậu. Âu Dương Húc lạnh giọng chất vấn.
Tên hỗn đản đáng giận, cái tên này bộ ăn phân hóa học lớn lên hay sao á, sao lại cao tới như vậy. Nói có vài ba câu với anh ta thôi còn phải ngửa cổ lên thật làm người ta mệt muốn chết!
Âu Dương Húc thân cao 1m75, tuy rằng không gọi là cao lớn, nhưng làm một người nam nhân cũng coi như thân cao tiêu chuẩn đi? Vậy mà cái tên quân nhân này lại cao tới hơn 1m9, còn cao hơn Âu Dương Húc hơn nửa cái đầu. Đứng ở trước mặt anh, Âu Dương Húc vốn là dáng người trung đẳng bùm một cái thành thấp bé như học sinh trung học. Việc này làm cho Âu Dương Húc còn bực mình hơn.
“Này, nhóc con này tính tình không nhỏ nha!” Nhìn Âu Dương Húc, Vương Quân nhịn không được cứng lưỡi.
Thì ra, tên nhóc con này bị chọc tức rồi!
“Trả lời vấn đề của tôi đi, tên hai người, còn có phiên hiệu* bộ đội của hai người!” Âu Dương Húc không thuận theo không buông tha hỏi.
(*Phiên hiệu: tên gọi ký hiệu bằng con số của các đơn vị lực lượng vũ trang. Ví dụ: Sư đoàn mang phiên hiệu 304.)
Đáng giận! Bộ tưởng cậu làm kẻ có tiền dễ dàng lắm sao? Tự nhiên làm cho xe cậu bị trầy rớt một mảng sơn lớn như vậy, nhìn thôi cũng khiến cậu đau lòng lắm rồi.
“Đại đội đặc chủng, cánh quân số 18. Đại đội trưởng Ngô Hạo Thiên, phó đội trưởng Vương Quân.” Nam nhân cao lớn trả lời câu hỏi của Âu Dương Húc.
“Anh, anh tên là Ngô Hạo Thiên?” Nghe được tên này làm Âu Dương Húc khiếp sợ không thôi.
Ngô Hạo Thiên, tang thi vương Ngô Hạo Thiên??? Là vai ác lớn nhất trong nguyên tác đây sao???
Nhìn thấy đối phương nghe tên của mình xong thì đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Ngô Hạo Thiên chớp chớp mắt. Tên của anh rất khó nghe sao? Làm gì phản ứng lớn như vậy?
“Âu Dương!” Trần Đông duỗi tay kéo kéo góc áo của Âu Dương Húc.
“A, đi, lên xe, đi khỏi đây ngay.” Vừa nói Âu Dương Húc vừa vội vàng chạy về phía xe của mình.
“Làm sao vậy?” Trần Đông cũng vội vàng đuổi theo Âu Dương Húc lên xe.
Đứng ở ven đường nhìn chiếc Land Rover màu đỏ rượu một mạch chạy đi, Ngô Hạo Thiên chợt nhíu mày.
“Lão đại, tên nhóc con này thú vị thật. Cậu ta có quen biết anh phải không? Nếu không sao vừa nghe thấy tên anh thì bị dọa chạy đi mất rồi?” Vương Quân lên tiếng cười hỏi Ngô Hạo Thiên.
“Tôi không quen biết cậu ấy!” Ngô Hạo Thiên lắc đầu tỏ vẻ không nhận thức đối phương.
“Aiz, tên nhóc này mạng tốt thật, chỉ là bác sĩ thực tập thôi mà chạy chiếc việt dã hơn một trăm vạn. Đại thiếu gia ngậm muỗng vàng sinh ra đúng là khác người!”
Nghe Vương Quân oán giận, Ngô Hạo Thiên không khỏi bĩu môi. “Được rồi, đừng thù phú (aka ghét nhà giàu). Làm việc đi!”
“Huấn luyện dã ngoại cầu sinh. Sinh hoạt trong rừng hai ngày một đêm, hiện tại chính thức bắt đầu. Mọi người xuất phát!” Vương Quân thét to một tiếng dẫn đội chạy vào trong rừng. Ngô Hạo Thiên nhăn mày đi cuối đội ngũ.
Âu Dương Húc, 23 tuổi, sinh viên năm 3 đại học Y Khoa. Mình có gặp qua tên nhóc con này ở đâu rồi sao??
Nhớ tới bộ dáng khiếp sợ của cậu khi nghe thấy tên của mình, Ngô Hạo Thiên lục đi lục lại trong não xem coi có chút ký ức gì về Âu Dương Húc hay không nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
END CHƯƠNG 15.