Âu Dương Húc đợi trong phòng 15' thì thấy ba người cầm giấy xét nghiệm siêu âm B quay trở lại.
“Âu Dương quân y, đây là giấy xét nghiệm siêu âm B của đội trưởng!” Lưu Chí Siêu đem giấy xét nghiệm đưa cho Âu Dương Húc.
Sau khi nhận, cẩn thận nhìn một lần. Âu Dương Húc nhíu mày. “Tình trạng này không quá tốt, yêu cầu lập tức làm phẫu thuật, nếu không sẽ có nguy cơ bị thủng.”
Nghe như vậy, Lưu Chí Siêu nhìn về phía đội trưởng nhà mình.
“Làm phẫu thuật, ai làm hả?” Vương Quân trừng mắt lớn giọng chất vất Âu Dương Húc. Nơi này một người quân y chính quy cũng không có, chỉ có một thực tập sinh, ai làm phẫu thuật cho lão đại của hắn được chứ? . Truyện Đông Phương
“Vô nghĩa, dĩ nhiên là tôi rồi. Không lẽ anh biết phẫu thuật?” Âu Dương Húc dùng ánh mắt “quả nhiên là ngu ngốc” nhìn hắn nói.
“Cậu, cậu đã từng phẫu thuật chưa?” Vương Quân không phục chỉ vào đối phương. Gì chứ, bộ muốn lấy lão đại hắn ra làm chuột bạch à?
“Chưa từng!” Âu Dương Húc thành thật trả lời. Tuy rằng đời trước thường xuyên làm phẫu thuật nhưng đời này đúng thật là chưa từng làm qua.
“Cậu, cậu chỉ là quân y thực tập, lại muốn làm phẫu thuật cho đội trưởng chúng tôi, lỡ như, lỡ như cậu trị hỏng đội trưởng của chúng tôi thì làm sao giờ? Lỡ như cậu để kéo, nhíp gì đó ném trong bụng của đội trưởng chúng tôi làm sao đây?” Vương Quân tức giận trừng mắt, không thuận theo không buông tha chất vấn.
“Khụ khụ khụ, xin người nhà của bệnh nhân bình tĩnh một chút. Thứ nhất, tôi cũng chưa nói một hai phải phẫu thuật cho Ngô Hạo Thiên, tôi chỉ nói tình trạng của anh ta thật không xong, cần lập tức làm phẫu thuật. Thứ hai, tôi tuy chỉ là quân y thực tập, không có kinh nghiệm lâm sàng, nhưng tôi cũng ở đại học Y Khoa học ba năm, không có kinh nghiệm lâm sàng cũng không phải không thể làm phẫu thuật. Kính nhờ anh không cần có hành vi khen hay chê năng lực của tôi, vũ nhục chức nghiệp của tôi!” Âu Dương Húc tức giận lạnh mặt nói.
Thứ gì vậy, hắn cho rằng hắn là ai chứ, cũng dám chỉ vào mũi cậu nói cậu không được, cậu cho dù có không được đi nữa thì cũng là bác sĩ đã từng làm phẫu thuật, tổng so với bọn dân thường này mạnh hơn nhiều!
“Tôi......” Vương Quân còn muốn nói cái gì lại bị Lưu Chí Siêu kéo qua một bên.
“Âu Dương quân y, cậu ta là người không biết nói chuyện, ngài đừng chấp nhặt với cậu ấy! Ngài là sinh viên đại học Y Khoa, y thuật của cậu chúng tôi dĩ nhiên tin tưởng. Chẳng qua cậu vừa mới thực tập nên kinh nghiệm lâm sàng còn thiếu một chút, cậu xem có thể giúp chúng tôi tìm một quân y có kinh nghiệm tương đối nhiều hơn một chút được không?”
Quả nhiên người có thể nói và không thể nói chuyện đúng là khác nhau mà. Nghe Lưu Chí Siêu nói như vậy, Âu Dương Húc gật gật đầu. “Trên tường có lý lịch và số điện thoại của tất cả quân y, các anh muốn tìm ai làm phẫu thuật thì cứ liên hệ là được! Chẳng qua tôi phải nhắc nhở một chút, viêm ruột thừa cấp tính có khả năng bị thủng ruột rất cao. Một khi bị thủng sẽ dẫn đến một loạt các di chứng như nhiễm trùng, gây viêm dính... Đến lúc đó, người bệnh có khả năng phải phẫu thuật lại, cực kỳ đau đớn. Chưa kể nếu bởi vì người nhà bệnh nhân vì nguyên nhân cá nhân dẫn đến chậm trễ, khiến cho hàng loạt di chứng xảy ra thì bệnh viện quân khu của chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm gì.”
“Này......” Vương Quân cùng Lưu Chí Siêu nghe xong đồng loạt nhìn về phía Ngô Hạo Thiên đang ngồi trên ghế. Trách nhiệm lớn như vậy thật sự bọn họ không gánh nổi.
“Không cần tìm người khác, để Âu Dương quân y làm phẫu thuật đi!” Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Âu Dương Húc.
Cảm giác được tín nhiệm của nam nhân, Âu Dương Húc chớp chớp mắt. Không hổ là boss vai ác, vừa đàn ông vừa quyết đoán!
“Đội trưởng, cậu ta, cậu ta chỉ là quân y thực tập thôi! Chỉ mới tới được mấy ngày!” Vương Quân ở một bên nhắc nhở.
“Quân y ở ký túc xá đã thiếu lại càng thiếu. Đa số đều ở trung tâm thành phố. Nếu chờ bọn họ lái xe từ trung tâm thành phố chạy tới đây cũng phải mất nửa giờ.” Ngô Hạo Thiên bình tĩnh nói.
Nghe như vậy, Vương Quân hết biết nói gì. Nửa giờ lận đó, nếu bị thủng ruột luôn làm sao bây giờ? Như vậy đội trưởng không phải càng phải chịu tội hơn sao?
“Chí Siêu, đi kêu y tá trưởng chuẩn bị phòng giải phẫu!” Ngô Hạo Thiên bình tĩnh phân phó.
“Rõ!” Lưu Chí Siêu xoay người rời đi.
“Anh đem xe lăn lại đây, lát nữa trực tiếp đẩy anh ta vào phòng phẫu thuật!” Âu Dương Húc nhìn Vương Quân nói.
“Đã biết!” Vương Quân trừng mắt một cái với Âu Dương Húc rồi mới xoay người rời đi.
END CHƯƠNG 19.