Mạt thế đã qua rất nhiều năm, virus tang thi virus thành công được giải, những người sống sót chân chính còn sống bắt đầu oanh oanh liệt liệt công tác trùng kiến.
Lâm hạ là một thành nhỏ ở phía nam, không giống với tốc độ khôi phục nhanh của thành phố lớn phồn hoa, nơi này đi lên một con đường khác.
Ở giữa thời điểm sinh tồn gian nan trong mạt thế, mọi người thường xuyên nghe được những người già may mắn còn sống nhắc lại quá khứ, ở thời điểm sóng triều công nghiệp chưa thổi qua, Lâm Hạ đã từng là một vùng sông nước Giang Nam mỹ lệ đến cỡ nào.
Trời xanh nước trong, thuyền nhỏ chậm rì rì, đầu thuyền có một cô gái đang đứng, bím tóc dài đen nhánh, con mắt sáng.
Nhà cũ tường trắng, khói bếp chậm rãi phiêu đãng, lượn lờ quanh vùng sông nước.
Ở những ngày đen tối như vậy, hướng tới quê nhà yên lặng cơ hồ thành hy vọng duy nhất của những người sống sót ở Lâm Hạ.
Nếu hiện tại có cơ hội trùng kiến, vì sao không thử khôi phục quê nhà yên lặng đâu?
Trải qua mạt thế, mọi người đối với vấn đề hiệu quả kinh tế và lợi ích đã sớm không coi trọng, đề nghị vừa ra, lập tức được đại đa số người tán đồng.
Hiện tại, đã trải qua mười năm sau xây dựng, tuy rằng không hoàn toàn khôi phục, nhưng là Lâm Hạ đã có bóng dáng vùng sông nước Giang nam mỹ lệ năm xưa.
Lúc này, ven sông một tòa nhà lầu hai tầng.
“Không ăn a?” Nam nhân mặc áo sơ mi trắng ôm cánh tay đứng ở bên bàn ăn, nhíu mày nhìn nam tử đối diện.
“Meo!” Nam nhân mặc áo ngủ vàng nhạt, tóc có chút dài, một đôi tai ở sau tóc mái của hắn lúc ẩn lúc hiện, lúc này xù lông nhìn chằm chằm hắn.
Bị cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm, tuy đã ở bên nhau sống mười mấy năm, hắn vẫn có chút không thể thích ứng, ngoài mạnh trong yếu vỗ bàn: “Nói tiếng người!”
“Xin lỗi!” Mặt đỏ lên, miệng mấp máy, rốt cuộc nghẹn ra một câu chỉ trích.
Nam nhân nghẹn lời, mắt trợn trắng, “Dựa vào cái gì em phải xin lỗi? Du triết, anh đừng không nói lý! Em lại không cố ý ném anh xuống, em đi thăm cháu trai, không được sao?!”
“Bạch Tùng Chi!”
Bạch Tùng Chi ngữ khí trệ trệ, cuối cùng không thắng nổi cặp mắt thú kia, dời tầm mắt: “...... Anh...... Rốt cuộc muốn thế nào......”
“Xin lỗi! Lần sau anh cũng phải đi!” Du triết nghiêng quai hàm, khó chịu mà đề ra điều kiện.
“Không......” Lời nói cự tuyệt vừa ra liền bị cặp mắt đáng thương hề hề bức trở về, Bạch Tùng Chi cắn chặt răng, hung tợn nói: “Đi thì cũng có thể, nhưng anh không được lại trách móc Miểu ăn đồ ăn vặt, cũng không được khi dễ hắn!”
Du triết nghe vậy bĩu môi, nghĩ đến cháu của Bạch Phi thích dính bạn lữ của mình quậy, cực không tình nguyện gật đầu.
Thiết ~ coi như tiện nghi cho con của nhân loại kia! Hừ!
Vậy còn tạm được.
Bạch Tùng Chi rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, giả vờ tức giận gõ mặt bàn, “Mau ăn! Lạnh thì không thể ăn nữa!”
Du Triết thử nhe răng, nhìn mâm cá kim hoàng nhỏ trước mặt, rốt cuộc nuốt nước miếng nghẹn hồi lâu, ăn.
Nhìn nam nhân đối diện rốt cuộc chịu ăn cơm, sắc mặt Bạch Tùng Chi hòa hoãn rất nhiều, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn như là người trưởng thành, nhưng tâm tính lại vẫn giống đứa trẻ, suy nghĩ nhớ nhung toàn bộ biểu hiện trên mặt, nửa điểm ngụy trang ẩn nhẫn cũng không học được.
Nhưng, hắn rất thích.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, lẳng lặng rơi trên sàn nhà, bụi bặm rõ ràng có thể thấy được.
Hai người trần truồng dây dưa trên mặt đất, cả phòng ái muội.
Bạch Tùng Chi gắt gao nắm lấy thảm dưới thân, quỳ xuống, toàn thân nhiễm màu tình dục hồng. Quỳ rạp trên mặt đất, lắc lư vòng eo mị hoặc mà thừa nhận va chạm hung ác phía sau.
Híp hai mắt cơ hồ biến thành màu xanh lè, Du Triết hung tàn ra vào, cảm xúc quá mức kích động rốt cuộc chịu đựng không được, hai cái tai mèo lông xù trên đỉnh đầu toát ra, đuôi dài phía sau cũng kích động mà dựng thẳng, theo động tác va chạm ở không trung rung động.
“Nhanh lên! A! Du Triết!” Bạch Tùng Chi ngẩng cổ thon dài, không thèm che dấu mà bộc lộ ra cảm giác trong lòng, âm thanh thật dài rung trong không khí, như là một cái móc nhỏ, câu vào lòng Du Triết ngứa khó nhịn.
Hắn chưa bao giờ nhẫn nại, bị biểu hiện của bạn lữ khích lệ, động tác dưới thân Du Triết không khỏi càng thêm hung mãnh, nhân loại bình thường không so sánh nổi, đầu lưỡi thô ráp liếm qua từng điểm mẫn cảm trên lưng, thẳng đến khi chọc người dưới thân kích động toàn thân phát run.
Bị lật lại, hai chân thon dài của Bạch Tùng Chi như rắn bám bên hông Du Triết, dùng phần bên trong đùi nhẹ nhàng cọ eo thịt Du Triết, mị nhãn như tơ liếm môi đỏ thắm, tay phải không biết khi nào cầm đuôi dài của hắn, khiêu khích vạn phần mà vuốt. Động.
Trong cổ họng Du Triết phát ra một tiếng rống hoàn toàn không giống nhân loại, hạ thân cứng rắn đột nhiên đâm lên, toát ra răng nanh nhẹ nhàng ma sát bên động mạch chủ của Bạch Tùng Chi, cùng động tác kịch liệt dưới thân hoàn toàn đối lập.
Mạch máu bị uy hiếp, Bạch Tùng Chi càng thêm kích động nhắm mắt lại, trong một vòng lại một vòng động tác càng thêm kịch liệt quên đi. Rên rỉ, hai chân gắt gao cuốn lấy nam nhân trên người, như là người chết đuối bắt được bè gỗ, liều chết triền miên.
Trăng tròn cực lớn treo ở không trung, Du Triết lẳng lặng nhìn người trong lòng ngực lâm vào ngủ say, khuôn mặt an nhàn.
Ngón tay vuốt sau gáy Bạch Tùng Chi thấy được vệt đỏ, Du Triết vừa lòng nhìn dấu vết cơ hồ che kín toàn thân do mình lưu lại.
Nhân loại trong lòng ngực là của hắn, tay là của hắn, miệng là của hắn, chân là của hắn, thứ bắn ở bên trong cũng là của hắn, tất cả đều là của hắn.
Thử nhe răng, Du Triết đem người ôm chặt hơn nữa, lấy một loại tư thái hoàn toàn gắt gao chiếm hữu, nhìn người trong lòng ngực dịu ngoan mà ở ngực mình cọ cọ, lúc này mới vừa lòng toét miệng, nhắm hai mắt lại.
Bạch Tùng Chi là của hắn.
Ai cũng không đoạt đi được.
Bạch Phi không được, bạch miểu cũng không được!
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên đánh thức vùng sông nước đang ngủ say, những con thuyền lớn nhỏ không đồng nhất trôi trên mặt nước, tiếng người bắt cá xa xa truyền đến, yên lặng du dương.
Bạch Tùng Chi mặc một kiện áo sơ mi cao cổ, đeo tạp dề ở trong phòng bếp làm cá, cơ thể đã thích ứng với vận động kịch liệt thời gian dài, một giấc ngủ dậy không những không có không khoẻ, ngược lại tinh lực rất dư thừa.
Du Triết thì khác, dục vọng được phát tiết xong, nam nhân đơn giản biến trở về hình mèo, lười biếng chui trong ổ chăn, cuộn thành một quả cầu lông xù.
Bạch Tùng Chi làm cá, đã sớm quen với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của ái nhân, tâm tình rất tốt.
Đương nhiên tâm tình tốt!
Cả người thoải mái vì ái nhân chuẩn bị đồ ăn, tốt hơn nhiều so với vừa mở mắt đã đối mặt với mấy con chuột bị tra tấn nửa chết nửa sống đi!
Lúc ấy mình đã mất bao lâu thời gian sửa thói quen của Du Triết?
Sách!
Cá nhỏ Kim hoàng xinh đẹp được xử lý sạch sẽ đặt trên mâm, Bạch Tùng Chi vừa lòng gợi lên môi, cởi tạp dề đi gọi bạn lữ.
Năm đó đủ loại chuyện xảy ra, dường như đã trải qua mấy đời, mạt thế, tang thi, đói khát, tai nạn, còn có...... Anh trai.
Mình đã từng phạm sai lầm, đối với người và tình cảm không thuộc về mình nổi lên chấp niệm, đôi tay dính đầy máu tươi dơ bẩn, lại chưa từng nghĩ tới, đó căn bản không phải mình.
Cũng may còn có thể quay đầu.
Bạch Tùng Chi lẳng lặng nhìn cái khối nhỏ chui ra từ trong chăn, mềm mại đã mắt.
Thời điểm vừa mới gặp nhau mình rốt cuộc có bao nhiêu chật vật?
Ở nơi rừng rậm không bờ bến, nơi nơi là bẫy rập Tử Thần, dị năng thời gian dài sử dụng, lại không được bổ sung gần như khô kiệt, hoàn cảnh ác liệt làm phát tác bệnh vốn áp chế nhiều năm, một hồi mưa to giàn giụa, bức mình tới bước gần chết.
Nếu không phải có Du Triết, mình nhất định sẽ chết đi?
Mang theo lòng tràn đầy tuyệt vọng chết đi.
Còn may, còn may......
Còn may đã gặp được ngươi.
Bạch Tùng Chi hơi hơi gợi lên môi, như là nghĩ đến chuyện gì buồn cười, trong mắt tràn đầy ý cười.
Ngay lúc đó mình như thế nào cũng không nghĩ đến, sau này sẽ cùng con mèo đen lớn đã cứu mình trở thành một đôi sinh hoạt bên nhau đi?
Vận mệnh, thần kỳ cỡ nào.
Trong mắt ngươi sơn trọng thủy phục, lại vừa lúc kéo lên hi vọng.
“Miêu ~” Du triết từ trong ổ chăn lộ ra đôi mắt, mềm mại hướng tới Bạch Tùng Chi kêu một tiếng.
Bạch Tùng Chi nháy mắt lấy lại tinh thần, cười nói: “Mau rời giường, hôm nay muốn đi chợ mua đồ.”
Du triết vươn đầu lưỡi liếm mu bàn tay Bạch Tùng Chi, nháy mắt biến thành hình người.
Trần truồng ngồi dậy, Du Triết hít hít mũi, cười tủm tỉm: “Cá nhỏ?”
“Phải, mới vừa cắt xong.” Bạch Tùng Chi bất đắc dĩ ôm lấy ái nhân nháy mắt xốc chăn muốn xuống giường, chỉ quần áo trên tủ đầu giường: “Trước mặc quần áo, rửa mặt đánh răng.”
“Miêu ~”
“Không được, không đánh răng không thể ăn cá.”
“Miêu ~”
“Quần áo cũng phải mặc.”
“Miêu......” Cò kè mặc cả thất bại, Du Triết kêu một tiếng thật dài, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mặc quần áo vào toilet.
Bạch Tùng Chi lắc đầu, đối với cảnh tượng mỗi ngày đều phải phát sinh cảm giác sâu sắc bất đắc dĩ, nhưng mắt vẫn mang ý cười trở về phòng bếp.
Chưa từng có người dạy hắn, cái gì là tình yêu.
Lúc trước, hắn cho rằng cảm giác độc chiếm đối với anh trai chính là tình yêu, sau lại chứng minh đây là sai.
Hắn không hiểu với người khác tình yêu là thế nào, cũng không biết những người khác làm như thế nào yêu người khác.
Nhưng hiện tại hắn biết, anh trai so với Du Triết không giống nhau.
Đối với Bạch Phi, hắn có thể từ bỏ, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay Du Triết.
Hắn từ trước tới nay không phải người lương thiện, ngần ấy năm vì muốn chuộc tội mà làm rất nhiều chuyện tốt, nhưng hắn vẫn luôn biết, mình không phải người tốt.
Đối với Du Triết, hắn có thể oán trách, có thể cãi nhau, nhưng vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Cho dù là chết, cũng sẽ không buông tay.
Chỉ cần Du Triết ở bên hắn, hắn không để bụng trả giá đại giới gì cả.
Cho dù xuống địa ngục, hắn cũng muốn lôi kéo Du Triết cùng đi.
Cũng may tại phân cảm tình này, hắn không cần trả giá đại giới lớn như vậy.
Cái gì là tình yêu?
Bạch Tùng Chi gợi lên môi, xoay người nhìn về phía Du Triết cười tủm tỉm đi tới.
“Miêu ~”
“Thích thì ăn nhiều một chút.”
“Miêu ~”
“Đúng vậy, chúng ta chờ lát nữa đi chợ.”
“Miêu ~”
“Được, lấy nhiều cá!”
“Miêu miêu ~”
“Rồi rồi rồi, đều cho anh ăn!”
“Miêu miêu miêu ~~”
“Đã biết, không cho mèo đại hoàng cách vách ăn!”
“......”
“......”
- Chương cuối cùng Candy sẽ đăng vào ngày mai nhé!:3 (^º ^) / Sắp hoàn rồi! -