Váy công chúa màu hồng phấn, hai bím tóc rũ ở trước ngực, mắt to ngập nước.
Can đảm của Chu Vận mất sạch, rúc ở góc tường, hoảng sợ nhìn đứa bé gái trước mặt.
Vốn là diện mạo đáng yêu đến cực điểm, nhưng......
Tiểu nữ hài chậm rãi mở miệng, khuôn mặt nửa bên phải trắng nõn phấn nộn, còn nửa bên trái tất cả đều là thịt thối, nhìn qua làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Con mắt chạy dài xuống, cổ, bả vai, cánh tay, cả người nửa bên bình thường nửa bên tang thi, quỷ dị phi thường.
“Hì hì......” Bé gái nhỏ tò mò nhìn Chu Vận trên mặt đất, cánh tay phải gắt gao ôm một con búp bê Tây Dương bẩn hề hề, tay trái khỏe mạnh vươn ra.
Bị sợ hãi, Chu Vận phản xạ có điều kiện bóp cò súng......
“Oa oa......” Trong mắt phải của cô bé khuyết tật đột nhiên chảy xuống một chuỗi nước mắt, nhìn con búp bê Tây Dương bị đập nát trên mặt đất, đầy mặt ủy khuất.
Chu Vận càng thêm hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, hắn nhìn thấy gì?!
Chỉ thấy ánh sáng màu lục mỏng manh hiện lên, cái lỗ máu trên người nàng bị bắn ra nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu.
Bé gái đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt dữ tợn, tay phải chém ra, ánh sáng mạnh mẽ màu xám hiện lên, nháy mắt, Chu Vận trên mặt đất bị bụi gai đâm thành thịt nát!
(Candy: Ok xong đời tên này, đơn giản quá)
Nhặt con búp bê trên mặt đất lên, bé gái quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa lộ ra ánh sáng.
“Cái quỷ gì vậy!
“ Diệp Đông hoảng sợ mở to hai mắt nhìn quái vật cách đó không xa đang rít gào.
Bọn quái vật không biết là từ đâu chạy ra, điên cuồng công kích bên ngoài, mỗi người hình thù kỳ quái, ghê tởm đến cực điểm.
“Đáng chết!” Diệp Tây ném sủng xuống, nháy mắt biến thân sư tử, một cái phi thân bổ nhào vào Diệp Đông trước mặt, để ngừa hắn bị quái vật tấn công đến.
Nguyên bản tình thế chiến đấu cơ hồ nghiêng về một phía nháy mắt bị quái vật đột nhiên xâm nhập đánh vỡ, tất cả mọi người tay chân đại loạn, tình thế một mảnh hỗn loạn.
Diệp Cẩn cùng Diệp Thu liếc nhau, hai người nháy mắt hiểu ngầm ý đối phương, đối đầu quái vật phía sau đối phương.
Cũng may quái vật đại bộ phận chỉ là bề ngoài khủng bố ghê tởm, thực lực cũng không phải là rất mạnh.
Diệp Thu một roi trái quăng phải quật, đem quái vật nửa người nửa cóc đối diện đánh đến đầu váng mắt hoa hoa rơi nước chảy.
“Linh Mộc Quân! Này......”
Trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, Linh Mộc khuôn mặt nháy mắt dữ tợn: “Đi xuống chuẩn bị, chúng ta rút lui trước!”
Thực nghiệm thể thả chạy còn có thể tái tạo lại, cứ điểm bị huỷ hoại còn có thể xây lại, người chết sạch cũng có thể tìm lại!
Chỉ cần bọn họ tồn tại, một ngày nào đó sẽ giết sạch người trên mảnh đất này!
Đế quốc vạn tuế!
(Candy: Điên -_-)
Đạo Hằng phất trần nhẹ vung, một đạo bạch quang hiện lên, mấy quái vật đối diện nháy mắt bị nháy mắt hạ gục!
Dị năng giả liếc mắt tìm được đường sống trong chỗ chết, Đạo Hằng không dừng lại mà phi thân nhào hướng quái vật thân hình to lớn cách đó không xa
Rất xa, Diệp Thu tấm tắc khen ngợi, thầm nghĩ: Không nghĩ tới Đạo Hằng lợi hại vậy a! Hóa ra đem phất trần không phải là làm dáng a!
Đang trong chiến đấu, Đạo Hằng căn bản không biết người khác trong lòng phun tao, một cây phất trần vung đến hô mưa gọi gió, mang theo bạch quang cơ hồ muốn làm lóe mù mắt người nhìn lén chung quanh.
Diệp Thu lòng có cảm khái mà quay đầu lại, không có hảo ý hướng quái vật đối diện cười cười.
Trong lòng vừa động, Diệp Thu một roi giải quyết quái vật đối đối diện, nhíu mày nhìn về phía bên phải.
Rừng cây màu xanh như thắng như thua, dây mây phủ gai bén nhọn ở giữa không trung giương nanh múa vuốt.
Diệp Thu cúi đầu nhìn roi trong tay mình, ấn đường nhăn lại.
Đây là......
Mộc hệ dị năng?!
“Là các ngươi?!” Một tiếng kêu sắc nhọn nháy mắt làm Diệp Thu phục hồi tinh thần lại, khó chịu giương mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một người đang đứng, xung quanh phủ kín quần áo.
“Ngươi là ai?” Diệp Thu mắt nhìn, tai nghe tiếng Diệp Cẩn đi tới, trầm giọng hỏi.
Người nọ nhưng vẫn cúi đầu, thanh âm thô khàn: “Các ngươi cũng có hôm nay! Đến lúc ta báo thù rồi!”
Diệp Cẩn ánh mắt trầm trầm, về phía trước một bước đem Diệp Thu che phía sau: “Ngươi rốt cuộc là ai.”
“Hừ hừ! Chờ ngươi dừng trong tay ta, tự nhiên sẽ biết!” Vừa dứt lời, người nọ dùng tốc độ cực nhanh mà nhào tới.
Tang thi!
Diệp Thu ánh mắt nhạy bén phát hiện người nọ không cẩn thận lộ ra ngón tay, trong lòng trầm xuống.
Người nọ cùng Diệp Cẩn đánh thành một đoàn, ngươi tới ta đi sát ý dày đặc.
Cơ hồ thấy không rõ động tác của họ, Diệp Thu khẩn trương nắm chặt tay, tang thi này cấp bậc cao tới trình độ nào, mới có thể làm hắn cũng không thể thấy rõ động tác?!
Cái căn cứ nho nhỏ này, rốt cuộc cất giấu thứ gì!
Cường giả so chiêu, người khác căn bản chen vào không nổi.
Diệp Thu miễn cưỡng dấu đi nôn nóng trong lòng, xoay người chạy hướng tới chỗ vừa để ý tới.
Nhiệm vụ của bọn họ là chiếm lĩnh cứ điểm này, Mộc hệ dị năng giả kia, người khác căn bản giải quyết không nổi!
Giống như là có cùng cảm ứng, bé gái cười hì hì đột nhiên ngừng tay, quay đầu nhìn về phía bên trái.
Nhanh chóng đuổi tới, đồng tử Diệp Thu đột nhiên co rút lại, nheo mắt thấy cách đó không xa, có một bé gái ngồi trên nhánh cây.
Nếu không có thị lực cực tốt khiến hắn phát hiện nàng không giống người thường, có lẽ Diệp Thu căn bản sẽ không nghĩ đến, cô bé này nhìn qua chỉ có sáu bảy tuổi, thế nhưng lại là dị năng giả mạnh đến như vậy!
Bất quá là một dị năng giả quỷ dị......
Tầm mắt xẹt qua gương mặt dữ tợn của nó, Diệp Thu chậm rãi nhăn mi.
“Hì hì......” Bé gái vỗ vỗ nhánh cây thô to dưới thân, đại thụ cành lá tươi tốt không gió tự động mà lắc lắc.
Bé gái theo nhánh cây trượt xuống dưới, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu.
“Chơi vui chơi vui!”
Chợt, cô bé cao hứng vung bàn tay khỏe mạnh lên.
Dưới chân Diệp Thu nháy mắt xuất hiện mấy dây mây bạo trướng.
Động tác nhanh nhẹn lui về phía sau vài bước, Diệp Thu đầy nguy hiểm tránh khỏi dây mây bị máu nhiễm hồng, ánh mắt phức tạp nhìn bé gái đối diện.
“Trò chơi” không đạt tới mục đích, sắc mặt bé gái đột nhiên biến đổi, tươi cười nháy mắt biến mất, đầy mặt phẫn nộ nhìn Diệp Thu.
Trong lòng cảnh giác tới đỉnh điểm, Diệp Thu mặt không biểu tình gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong cơ thể Mộc hệ dị năng vận sức chờ phát động.
“Ngao!” Bé gái đột nhiên hé miệng kêu to ra tiếng, tay phải chém ra, quang mang màu xám tràn ngập tử khí đại lượng.
“Đây là đang làm gì?!” Keith rối rắm, khó hiểu mà nhìn cuộc chiến phương xa khó phân thắng bại.
Andrey dùng một quả cầu lửa nổ mạnh giải quyết xà nữ đối diện, đi đến bên người Keith, cùng hắn tạm thời nghỉ ngơi.
Duỗi dài cổ, mắt nhìn nơi xa chiến đấu trời đất u ám, Andrey nhún vai, một bên lau mồ hôi một bên nói: “Mộc hệ dị năng khủng bố!”
Chỉ thấy nơi xa hai người đánh đến nghiêng trời lệch đất, vô số loại thực vật nổi danh không biết tên đột ngột từ mặt đất mọc lên, kịch liệt triền đấu.
Trần Thần chiến đấu khoảng cách nhìn thoáng qua, tấm tắc cảm thán: “ Phòng ở không biết bao lâu mới xây xong của người Nhật, cứ như vậy bị hủy!”
Thủy Tiếu vẫn luôn đi theo bên người bảo hộ hắn, nghe vậy cũng không nhịn được gật đầu, nói: “Quá bạo lực!”
Cây mây hoa cỏ kết lại, cành lá trên mặt đất quần ẩu, rễ dưới mặt đất đánh nhau, quanh hai người là một mảnh hỗn độn.
Quả thực là phá bỏ và di dời a!
Dù sao chỉ số thông minh cũng không bằng người trưởng thành, Diệp Thu một bên chiến đấu một bên dẫn bé gái kia dời đi trận địa, không ngừng hướng về nơi có nhiều người Nhật Bản.
Bé gái tuổi quá nhỏ, hơn nữa đã sớm tang thi hóa, căn bản không phát hiện ra “Âm mưu” của Diệp Thu, ngược lại phi thường hưng phấn chạy theo hắn.
“Hỗn đản!”
“Cứu mạng!”
Dị năng giả cùng nhóm quân nhân “dính đạn” chửi ầm lên, nhưng sức chiến đấu không có trình độ, chỉ có thể chạy vắt chân lên cổ. (:))))))
Những kẻ xui xẻo đang chiến đấu ở trung tâm......
Bọn họ nói không ra lời.
“Không cần!” Một tiếng sắc nhọn chói tai truyền đến, Diệp Thu tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua, ấn đường đột nhiên nhíu lại.
Nguyên lai bất tri bất giác, bọn họ thế nhưng vừa lúc đụng phải phạm vi chiến đấu của Diệp Cẩn cùng tang thi kia.
Không chút thương hương tiếc ngọc đem bé gái bọc vào cái kén rắn chắc, Diệp Thu nhíu mày nhìn về phía Diệp Cẩn bên kia đang chiến đấu.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, phần đầu trước đó của người nọ được bao vây đến kín mít cư nhiên lộ ra.
Đây không phải là bé trai trước đó gặp được ở cái xưởng kia sao!
(Candy: Candy edit đoạn này xong vẫn không nhớ ra là người quen nào cả, bạn nào biết thì nói cho Candy với @[email protected])
Diệp Thu híp híp mắt, nhìn tiến triển bên kia.
Trên tay không ngừng, Mộc hệ dị năng cuồn cuộn không ngừng phát ra, cho dù bé gái ở bên trong điên cuồng phá hư, cái kén lớn xanh biếc trước sau vẫn duy trì độ dày rắn chắc.
Đứa bé trai nguyên bản diện mạo diễm lệ hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cuống quít duỗi tay che khuất vết thương dữ tợn trên mặt.
Diệp Cẩn hơi nhăn mi, kia miệng vết thương kia xác thật thực đáng sợ.
“Ta muốn giết ngươi!!!” Bé trai tức muốn hộc máu buông tay che miệng vết thương, động tác nhanh chóng mà vung ra.
Sau khi bị những người lính Nhật Bản mang về, hắn bị đưa cho một tên quan quân biến thái, nguyên bản hắn cho rằng chỉ cần lấy lòng hắn là được, không nghĩ tới người nọ chơi chán thế nhưng đem hắn đưa cho phòng thí nghiệm!
Hắn chịu khổ, sở dĩ đều do nam nhân trước mặt ban tặng!
Nếu khi hắn ta ở xưởng dược dẫn hắn đi, hết thảy chuyện này đều sẽ không phát sinh!
Đều do bọn họ!!!
“Ngao!” Trong cái kén lớn màu xanh biếc, bé gái bị nhốt kêu to một tiếng sắc nhọn, cả người tuôn ra quang mang màu xám đến mức tận cùng.
Cây mây quấn quanh thành kén xanh hoàn toàn chống cự không được tử khí màu xám, đột nhiên bạo mở ra.
“......” Diệp Thu trong lòng nhảy dựng, năng lực của bé gái này không thể khinh thường!
Không chỉ có thực lực cường đại của Mộc hệ dị năng giả, thế nhưng còn có tử khí màu xám rất cường đại.
Hơi hơi nheo mắt, Diệp Thu ánh mắt trầm trầm.
“Đó là ai?” Một đạo lưỡi dao gió bay ra, rốt cuộc giải quyết xong người mặt nhện trước mặt, Bạch Phi quay đầu lại nhìn chiến đấu càng thêm kịch liệt ở xa, hỏi trợ lý.
Trợ lý cầm kính viễn vọng nhìn, chần chờ nói: “Tựa hồ là Diệp Thu.”
“Diệp Thu?” Bạch Phi kinh ngạc nhướng mày, tuy rằng nhìn cuộc chiến đấu kia, trong lòng hắn đã có suy đoán, nhưng khi chân chính nhận được đáp án vẫn kinh ngạc không thôi: “Không nghĩ tới Mộc hệ dị năng cường đại như vậy!”
“Tướng quân, phong hệ dị năng của ngài cũng rất cường đại a!”
Bạch Phi lắc đầu, ánh mắt lóe lóe, ý vị không rõ nói: “Không giống nhau......”
Dị năng tiêu hao càng lúc càng lớn, cho dù là Diệp Thu cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, mắt nhìn bé gái đối diện càng ngày càng hưng phấn, Diệp Thu ở trong lòng yên lặng thở dài, từ không gian lấy ra một lọ nước ngửa đầu liền rót.
Mấy bình lớn nước giếng không gian vào miệng, Diệp Thu cảm giác dị năng nháy mắt sung túc hơn rất nhiều.
Khóe miệng gợi lên, Diệp Thu đột nhiên vung tay lên, càng nhiều Mộc hệ dị năng điên cuồng trào ra.
Xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng!
Bị một quả cầu điện lớn ấp ủ rất lâu đột nhiên bổ trúng, nguyên bản đứa bé trai dần chống đỡ hết nổi tức khắc bị chém thành một đống cặn.
Đánh hồi lâu, tuy là Diệp Cẩn có năng lực cường đại cũng chống đỡ hết nổi, miễn cưỡng áp xuống cảm giác suy yếu, Diệp Cẩn xoay người, ánh mắt vi diệu nhìn quanh một vòng.
Nguyên bản phòng ốc đan xen khá thú vị trong cứ điểm bị hủy đến hoàn toàn thay đổi, tàn tàn khuyết thiếu cơ hồ thành một mảnh rừng rậm các loại thực vật hỗn tạp.
Khóe miệng không thể ức chế nâng lên mấy độ, Diệp Cẩn rất tự hào kiêu ngạo nhìn về phía Diệp Thu cách đó không xa.