Sau khi sắp xếp tốt mọi việc, Âu Dương Húc mang theo Ngô Hạo Thiên đi vào không gian.
"Đây là thứ tốt mà em nói à?" Nhìn thấy trong sân nhiều ra một cái giếng nhỏ, Ngô Hạo Thiên cười hỏi.
"Đúng vậy, đây là giếng Dược Tuyền, nước trong giếng có thể giải được virus tang thi sơ cấp." Âu Dương Húc kiêu ngạo.
"Giải độc tang thi?" Ngô Hạo Thiên khiếp sợ trừng lớn mắt, vậy mà lại có thuốc có thể giải được độc tang thi à?
"Đúng vậy, giải độc. Chưa kể, chúng ta có thể chậm rãi dùng ngọc thạch tẩm bổ nó, như vậy thì nó sẽ từ từ thăng cấp." Âu Dương Húc vừa nói vừa chọn ba khối ngọc thạch chất lượng không tồi ném vào trong giếng.
"Hạo Thiên, sau này chúng ta cần thu thập thêm nhiều ngọc thạch hơn, như vậy thì mới có thể nâng thêm cấp bậc của giếng Dược Tuyền. Chờ tới khi cấp bậc Dược Tuyền cao lên rồi thì chúng ta không cần phải sợ virus của tang thi cao cấp nữa!" Nếu không có nhiều tích phân để mua được giếng Dược Tuyền cấp cao, vậy thì chỉ có thể tự mình tẩm bổ nó để tăng cấp bậc vậy!
"Ừ, anh hiểu rồi!" Ngô Hạo Thiên gật đầu.
"Còn nữa, em có mua được Tâm Nhãn, biết được trong vòng 10 km có tang thi hay không, có người sống sót hay dị năng gỉa hay không, em đều có thể thấy rõ."
Nghe như vậy, Ngô Hạo Thiên càng vui vẻ. "Thật tốt quá Tiểu Húc!"
"Ha ha ha, thế nên bây giờ em có thêm hai dị năng rồi?" Âu Dương Húc chớp chớp mắt với anh, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
"Em a, càng ngày càng lợi hại!" Nói đến việc này, Ngô Hạo Thiên có một chút mất mát. Xem ra bản thân anh càng phải nỗ lực hấp thu nguồn năng lượng mới được, nếu không sẽ bị người yêu bỏ rơi mất.
Hiện giờ trong đội ngũ có rất nhiều người đều nói Tiểu Húc còn mạnh hơn so với người đội trưởng là anh đây này.
"Ha ha ha, sao hả, anh ganh ghét em à?" Âu Dương Húc bĩu môi cười hỏi.
"Không phải ganh ghét, là có chút sợ hãi người ưu tú như vậy bị người khác cuỗm đi mất!" Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa kéo người yêu nhỏ vào lòng.
"Gớm, buồn lo vô cớ!" Liếc anh một cái, Âu Dương Húc mang anh ra khỏi không gian.
"Sao lại ra nhanh như vậy? Anh với em còn chưa dính nhau đủ đâu?" Ngô Hạo Thiên nhíu mày bất mãn nhìn cậu.
"Ngu ngốc, thời gian trong không gian gấp 12 lần so với bên ngoài. Em là ký chủ nên sẽ không bị già đi, nhưng anh thì khác! Anh mà ở trong không gian một tháng là già đi một tuổi đấy!"
Ngô Hạo Thiên cười cười nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu. "Vậy sau này anh không thể tùy tiện vào không gian của em được, nếu không anh già thành ông lão rồi thì em không cần anh nữa làm sao bây giờ?"
Âu Dương Húc nghe vậy thì xem thường. "Nói hươu nói vượn!" Cho dù thời gian trong không gian có nhanh hơn so với bên ngoài đi nữa thì cũng không có khả năng lập tức biến người ta thành ông lão có được không!
"Ha ha ha, ngủ đi!" Hai người ôm lấy nhau cùng nhau chui vào ổ chăn.
- -------------
Đoàn xe đi được hai ngày thì tới được một trạm xăng dầu ven đường. Tuy rằng trạm xăng dầu này có tới ba mươi mấy con tang thi, có hơn mười người sống sót, có chút phiền toái, nhưng cũng không còn cách nào, xe không còn xăng, bọn họ cần phải lấy xăng, nếu không thì không thể tiếp tục lên đường.
Âu Dương Húc kêu Chu Hiểu Huy ngừng xe ở trạm xăng dầu phía tây, đem bốn chiếc xe xếp theo thứ tự song song với nhau, làm thành một tường xe, nếu như lỡ có tang thi đuổi tới, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp lái xe đâm qua, mang theo người chạy kịp.
"Tiểu đội một và tiểu đội hai cùng tôi đi cửa hàng tiện lợi giải quyết tang thi, tiểu đội ba ở lại trông xe."
"Vâng!" Nghe lệnh của Ngô Hạo Thiên, tiểu đội một và tiểu đội hai lập tức đi theo Ngô Hạo Thiên vào cửa hàng tiện lợi.
Tiểu Húc nói trong cửa hàng tiện lợi có một nhóm tang thi ở kho hàng hướng Đông Bắc, còn lại một nhóm khác trốn ở chỗ tối hướng Tây Bắc. Vì vậy Ngô Hạo Thiên dẫn người đi vào từ cửa Đông, dùng kệ hàng chặn lại cửa ra vào để tránh cho tang thi chạy ra, sau đó mang theo người đi thanh lý tang thi trốn ở hướng Tây Bắc.
Ngô Hạo Thiên ra hiệu hai cái, hệ Mộc và hệ Hỏa dị năng giả lập tức mở đèn pin chiếu vào mắt đám tang thi. Ở bên này, Ngô Hạo Thiên là người đầu tiên nổ súng, các đội viên khác cũng bắt đầu nổ súng bắn giết.
"Ngao ngao..." Tang thi bị trúng đạn phát ra tiếng kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Một phát bắn vỡ đầu, lúc này thì các chiến sĩ không còn chút do dự nào nữa, xuất kích cực kỳ quyết đoán. Chưa đầy năm phút, mười tám con tang thi đã giải quyết xong.
Ngô Hạo Thiên lấy đèn pin cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định tất cả đều bị bắn nát sọ não thì mới vừa lòng theo mọi người rời đi, tiếp tục đi giết đám tang thi còn lại ở kho hàng.
"Đinh, chúc mừng ký chủ thành công giết chết 38 tang thi, đạt được 1900 tích phân."
Nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Âu Dương Húc vừa lòng nhếch miệng. "Ngô Hạo Thiên anh làm tốt lắm!"
"Xuống xe, tất cả xuống xe hết cho tao!"
Đột nhiên một đám cả trai lẫn gái chẳng biết ở đâu chạy vọt tới trước xe của bọn Âu Dương Húc.
Nhìn thấy đám người này tay cầm gậy, tua vít, cả người lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt thì hung hãn chạy tới chặn cướp trước xe mình, Âu Dương Húc không khỏi trợn trắng mắt, trong lòng chửi một tiếng "mẹ nó".
"Chị dâu, làm sao bây giờ?" Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người của Âu Dương Húc.
"Xuống xe đi!" Âu Dương Húc là người thứ nhất xuống xe, sau đó bốn người còn lại cũng lập tức xuống theo.
"Đem tất cả vật tư của tụi mày giao hết ra đây!" Cầm đầu là một tên đầu mào gà* cầm trong tay cờ lê nói với Âu Dương Húc.
* Kiểu tóc mào gà:
"Cửa hàng tiện lợi không phải đều là vật tư còn gì? Các người sao không đi lấy đi?" Âu Dương Húc nói.
"Bớt dài dòng, nhanh giao ra đây!" Người nói là một gã đàn ông mặc đồ tây, tham lam nhìn balo trên người của Âu Dương Húc.
"Vậy nếu tôi không giao ra thì sao?" Thật ra trong balo của Âu Dương Húc căn bản chẳng có cái gì, là do Ngô Hạo Thiên một hai bắt cậu phải đeo theo, sợ trước mặt người ngoài thì cậu lấy đồ không tiện.
"Mày muốn chết!" Tên đầu mào gà duỗi tay muốn đoạt lấy balo của cậu.
"Tôi thấy các người mới là không muốn sống nữa!" Âu Dương Húc vừa nói vừa lấy khẩu súng treo bên eo, lấy họng súng nhắm ngay tên đầu mào gà.
Vừa thấy Âu Dương Húc móc súng ra, bốn người còn lại cũng lập tức lấy súng của mình ra chỉa súng vào cái đám được gọi là người sống sót. Sau khi trải qua sự việc bị cướp xe, bây giờ bọn họ cũng sẽ không lại nhân từ nương tay đối với cái gọi là người sống sót nữa.
"Súng, tụi mày cùng một nhóm với đám người vừa mới đi vào cửa hàng tiện lợi à?"
Vừa nãy có một nhóm người mang theo súng vọt vào cửa hàng tiện lợi giết chết tang thi đang ở trong cửa hàng thu thập vật tư. Nhìn thấy đối phương có súng nên bọn chúng không dám trêu chọc nên liền loạng choạng trốn thoát ra ngoài từ cửa phụ của cửa hàng.
Tuy rằng những người này bị nhốt trong cửa hàng tiện lợi, nhưng những con tang thi đều thủ ở khu thực phẩm nên đám người này không dám đi tìm thức ăn, chỉ có thể tránh ở một góc trong khu quần áo. Đám người này đã mấy ngày không có gì ăn nên vừa chạy thoát ra thấy bọn Âu Dương Húc liền muốn tới cướp vật tư.
"Đúng!" Âu Dương Húc mỉm cười nhắm súng ngay đầu đối phương, cách chỉ có 3m, cậu một phát có thể giải quyết!
"Đừng đừng đừng, đừng nổ súng. Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi là người sống sót, chỉ là đói bụng quá nên muốn tìm một chút thức ăn thôi." Gã đàn ông vừa lên tiếng giải thích, vừa lùi lại ba bước ra phía sau.
"Chỗ này không có thức ăn, vật tư của chúng tôi không nhiều lắm, các người đi chỗ khác tìm đi!" Âu Dương Húc lên tiếng từ chối.
Tuy rằng vật tư trong không gian của cậu không ít, nhưng đại đội bộ đội đặc chủng tới tận hai mươi mấy miệng ăn, cậu không thể vì những người xa lạ mà khiến cho thân nhân, người yêu của cậu và các đồng đội bị đói bụng được!
"Người tốt, tôi cầu xin các người, làm ơn thương cho đứa con của tôi, cho nó một ít thức ăn đi!" Vừa nghe thấy không có thức ăn, một người phụ nữ ôm đứa trẻ năm tuổi vội vàng quỳ xuống cầu xin cậu.
Âu Dương Húc nhíu mày nhìn thoáng qua đứa trẻ trong lòng ngực của người phụ nữ. Đó là một đứa trẻ chỉ mới 3,4 tuổi, nhìn khô quắt như đã bị chết vì đói hoặc chết vì khát rồi.
Âu Dương Húc thò tay vào balo lấy ra một bao bánh nén khô và lon nước ngọt giao cho Chu Hiểu Huy đứng bên cạnh.
"Đem đồ đưa cho mẹ con họ đi!"
"Vâng!" Chu Hiểu Huy nghe lệnh vội vàng tiếp nhận đồ vật giao cho hai mẹ con.
"Cám ơn người tốt, cám ơn người tốt." Người phụ nữ quỳ rạp dập đầu cám ơn.
"Người tốt, cậu cũng cho chúng tôi một ít thức ăn đi!" Mấy ông lão bà lão cũng quỳ xuống, trừ hai người đàn ông lúc nãy nói chuyện thì những người khác đều quỳ xuống cầu xin.
Âu Dương Húc cúi đầu lấy từ trong balo của mình ra thêm nhiều đồ ăn, "Phát cho mấy người đó đi, mỗi người một bao bánh nén khô, một lon coca."
Nhiều thì Âu Dương Húc sẽ không cho, một bao bánh quy có thể khiến cho bọn họ không còn quá đói, coca có thể coi như nước uống, vì cậu muốn để lại nước khoáng cho người nhà mình.
"Chỉ cho có một chút như vậy, các người keo kiệt quá rồi đấy?" Gã đàn ông mặc đồ tây nhịn không được oán giận nói.
Nghe được gã đàn ông mặc đồ tây nói, những người đang cảm thấy cảm kích đều hơi sửng sốt.
Âu Dương Húc thấy như vậy thì cười lạnh. Quả nhiên con người lòng tham không đáy. Gã đàn ông mặc đồ tây vừa nói xong thì trong những người sống sót lập tức có không ít người trong mắt lóe ra sự tham lam, muốn có được thêm càng nhiều thức ăn.
"Ồ, chê ít à, vậy ông không cần ăn! Không cần chia cho ông ta!" Âu Dương Húc nói với Chu Hiểu Huy.
"Vâng!" Chu Hiểu Huy trực tiếp vòng qua đối phương, đem đồ ăn chia cho những người khác.
"Mày, mày là tên độc ác khốn khiếp!" Nhìn thấy mình không được chia nữa, gã đàn ông mặc đồ tây khó chịu lấy cờ lê xông vào muốn đoạt balo của Âu Dương Húc.
"Đoàng..." Âu Dương Húc không do dự nhắm ngay trán gã nã một phát súng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Âu Dương Húc giết người nhưng cậu cũng không cảm thấy có bao nhiêu sợ hãi. Có lẽ trong tiềm thức, cậu đã sớm dung nhập vào thế giới mạt thế người ăn thịt người này rồi!
"A, giết người! Giết người!" Mọi người kêu gào hoảng sợ khi nhìn thấy gã mặc đồ tây thẳng tắp ngã xuống.
"Câm miệng, đều ngồi xổm xuống hết cho tôi. Ai còn dám nói nhiều một câu, ông đây không ngại giết thêm một người!" Âu Dương Húc quát to.
Tất cả mọi người kinh hoảng thất thố ngồi xổm xuống đất không dám nói nữa, cũng không dám lại lộn xộn.
Nhìn thấy cảnh máu me như vậy, Tần Phương không khỏi cắn cắn môi. "Tiểu Húc."
Những tên khốn lòng tham không đáy, Tiểu Húc đã cho bọn chúng thức ăn vậy mà còn không thỏa mãn?
"Mẹ, không cần lo lắng, con không sao!" Âu Dương Húc nắm lấy tay mẹ mình an ủi.
Nhìn thoáng qua thi thể nằm trên mặt đất, Trần Đông khẽ thở dài. Tuy rằng làm một bác sĩ, hắn lấy cứu người làm nhiệm vụ của mình, phản đối bạo lực và giết chóc. Nhưng mà loại người không biết ơn còn muốn tổn thương Âu Dương thì gã có chết cũng không hết tội.
Âu Dương nói không sai, đúng là đáng sợ nhất không phải tang thi, mà là lòng người, lòng tham của con người.
"Tiếng súng..." Nghe được tiếng súng bên ngoài, Ngô Hạo Thiên nôn nao.
"Chị dâu không xảy ra việc gì chứ?" Vương Quân lớn tiếng nói.
"Mọi người cột chắc balo của mình, theo tôi!" Hô to một tiếng, Ngô Hạo Thiên cầm lấy súng xông ra ngoài đầu tiên.
END CHƯƠNG 60.