Đi đến cửa tiệm vàng, Âu Dương Húc dùng Tâm Nhãn của mình nhìn tình hình bên trong tiệm vàng một lúc.
“Hạo Thiên, tầng dưới hướng đông bắc có ba tang thi sơ cấp, tầng hai có năm tang thi, ở phía bắc có một kho hàng nhỏ.”
Nghe cậu nói xong, Ngô Hạo Thiên hơi ngây người nhưng ngay sau đó lập tức gật đầu. “Anh biết rồi!”
“Tiểu đội một, mang theo balo theo tôi đi vào, tiểu đội hai và tiểu đội ba ở lại trong xe đợi lệnh!”
“Vâng!” tiểu đội Vương Quân nghe lệnh đi theo Ngô Hạo Thiên cùng nhau vào tiệm vàng.
Âu Dương Húc ngồi trong xe đợi gần hai mươi phút, hệ thống truyền tới âm thanh nhắc nhở.
“Đinh, chúc mừng ký chủ thành công giết tám tang thi sơ cấp, đạt được 400 tích phân.”
Sau khi nghe được âm thanh báo, Âu Dương Húc liền biết những tang thi đó đều được đội ngũ của Ngô Hạo Thiên giải quyết toàn bộ.
Không bao lâu sau, tiểu đội một vác balo chạy ra khỏi tiệm vàng.
Đem tất cả balo giao hết cho Ngô Hạo Thiên xong, những người khác lên xe, Ngô Hạo Thiên xách năm cái balo đầy cũng lên xe.
Nhìn thấy mọi người đều lên xe hết, Chu Hiểu Huy lập tức khởi động xe, lập tức rời khỏi nơi này.
“Không gặp cái gì nguy hiểm chứ?” Âu Dương Húc quan tâm hỏi anh.
“Không có gì, em đem tất cả cái này thu vào đi.” Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa đưa cậu năm cái balo.
“Nhiều ngọc thạch vậy sao?” Nhìn năm cái balo đều đựng đầy, Âu Dương Húc kinh ngạc.
“Không phải đều là ngọc thạch, có hai balo là vàng thỏi và trang sức vàng!”
“Ừ!” Âu Dương Húc gật đầu xem xét đồ vật trong balo một chút sau đó thu hết tất cả vào không gian của mình.
“Hiểu Huy, phía trước quẹo trái ra khỏi thành!” Âu Dương Húc nói.
“Vâng!” Chu Hiểu Huy theo lời làm theo.
Nhìn người yêu chỉ huy Chu Hiểu Huy, Ngô Hạo Thiên không khỏi híp híp mắt, kỳ lạ, Tiểu Húc hình như có gì đó khang khác.
Nghĩ lại trước đó, cậu chỉ cần ở ngoài cửa mà đã có thể nhìn thấy trong tiệm có bao nhiêu tang thi, Ngô Hạo Thiên thật sự cảm thấy không thể tưởng được. Xem ra Tiểu Húc nhất định đã mua thứ gì tốt ở Thương Thành rồi.
“001, có thứ gì có thể giải được độc của tang thi không?”
Ở mạt thế phải thường xuyên đụng độ với tang thi, Âu Dương Húc không muốn Ngô Hạo Thiên hoặc những người trong đại đội đặc chủng vì giết tang thi mà bị cảm nhiễm biến thành tang thi.
“Ký chủ có thể đi Thương Thành mua sắm Dược Tuyền. Nước Dược Tuyền có thể giải được độc của tang thi.”
Nghe được tin này, Âu Dương Húc lập tức mở ra giao diện Thương Thành tìm kiếm Dược Tuyền.
“Quào, nhiều quá!” Nhìn giao diện từ trên xuống dưới, từ sơ cấp tới cấp 10 tổng cộng tới 11 cái giếng nhỏ, Âu Dương Húc chớp mắt, nhưng nhìn đến giả cả, Âu Dương Húc héo rồi.
“Dược Tuyền sơ cấp giá 2900 tích phân, Dược Tuyền cấp 1 giá 3900 tích phân, Dược Tuyền cấp 2 giá 4900 tích phân...”
Ô ô, cấp bậc Dược Tuyền càng cao thì yêu cầu tích phân càng nhiều, làm sao bây giờ?
“001, nếu bây giờ ta mua Dược Tuyền sơ cấp rồi, vậy về sau ta có thêm điểm tích phân thì có thể đổi lấy Dược Tuyền cấp 1 được không?”
“Có thể, ký chủ cũng có thể tự mình dưỡng Dược Tuyền. Mỗi ngày dùng ngọc thạch thượng đẳng để tẩm bổ Dược Tuyền, Dược Tuyền cũng có thể tự mình tăng cấp bậc.”
Âu Dương Húc nghe vậy thì mắt sáng lên, có thể tăng lên cấp bậc, vậy thì tốt quá!
“Thôi được, vậy mua sơ cấp đi!” Suy nghĩ một lúc, Âu Dương Húc ấn xác nhận mua sắm.
“Đinh, chúc mừng ký chủ mua sắm thành công. Trước mắt còn dư lại 50 tích phân.”
Ô ô, lại thành kẻ nghèo hèn, bất quá nhìn thấy trong sân nhà không gian xuất hiện giếng Dược Tuyền, trong lòng Âu Dương Húc vui chết rồi, có cái này thì cậu khôg còn sợ độc tang thi nữa!
“Lại mua được thứ gì tốt à, vui vẻ đến như vậy?” Liếc thấy người yêu đang cười ngây ngô bên cạnh mình, Ngô Hạo Thiên dán lên tai cậu thấp giọng hỏi.
“Ha hả, buổi tối em sẽ nói cho anh biết!” Âu Dương Húc nửa kín nửa hở không nói thẳng với anh.
Nhìn thấy vẻ mặt cứ thần thần bí bí của cậu, Ngô Hạo Thiên cười nhẹ giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu. Âu Dương Húc nghiêng đầu dựa vào trên vai của anh, mỉm cười ngọt ngào.
Tần Phương thấy được vẻ mặt hạnh phúc của con trai bà, khóe miệng cũng nâng lên một mạt nhàn nhạt mỉm cười.
Hiện giờ đã là mạt thế, có lẽ giống như Tiểu Húc nói vậy, không ai biết ngày sau mình có chết hay không cho nên nên nắm chặt, quý trọng những gì mình có được, đừng khiến bản thân mang theo nuối tiếc mà chết đi, hiện tại mới là quan trọng nhất!
END CHƯƠNG 58.
Editor: Chương này ngắn quá, mà mọi người góp ý giùm là t có nên đổi xưng hô của Âu Dương Húc với hệ thống thành “tao-mày” không? Chứ “ta-ngươi” nghe cổ trang quá~:))))))