Ngày hôm sau, Âu Dương Húc đem ngọc thạch cùng với súng ống đạn dược, hành lý của mẹ cậu và Trần Đông, toàn bộ đều thu vào không gian của mình. Mọi người ăn cơm sáng xong thì lái xe rời khỏi biệt thự của Ngô Hạo Thiên.
Hai chiếc xe việt dã quân dụng, một chiếc siêu xe của Âu Dương Húc, còn có thêm một chiếc xe tải quân dụng hợp thành một đội xe.
Xe việt dã của Âu Dương Húc đi tuốt đằng trước để dẫn đường, tuy nhiên người lái xe không phải Âu Dương Húc mà là Chu Hiểu Huy. Trần Đông ngồi ở ghế phụ. Ba người Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc và Tần Phương thì ngồi ở hàng ghế phía sau.
Cầm bản đồ của Hải Thành, Âu Dương Húc nghiêm túc nghiên cứu địa đồ.
“Hạo Thiên, chúng ta đi đường nào ra khỏi thành vậy?” Âu Dương Húc hỏi anh.
“Anh tính toán đi quốc lộ phía Bắc, vòng qua trung tâm thành phố trực tiếp ra khỏi thành.” Lúc này trung tâm thành phố khẳng định hỗn loạn bất kham nên tốt nhất là đi vòng qua luôn.
“Có thể vòng qua chỗ này được không?” Âu Dương Húc chỉ vào bản đồ nghiêm túc hỏi.
“Chỗ này? Em muốn đi trung tâm thành phố à?” Ngô Hạo Thiên chăm chú nhìn cậu khó hiểu hỏi.
“Không, không đi trung tâm thành phố. Chỉ là muốn vòng qua chỗ này, bên này có một siêu thị lớn và hai siêu thị nhỏ, còn có một tiệm vàng. Em muốn thu thập thêm một chút vật tư. Anh cũng biết là đoàn xe chúng ta có tới hai mươi miệng ăn, vật tư thiếu. Em sợ trên đường sẽ không đủ ăn!”
Tuy rằng kho hàng số ② của Âu Dương Húc đã chứa đầy thức ăn nước uống, kho hàng số ③ hơn 140 mét vuông cũng đã bị lấp đầy một phần hai. Nhưng mấy thứ này muốn một đường vừa ăn vừa uống thì Âu Dương Húc cảm thấy như vậy cũng vẫn không đủ.
“Được rồi, vậy vòng qua đoạn đường này đi!” Dù sao cũng chỉ là ngoại ô, sẽ không đi vào nội thành nên hẳn sẽ không gặp được tang thi đi! Bất quá, nếu thật sự gặp được thì cho mọi người luyện tập là được. Dù sao mạt thế cũng phải tới tận mười năm, nếu ngay cả một tang thi mà cũng không gặp được chắc chắn là không thể nào!
“Mẹ, Trần Đông, hai người mỗi người một khẩu!” Âu Dương Húc vừa nói vừa lấy ra hai khẩu súng giao cho Trần Đông và mẹ của mình.
“Tôi, tôi sẽ không dùng súng!” Duỗi tay nhận lấy, Trần Đông cảm thấy cây súng trên tay mình như nặng ngàn cân.
“Ha ha ha, chờ tới khi cậu thấy tang thi mặt mày tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, cả người hôi thối, hả to họng đầy máu nhào lên người cậu thì cậu sẽ xài thôi!” Âu Dương Húc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn nói.
“Nhưng, nhưng mà...”
“Nhớ kỹ, một phát bắn vỡ đầu, không cần bắn bộ phận khác, có đánh chỗ khác cũng không chết. Chỉ có đánh nát sọ não mới có thể thật sự giết chết tang thi!” Âu Dương Húc nghiêm túc nhắc nhở hai người.
“Ừ, đã biết!” Tần Phương gật đầu nhớ kỹ lời con trai nói.
“Anh đã nói với mọi người chỗ yếu của tang thi, và không được để tang thi cào bị thương, cắn bị thương thì sẽ bị nhiễm virus chưa?” Âu Dương Húc hỏi anh.
“Ừ, trước khi xuất phát anh đã nói với mọi người rồi!” Âu Dương Húc nghe anh nói xong thì vừa lòng gật đầu.
“Hiểu Huy, ở phía trước quẹo trái, đi khu Phổ Đông.” Ngô Hạo Thiên nói với hắn thay đổi lộ trình.
“Vâng, đội trưởng!” Chu Hiểu Huy ở giao lộ đánh một đường cong.
“Ủa, sao lão đại lại đi về phía khu Phổ Đông vậy?” Đi theo sau xe Ngô Hạo Thiên, Vương Quân và Lưu Chí Siêu đều hơi giật mình.
“Chắc là có chuyện gì rồi?” Tính cách của lão đại, Lưu Chí Siêu rất rõ ràng. Nếu không có nguyên nhân gì thì lão đại sẽ không vô duyên vô cớ đi đường vòng xa hơn đâu.
Đoàn xe nhanh chóng đi vào khu Phổ Đông. Cả đường phố tiêu điều không một ai bên ngoài. Tùy ý nhìn hai bên đường có thể thấy những chiếc xe bị bỏ lại, lòng mọi người đều trầm xuống. Hôm nay đã là mạt thế ngày thứ mười rồi, chắc chắn rằng có rất nhiều hình ảnh người ăn người sớm đã trình diễn qua! .
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Ấn theo chỉ dẫn của Ngô Hạo Thiên, đoàn xe một đường chậm rãi xuyên qua đường phố tiêu điều, đi tới tuyến đường chính.
Nhìn những nhà hàng hai bên đường vốn nên đông khách bây giờ lại hoang tàn lạnh lẽo, Âu Dương Húc bỗng nhiên cũng có chút chua xót. Ở trong sách dù sao cũng chỉ là một câu chuyện thôi, nhưng tự mình trải qua mạt thế lại là một chuyện khác.
“A, cứu mạng a, cứu mạng a có tang thi, có tang thi!”
Đột nhiên, đường phố vốn đang quạnh quẽ lại có một đám người chạy ra, có già có trẻ, có nam có nữ, gương mặt hoảng loạn, sợ hãi cực độ. Họ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng mà chen chúc ngăn cản xe của bọn Âu Dương Húc.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Chu Hiểu Huy dừng xe lại dò hỏi người đàn ông trung niên cầm đầu nhóm người này.
“Vị quan quân này, các người tới thì tốt rồi, phía trước, siêu thị Nguyệt Nguyệt phía trước có tang thi ăn thịt người a!”
“Đúng đúng đúng, có rất rất nhiều! Chúng tôi vất vả lắm mới chạy thoát ra được.”
“Nhưng không ít đồng nghiệp của chúng tôi đều chết ở trong siêu thị!” Nói lời này là một người công nhân mặc đồng phục nhân viên siêu thị.
“Đồng chí quan quân, cuối cùng các người cũng tới rồi, các người phải thay dân chúng làm chủ a!” Một cụ già lên tiếng nói.
“Đúng vậy, nếu các người mặc kệ thì dân chúng chúng tôi thật sự không còn đường sống!”
“Đúng đúng đúng!” Những người khác cũng sôi nổi gật đầu.
“Mọi người xuống xe!” Mở cửa ra, Ngô Hạo Thiên là người đầu tiên xách theo súng tự động nhảy xuống xe. Sau đó những người khác thấy thế đều cầm súng sôi nổi đi xuống.
Vừa thấy Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc xuống xe, các chiến sĩ bộ đội đặc chủng trong ba xe còn lại cũng mau chóng cầm vũ khí của mình đi xuống.
“Tiểu đội một cánh trái, tiểu đội hai cánh phải, tiểu đội ba ở giữa. Mục tiêu là siêu thị Nguyệt Nguyệt. Xuất phát!”
“Vâng!” Ngô Hạo Thiên ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức lập thành đội hình, đem tiểu đội ba bảo hộ ở giữa.
“Leng keng, chúc mừng ký chủ cứu được 26 người, tặng 2600 tích phân!” Tuy rằng được tích phân nhưng giờ phút này tâm tình của Âu Dương Húc cực kỳ phức tạp.
Nhìn Ngô Hạo Thiên sắp đi giết tang thi, Âu Dương Húc há miệng, muốn mở miệng nhắc nhở một câu. Nhưng sau đó nghĩ nghĩ lại, Âu Dương Húc lại không nói gì nữa.
Mạt thế hiểm ác nhất không phải là tang thi, mà là lòng người. Bất quá Âu Dương Húc biết lời này nếu bây giờ lập tức nói ra thì những bộ đội đặc chủng khí phách hăng hái, lấy việc bảo vệ quốc gia là nhiệm vụ của mình này chưa chắc sẽ tin. Chỉ có thể để chính bọn họ ăn đau khổ rồi thì bọn họ mới có thể tin tưởng.
END CHƯƠNG 55