Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 133: Chương 133: Ăn và bị ăn




Edit: Nhi & Phong

Beta: Yến Phi Ly

Có vài lần, Lý Mộ Nhiên xúc động muốn đi tìm Lâm An để nói về dị năng của bản thân rồi xin tham gia hành động giải cứu Tống Nghiễn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, quyết định tranh thủ mấy ngày này tập trung rèn luyện dị năng, đợi đến khi xác định có đủ khả năng hỗ trợ thì sẽ cân nhắc lại.

Sau khi hiểu rằng không thể biết thêm gì hữu dụng từ miệng Quỷ Bệnh, ba người Hoàng Hải biết mấy người bọn họ không nên ở lại nữa, vì vậy không được hai ngày đã tạm biệt rời đi. Như trong dự đoán, Quỷ Bệnh ở lại, cũng vì thế mà Lý Mộ Nhiên bớt đi nhiều lo lắng khi luyện tập dị năng, mỗi ngày đều mang theo đám trẻ ra ngoài, đi các vùng xung quanh săn bắn zombie và tìm kiếm thức ăn, đồng thời cũng luyện tập độ thuần thục khi sử dụng dị năng và thăm dò số lượng người có thể mang theo.

Trương Duệ Dương biết sắp đi cứu chú chủ nhiệm, ngoan ngoãn không thúc giục tìm ba nữa. Nói cách khác, chỉ cần người lớn cho nhóc một lí do chính đáng, cậu nhóc sẽ không bám theo sau mông thúc giục.

Cùng thời điểm này trên con đường hoang vắng tan hoang, nơi nơi đều có con người đang giãy giụa cầu sinh, mỗi ngày đều trình diễn trò chơi chạy trốn và máu tanh. Tranh đấu với trời, vật lộn với người.

Thân đao dài đẹp đẽ ánh lên tia sáng, lặng yên chém đứt một cái đầu bẩn thỉu. Khi đầu rơi xuống mặt đất, trên khuôn mặt vẫn đọng lại nụ cười dâm tà đáng khinh. Giữa phòng đốt một đống lửa, một cái nồi lớn đang tỏa hơi nóng, mùi thịt ngập tràn trong không khí, thậm chí xuyên qua khe cửa bay ra ngoài sân.

Không thèm nhìn nồi canh thịt tầm thường, thanh niên tuấn mỹ cúi xuống lục xoát cái xác không đầu trên mặt đất một lượt, lấy ra một mảnh sắt lớn cỡ bàn tay, đen tuyền lạnh lẽo, khác rất nhiều so với những miếng sắt bình thường, trên đó còn khắc hai chữ cổ, dưới ánh lửa ẩn ẩn có ánh sáng đang di chuyển.

Huyền Nhị.

Thanh niên ngả ngớn tặc lưỡi, lắc đầu lẩm bẩm “Cơn lũ cuốn trôi miếu Long vương… Đáng tiếc, thế mà lại lưu lạc đến tình cảnh này.” Nói xong, không biết người nọ lấy tờ giấy vệ sinh từ đâu ra chà lau mảnh sắt rồi cất vào trong túi.

Ánh mắt tìm tòi đảo qua căn phòng không lớn, cuối cùng đi đến phòng cất giữ bên cạnh. Giày da chà chà trên mặt đất, rồi sau đó nói một tiếng quả nhiên, đẩy ra một cái bàn hỏng, cúi người, nhìn thấy một cái khóa nặng hơn nửa cân, đường đao trong tay chém chém nhanh như chớp, có tiếng khóa rơi trên mặt đất. Thanh niên thò tay nắm lấy tay nắm trên cánh cửa, kêu khẽ một tiếng, kéo một tấm sắt khoảng hai ba trăm cân.

Mùi thối hỗn tạp giữa phân và nước tiểu tạo nên bầu không khí u ám mang theo tiếng la hét hoảng sợ đập thẳng vào mặt, khiến sắc mặt người thanh niên vốn không hề đề phòng trở nên trắng nhợt, lùi lại hai ba bước nghiêng đầu nôn khan, khó khăn lắm mới nén không nôn bữa trưa ra.

Lầm bầm mắng chửi mấy câu, trong khoảnh khắc đó anh ta mất đi mong muốn thăm dò, xoát một tiếng nhét đường đao trở lại trong vỏ, xoay người rời khỏi nơi vô ý xâm nhập còn đụng phải hậu nhân tông môn này. Huyền Nhị trở về, người giỏi trong tông rất ít, đến ông nội chắc cũng phát sầu. Về phần tình trạng trong hầm là cái dạng gì, người bên trong phải làm thế nào, vạy thì có quan hệ gì đến anh ta?

Anh ta không biết đương nhiên cũng không quan tâm, sau khi rời đi chừng nửa giờ, trong hầm có một cái đầu dè dặt cẩn thận lộ ra bên ngoài, đến khi xác định không có nguy hiểm, một người phụ nữ mặc quần áo rách nát mới bò ra, một lúc sau lại thêm một người nữa.

Ba người nữ trùm chăn bông mới tìm thấy lúc xoát phòng, đóng chặt cửa lớn, tranh giành nhau uống hết nồi canh thịt kia, không ai để ý đến người phụ nữ đã bị xẻo thịt đến một nửa vẫn nằm thoi thóp trong hầm, vui sướng khi được tự do dần dần biến mất, nỗi lo làm thế nào để sinh tồn mắc trong lòng các cô, tôi nhìn cô cô nhìn tôi, sắc mặt không khỏi trở nên ảm đạm hơn. Rất lâu sau, một cô gái đứng lên, tìm ra một con dao phay đã được mài sắc bén trong phòng bếp, quay lại, trước ánh mắt cảnh giác sợ hãi của hai người kia, bắt đầu cắt thi thể người đàn ông không đầu. Tay cô run rẩy nhưng lại có vẻ gì đó khiến người ta cảm thấy vô cùng kiên định. Không lâu sau, hai người kia cũng gia nhập.

Cùng lúc đó, cách xa mấy trăm dặm bên ngoài Trung Châu, trong trại Tiểu Yết, trong chuồng cái heo tối tăm lạnh lẽo hơn cả căn hầm kia cũng đã đến thời gian thu hoạch.

Từ Tịnh đưa mảnh đá được mài sắc cho ba người cục thịt Trần, để bọn họ giấu kỹ. Cô đã hạ sốt nhưng thân thể chưa khôi phục, kém trạng thái tốt nhất còn quá xa, thế nhưng bọn họ không thể đợi nữa, bằng không, một khi cơ bắp vận động bị tổn thương quá nhiều, gân thịt chịu thương tổn không thể hồi phục thì dù đám người kia có biện pháp cam đoan bọn họ không chết, bọn họ cũng chỉ có thể trở thành ổ giòi nhúc nhích trên mặt đất giống như những người đã tiến vào phía trước kia, cuối cùng bởi vì không thể cung cấp thêm thịt mà bị chặt xương hầm canh.

Mảnh đá là tảng đá lót bọn họ lấy ra từ dưới máng heo, dùng xích sắt có ổ khóa đập thành mấy mảnh, lại lặng lẽ mài mài vào tường hơn mười ngày mới trở nên mỏng và sắc bén như hiện tại. Dựa vào thứ này mà lại muốn chạy trốn khỏi đám người dị năng và lũ người Yết hung tàn hiển nhiên là có chút viển vông, thế nhưng bọn họ không còn lựa chọn khác. Hoặc là liều mạng trong tuyệt cảnh tìm ra một con đường sống, hoặc là ngoan ngoãn trở thành thịt trong nồi.

Người Yết rất tàn bạo nhưng lại rất cẩn thận, mỗi khi lấy thịt đều mang theo người được chọn vẫn còn bị xích xiềng chân, khóa lại trong phòng mổ, sau đó do hai người trông coi, một người cầm đao. Phòng mổ chia làm hai phòng nhỏ, một phòng trong đó chính là lò mổ của đồ tể máu chảy đầm đìa, bên ngoài là phòng nhốt người đợi thu hoạch, đến lúc đó sẽ từng người lần lượt đi vào, thu hoạch xong lại từng người bị mang về chuồng heo. Sở dĩ sắp xếp như vậy, nghe nói là vì giảm thiểu sự sợ hãi của nhóm thịt heo, tránh dọa chết người, dù sao nỗi sợ khi nhìn người khác bị mổ xẻ trong khi chính mình cũng đang chờ lên thớt cũng quá khủng khiếp, không phải kẻ nào cũng chịu được. Về phần có thật sự hiệu quả giảm sợ hãi hay không, không ai để ý tới, nhưng ít nhất sự hỗn loạn ồn ào do nhiều người gây ra đã giảm bớt rõ rệt, tránh khiến gã đồ tể táo bạo dẫn đến lỡ tay.

Đồ tể là người dùng đao thành thạo, nhưng cũng là người có tính cách cổ quái, không thích tranh cãi ầm ĩ hay có người ngồi xem, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khiến phòng bị tách ra. Quá trình cắt mổ rất đơn giản, đồ tể sẽ chọn một bộ phận muốn cắt, lấy nước rửa vị trí đó sạch sẽ, sau đó mới ra tay cắt thịt rồi nhanh chóng bôi thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lên vết thương, động tác nhanh gọn lưu loát, trong toàn bộ quá trình hầu như sẽ không chảy máu. Thuốc mỡ của bọn họ không biết là làm từ cái gì, mùi tanh hôi nhưng có công dụng cầm máu, hơn nữa có hiệu quả rất tốt, trong hai ngày liền có thể khiến miệng vết thương kết vảy, ba ngày đã khỏi hoàn toàn, đương nhiên, vẫn còn lại sẹo, thịt đã mất đi cũng không có khả năng hồi phục lại.

Trải qua mấy lần cắt, đám cục thịt Trần đã lẳng lặng ghi nhớ toàn bộ quá trình trong lòng, đương nhiên, cũng trong mấy lần ra ngoài hiếm hoi đó kịp ghi nhớ hoàn cảnh bốn phía cùng với người có thể tiếp xúc đến. Tuy rằng không phải là toàn bộ trại Yết, nhưng đợi lâu hơn nữa cũng không thể thu thập thêm bao nhiêu tư liệu.

Trong cả phòng mổ chỉ có ba người. Đây chính là cơ hội của bọn họ.

“Không biết anh Dịch tìm được Dương Dương chưa.” Cục thịt Trần đột nhiên nói ra một câu. Chỉ là Bùi Viễn và Giới Sân lại nghĩ khác, Trương Dịch và Nam Thiệu trong lần tấn công của bầy chim chuột kia còn sống sót hay không, Trương Duệ Dương cùng với Lý Mộ Nhiên cũng không biết thế nào, cho nên không ai lên tiếng đáp lại.

“Một cô gái với một đứa trẻ, trong thế giới hiện nay chỉ cần tùy tiện một cây hoa nhỏ, một cọng cỏ cũng có thể lấy mạng người, cậu cảm thấy họ còn khả năng sống sót không?” Từ Tịnh đã sớm nghe y nhắc đến chuyện của Trương Duệ Dương không biết bao nhiêu lần, nghe vậy, kiên quyết giội nước lạnh, hoàn toàn không cho người nói một tia hi vọng.

“Cô cũng là nữ đấy thôi.” Cục thịt Trần không vừa ý phản bác.

“Cậu so một cô gái bình thường không qua huấn luyện với tôi sao? Não úng nước à.” Từ Tịnh kinh ngạc nói. Không phải do mất hứng, chỉ thuần túy là ngạc nhiên. Phải biết rằng từ nhỏ cô đã trải qua huấn luyện đặc thù, súng ống, cận chiến, ám sát… Không phải cô khinh thường Lý Mộ Nhiên, mà là trên thực tế hai người căn bản không thể so sánh.

“Ờ ha… Đúng vậy, tôi cũng thấy não úng nước rồi.” Cho nên mới có thể so sánh em gái Mộ nhiên với mụ bà la sát này. Cục thịt Trần lẩm bẩm, chỉ là câu phía sau không có can đảm nói ra, bà chằn này mà nổi giận lên thật đáng sợ, trước khi bị bắt nhốt cô đã khiến ba người bọn họ ăn không ít khổ.

Rõ ràng là y thuận theo lời nói của mình, nhưng không biết vì sao Từ Tịnh lại cảm thấy không quá đúng, lông mi vặn vẹo trong bóng đêm, cuối cùng vẫn nhấc chân cho y một đạp.

“Đậu mè, làm gì vậy!” Cục thịt Trần gầm nhẹ, thân thể xê dịch sang bên cạnh một chút, hối hận biết vậy đã chẳng thèm cứu cô khi cô bị bệnh, không thì cũng sẽ không bị đạp.

“Cậu đang mắng tôi trong đầu, tưởng tôi không biết chắc?” Từ Tịnh hung tợn nhỏ tiếng mắng.

Bùi Viễn và Giới Sân âm thầm nhích sang bên cạnh, tiếp tục giả câm giả điếc. Cục thịt Trần trợn trắng mắt, may mắn không ai nhìn thấy, bằng không chắc lại ăn thêm một đạp “Chị hai à, chị có nhất thiết phải buộc tội lung tung cho người khác thế không?”

“Câm miệng! Bọn chúng đến rồi!” Lỗ tai Từ Tịnh khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng quát, đồng thời sờ sờ mảnh đá nắm trong lòng bàn tay, giống như mỗi lần ra tay trước đây, theo thói quen xác định vũ khí không có vấn đề.

Nghe cô cảnh báo, ba người cục thịt Trần nhanh chóng nằm xuống, khuôn mặt trở nên chết lặng, giống như những người khác trong chuồng heo. Cùng lúc đó, nắp gỗ trên đầu bị mở ra, một lão già mang theo ngọn đèn có lồng thủy tinh đi xuống, treo trên cái móc cạnh cửa, ánh lửa không sáng rõ những vẫn có thể khiến tình huống bên trong chiếu rõ ràng trong mắt. Mười bảy mười tám người nằm ngang dọc trên mặt đất ẩm ướt, có người bởi vì tiếng động còn sợ hãi co quắp, nhưng càng nhiều người đã không hề phản ứng, khiến người ta như cảm thấy bầu không khí cam chịu triệt để buông bỏ phản kháng, tuyệt vọng bao trùm.

Một thanh gỗ duỗi từ phía trên xuống dưới, đáp trên mặt đất, sau đó hai người lần lượt, một nòng súng từ phía trên nhô ra chĩa vào mọi người để ngừa tình huống đột xuất. Đối mặt nhóm người ngay cả tự sát cũng không dám chẳng khác gì heo này, người Yết đã không còn cảnh giác như ban đầu, nhưng vẫn cẩn thận như cũ, nên làm gì thì vẫn làm. Từ Tịnh thậm chí không cần nhìn cũng biết khẩu súng kia chính là của cô. Người Yết không có súng, ở Hoa Quốc, dù là trước hay sau tận thế, súng đều không phải thứ có thể dễ dàng sở hữu. Tiểu đội Tiên Phong của Trịnh Côn trước kia cũng chỉ là gặp may mắn.

Vì kéo dài khoảng thời gian lấy thịt, cũng cấp đủ thời gian khôi phục cho đám thịt heo, mỗi lần lấy thịt số lượng đều không vượt quá năm người, cho nên người trong chuồng được phân thành ba đợt thay phiên, lần này đúng lúc đến phiên nhóm Cục thịt Trần. Nhưng mà không may là, chỉ có cục thịt Trần, Từ tịnh, Giới Sân ra ngoài, hai chỉ tiêu bị phân đến người khác, Bùi Viễn bị sót lại trong chuồng. Khi ánh đèn bị mang đi, khoảnh khắc tấm ván gỗ bị che lên lần nữa, tròng mắt đờ đẫn của Bùi Viễn giật giật, hướng về phía không sót lại chút ánh sáng nào kia, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng và không cam tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.