Tam Tiêu treo lên khỏe môi tươi cười âm ngoan, ánh mắt lộ ra ý vì không ai bì nổi, nhưng bởi vì cả người đầy chật vật, nên không chỉ không đạt được mục đích uy hiếp, ngược lại thập phần buồn cười.
Diệp Tây phốc cười một tiếng, khịt mũi coi thường, hắn không hiểu thân là người Hoa Hạ thì họ có nghĩa vụ gì phải quỳ trước mặt hắn.
Bởi vì hắn là hoàng thất? A, kẻ hèn nơi chật hẹp thật nhỏ bé!
Như là không nhìn thấy ánh mắt coi thường của mọi người, Tam Tiêu nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, “Ta chính là thân vương” Nhật Bản! thức thời mau đêm ta về căn cứ! nếu không đến lúc đó các võ sĩ dũng cảm của chúng ta sẽ không buông tha nơi này!”
Có lẽ vì mọi người trầm mặc nên hắn hiểu lầm mọi người sợ thân phận của hắn, Tam tiêu khí thế càng kiêu ngạo: “Ta là người rất rộng lượng nếu các ngươi thừa nhận sai lầm ta sẽ không suy xét nữa!”
Đạo Hằng khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn, cả người toát ra quang mang thánh khiết, hắn đi lên trước nhẹ giọng nói: “Không truy cứu sai lầm của chúng ta?”
“Phải!” Tam tiêu vừa nói vừa nhàn nhã đùa nghịch ống tay áo: “Các ngươi giết nhiều dũng sĩ nước ta như vậy theo lý nên nói phải nghiêm khắc xử tử, nhưng con người ta thật nhân từ, chỉ cần các ngươi hộ tống ta về căn cứ ta liền sẽ đặc xá cho các ngươi!”
“Nếu...” Đạo Hằng trong tay chợt xuất hiện một cái thủy chủ, nhìn qua cực kỳ sắc bén, “ Nếu chúng ta giết người thì sao a? Như vậy không phải càng tiện? Ai mà biết chúng ta giết ngươi?”
Cười lạnh một tiếng, Tam Tiêu nói: “Các ngươi quá coi thường ta rồi, thân là hoàng tộc chẳng lẽ một chút bản lĩnh phòng thân lại không có ư?”
Diệp Thu nháy mắt xuất hiện ở sau hắn, trong tay trường đao không do dự mà đem hắn đánh ngất: “Đạo Hằng sư phụ hà tất nói nhiều với hắn, bất quá là cái tên dị năng biến hình nho nhỏ mà thôi, giải quyết thật dễ dàng!”
Đạo Hằng câu môi cười: “Đùa với hắn một chút thôi, Diệp Thu, các ngươi có tính toán gì không?”
Diệp Thu quay đầu nhìn Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn ngón tay vừa động, quanh thân độ ấm tăng lên:“Dẫn hắn đi căn cứ!”
Đạo Hằng hơi nghi hoặc: “Đi căn cứ?”
“Phải” Diệp Cẩn gật đầu, không nhiều lời nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đao trong tay giải thích cho Đạo Hằng: “Căn cứ sinh tồn N thị, chúng ta là từ nơi đó tới, ý của ca ca là chúng ta đem người này đưa tới căn cứ, thông tri cho bọn họ về tin tức người Nhật Bản, có thân phận con tin cao như vậy trong tay, chắc chắn thuyết minh tình huống cũng tương đối dễ. Đến lúc đó người trong căn cứ lại càng dễ dàng tin tưởng chúng ta. Rốt cuộc tin tức trong đại như vậy, nói miệng không bằng chú chứng, ai mà tin đâu?”
Diệp cần gật đầu ý nói đó chính là ý tứ của hắn.
Đạo Hằng hai tay giao vào nhau trầm tư một lúc, nói: Như vậy cũng tốt, rốt cuộc lực lượng của chính phủ mới là lớn nhất.”
“ Nếu không thì như vậy đi, chúng ta mang Tam Tiêu đi thông tri với căn cứ, ngài lưu lại chỗ này?” Diệp Thu nghĩ rồi nói: “Mấy ngày nay bọn họ là bị chúng ta giải quyết, nhưng chúng ta cũng không rõ còn có người phía sau tới không, người trong thôn không phải rất nhiều lực, phòng ngự cũng không phải rất mạnh. Ta lo sẽ có nguy hiểm.”
Đạo Hằng cũng không cự tuyệt, Diệp Thu nói rất đúng, trước bọn họ chính là căn cứ N thị, hẳn là họ đối với nơi đó rất quen thuộc, hắn đi qua cũng chẳng giúp được gì không bằng đợi ở chỗ này bảo vệ phụ cận thôn.
Mọi người thống nhất ý kiến, Diệp Thu dùng chân đá vào Tam Tiêu đang lâm vào hôn mê, lại bảo hai người Diệp Đông, Diệp Tây trói hắn lên, dù hắn tỉnh lại cũng khó chạy thoát.
Nếu đã quyết định, mọi người cũng không trì hoãn, Đạo Hằng dẫn theo con tin Tam Tiêu cùng Diệp Thu và mọi người hướng về Vương gia thôn.
Còn cái cái thần vật kia?
Để cho tiểu hắc Diệp Tây giải quyết, hắn rất quen thuộc với núi rừng.
Lại nói tiếp từ khi Diệp Tây có thể biến thân Hùng Sư, hắn cùng tiểu hắc An Oa Tử quan hệ ngày càng tốt, không biết có phải do đều là không phải đồng loại?”
Không có việc gì sau giờ Ngọ Diệp Tây thường xuyên biến thành hùng sư nằm trong sân, tiểu hắc liền nhảy lên người hắn chơi đùa.
Diệp Đông thường xuyên cảm thấy bất đắc dĩ, không thể không nói dị năng biến hình đối với tính cách Diệp Tây ảnh hưởng rất nhiều, trong đó rõ ràng nhất là hắn càng thêm dính người. Trước kia chưa từng thấy Diệp Tây thích ôm người ngủ, lại thế nhưng mỗi buổi tối đều phải biến thành sư tử ôm hắn ngủ.
Dù như vậy có một cái bếp lò lớn thật là không tồi a.
Tai Diệp đông đỏ lên một chút, chỉ cần nghĩ tới con sư tử ôm mình là Diệp Tây, hắn rất dễ kích động a!
Bản thân hắn là một đại nam nhân tuổi trẻ, làm thế nào có thể ức chế phản ứng sinh lý à?
Đúng là vấn đề lớn...
Đại khái là biểu tình của Diệp đông biến hóa quá rõ ràng, Diệp Tây lắc lắc cái đuôi tới gần hắn, nhẹ nhàng phát ra tiếng hô nghi hoặc.
Diệp Đông lên đường mỗi bước chân lại giúp Diệp Tây ôm quần áo, không giống lúc trước giải đáp nghi vấn cho hắn.
Diệp Tây nghi hoặc quơ quơ đầu chạy tới sát bên người tiểu hắc.
Tiểu hắc thân thể kiều nhuyễn rất dễ mà bị cái đầu sư tử cực đại làm té ngã, nhưng đều là động vật họ mèo, nó một chút cũng không tức giận, ngược lại động tác linh hoạt nhảy lên lưng hắn.
Diệp Tây không hiểu được mà lắc lắc lông trên người đuổi theo bước chân bọn họ.
Đại khái là vì thân thể quá yếu, đến tận khi bọn họ trở lại viện môn của Vương gia, Tam Tiêu vẫn không tỉnh lại.
Đạo Hằng đem người này tùy tay vứt trên mặt đất, hỏi Diệp Cẩn: “Các ngươi lúc nào đi?”
Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu liếc mắt một cái: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng chuẩn bị xuất phát.”
“Được” Đạo Hằng gật gật đầu nói: “Vậy vất vả.”
Vương thúc Vương thẩm nhìn nam nhân bị ngã trên mặt đất, còn chưa phản ứng được rõ ràng đã nghe được lời nói của bọn họ, hai người liếc nhau Vương thúc hỏi: “Thiếu gia muốn đi đâu?”
Diệp Thu đá đá nam nhân bị trói chặt chẽ, nói: “Đây là hoàng thất người Nhật Bản, ta cùng ca ca quyết định dẫn hắn đi n thị căn cứ.”
Nghe hiểu ý tứ Diệp Thu, Vương thúc gật gật đầu, nói: “Cũng đúng, loại chuyện này rốt cuộc vẫn là phía chính phủ ra mặt tương đối thỏa đáng hơn.”
Tất cả mọi người đều biết đồ ăn trong nhẫn không gian của Diệp Cẩn đủ dùng, cho nên hai người cũng không lại trì hoãn, đem Tam Tiêu vẫn đang hôn mê ném vào cốp xe, màu đen suv chậm rãi đi.
Vừa rồi ở trên đường bọn họ đã thương lượng qua, Dụ Thụ trước kia dù sao cũng là nội viên hệ thống, đối với căn cứ cao tầng có sự hiểu biết so với bọn hắn nhiều hơn.
Hắn kiến nghị bọn họ đi căn cứ sau, trước phải đi tìm Tần thị trưởng con rể Bạch Phi. Một là bởi vì Bạch Phi nhân phẩm tương đối chính trực, hai là suy xét đến Bạch Phi thế lực.
Dù người chính trực đến thế nào trong tay mà không có thế lực thì cũng không tốt
Bạch Phi năng lực càng mạnh thì tiếng nói càng lớn, đến lúc đó bởi vì sợ hãi mà lùi bước xác suất sẽ càng nhỏ
Bọn họ cũng có thể nhanh phản ánh vấn đề a!
Song hiện thực bọn họ cho duyệt binh bình dân vô tội cũng không thể không tự đưa mình vào hiệu suất, rất quan trọng nha! (Không hiểu đoạn này lắm @@)
Nếu như gặp phải cái dây dưa dây cà chẳng phải sẽ chậm trễ chuyện sao?
Quá trình xe ra khỏi thôn cũng không gặp được chuyện gì ngoài ý muốn, ngoài thôn còn có chiến hào mà ra thôn nhất định phải đi qua đường này.
Vài người Vương Hiếu Phú, Vương Xuân Hoa đều tới hỗ trợ. Xa xa một đám người nhìn xe của bọn họ châu đầu ghé tai chỉ trỏ không biết đang nói cái gì.
Diệp Thu ánh mắt xẹt qua đám Vương Song đang cắn môi, trong lòng hơi khó chịu. Người của mình lại bị kẻ khác mơ ước tới, cảm giác này thật không hề dễ chịu.
Nhưng cũng may tất cả mọi người đều chỉ nói ra miệng thôi cũng không ai không có mắt mà dừng lại chỗ bọn họ. Vừa vặn lúc đi vào nơi này gặp thôn trưởng hướng bọn họ vẫy tay.
Diệp Thu kéo cửa sổ xe xuống, vươn đầu chào hắn, nói: “Thôn trưởng, các ngươi bảo trọng a!”
Thôn trưởng cười ha ha, cũng không hỏi nhiều chỉ đứng ở vai trưởng bối dặn dò chú ý an toàn.
Diệp Thu gật đầu một lần nữa ngồi xuống, nói với ca ca nhà mình: “Diệp Cẩn, chúng ta sẽ sớm trở lại chứ?”
“Sẽ” Diệp Cẩn câu môi cười nhìn sườn mặt Diệp Thu.
Buồn bã mất mát mà thở dài, Diệp Thu Nhìn phong cảnh cực nhanh ven đường qua cửa sổ xe, nói: “Ta luôn có một loại cảm giác sinh hoạt sau khi ra thôn sẽ không còn yên bình nữa.”
Diệp Cẩn đưa một tay lên xoa tóc cậu, nói: “Có ta ở đây, không cần lo lắng”
Diệp Thu gật đầu, tầm mắt luôn dừng ở bên ngoài cửa sổ xe.
Ai mà không mong muốn cuộc sống này an ổn, nhưng mà chuyện này quá trọng đại, họ không thể làm như không thấy.
Hắn không phải Thánh Mẫu cũng không phải Chúa Cứu Thế, chỉ là làm theo bản năng thôi. Dù thiên tai tới bất ngờ, đất nước của mình vẫn là của mình, đâu có dễ nói chuyện, cũng không thể không chào hỏi hàng xóm đột nhiên chạy tới chứ.
Huống chi cái hàng xóm kia không chỉ có thù oán với tổ tiên mình, còn giết thân nhân, gia súc nhà mình.
Không thể nhẫn nhịn!
Diệp Thu chậm rãi nắm chặt tay, làm với không làm là hai việc hoàn toàn khác nhau!
Bạch Tùng Chi hung hăng nện ly pha lê trong tay xuống, mất khống chế mà hướng phía Bạch Phi quát lên.
“Ca, ta không cho ngươi đi!”
Bạch Phi nhìn đám mảnh nhỏ của cái ly trên mặt đất, nhíu mày, nói: “Tùng Chi, đây là trách nhiệm của ta.”
“Ta mặc kệ!” Bạch Tùng Chi đột nhiên đứng lên ôm lấy Bạch Phi:“Quá nguy hiểm! những người khác đi chẳng phải cũng vậy sao?”
Buồn cười mà vỗ cái ót của hắn, Bạch Phi đối với đệ đệ giống như cái tiểu hài tử đang làm nũng, nói: “Tùng Chi, nghe lời, ta sẽ không sao!”
“Ta không nghe!” Bạch Tùng Chi gât gao ôm cổ Bạch Phi, thanh âm nức nở: “Ta không cho ngươi đi! Ca ca, ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta!”
Nghĩ đến lời nói của cha mẹ mình khi qua đời, Bạch Phi trong mắt ảm đạm, đối với đệ đệ trong lồng ngực mình cũng cảm thấy đau lòng. Đúng vậy, Tùng Chi tuổi còn trẻ, mình lại là thân nhân duy nhất của hắn, hắn tự nhiên sẽ lo lắng.
Nhưng mà...
“Ca ca đáp ứng ngươi sẽ thật nhanh trở lại, được không?” thanh âm Bạch Phi nhu hòa, kiên nhẫn trấn an đệ đệ mình đang lo được lo mất.
“Mang ta đi!” Bạch Tùng Chi ngẩng đầu, mắt mang theo sự chờ đợi: “Ngươi dẫn ta đi thì ta liền đồng ý với ngươi!”
Nếu như vậy thì dù ngươi không có dị năng ta cũng có thể bảo vệ ngươi!
“Không được! ngươi còn nhỏ, thân thể lại không tốt!” Bạch Phi không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt đề nghị của đệ đệ, hắn là đi làm chính sự sao có thể mang theo người nhà.
Bạch Tùng Chi hốc mắt đỏ bừng, lại như vậy, tại sao hắn luôn coi mình như tiểu hài tử... Ta đã trưởng thành, ta có khả năng tự mình bảo vệ ngươi...
Bạch Phi không đợi đệ đệ nhà mình đáp lại, một bên kéo tay Bạch Tùng Chi ra, một bên nói: “Được rồi, ta phải đi họp đừng náo loạn a!”
Cúi đầu, Bạch Tùng Chi hung hăng nắm chặt tay, gân xanh bạo khởi.
Tại sao, luôn là như vậy...