Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 2: Chương 2: Hệ thống




Nhìn cái máy tính bảng lớn bằng bàn tay toàn thân trong suốt, đôi cánh dài bay tới bay lui trước mặt. Âu Dương Húc một trận mờ mịt, nhất thời có chút nói không nên lời.

“Ký chủ! Ký chủ!” Ở trước mặt Âu Dương Húc bay tới bay lui, 001 nhẹ giọng gọi đối phương.

“Đây là cái gọi là chuyến lữ hành mạt thế miễn phí á? Ngươi chính là cái gọi là mạt thế sinh tồn hệ thống à?” Nghẹn hơn nửa ngày, Âu Dương Húc rốt cuộc cũng hỏi ra được những lời này.

Cậu chẳng những xuyên thư, còn được tới tay một cái mạt thế sinh tồn hệ thống???

“Đúng vậy ký chủ, ngài ở thế giới hiện thực đã chết rồi. Vì vây, ngài hiện giờ có thể hưởng thụ chuyến lữ hành mạt thế của ngài. Tất nhiên đây cũng được xem như ngài được một lần thần kỳ trọng sinh nha!”

Thần kỳ trọng sinh?

Hừ, Âu Dương Húc lại không cảm thấy trọng sinh trở thành một tên pháo hôi thì thần kỳ đến cỡ nào, lại càng không cảm thấy xuyên đến mạt thế có tang thi đi đầy đường thì có cái gì tốt đâu!

“Nếu ta xác định trói định, nghĩa là ta có thể thành công ở mạt thế sống sót có phải hay không?” Liếc đối phương, Âu Dương Húc vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Nếu đối phương đã nói bản thân ở thế giới hiện thực đã chết rồi. Vậy thì ở mạt thế mình có thể sống sót được hay không đây?

“Việc này muốn xem trí tuệ cùng với vận khí của ngài. Dĩ nhiên, nếu ngài không tiếp thu trói định thì linh hồn ngài sẽ lập tức biến mất trong thế giới tiểu thuyết. Bởi vì thân thể hiện tại của ngài đã chết nên ngài cũng sẽ không thể tồn tại!”

Nghe đến đó, Âu Dương Húc bực mình một trận. Nói cách khác, nếu cậu muốn sống cũng không còn cách nào khác ngoài việc tiếp thu loại quan hệ trói định này rồi.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng Âu Dương Húc vẫn lựa chọn xác định quan hệ trói định. Bởi vì dù cho có khổ có khó đi chăng nữa thì cậu vẫn muốn tiếp tục sống sót!

Khi ngón tay Âu Dương Húc điểm trên màn hình ấn phím xác định xong, âm thanh 001 lập tức vang lên.

“Đinh, chúc mừng ký chủ trói định thành công. Ngài đạt được hệ thống miễn phí đưa tặng một gian kho hàng 30 mét vuông!”

Sau khi 001 nói xong, màn hình vốn trống rỗng lập tức xuất hiện một phòng nhỏ đánh số ①.

Nhìn kho hàng nhỏ phía Tây Bắc, Âu Dương Húc vui mừng không thôi. “Đây là không gian sao?”

“Đúng vậy ký chủ, ngài hiện tại đã có một kho hàng 30 mét vuông nha. Có thể dùng để dự trữ vật tư, giúp ngài ở trong mạt thế sống càng tốt. Ngài có đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ mua sắm dự trữ trước mạt thế hay không?”

Nhìn trên màn hình xuất hiện hai phím màu đỏ rực “Có” và “Không“. Âu Dương Húc không chút do dự nhấn phím “Có“.

Cho dù không có không gian của hệ thống, hắn cũng muốn chuẩn bị vật tư. Chỉ là bây giờ có không gian rồi thì càng tiện hơn một chút thôi.

Âu Dương Húc ấn “Có” xong, một tờ danh sách hàng hóa liền xuất hiện trong tay của cậu, còn cái máy tính bảng trong suốt có cánh biết bay kia thì bay tới tay trái của cậu, hóa thành một hình xăm khắc ở trên cổ tay của cậu.

Sờ sờ hình xăm máy tính bảng có cánh trên cổ tay, khóe miệng Âu Dương Húc lộ ra nụ cười nhẹ.

Âu Dương Húc nghiêm túc nhìn danh sách hàng hóa trong tay. Chữ trong danh sách hàng hóa như được in ra, nhìn rất giống hóa đơn mua hàng của siêu thị.

Chăn bông 200 cái, đệm giường 200 cái, áo lông 200 kiện (nam 100, nữ 100), quần bông 200 cái (nam nữ mỗi loại 100), áo nhung, quần áo mùa thu, quần lót, mũ, bao tay......

Tất cả đồ vật trong danh sách đều là quần áo đồ quân dụng, hơn nữa đều là mùa đông và mùa hè hai mùa quần áo. Lại không có thức ăn.

Mạt thế vừa đến, thời tiết liền biến đổi lớn. Sẽ chợt lanh chợt nóng, chưa kể thời kỳ mùa hè và mùa đông lại rất dài, cho nên đối với danh sách hàng hóa này, Âu Dương Húc vẫn thực vừa lòng.

Cái gọi là ăn, mặc, ở, đi lại, đây là muốn cho cậu chuẩn bị quần áo trước nha!

END CHƯƠNG 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.