Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 250: Chương 250: Biến dị toàn diện




Edit: Yến Phi Ly

“Anh Tống bên kia sao rồi?” Tiêu Thắng tiếp tục hỏi, không chút hoang mang mà nháy đèn tín hiệu báo cho các xe phía sau, dưới chân anh lại đạp ga tăng tốc. Xe việt dã của quân đội được cải tạo qua lao đi trong bóng đêm như tia chớp, giữa chừng thỉnh thoảng đụng vào cái gì đều là dùng tư thái nghiền ép gào thét mà qua, cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Chiếc xe phía sau theo sát đít, đồng thời thông qua đèn truyền tin tức lần lượt cho các xe còn lại. Đương nhiên, ngoại trừ chiếc xe đã bị lật.

Lý Mộ Nhiên vừa muốn mở miệng, Tiêu Thắng lại đột nhiên nhớ tới một chuyện bị tất cả mọi người lãng quên, mồ hôi lạnh thuận theo sống lưng chảy xuống, anh cuống quít đạp phanh xe. Bởi vì anh ngừng không có chút dấu hiệu nào, xe sau dù phản ứng nhanh hơn nữa vẫn thẳng tắp gặm đít xe bọn họ. Lý Mộ Nhiên và hai người lính ngồi sau không đề phòng cũng không khỏi ăn chút thiệt thòi nhỏ.

“Tiểu Lâm, cậu lái xe đi.” Vừa đẩy cửa ra, Tiêu Thắng vừa nói, “Mộ Nhiên, em tìm một chỗ thích hợp gần đây, dẫn hết mọi người qua rồi dành thời gian xây dựng tuyến phòng ngự. Đại Hưng, cậu mau theo tôi xuống xe.” Anh thậm chí không kịp giải thích tại sao phải làm như vậy, cũng chưa cho Lý Mộ Nhiên cơ hội dò hỏi thì đã dẫn chiến sĩ tên Đại Hưng chạy về phía đám người sói biến dị vốn đã bị bỏ lại.

“Anh Thắng, sao vậy?” Trong xe sau có người thò đầu ra, vừa bịt mũi vừa nghi hoặc mà hỏi, hiển nhiên vừa nãy người nọ bị tông vào đuôi xe nên đụng trúng mũi không nhẹ.

Tiêu Thắng vừa chạy về vừa phất tay với họ, “Ngoại trừ hệ thổ và hệ thủy ra thì tất cả dị năng khác đều xuống xe giết thú biến dị, nhanh lên! Những người còn lại theo sát xe đằng trước…”

Binh lính trong đoàn xe đã thành thói quen phục tùng mệnh lệnh, tuy rằng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cứ nhanh chóng hành động.

Hóa ra Tiêu Thắng đột nhiên nghĩ đến tình huống sẽ xảy ra, dù như bọn họ may mắn thành công lao ra khỏi thành phố Lũng Nhân thì khi đến huyện Chương chỉ sợ cũng bị ngăn lại. Phải biết rằng huyện Chương gần căn cứ hơn Lũng Nhân, chỉ khoảng 15km, khi đó sợ rằng không chỉ có động vật biến dị mà bầy đàn zombie cũng kéo đến. So với việc vừa trốn lại vừa bị thú biến dị bao vây bất cứ khi nào, dẫn đến việc từng người bỏ mạng, còn không bằng tất cả mọi người trước tiên đồng tâm hợp lực xử lý hết thảy thú biến dị trước mắt, tìm một chỗ gần đây cố thủ, sau đó tiếp tục nghĩ cách. Dù sao họ đã tiến vào trong thành phố Lũng Nhân, nơi này có kiến trúc xi măng cốt thép san sát, ở phương diện phòng thủ như thế nào cũng tốt hơn so với doanh trại dựng lên lâm thời ở thôn nhỏ kia.

Cũng may nhờ anh kịp thời đưa ra quyết định này, bởi vì ngoại trừ chiếc xe ngã lật trước đó, đằng sau có bốn chiếc xe bởi vì nguyên nhân này mà bị ép dừng lại, sau đó bị sói biến dị bao vây. Trong đó có hai chiếc xe bị quả cầu lửa bắn trúng, thủy tinh và vỏ xe bị nung chảy mở ra khối lớn, xăng rỉ ra ngoài, trong đêm giá rét phần phật thiêu đốt, tỏa ra khói đặc cuồn cuộn.

Có người bị thương, mà cũng may tạm thời còn chưa ai mất mạng. Mọi người cùng nhau hợp tác lâu ngày, phần lớn lại là binh lính trong quân đội, sở trường về mặt hợp tác tập thể. Họ bỏ xe xong bèn vừa chiến đấu với người sói biến dị vừa dần di chuyển, cuối cùng tập hợp lại được một chỗ, mặc dù không phải tất cả đều là người dị năng nhưng người đông sức lớn, làm sao cũng có thể chống đỡ một phút chốc. Huống hồ có hơn phân nửa người sói biến dị bởi vì bị sói đầu đàn kêu gọi nên đều tập hợp đến chỗ Tống Nghiễn bên kia, giảm bớt cho bọn họ không ít áp lực.

Tiêu Thắng dẫn người đến rất đúng lúc, có lượng lớn người dị năng gia nhập, đám người sói biến dị rất nhanh bị giải quyết sạch sẽ. Mà mặt khác, Tống Nghiễn cũng xách xác con sói đầu đàn cả người đỏ tía đẫm máu đi tới. Đám người sói biến dị còn lại không có sói chúa ràng buộc nên chạy đã chạy, nên chết cũng đã chết.

Nhìn thấy Tiêu Thắng, đồng tử lạnh lùng của Tống Nghiễn hơi co rụt lại, hiển nhiên là không vui khi đối phương không chấp hành mệnh lệnh của mình. Tiêu Thắng định giải thích, chỉ là anh chưa kịp mở miệng đã thấy sắc mặt Tống Nghiễn cứng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên trời.

“Rời khỏi nơi này trước!”

Động tác của họ mặc dù rất nhanh nhưng người sói biến dị dù sao cũng không phải gà vịt, mà dẫu có là gà vịt thì hơn trăm con muốn giết sạch cũng phải phí chút thời gian, huống hồ đó còn là động vật biến dị. Từ khi Tiêu Thắng xuống xe đến bây giờ sớm qua năm phút đồng, mà theo như Lý Mộ Nhiên phỏng đoán lúc nãy, con thú bay biến dị to lớn đã đến, hơn nữa nó còn bị hấp dẫn lại đây.

“Đi về bên này!” Tiêu Thắng nói, sau đó đi đầu dẫn mọi người chạy như điên về nơi Lý Mộ Nhiên rời đi. Tống Nghiễn thì chậm lại phía sau cùng.

Nhưng mọi người chưa chạy bao xa đã cảm giác được một luồng gió rít gào quét qua đỉnh đầu, cảm giác bị đè nén lạnh lẽo nặng nề không nói ra được bao phủ tất cả mọi người. Trong lòng ai cũng căng thẳng, tóc gáy đều dựng lên, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lên trên trời. Ngay lúc này, một đội viên đột nhiên lăn trên đất, miễn cưỡng né tránh được móng vuốt nhanh như chớp giáng xuống từ trên cao, may là chiến đấu lâu dài đã bồi dưỡng ra được trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm nên kịp cứu người nọ một mạng. Cũng trong lúc đó, Tống Nghiễn hất tay ném thi thể sói đầu đàn đập tới, ý đồ ngăn cản con thú bay kia, tranh thủ thêm chút thời gian cho đội viên và mọi người đang bị truy đuổi sát nút.

Một tiếng gầm rú nặng nề, xác người sói biến dị ngưng lại giữa không trung, hóa ra nó đã bị thú bay chộp được, sau đó bị xé thành hai nửa, ném về mặt đất.

Thi thể và nội tạng cùng với máu tươi chưa đọng lại tuôn ra như mưa, bởi vì trời quá tối nên mọi người không tránh kịp, ai may mắn thì chỉ bị văng chút máu lên người, ai xui xẻo thì thiếu chút nữa bị thi thể đập ngất đi, tình cảnh hỗn loạn xuất hiện trong nháy mắt.

“Mấy người mau đi trước!” Hai mắt Tống Nghiễn nhìn chằm chằm không trung hơi híp lại, bên trong bắn ra khát vọng và hưng phấn khi được chiến đấu. Hắn lạnh lùng phun ra vài chữ với mọi người, sau đó bỗng nhiên vọt tới trước vài bước, thả người nhảy lên, chộp tới hướng con thú bay đang tính toán tiếp tục đánh về phía mọi người.

Tiêu Thắng hơi hơi dừng lại, anh không nói nhiều lời, sắp xếp binh lính khiêng người bị thương tăng nhanh tốc độ. Anh tự biết trong đêm đen đối diện với loài thú bay lặng yên không một tiếng động mà toàn thân còn đen kịt và có thể ẩn nấp thì anh cũng bó tay toàn tập, những người khác không khá hơn anh bao nhiêu, Tống Nghiễn sau khi hóa thú thì lại khác biệt. Bởi vậy anh cũng không trì hoãn thời gian, dù sao việc này ảnh hưởng tới gần trăm mạng người.

Nhưng Lý Mộ Nhiên ở đâu rồi? Anh dẫn mọi người chạy theo quốc lộ về phía trước, đôi mắt ở trong bóng tối tìm kiếm khắp nơi, cầu khẩn Lý Mộ Nhiên tìm một điểm dừng chân không lệch khỏi quốc lộ quá xa. Trong đội chỉ có hai cái đèn pin cầm tay vì chạy mà lay lắt hết bên này rồi lại sang bên kia, ngoài tia sáng yếu ớt chính là bóng đêm thâm trầm, trong đêm tối mịt mù này không có nhiều tác dụng cho lắm, nhưng dẫu sao có vẫn còn hơn không.

May là phía trước rất nhanh có ánh lửa sáng lên, chỉ dẫn phương hướng cho mọi người.

Nơi Lý Mộ Nhiên tìm là một hầm đậu xe, bởi tận thế xảy ra vào sáng sớm nên chưa có nhiều xe cho lắm, vậy nên tiến vào và dọn dẹp bên trong cũng không quá khó khăn. Bên trong rất trống trải, nơi này còn lưu lại vết tích nước đọng khiến mọi người không khỏi hồi tưởng đến trận mưa to trút xuống rất nhiều ngày khi xưa.

Sau khi xác định không có động thực vật biến dị hay zombie ẩn trong bóng tối, những người đến trước cũng không nhàn hạ, mà là lấy đèn từ trong xe khẩn cấp kiểm tra toàn bộ xe dưới tầng hầm này. Mọi người phân công nhau, cái nào nên gia cố thì gia cố, chỗ nào nên lấp kín thì lấp cho chắc, cái gì cần sửa chữa thì sửa thật nhanh, tận hết khả năng hạ thấp sức tấn công của động vật biến dị.

Khi đám Tiêu Thắng đến nơi thì hai lối ra bãi đậu xe đã dựng lên tường đá dày 4m, lối vào cũng giống vậy nhưng chỉ lấp một nửa. Đoàn xe có không ít dị năng hệ thổ nhưng mà thời gian gấp gáp muốn dựng lên một vòng tường phòng ngự ở bên ngoài là không kịp rồi, thế nhưng chế ra mấy bức tường đá như vậy thì vẫn vô cùng thành thạo điêu luyện.

Sau khi Tiêu Thắng và mọi người tiến vào, mười dị năng hệ thổ chờ đợi tại lối vào đồng thời triển khai dị năng, chậm rãi kéo dài và nâng tường đất, sau đó hóa thành đá, cuối cùng còn lại chỉ là một con hẻm cho phép một người thông qua, chờ Tống Nghiễn trở về họ sẽ bịt kín toàn bộ. Cách bãi đậu xe không xa có đống lửa rực cháy, trong bóng tối khiến người ta ngộp thở vẫn cứ phát ra quầng sáng chói chang, có lẽ sẽ dẫn tới rất nhiều thú biến dị nhưng không ai muốn dập tắt nó, bởi vì còn có một lối thoát khẩn cấp cho tất cả mọi người an toàn rút lui đằng sau.

Lý Mộ Nhiên đang ở trong hầm đậu xe dùng tinh thần lực hỗ trợ kiểm tra các kẽ hở, khi nhìn thấy Tiêu Thắng trở về cô không khỏi lộ ra nụ cười, thế nhưng khi cô phát hiện Tống Nghiễn không có mặt thì nụ cười chợt phai nhạt đi rất nhiều.

“Tụi anh giải quyết bầy sói biến dị, khi trở về bị thú bay tập kích, anh Tống bảo anh đi trước, anh ấy ở lại đối phó với con thú bay kia.” Nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi, Tiêu Thắng thẳng thắn giải thích. Nói xong, anh cũng không nói thêm nhiều lời nữa mà trực tiếp đi làm chuyện của mình. Chữa trị cho người bị thương, phân chia canh gác và phòng ngự, phân phối đồ ăn, chăm lo việc sưởi ấm chống lạnh,… có rất nhiều chuyện anh phải quản, mọi thứ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện bọn họ có thể thủ ở đây bao lâu. Nếu không nhanh chóng sắp xếp xong, tất nhiên sẽ xuất hiện phiền phức.

Khóe môi Lý Mộ Nhiên ngập tràn sự lo lắng, mặc dù cô buồn bực bất an nhưng không hỏi thêm nhiều lời mà là lập tức thu hồi tâm tình của mình, quyết định dành thời gian tiếp tục nhiệm vụ của bản thân. Cô hy vọng có thể mau chóng làm xong, sau đó sẽ tự mình kiểm tra tình hình của Tống Nghiễn. Mà ngay khi cô rời mắt đi chỗ khác, dư quang khóe mắt lại liếc thấy gương mặt Viên Tấn Thư làm cho cô cực kỳ chán ghét kia. Gã trốn vào trong đám người rất nhanh. Cô hơi bất ngờ, nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại công việc đang làm.

Cùng lúc đó, cách nơi đây khoảng hai dãy phố, một trận chiến kịch liệt đang diễn ra.

Tống Nghiễn nhảy một cái cao tới 5-6m, miễn cưỡng đụng trúng chân thú bay. Bởi vì quá mức bất ngờ nên khiến con thú biến dị cả kinh kêu lên một tiếng, nó giật mình bay vút lên hơn 20m, sau đó quanh quẩn trên không trung. Không biết là bị chọc giận hay là phát hiện con mồi dám chủ động tấn công mình ăn ngon hơn những kẻ khác, nó cứ thế nhìn đám người Tiêu Thắng rời đi không truy đuổi, rồi bỏ ra thời gian ngắn trong tích tắc phán đoán mức độ nguy hiểm của con mồi dưới kia. Sau đó nó bắn mạnh xuống như gió cuồng, chớp lấy thời cơ Tống Nghiễn túm vào khoảng không rồi lăn xuống đất khiến năng lực phản ứng thấp nhất.

Tống Nghiễn rơi xuống đất liền lăn mấy vòng nhằm giảm đi lực va đập khi hạ xuống từ chỗ cao. Hắn còn chưa đứng lên đã cảm giác được trên không trung truyền đến uy hiếp cực lớn, thế nhưng hắn lại không tránh, hai tay và hai chân đẩy một cái trên đất, lần thứ hai nhún người nhảy lên, một quyền đánh về phía thú biến dị đang lao xuống.

Ầm! Một người một thú đụng vào nhau, nắm đấm của Tống Nghiễn vừa vặn nện trên móng vuốt của thú biến dị mạnh tới nỗi có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn, cùng lúc đó còn có tiếng kêu thê thảm đầy phẫn nộ của con thú bay kia. Vai trái của Tống Nghiễn cũng bị một chân khác của con thú quặp lấy, móng sắc nhọn đâm sâu vào trong thịt. Hai nguồn lực va vào nhau lẽ ra sẽ khiến người và thú văng ra xa nhưng bởi vì Tống Nghiễn bị thú bay biến dị quặp chặt, hai nguồn sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng vẫn là thú bay dùng hình thể và sức mạnh giành ưu thế, mang theo Tống Nghiễn bay một khoảng rồi dừng giữa không trung.

Trên bả vai truyền đến đau đớn kịch liệt, Tống Nghiễn tựa như không có cảm giác, hắn đang muốn ra tay lần nữa thì con thú kia đột nhiên uốn cong phần sau, tàn nhẫn đập lên lưng hắn. Một loại đau đớn sắc bén mãnh liệt giống như là muốn hòa tan phân giải cả người ập tới khiến đầu óc Tống Nghiễn mông lung, nhưng lại khiến tính hung tàn trong cơ thể hắn vẫn luôn áp chế triệt để thoát khỏi giam cầm. Hai mắt tràn ngập bóng đêm vô tận của tống Nghiễn bắn ra sắc đỏ điên cuồng như muốn cắn nuốt hết thảy, thân thể hắn bỗng nhiên tăng vọt, lớp vảy lạnh lẽo đen bóng lập tức phủ dày đặc toàn thân, đường viền khuôn mặt mơ hồ hiện ra hình dáng của loài thú nào đó.

Tống Nghiễn không để ý móng vuốt đang cắm sâu trên vai, cũng không để ý tới bản thân còn lơ lửng trên không trung, hai cánh tay phủ kín vảy lân nhấc lên nắm lấy hai chân thú biến dị. Trong tiếng hừ lạnh, bắp thịt cánh tay của hắn căng ra, kéo mạnh một cái sang hai bên, xé con thú khổng lồ kia thành hai nửa, giống như trước đó hắn dùng tay không xé xác con sói chúa biến dị vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.