Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 219: Chương 219: Dương Dương dũng cảm




Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Nên giết zombie hay nên dựa vào tốc độ mà dụ chúng nó rời đi? Hoặc là đứng nguyên tại chỗ chờ đợi vận mệnh? Đây có lẽ là câu hỏi có rất nhiều đáp án. Có điều, với Trương Duệ Dương đã bị dọa cho hoảng loạn mà nói thì hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì nhóc đã vểnh mông lật sấp Ú Ú đang ngã ngửa lên trời lại, sau đó chui vào dưới bụng nó, cõng người bạn nhỏ của mình rồi vội vàng chọn một hướng có vẻ như ít zombie nhất mà dùng cả tay chân để chạy trốn. Bởi vì nhóc quá nhỏ, nhìn từ xa như một con côn trùng biến dị đang tự đang chạy. Về phần Ú Ú, cái đuôi bị thương của nó kéo lê trên tuyết, Trương Duệ Dương không biết, dù biết nhóc cũng chẳng có cách nào, bởi vì dù nhóc đứng thẳng lên cõng Ú Ú, cái đuôi kia cũng vẫn sẽ quét đất. Nhưng mà như thế, cái đuôi của Ú Ú chẳng khác gì bị tra tấn, đi chưa được hai bước vết thương trên đuôi đã bị đông lạnh, nhưng rất nhanh lại bị cọ chảy máu, sau đó lại đông lạnh, lại cọ chảy máu…

Ngay khi một người một trùng sắp bị đám zombie tóm được, Ú Ú rốt cuộc bị tra tấn đến tỉnh, xoạch một tiếng, cố gắng xòe ra đôi cánh máu thịt lẫn lộn đã bị đông cứng lại, miễn cưỡng bay lên. Trước khi zombie nhào tới, nó cúi xuống ôm lấy Trương Duệ Dương đang bò sát trên mặt đất, bay qua đỉnh đầu zombie rồi bay về phía xa, thế nhưng chỉ bay đến hơn 500 mét, nó lại ngã xuống. Có điều lúc này chỉ cần vậy là đủ.

Bởi vì zombie đều chạy về hướng cửa sau siêu thị, tuy tiếp đó có một ít đuổi theo Ú Ú, giờ chỉ cách nhau mấy chục mét, mà một nhóm zombie khác thì cách quá xa, động tĩnh lúc trước không khiến chúng chú ý, dù có phát hiện ra cậu nhóc thì muốn đuổi theo cũng cần thời gian, cho nên nhóc và Ú Ú rơi xuống một mảnh đất trống. Mà đoạn phố dài gần trăm mét không một bóng zombie này có một ngõ nhỏ gần như đối diện với siêu thị. Gọi là ngõ nhỏ, thực ra chỉ là cái hẻm giữa hai toà nhà hơn mười tầng, rộng khoảng mét rưỡi, chưa tới hai mét, bên trong không có zombie nhưng lại có đồ đạc rải rác. Cả người Trương Duệ Dương bám tuyết bị rơi lăn lông lốc, lại lần nữa chui xuống dưới bụng Ú Ú, cõng nó trốn vào trong ngõ.

Ú Ú vào ngõ nhỏ vừa khít, nhưng nếu có đồ chặn thì không qua được. Trương Duệ Dương có kinh nghiệm chạy trốn từ trước, khi gặp đống thùng gỗ xếp chồng thì dừng lại, bò ra khỏi bụng Ú Ú, sau đó chuyển thùng gỗ và những thứ khác chặn con đường phía sau. Có một hai zombie chạy nhanh nhất, đuổi tới cũng bị nhóc xử lý nhanh chóng. Chỉ là nhóc rất thấp, người lại nhỏ, dù là tốc độ xếp thùng hay độ cao đều không đủ để ngăn đám zombie trưởng thành hành động linh hoạt, giỏi lắm chỉ có tác dụng cầm chân chúng một lúc khiến chúng không thể đuổi theo ngay mà thôi.

Cứ như vậy một đường vừa đi vừa xếp, cả hai ra khỏi con hẻm giữa hai toà nhà, sau đó là một dãy nhà cũ xây bằng gạch đỏ cao khoảng bốn năm tầng, có vẻ là kí túc xá của công ty nào đó thời kỳ kinh tế trì trệ, trên ban công còn treo quần áo chưa bị gió bão thổi bay và chăn đệm, khá nhiều nhưng đã rách nát.

Trương Duệ Dương nhìn dãy nhà, ngơ ngác không biết phải chạy đi đâu, nhưng zombie đuổi theo đằng sau không cho nhóc thời gian suy nghĩ, cuối cùng nhóc kéo Ú Ú vào một khu nhà chỉ dùng gạch chặn cửa. Vì nhóc không có tài năng mở khoá cao siêu như ba, những khu nhà khác đều khóa cửa nên nhóc không thể vào được.

Lấy gạch ra, cài then khóa cửa lại, Trương Duệ Dương dựa vào Ú Ú ngồi bệt xuống hành lang âm u thở dốc. Nhóc tuy khoẻ thế nhưng có thể khiêng Ú Ú đi xa được như vậy là bởi vì sợ hãi kích phát tiềm lực, nếu là bình thường nhóc sẽ chẳng làm được đến thế đâu. Bây giờ tạm thời an toàn, nhóc liền chẳng biết nên làm gì mới tốt.

Rầm! Rầm! Có cái gì đó va vào cửa, lực không yếu nhưng so với thú biến dị khổng lồ kia thì kém xa. Trương Duệ Dương hoảng sợ, không biết làm sao vội lay Ú Ú, nhỏ giọng gọi hai tiếng mà Ú Ú vẫn không phản ứng. Sợ hãi khiến mắt nhóc đầy nước, nhóc đứng dậy đẩy cửa, thấy cửa vẫn đóng chặt mới hơi yên tâm, sau đó đi kéo Ú Ú, nhưng sức đã cạn nên nhóc kéo không được. Vì thế nhóc buông dế trũi ra chạy lên tầng, thế mà chạy đến tầng cao nhất cũng không có nhà nào mở cửa, hơn nữa nhà nào cũng lắp cửa phòng trộm, dù nhóc có dao, cũng không thể cạy như trong siêu thị được. Nhóc vốn định tìm chút thức ăn, nhưng cuối cùng chỉ có thể ỉu xìu trở lại bên cạnh dế trũi.

“Ú Ú, có lẽ chúng ta sắp chết rồi, mày sợ không?” Nhóc tựa vào đầu Ú Ú, nhẹ nhàng nói. “Mày đừng sợ, tao cũng không sợ nè, chết rồi có thể gặp bà nội, bà tốt bụng lắm, chắc chắn bà sẽ thích mày thôi, bởi vì mày là bạn của tao mà. Hơn nữa tao cũng nhớ bà lắm…”

Hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng zombie đập cửa rầm rầm, rất lâu sau, đứa nhỏ mới nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng tao cũng rất nhớ ba, cả dì Mộ Nhiên, chú Bí đỏ, chú béo, anh A Đam… Ú Ú, tao sợ quá…” Từng giọt nước mắt nặng trĩu lăn xuống, sau đó bị một bàn tay nho nhỏ lem luốc lau đi. Cho dù trong lòng sợ hãi tới cực điểm, đứa nhỏ ấy cũng không gào khóc kêu la, đây gần như đã là một loại bản năng, bản năng của con người sống trong tận thế.

Khi nhóc con đang im lặng rơi nước mắt để giải tỏa sự sợ hãi trong lòng, cửa sổ phòng bếp sau siêu thị đã bị đập hỏng, thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử nhảy ra từ đó. Ánh mắt khát máu của nó nhìn về bốn phía, sau đó dùng tốc độ đáng kinh ngạc lao về phía ngõ nhỏ mà Trương Duệ Dương chạy trốn, nhưng nó lại bị ngăn bước ở đó. Quá chật, tuy khi Ú Ú đi qua có chút khoảng trống, thế nhưng hình thể nó còn lớn gấp đôi Ú Ú, dù chen cũng không chen vào được. Thử giống lúc trước, đâm ra một con đường? Sau khi thử, nó liền từ bỏ. Đó là hai căn nhà bê tông chứ không phải một bức tường, nó có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.

Thú khổng lồ bồi hồi tại chỗ thật lâu, thức ăn đến miệng còn chạy thoát khiến nó vô cùng tức giận, giết sạch zombie xung quanh, cố chấp nhận nuốt tinh hạch từ chúng khiến cả con phố trở nên trống trải. Mãi đến khi trời tối hẳn, bụng nó đói kêu vang thì mới không cam lòng tru lên một tiếng, hậm hực rời khỏi đi tìm con mồi khác. Nếu có người ở đây, nhất định sẽ cảm thán sự may mắn của nhóc con, may mà con thú biến dị kia chỉ số thông minh không cao, không biết đi đường vòng, nếu không bọn họ trốn trong hành lang cũng chẳng thể chạy thoát.

Nhưng nhóc con lại không nghĩ thế. Một đêm lo lắng hãi hùng, zombie không rời đi và cũng không thể phá được cửa phòng trộm. Trương Duệ Dương khóc mệt, mơ màng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại phát hiện mình vẫn còn sống thì vui muốn chết. Chẳng qua chỉ vui được một lúc thôi bởi vì nhóc phát hiện Ú Ú hình như không ổn, hơn nữa nhóc đã đói lả. Hiện nhóc không cầm được chút gì từ ba lô chứa đồ ngày hôm qua, Ú Ú lại đang bị thương, bên ngoài còn có zombie như sói đói, nhóc không biết phải đi tìm thức ăn cho mình và Ú Ú như thế nào nữa.

Nếu có thể mở cửa thì tốt rồi. Nhóc con thở dài, dụi đôi mắt sưng húp khô khốc, nhìn cầu thang chật hẹp, bỏ luôn suy nghĩ mang Ú Ú lên trên tầng. Nhóc chạy đến tầng hai, thông qua lỗ thông gió trên tầng nhìn xuống thì phát hiện zombie bên ngoài không nhiều như nhóc nghĩ, chỉ khoảng hơn 30 con. Hóa ra nhờ cái hẻm kia rất chật, lại bị Trương Duệ Dương dùng không ít đồ chặn lại cản trở tốc độ zombie đi qua, đám cách xa rất nhanh đã mất mục tiêu nên tự tán đi, cuối cùng trở thành thức ăn của thú biến dị.

“Nhưng vẫn còn đông quá, phải giết hết toàn bộ mới được…” Nhóc con tự nhủ, tựa hồ đang lưỡng lự không xác định mình có thể làm được hay không. “Chẳng biết quái vật ngày hôm qua còn ở đó không, nếu nó bỏ đi rồi thì tốt biết mấy.”

Nhóc ngồi lại tại chỗ một lúc, nghĩ hoài mà Trương Duệ Dương vẫn chưa nghĩ ra cách mở cửa để đi tìm thức ăn, thế nhưng bụng lại càng lúc càng đói. Cũng may trong hai tháng Lý Mộ Nhiên biến mất nhóc vẫn luyện Ngũ cầm hí do Quỷ Bệnh cải thiện, thể chất khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, không thì sau một hồi phiêu lưu như ngày hôm qua, vừa hoảng sợ vừa lo lắng lại vừa lạnh vừa đói, không bị bệnh mới là lạ.

Nói tới Quỷ Bệnh lại phải thuận tiện nhắc một chút, hóa ra sau khi bị ánh mắt lo lắng gắt gao quan sát chằm chằm của Trương Duệ Dương và bị ép uống đủ thứ thuốc chữa bệnh linh tinh, gã dường như đã bị sự chân thành và quan tâm của cậu nhóc làm cho cảm động, vì thế gã quyết định nghĩ biện pháp đề cao năng lực tự bảo vệ bản thân cho đám nhóc. Gã suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cho đám nhóc hai lựa chọn, một là năng lực nâng cao rất nhanh nhưng có thể sẽ xuất hiện một ít tác dụng phụ nhỏ, ví dụ như bề ngoài sẽ theo sức mạnh tăng lên mà dần dần trở nên tương đối quái dị; cách còn lại thì tốc độ năng lực tăng lên rất chậm, nhưng có thể xây dựng nền tảng tốt, qua mười năm tám năm cũng có thể hoành hành trong tận thế.

Cách đầu tiên thật ra chính là dùng phương pháp đặc biệt hấp thu uế khí nằm trong thân thể người của vùng đất bỏ đi này, thay đổi thể chất thân thể, khiến chính mình đồng hóa với sinh vật biến dị sau tận thế, cho nên có thể tưởng tượng tốc độ tu luyện cùng với biến hóa về ngoại hình. Cách sau thì tương tự với tu luyện cổ võ của thế giới này, chẳng qua công pháp tu luyện mà gã cung cấp dĩ nhiên là mạnh hơn rất nhiều so với hiện có, nhưng chung quy là rèn luyện thân thể, tu hành nội lực, không có thời gian dài mà muốn có thành tựu quả thật là chuyện không tưởng.

Phó Đam không chút do dự liền lựa chọn cách thứ nhất. Bởi vì cánh tay phải của cậu đã tàn, tập võ sẽ phải chịu thiệt rất nhiều, mà quan trọng nhất là cậu khát khao sớm ngày trở nên mạnh mẽ, cách sau sẽ không thể giúp sức cho cậu. Lý Viễn Trác sau khi trải qua suy nghĩ cẩn thận cũng lựa chọn cách đầu tiên. Mà cô bé Ngô Tử Nhiên thích cái đẹp thì lựa chọn cách thứ hai, chẳng qua luyện vài ngày bé liền từ bỏ, khóc xin Quỷ Bệnh được đi theo con đường của hai anh lớn. Bởi vì tập võ rất khổ, hơn nữa nếm khổ nhiều lắm mà nhìn không thấy hiệu quả, tại tận thế nguy hiểm bốn bề, nếu như không có ý chí sắt đá lại kiên định thật sự rất khó kiên trì. Ngô Tử Nhiên hiển nhiên không thuộc nhóm này, Phó Đam có thể xem như là người đủ tiêu chuẩn, đáng tiếc chí hướng của cậu không ở trên con đường ấy.

Về phần Trương Duệ Dương, Quỷ Bệnh vẫn bảo nhóc tiếp tục luyện Ngũ cầm hí, chẳng qua lược gọn thay đổi một ít, lại dặn nhóc nhớ vài câu khẩu quyết mấu chốt, thế là xong việc. Không thể không nói, gã quả thật là người phi thường, trước kia đám nhóc đều ở trong doanh trại của đoàn xe, căn bản không đối đầu với nguy hiểm gì cho nên chưa thấy được tác dụng, lần này Trương Duệ Dương và Ú Ú gặp đại nạn liền thể hiện rõ hiệu quả những bài học của gã. Phải biết rằng lúc trước nhóc con ở căn cứ Đông Châu cũng có thể chuyển một hai tảng đá, nhưng nếu muốn khiêng Ú Ú gần 200kg thì đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Lần này cho dù là nhóc con bởi vì hoảng sợ mà bộc phát tiềm lực, nhưng có thể đưa Ú Ú đi xa như vậy thì cũng là chuyện không cho phép khinh thường.

Trương Duệ Dương xoa xoa cái bụng đói đang sôi ùng ục, nhóc xuống tầng một khẽ đẩy đẩy Ú Ú, phát hiện nó vẫn không nhúc nhích nằm sấp ở nơi đó, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. Nhóc nhớ tới lúc trước khi chết bà nội cũng như vậy, khi đó nhóc ngây ngốc cho rằng bà chỉ bị bệnh, ngủ dậy thì sẽ khỏi, ai biết từ đó bà không tỉnh lại nữa, mãi đến lúc ba ba trở về. Nhóc sợ Ú Ú cũng như vậy.

Phải tìm thức ăn ngay cho Ú Ú và cả thuốc nữa. Nhóc nghĩ thầm rồi vội vã kéo Ú Ú sang bên cạnh để nó xê ra một chút, mà nhóc thì nắm dao găm trong tay, kéo then cài cửa ra, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên cầu thang.

Khóa vừa được mở ra, zombie vẫn luôn đập cửa liền chen vào từ trong khe hở, trong nháy mắt ấy, ánh mắt nhóc con bỗng nhiên trở nên bình tĩnh sáng lóe khác thường, thân mình bé nhỏ như vượn như khỉ nhanh nhẹn bắn ra, bắt lấy cánh tay zombie chân kẹp lấy thắt lưng nó, đồng thời một tay còn lại nắm dao găm đâm thẳng lên trên, hung hăng chui vào hốc mắt chúng nó.

Ầm! Zombie ngã xuống, lệch nghiêng qua đè lên người Ú Ú đang nằm ở chỗ trống gần cửa cầu thang, mà nhóc con cũng đã nhảy ra khỏi người nó, phóng qua Ú Ú, trở lại trên cầu thang.

Bởi vì có Ú Ú chắn ở nơi đó, thân thể con dế trũi vừa to vừa nặng gần như chiếm hết không gian phía dưới cầu thang cho nên bất luận zombie chen lấn thế nào thì cánh cửa kia cũng chẳng thể mở rộng, vì thế chỉ khi con nào ở phía trước đi vào hoặc là ngã xuống, thì đám đằng sau mới bắt kịp. Như thế giúp cho Trương Duệ Dương có cơ hội đánh từng con từng con, giảm bớt nguy cơ bị bao vây, mà Ú Ú cũng không đến mức bởi vì Dương Dương không cố được mà bị cắn mấy miếng, chẳng qua bởi vì zombie chen lấn với lực đẩy cửa quá lớn nên gây thêm cho Ú Ú rất nhiều khổ sở. Dù sao từ khi được Dương Dương mang theo nó chạy thoát thân, nó cũng bị lăn qua lăn lại ăn khổ không ít, cũng chẳng tính toán chút áp lực nhỏ bé này.

Giết ba con zombie thì khe cửa liền bị lấp, đám bên ngoài vào không được, Trương Duệ Dương cũng ra không được. Nhóc nghĩ một lát, kéo con zombie nằm trên cùng vào trong, ném sang một bên, vì thế lại có một con khác chen nửa người vào…

Hơn 30 con zombie bị giết sạch sẽ, trên cầu thang, cửa tầng một, cầu thang dẫn lên tầng hai đều chất đầy thi thể, cánh tay Trương Duệ Dương sắp nâng không nổi. Ngược lại cũng không phải vì giết zombie mà là vì đói.

Dùng bàn tay run run vì đói xé mở đầu một con zombie, tìm ra viên tinh hạch trong đó, lau sạch sẽ lớp não dính rồi nhét vào cái miệng đóng chặt của Ú Ú.

“Ú Ú, mày ăn cái này trước đi, lát nữa tao đi tìm đồ ăn ngon cho mày.” Nhóc biết Ú Ú thích nuốt tinh hạch của thực vật biến dị, lúc trước khi tới ngôi làng nhỏ trong núi nhóc đã tích cóp cho nó rất nhiều, chẳng qua lần này đi ra không thể mang theo.

Tinh hạch vào miệng, Ú Ú đã không còn dấu hiệu của sự sống lúc này lại động đậy, ùng ục nuốt tinh hạch xuống bụng sau đó hơi hơi há miệng ra như là còn muốn thêm nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghiêm túc của Trương Duệ Dương tức thì lộ ra tươi cười xán lạn, nhóc vẫn luôn lo lắng, sợ tinh hạch đưa tới bên miệng mà nó cũng không chịu phản ứng, thật giống như khi nhóc đút bánh quy và gạo cho bà nội ăn vậy. Hiện tại biết Ú Ú còn sống, nhóc lập tức nâng cao tinh thần, ngay cả bụng đang réo gọi tựa hồ cũng không còn đói nữa.

Liên tiếp lấy sạch tinh hạch của ba mươi mấy con zombie đút cho Ú Ú ăn, Trương Duệ Dương mới quyết định đi ra bên ngoài tìm chút gì đó lót dạ. Nhóc biết nếu tiếp tục không ăn gì nữa thì nhóc sẽ sớm đuối sức, đến lúc đó không chỉ không bảo vệ được Ú Ú mà ngay cả chính nhóc cũng chẳng tự lo được.

Tâm trí Trương Duệ Dương từ trong nguy nan và khốn cảnh dường như trưởng thành rất nhanh, trước khi rời đi nhóc con đã kéo hết thi thể zombie ra ngoài cửa, sợ khi trở về khóa cửa thì nhóc sẽ mở không ra vì thế bèn dùng viên gạch nhét ở trong khe cửa. Nhóc lại sợ có zombie khác hoặc là người đến thì Ú Ú sẽ bị nguy hiểm cho nên nhóc xếp thi thể đám zombie từng con một đứng dựa vào cửa, một lớp rồi lại đè thêm một lớp, từ xa nhìn lại, cứ như đang có bầy zombie tụ tập bao vây thứ gì đó vậy.

Đợi thu xếp ổn thỏa mọi thứ nhóc mới cầm dao găm nhanh chóng chạy về hướng siêu thị bên kia. Nhóc muốn đi xem thử con quái vật còn ở đó hay không, nếu như không thì có lẽ nhóc sẽ tìm được chút đồ ăn. Dẫu sao nhóc không quen thuộc nơi này, đâu thể biết những địa phương khác có siêu thị hoặc là tiệm tạp hóa hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.