Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 60: Chương 60: Phát hiện




Edit: Shuri

Beta: Sâu

Dưới tinh thần lực mạnh mẽ, Diệp Thu dễ dàng tìm được nhà ăn của phân xưởng, đẩy cửa kho hàng, Diệp Thu phát hiện trong đã sớm trống không một mảnh, thậm chí không có chút dấu vết khuân vác nào.

Sờ sờ cằm, Diệp Thu nhướn mày, có chút nghi hoặc thì thào tự hỏi: “Xem ra người có không gian cũng không ít, không biết là dị năng hay là cái khác.” Lắc đầu, kết quả từ dò xét của tinh thần lực cho cậu biết sẽ không bị người phát hiện, gật gật đầu, Diệp Thu vươn tay, đem vật tư đã chuẩn bị tốt từ tối qua trong không gian ra ngoài.

Vương gia thôn là nơi an toàn nhất từ khi cậu trải qua mạt thế đến nay, vật tư trong không gian rất sung túc, cậu không ngại giúp bọn họ một tay.

Lương thực thì thôn dân không phải lo lắng, nhưng muối và một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt không thể tự sản xuất thì lại khác, hiện tại trong thôn còn chưa thiếu muối, nhưng về sau thì thế nào?

Cười hắc hắc, Diệp Thu nhìn vật tư chất thành đống, tràn đầy đắc ý, xoay người đi ra ngoài.

Tiện tay mà thôi, chỉ cần không làm bản thân bị bại lộ, chút vật tư đó không tính là gì.

Vừa mới đi đến cửa nhà ăn, Diệp Thu liền đứng hình, không đúng!

Thả tinh thần lực trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Thu nhất thời biến đổi, trong nhà xưởng có tang thi thú!

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Diệp Thu cắm đầu chạy như điên, đám tang thi thú kia ẩn nấp trong góc, phía bên ca ca có nguy hiểm!

Diệp Đông buông đồ trong tay, quay đầu nhìn Diệp Tây bên cạnh, cười hỏi: “Mệt không?”

Diệp Tây lắc lắc cánh tay, cười hắc hắc: “Chút đồ đó, có gì mệt?”

Vỗ bụi trên tay, Diệp Đông vừa muốn nói gì đó, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên phát hiện, theo bản năng vươn tay đẩy một cái, Diệp Tây đứng bên cạnh lập tức ngã mạnh xuống đất.

Còn chưa phục hồi tinh thần, Diệp Tây ngay tại chỗ lăn một cái, vừa tính hỏi Diệp Đông phát điên cái gì, ngẩng đầu chỉ thấy Diệp Đông bị một con quái vật cao nửa thân người xô ngửa ra đất, răng nanh sắc bén hướng cổ hắn cắn thật mạnh.

Tim nhảy lên đến cổ họng, Diệp Tây bật dậy, lấy tốc độ bất thường chạy như điên đến sau lưng con quái vật kia, bàn tay tạo thành hình vuốt thú, móng tay sắc bén cào lên lưng nó, lập tức tạo ra vài đường vết thương sâu tới tận xương.

Con quái vật quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tây, ánh mắt đỏ bừng, nước miếng theo khóe miệng chảy đầy trên mặt đất, điên cuồng mà tham lam.

Diệp Tây lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của nó, hóa ra là một con chó bị tang thi hóa!

Không có thời gian chú ý đến nó, Diệp Tây nhanh chóng vọt đến trước mặt tang thi cẩu, đến sau lưng Diệp Đông hỏi: “Diệp Đông! Không sao chứ?”

Diệp Đông đang bị đè dưới đất lắc lắc đầu, lưu loát bò theo người Diệp Tây đứng lên, nắm chặt đao trong tay, nói: “Tôi không sao, giải quyết nó trước!”

Gật gật đầu, Diệp Tây yên lặng lấy nỏ phía sau lưng xuống, mũi tên chậm rãi hướng về phía vết thương của tang thi cẩu.

Diệp Thu vừa chạy như điên vừa cầm nỏ, tốc độ cực nhanh phóng lên nóc xe, tên trúc sắc bén phá không khí bắn về phía tang thi cẩu đang ẩn thân chờ thời cơ đánh lén.

Mũi tên ghim vào thật sâu vào đầu, tang thi cẩu nức nở run rẩy hai cái liền không còn nhúc nhích thêm nữa, Diệp Thu lại càng thêm khẩn trương, bởi vì một con tang thi cẩu khác cũng bị cậu hấp dẫn lại đây!

Tình thần lực cho cậu biết nhóm thôn dân trốn vào trong nhà xưởng không bị thương, Diệp Thu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, liền chú ý dị năng trong tay Diệp Cẩn đang chờ phát động, hơi hơi cong môi, Diệp Thu ném cho hắn một ánh mắt, trong tay nháy mắt xuất hiện một roi mây thật dài, phủ kín gai nhọn, linh hoạt như rắn, giây lát đã tiến vào giữa đám tang thi cẩu.

Dị năng sấm sét trong tay Diệp Cẩn cũng lấy khí thế lôi đình, phát sau mà đến trước, sấm sét lóe ra dễ dàng tiêu diệt mấy con tang thi cẩu.

Cùng hợp tác, hơn mười con tang thi cẩu cũng không nhấc lên gợn sóng gì, Diệp Tây nhìn thi thể bọn chúng, hơi thở phì phò, hắn không dám tưởng tượng, nếu hắn hoặc Diệp Đông bị chúng làm bị thương…

Lắc đầu thật mạnh, tầm mắt Diệp Tây rơi lên người Diệp Đông bên cạnh, vì sao, chỉ cần nghĩ phải rời khỏi hắn, liền cảm thấy…

Thu hồi tầm mắt, nội tâm Diệp Tây lần đầu lâm vào rối rắm.

Ngàn dặm phía ngoài, căn cứ N thị.

Bạch Phi một thân quân trang thẳng tắp, nhíu mày nhìn phó quan trước mặt, hỏi: “Người nước X?”

Phó quan gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính miệng Hỏa Mân Côi Hoắc Tình nói, bọn họ vốn phải đi thu thập vật liệu xây dựng, nhưng không nghĩ tới…”

“Không nghĩ tới? Người nước X làm cái gì?”

Phó quan thật cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, nói: “Giết sạch.”

“Giết sạch?!” Bạch Phi ngẩng đầu, nhăn chặt mày, ánh mắt như có lửa phun ra, sát ý nghiêm nghị.

Phó quan cúi nhìn, trầm trọng gật, nếu Hỏa Mân Côi không nói sai, như vậy…

Vỗ mạnh lên bàn, Bạch Phi lớn tiếng hạ lệnh: “Mời Hoắc Tình đến đây, tôi muốn đích thân hỏi cô ấy.”

Phó quan nhận lệnh đi xuống, Bạch Phi nhìn chằm chằm mặt bàn, ý lạnh xẹt qua trong mắt, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Đáng chết!

Thị trưởng Tần có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Phi đang chờ chỉ thị, con rể của hắn nha, cái gì cũng tốt, chỉ là rất thẳng, không quẹo chút nào!

“Bạch Phi, tin tức còn chưa được chứng thực, ta không thể đồng ý với con.”

Mặt Bạch Phi không chút thay đổi: “Thị trưởng Tần, con tình nguyện dẫn người đi kiểm chứng, mong ngài đồng ý!”

“Con!” Tần Trường An rất là bất đắc dĩ, biết rằng cứng rắn với đứa con rể này căn bản là vô dụng, đơn giản khuyên nhủ: “Bạch Phi, nếu không con cứ đi về trước, chờ chúng ta thương lượng một chút đã, được không?”

Bạch Phi cau mày, chần chờ, làm một cái kính lễ.

Tần Trường An cười nói: “Tiểu Hàm gần đây thế nào?”

Nhắc đến người vợ của mình, ngữ điệu của Bạch Phi rất rõ ràng mềm mại hẳn, nói: “Tần Hàm vẫn khỏe, gần đây thường đến cô nhi viện hỗ trợ, rất vui vẻ.”

“Vậy là tốt rồi, hai đứa…”

“Dạ?” Bạch Phi nghi hoặc, Thị trưởng Tần muốn hỏi cái gì?

Tần Trường An cười ha ha, nói: “Không có gì, con cứ về trước đi!”

Nhìn bóng dáng Bạch Phi, Tần Trường An thở dài có chút tiếc nuối, con gái con rể kết hôn đã lâu như vậy, đến bây giờ còn không có động tĩnh, này…

Đến khi nào mình mới được ôm cháu ngoại đây!

Haizzz…

Diệp Thu có chút buồn cười, nhìn Diệp Đông Diệp Tây, lặng lẽ tới gần Diệp Cẩn, “Ca ca, anh nói xem khi nào Diệp Đông mới chịu chọc thủng cửa giấy đây?”

Diệp Cẩn xoa xoa đầu cậu, “Muốn biết?”

“Uhm!” ngoan ngoãn gật gật đầu, hai mắt Diệp Thu tỏa sáng, rất là chờ mong.

Trong mắt xẹt qua ý cười, Diệp Cẩn buông tay, nói: “Đến hỏi đi.”

“…”

Cười nhẹ một tiếng, tốc độ cực nhanh trong lúc Diệp Thu đang 囧, Diệp Cẩn hôn lên chóp mũi cậu một cái, đi đến nhà xưởng.

Diệp Thu sờ sờ chỗ bị hôn, vành tai có chút đỏ lên.

Diệp Tây hít một hơi, vươn bàn tay biến hình ra, vô cùng kinh ngạc khều Diệp Đông kêu: “Diệp Đông! Mau nhìn!”

Diệp Đông lại gần, bắt lấy tay hắn, nhíu mày hỏi: “Đau không?”

Chớp chớp mắt nhăn nhó, Diệp Tây lắc đầu: “Không đau, cảm giác rất có sức lực, giống như là trời sinh đã như vậy!”

Tò mò chọc chọc móng vuốt cứng rắn, Diệp Đông hỏi: “Còn có thể biến trở lại không?”

“Để tôi thử xem.” Vô ý thức giật giật móng vuốt, Diệp Tây nhắm mắt lại, tìm lại cảm giác vừa nãy.

Diệp Thu từ xa đi tới, “Không có việc gì chứ?”

Diệp Đông lắc lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Tây, nhẹ giọng nói: “Hẳn là không có việc gì, Nhị thiếu gia, cái này cũng coi là dị năng sao?”

Diệp Thu lắc đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: “Tôi cũng không biết, dị năng ngàn kỳ trăm lạ, khó mà nói được.”

Tìm một lát, trong lòng vừa động, toàn thân Diệp Tây hiện lên một vầng sáng màu xám tối, một người đàn ông sờ sờ như thế, nhưng ngay tại trước mặt bọn họ biến thành một con sư tử to lớn uy phong!

Diệp Thu Diệp Đông khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, Diệp Đông kinh ngạc nhìn Sư tử bên cạnh còn có quần áo của Diệp Tây, chỉ vào nó hỏi: “Diệp Tây?!”

Sư tử gật gật đầu, bờm theo đó mà rung lắc, tiến lên hai bước, dùng đầu cọ cọ Diệp Đông đang cứng đờ người.

Diệp Đông vô cùng kinh ngạc, nhìn nhìn Diệp Thu, thấy cậu vậy mà khoanh tay hứng thú nhìn bọn họ, đoán chừng là không có việc gì, lại chần chờ vươn tay, thử sờ sờ đầu Sư tử.

Sư tử dùng sức lắc lắc bờm, chân trước giơ lên, dễ dàng đè Diệp Đông xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm mặt hắn.

Nghĩ đến Sư tử trước mặt thực chất là Diệp Tây, Diệp Đông bị liếm mặt, phút chốc trở nên đỏ bừng, có chút ngơ ngẩn nhìn Sư tử to lớn trên người.

Diệp Thu nhìn một màn này, nội tâm cười khoái trá, dị năng của Diệp Tây hóa ra là thế này! Diệp Đông còn có thể đè hắn sao? Về sau có trò hay để nhìn! Ha ha!

Diệp Tây quay quay muốn tìm Diệp Cẩn báo cáo, xác nhận xung quanh không có người, trong lòng chuyển chuyển, trở lại hình người.

Sắc mặt Diệp Đông đỏ bừng, đẩy đẩy Diệp Tây đang nằm trên người, mắng: “Mau mặc quần áo vào!”

Cười hắc hắc, Diệp Tây ngượng ngùng đứng lên, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt và cần cổ phiếm hồng của Diệp Đông, ngoan ngoãn mặc quần áo.

Diệp Thu cười he he chạy vào nhà xưởng, còn chưa kịp báo với Diệp Cẩn, cậu liền chống lại vài ánh mắt khẩn trương của mấy người đàn ông kia, có chút lúng túng, sờ sờ mũi, cậu nói lảng sang chuyện khác: “Lúc nãy tôi mới phát hiện kho hàng của nhà ăn, bên trong có rất nhiều thứ hữu dụng!”

Vương Đức Đào kinh ngạc hỏi: “Kho hàng?!”

“Uhm!” gật gật đầu, Diệp Thu vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi đã xem rồi, có rất nhiều muối và gia vị, chúng ta có thể mang đi!”

Dùng sức vỗ vỗ bả vai Diệp Thu, Vương Đức Đào hưng phấn không thôi, kêu những người khác đi kho hàng, đồ ăn trong thôn cũng không ít, nhưng muối là thứ không thể thiếu! Xe của mình tuy lớn, cùng lắm thì chở ít đi một chút vật liệu, dù sao cũng có là được.

Đoàn người hồ hởi đi đến nhà ăn, Diệp Thu cùng Diệp Cẩn đi theo phía sau, cảm giác vô cùng vui vẻ, lại nói, mấy thứ này cũng là do bọn họ dâng ra đó nha!

Bận cả một ngày, đoàn người mới cạn kiệt sức lực chuyển hết đồ đạc, thùng xe tải được chất tràn đầy, xe SUV của bọn Diệp Cẩn cũng đầy người, hai chiếc xe đột phá vòng vây tang thi, hăng hái trở về Vương gia thôn.

Tần Hàm nhìn báo cáo kiểm tra trước mặt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cô…mang thai?!

Không dám tin che miệng, Tần Hàm mở to hai mắt ý muốn nhìn cho rõ mỗi một từ một chữ của báo cáo, lại phát hiện hai mắt càng trở nên mơ hồ, “tích” một tiếng, nước mắt tràn ra, rơi trên mặt giấy.

Cô cùng Bạch Phi kết hôn đã vài năm, tuy rằng Bạch Phi không cần, nhưng không có con vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng cô, tuy không nói ra, nhưng vẫn tiếc nuối, mà hiện tại…

Nụ cười trên khóe miệng càng tươi, chính là gần đây cô vẫn hay sốt nhẹ nên mới đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ tới lại có niềm vui bất ngờ lớn đến vậy!

Bạch Phi!

Nắm thật chặt bản báo cáo, Tần Hàm vội vàng đứng lên, nhất định phải nói tin tức này cho Bạch Phi! Anh ấy chắc chắc sẽ rất vui!

Vừa mới về đến của nhà, Tần Hàm nhìn thấy Bạch Phi đang trò chuyện gì đó cùng Bạch Tùng Chi, tươi cười cứng lại, Tần Hàm hơi nhăn mày, tự nhiên lại có một loại…cảm giác tim đập nhanh?

Đè nén khác thường trong lòng, Tần Hàm đến gần hai anh em, cười nhẹ nhàng chào hỏi: “Hai anh em đang nói chuyện gì vậy?”

Bạch Tùng Chi vội vàng đứng lên, cười đáp: “Chị dâu, không có gì, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm thôi. Ngược lại, xem ra chị là đang có chuyện vui đi?”

Bạch Phi vươn tay hướng Tần Hàm, “Có chuyện gì mà vui vậy?”

Tần Hàm đặt tay lên tay Bạch Phi, nụ cười tươi sáng trên khóe miệng làm cho cô càng thêm xinh đẹp, nói: “Em quả thật có một tin tốt!”

Ánh mắt Bạch Tùng Chi xẹt qua bàn tay đang nắm của hai người, hạ mi, che khuất tia ác ý dữ tợn trong mắt.

Cô ta, làm sao xứng…

Đang định nói việc mình có thai, Tần Hàm bỗng cảm thấy trong lòng phát lạnh, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Bạch Tùng Chi, vì sao, cô lại cảm thấy trên người Tùng Chi có…sát ý?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.