Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 281: Chương 281: Hồn mộc mê thành (5)




Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Lúc cảm giác chấn động truyền tới, nhóm Kiều Dũng đã ngủ say. Cả nhóm dùng giấy bìa mà Vệ Đông cung cấp lót trên đất rồi chen chúc chung một chỗ, một đêm rất dễ dàng có thể chịu đựng được. Lạnh thì dĩ nhiên lạnh, nhưng mà điều kiện chỉ có như vậy thì cũng không còn cách nào. Đêm trước ngay cả giấy bìa lót mông còn chẳng có ấy chứ.

Trên thực tế, sau khi trải qua trao đổi, Vệ Đông đã có ý tưởng kéo bọn họ gia nhập nhóm của gã, có điều đã bị Kiều Dũng quyết đoán mà từ chối. Vệ Đông cũng không tức giận mà chỉ đưa ra đề nghị hợp tác. Ý là nếu như có thể rời đi, song phương sẽ đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp để đi, nếu như không đi được thì cũng có thể cùng nhau ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Rất hiển nhiên, sau khi biết được tình hình bên ngoài từ lời Kiều Dũng, Vệ Đông cực kỳ giỏi về nắm tình thế lập tức đã ý thức được phe mình rơi vào thế yếu, đồng thời cũng nhìn thấy cơ hội. Vì vậy gã quyết định thật nhanh, nắm chặt cơ hội biểu đạt ý định của bản thân, còn rất có thành ý, thậm chí mời nhóm Kiều Dũng vào trong lều nghỉ ngơi.

Thêm một người là thêm một phần lực, Kiều Dũng không từ chối đề nghị hợp tác nhưng lại từ chối chuyện tiến vào túp lều kia. Đôi bên còn không thân quen, đề phòng một chút chung quy sẽ không thừa. Đối với việc này, Vệ Đông cũng không nói gì, chỉ là lấy từ túp lều ra mấy tấm bìa giấy dày cho bọn họ, miễn cưỡng chống lại hơi lạnh trên mặt đất. Có thể nói, Vệ Đông này là kẻ cực kỳ thức thời, rất khó khiến người khác chán ghét.

“Động đất hả?” Cho dù là đang trong giấc ngủ, người bên trong nhà thi đấu cũng tương đối cảnh giác nhưng hoàn toàn không thể so được với nhóm Kiều Dũng đã nhanh chóng bật dậy từ lâu, cẩn thận theo dõi động tĩnh bốn phía, chuẩn bị một khi tình huống không ổn thì sẽ bỏ chạy.

Mà sau lần chấn động này thì không còn động tĩnh nữa, khiến mọi người nằm trong bóng tối buồn bực không thôi, cũng không rõ là mình bị ảo giác hay là động đất với cường độ thấp, hoặc là tâm chấn động đất cách nơi đây khá xa. Mà thông qua phản ứng của những người bên cạnh, tính khả thi của việc nhiều người đồng thời sản sinh ảo giác thực sự quá nhỏ, cho nên khả năng sau có lẽ hợp lý hơn.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, lục tục đi ngủ tiếp. Chỉ cần không phải bản địa xảy ra động đất với cường độ cao thì cũng không phải là chuyện gì lớn đối với bọn họ, còn những địa phương khác gặp xui xẻo hay không, những người bị lạnh giá, đói bụng cùng với giam cầm lâu ngày làm hao mòn đến sức cùng lực kiệt đã không còn thừa lo lắng hay thương xót nữa. Chỉ có vài người trào dâng một chút bi thương cho tình cảnh của nhân loại. Nếu quả thật là động đất, không khác nào đã rét vì tuyết lại còn giá lạnh vì sương.

Kiều Dũng vượt lên khán đài, bò đến tầng cao nhất, xuyên qua tường kính nhìn ra ngoài. Kỳ thực bên ngoài chỉ có một màu đen kịt, hắn không thể nhìn thấy cái gì, thế nhưng hắn vẫn đứng đó chứ không xuống, tựa như muốn tìm ra được chút ánh sáng le lói trong bóng đêm thâm trầm trước mắt.

Không lâu lắm, Vệ Đông cũng mò tới.

“Tôi cảm giác có gì đó không đúng.” Vệ Đông nói, trong bóng tối đôi mắt gã óng ánh, giọng lại có sầu lo mơ hồ.

Kiều Dũng hơi nghiêng nghiêng đầu, không trả lời. Người trường kỳ đụng độ với tử vong như họ luôn đặc biệt nhạy cảm đối với nguy hiểm, lúc này đừng nói là Vệ Đông, chính Kiều Dũng cũng có chút hãi hùng khiếp vía, chỉ là cảnh tối lửa tắt đèn không có chút đầu mối nào, nói nhiều lời cũng vô dụng.

Sau nửa giờ, lại chấn động một lần nữa, so với lúc trước thì nhỏ yếu hơn một ít. Đám người ngủ say bên dưới vẫn không hề nhúc nhích.

Kiều Dũng và Vệ Đông khoanh chân ngồi xuống, yên lặng nhìn ra bên ngoài. Sau đó khi mà đa phần mọi người đã thả lỏng tâm tình, lâm vào ngủ say, rung động lại xảy ra thêm hai lần, mỗi lần cách nhau chừng nửa giờ, cường độ cũng không sánh bằng lần thứ nhất. Ánh mắt hai người đều trở nên nghiêm túc, không hẹn mà cùng đứng lên.

Chuyện kỳ quái rốt cục vẫn xảy ra.

Đêm đen là thế giới của sinh vật biến dị. Bên ngoài nhà thi đấu bị che kín bởi thực vật biến dị, rất ít thú biến dị có thể xông tới, ít nhất hai ngày mà Kiều Dũng tới nơi này đều chưa gặp gỡ một con nào.

“Trước đây chưa bao giờ có động vật biến dị tới đây, thức ăn chúng tôi có đều do đám nửa người kia bắt tới từ nơi khác.” Xuyên qua cửa kính nhìn ra sắc xanh ánh lên giữa cánh rừng đêm bên ngoài, Vệ Đông nói. So với sự lo lắng trước đó, sau khi xác định khởi nguồn của cảm giác nguy hiểm thì gã lại cực kỳ bình tĩnh.

Ánh xanh lóe lên đó là đôi mắt của thú biến dị, số lượng không hề ít, từ kích cỡ to nhỏ không đều xem ra ngoài kia không chỉ có một chủng loại. Chúng nó xuất hiện quá mức đột nhiên, giống như đi nhầm đường rồi đột nhiên hiện ra, có lẽ thình lình tới nỗi chính chúng cũng thấy bất ngờ. Từ tiếng rít gào cùng đánh nhau cắn xé mơ hồ truyền xuyên qua lớp kính dày cùng với dáng vẻ chạy trốn chật vật của một số loài có thể cho ra kết luận, chúng không nhắm về phía người trong nhà thi đấu.

Nhưng không ai thả lỏng cảnh giác, ngay cả người đã ngủ cũng bị tiếng động bên ngoài truyền vào làm hoảng sợ, lần thứ hai bò lên. Có người bò lên rồi quan sát bên ngoài, có kẻ thì lại vội vã cuống cuồng mà ngồi xổm tại chỗ cũ, cầu khẩn đám thú biến dị kia sẽ không chú ý rằng trong nhà thi đấu có người.

Cách xa như vậy, cách lớp kính dày, còn cách cả rừng cây biến dị dày đặc, hơn nữa ngoài trời tuyết rơi tán loạn, theo lẽ thường mà nói, chỉ cần bọn họ không gây nên sự chú ý ví như lớn tiếng ồn ào hoặc là phát ra ánh sáng, thú biến dị dù có nhạy cảm cỡ nào cũng rất khó chú ý tới bên này.

Mà bất kể là Kiều Dũng hay Vệ Đông cũng không phải loại người khi rõ ràng khởi nguồn của mối nguy hiểm mà lại ngồi im không làm gì, giao sống chết cho vận may. Lập tức, hai người đơn giản thương lượng vài câu rồi phân công nhau đi sắp xếp nhân lực.

Bây giờ bọn họ đang trong một không gian khá kín, ngoại trừ đỉnh chóp của một mặt khán đài thì ba bên còn lại cũng không có cửa sổ hay lối đi trực tiếp thông với bên ngoài. Còn tường kính duy nhất trên khán đài này tuy rằng mong manh, nhưng lại cách mặt đất tới hơn mười mét, chỉ cần không bị phát hiện, thú biến dị thông thường cũng sẽ không nhảy cao như vậy. Cho nên bọn họ chỉ cần bảo vệ kĩ mấy lối ra vào là tốt rồi.

Nhưng mà luôn có chuyện bất ngờ khiến người ta không ứng phó kịp, bọn họ mới vừa tản ra, còn chưa về vị trí thì đã nghe rầm một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ giống như là sấm nổ bên tai đám người vốn đã bình tĩnh bởi vì có Kiều Dũng và Vệ Đông sắp xếp. Đồng thời còn có tiếng người kêu thảm kinh khủng, có thể là những người vẫn ở gần cửa kính bị vỡ chưa rời đi.

Trong bóng tối không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghe thấy có vật nặng lăn xuống từ trên khán đài, đập vỡ không ít ghế ngồi, âm thanh dừng lại trên sàn thi đấu, với động tĩnh này rõ ràng không phải một hai người có thể tạo thành. Ngay sau đó lại thêm một tiếng kêu to, thủy tinh lại vỡ vụn, gió lạnh mang theo tuyết rơi cuốn vào nhà thi đấu, tiếng vỗ cánh xen lẫn trong đó.

Gừuuu —— một tiếng gào phẫn nộ truyền đến từ sân thi đấu.

Hỗn loạn! Mọi người ở trong bóng tối kêu la sợ hãi, gào khóc, chạy trốn như lũ ruồi không đầu, va vào nhau, giẫm đạp, xô đẩy chen chúc giống như khoảnh khắc đầu tiên khi tận thế đến, hoàn toàn mất hết tê dại vô cảm thường ngày.

Ầm! Một quả cầu lửa to như quả bóng đá từ khán đài phía Tây bắn đi tạo thành vệt sáng, đập về phía trần nhà, tiếp theo là cầu lửa thứ hai, thứ ba, thứ tư… lần lượt rơi vào bốn phía. Kiều Dũng thấy tình huống không đúng, quyết định nhanh chóng phóng ra cầu lửa, không phải để khắc địch mà là để thấy rõ tình huống hiện tại. Nếu đã bị phát hiện, đương nhiên không cần lo lắng tạo ra âm thanh và ánh sáng, so với thú biến dị không bị bóng tối ảnh hưởng, hoàn cảnh sáng rõ đương nhiên có lợi hơn cho con người.

Từ lúc cầu lửa xuất hiện đến khi tắt đi cũng chỉ có mấy giây, nhưng đã đủ khiến những người còn bình tĩnh nhìn thấy đàn thú bay biến dị to lớn bám trên trần, cùng với con trâu biến dị dưới sân thi đấu.

Thú bay biến dị giống như con rết mọc cánh, dài khoảng mười thước, nhiều cánh, nhiều râu, hình tượng dữ tợn, khác với con rết thường ở chỗ là chân nó có hình dáng vuốt ưng, sắc bén như đao. Nếu như bị tóm lấy, chưa nói sau đó có tránh thoát được không nhưng chắc chắn sẽ bị đâm thủng bụng trước, bảy, tám phần mười là sẽ chết. Lúc này chúng nó đang luẩn quẩn trên trần, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm phía dưới, dáng vẻ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Về phần thú biến dị trên mặt đất, nó là một quái vật trông giống trâu nhưng trên cổ có thêm một vòng giáp hình quạt mở ra, chiều cao đến năm, sáu mét, không dưới ba mét, vai và trên đùi che kín bắp thịt rắn chắc phồng lên, nhìn cực kỳ hung ác. Nhưng hiện tại một cái sừng của nó đã đứt mất, miệng chảy máu, trên người che kín vết trảo sâu và dài, tàn nhẫn nhìn chằm chằm rết bay biến dị trên đầu, miệng phát ra tiếng gào rống nóng nảy.

Hiển nhiên hai loài thú biến dị này đang đánh nhau, kết quả không cẩn thận lại phá vỡ tường thủy tinh nên đồng loạt xông vào. Nhưng trâu biến dị bị rết biến dị quặp lấy ném vào hay là tự nó nhảy vào thì cũng không ai biết được.

Hai loài thú biến dị đang cảnh giác lẫn nhau bị quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, đồng thời cảnh giác nhìn sang Kiều Dũng, dường như lúc này mới chú ý tới có loài người ở trong nhà thi đấu. Ánh mắt lạnh lùng khát máu của chúng không khỏi hiện lên ánh sáng tham lam, địch ý trong nháy mắt biến mất, sau đó không hẹn mà cùng đánh về phía đám người sợ hãi trên mặt đất.

Quả cầu lửa vụt tắt, bốn phía lần thứ hai rơi vào bóng tối, yên tĩnh có được khi ánh sáng xuất hiện biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tiếng cầu cứu cùng với tiếng chạy trốn hỗn loạn.

Kiều Dũng hồi hộp trong lòng, hơi hối hận vì đã ném mấy quả cầu lửa kia đi khiến hai loài thú biến dị rõ ràng đang tự giết lẫn nhau dời đi mục tiêu. Thế nhưng đó dù sao cũng chỉ là hi vọng may mắn, nếu không có ánh sáng, không rõ tình huống hiện tại mà mọi người đang đối mặt mới thật sự là gay go. Hơn nữa bóng tối căn bản không có ảnh hưởng tới thú biến dị, mọi người bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, dù sao tiếng động do sợ hãi làm ra cũng không hề nhỏ, bọn họ không thể hi vọng sẽ may mắn đến mức đám thú biến dị này vừa mù vừa điếc.

Làm sao bây giờ?

Phút chốc trong đầu Kiều Dũng chợt lóe lên vô số ý nghĩ, còn chưa nghĩ ra phải làm gì, lại có ánh lửa sáng lên, là người dị năng hệ hỏa bởi vì không nhìn thấy đường mà đốt ghế nhựa trên khán đài. Trong nháy mắt ánh lửa mãnh liệt bùng lên, Kiều Dũng thấy được cảnh tượng làm hắn nổ đom đóm mắt.

Trong nửa phút ngắn ngủi giữa hai lần thắp sáng, hai con thú biến dị đã thu hoạch không chỉ một người, hai móng vuốt của rết bay biến dị cầm lấy hai người, trong miệng nuốt một người, vẫn còn đang nhào đến người đang chạy trốn khác, hiển nhiên không vừa lòng với chút thu hoạch này. Mà con trâu biến dị kia thì đang đè lên một người sống sót mà gặm, mặc dù không tham lam như rết biến dị, thế nhưng máu thịt tung tóe, người bị gặm cắn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến nó nhìn càng thêm tàn nhẫn thô bạo.

Kiều Dũng chỉ cảm thấy máu nóng xông lên, không thể suy nghĩ tiếp có nên bo bo giữ mình không, vừa đi theo cái ghế nhựa bị đốt cháy, vừa chạy xuống phía sân thi đấu.

“Chạy vào lối đi! Tất cả chạy vào trong lối, rời khỏi khán đài…” Hắn khàn cả giọng mà hét, chỉ dẫn phương hướng cho đám người may mắn sống sót đang hoảng loạn như lũ ruồi không đầu. Hoặc là phản kháng, hoặc là trốn chạy, tìm một chỗ trốn an toàn hơn, bất kể là thế nào đều tốt hơn sợ hãi chạy loạn tại chỗ.

Nhà thi đấu quá rộng, tiếng vang lớn như vậy lại mơ hồ không rõ, nhưng vẫn khiến mọi người chú ý, đương nhiên cũng khiến thú biến dị truy tìm. Có điều bởi vì cách một khoảng xa, chúng nó không bỏ qua mồi ngon gần ngay trước mắt để đánh về phía hắn.

Không biết có phải những người may mắn còn sống sót nghe được lời hắn hay không mà tâm tình rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều, ngoại trừ người đói bụng đến kiệt sức, còn lại đều liều mạng chạy về phía lối đi. Hiển nhiên bọn họ cũng ý thức được rằng đối mặt thứ con quái vật khổng lồ này, nơi càng chật hẹp càng có lợi cho chạy trốn, nơi quá mức trống trải rộng rãi như sàn thi đấu thích hợp cho chúng nó đi săn. Không ai lo lắng tỷ lệ chạy thoát là bao nhiêu, bọn họ chỉ biết phải chạy nhanh hơn những người khác là tốt rồi.

“Đội trưởng Kiều!” Mấy người Lưu Hạ vốn được sắp xếp trông coi lối đi trên khu khán đài thấy hành động của hắn, không nhịn được gọi, đồng thời cũng muốn chạy đến sân thi đấu.

Khi Kiều Dũng sắp đến những bậc thang cuối cùng thì dừng lại, giơ tay ngăn cản bọn họ, suy nghĩ một chút, nói: “Lưu Hạ đến đây, những người khác rút lui trước, chúng tôi ở sau chặn một lát, chú ý tình huống bên ngoài!”

Nếu mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể giết chết đám súc sinh này nhưng sẽ tốn không ít thời gian, thương vong cũng sẽ không ít, hơn nữa bên ngoài còn không ít thú biến dị, chúng nó tuyệt đối sẽ không cho bọn họ nhiều thời gian như vậy, đến khi đó họ muốn thoát thân sẽ càng khó hơn. So với kéo tất cả mọi người tới đây, còn không bằng chỉ một hai người đi đọ sức, dù muốn chạy cũng dễ hơn, dù sao không cần liều mạng, chỉ cần tranh thủ thời gian chạy trốn cho những người khác. So ra, Lưu Hạ có dị năng hệ phong thích hợp làm chuyện này hơn người khác.

“Chúng tôi giúp anh.” Ngay khi Lưu Hạ tạo gió xoáy cuốn ra, Vệ Đông đã cùng người của gã rút đi theo lối ra khán đài cũng mang theo hai người cầm gậy sắt mài nhọn vọt ra.

Kiều Dũng sửng sốt mấy giây, sau đó phản ứng lại, giơ ngón tay cái về hướng bọn hắn, khen: “Xứng mặt đàn ông!” Hắn vốn không coi trọng những người này, cho là bọn họ chỉ biết ức hiếp cái thiện khiếp sợ kẻ ác, không ngờ bọn họ lại đứng ra vào lúc này, không khỏi đổi mới ấn tượng.

Vệ Đông chỉ cười không nói gì, gã ra hiệu hai người kia phân tán ra, không tụ tập cùng chỗ Kiều Dũng nhưng lại phối hợp lẫn nhau. Chẳng qua năm người còn chưa xuống tới sân thi đấu, chỉ thấy trong bóng tối đột nhiên có rất nhiều bóng đen lao ra đánh về phía con trâu biến dị đã bỏ lại một nửa thi thể gặm dở để đuổi theo người sống sót khác, cùng với con rết biến dị lao xuống bắt người.

Năm người ngạc nhiên dừng lại, nhìn từng cái bóng đen lao ra, hoặc là nhảy lên lưng trâu biến dị, hoặc là tóm móng vuốt của rết bay biến dị trèo lên trên, hoặc từ trên khung trần nhà lao xuống, rơi xuống trên lưng rết bay, khiến đám thú biến dị đang thong dong săn bắn bắt đầu buồn bực bay nhảy loạn va đập, bởi vậy những người sống sót bị coi là con mồi đã may mắn có cơ hội chạy trốn.

Một phần người sống sót đã trốn chạy, nhưng vẫn còn nhiều người hoảng sợ chạy loạn trên sân thi đấu, tránh né trâu biến dị đã phát điên giẫm đạp, cũng may vẫn có thể nhìn thấy lối ra nơi bọn họ cần đến, không chạy loạn như trước nữa.

Lửa đang lan ra, trong không khí tràn ngập mùi nhựa cháy gay mũi nhưng không ai để ý đến. Năm người nhìn nhau một chút, hết sức ăn ý mà tiếp tục đi xuống sân thi đấu, chỉ có điều không phải là đi giúp tấn công thú biến dị, mà là chạy về phía túp lều lấy ba lô đồ ăn.

Trên thực tế, ngoại trừ đám Kiều Dũng mang theo mấy bọc đồ ăn lớn trở về, đám Vệ Đông chẳng có bao nhiêu đồ ăn, dù sao lượng đồ ăn cung cấp mỗi ngày có hạn, có thể ăn no bảy tám phần là tốt lắm rồi, càng khỏi nói đến tích trữ. Đồ trong lều đều do họ chắt chiu ra, chỉ khoảng nửa cái túi nhỏ, nhưng còn một chút đồ dùng để giữ ấm, có thể mang đi là tốt nhất.

“Ai!” Trên đường chạy nhanh về phía lều, Kiều Dũng tay mắt lanh lẹ đỡ một người sống sót suy yếu ngã xuống đất, liên tục lăn lộn mới né được móng guốc giẫm đạp như phát rồ của trâu biến dị. Chân hắn bị trượt, suýt nữa bỏ mình vào dưới bộ móng đang đạp loạn kia, nhưng hắn lại giẫm phải một đống đại tiện.

May mà hắn không có bệnh sạch sẽ, vào lúc này vội vã thoát thân cũng không quan tâm buồn nôn hay không, cọ chân lên mặt đất hai phát bèn lôi người mới cứu được linh hoạt nhanh nhẹn né tránh móng trâu cùng với rết biến dị va chạm, chạy tới chỗ ngủ của bọn họ, mà những người khác cũng lần lượt tới nơi.

Ba lô đồ ăn của họ vẫn còn, rất đáng kinh ngạc mà dường như cũng trong dự liệu, dù sao mọi chuyện đột nhiên xảy ra, mọi người thoát thân còn không kịp, ai mà nhớ đi cướp những thứ này. Huống chi mọi người đều biết Vệ Đông không dễ chọc, người có thể làm cho Vệ Đông tự mình mời chào cũng sao có thể đụng vào, dù thừa dịp loạn lấy đồ đi, chỉ sợ cầm trên tay còn chưa ấm chứ đừng nói là ăn vào trong miệng, còn chẳng quan trọng bằng dành thời gian thoát thân.

Mọi người cũng không trì hoãn, ôm toàn bộ thức ăn cùng với một ít đồ thiết yếu không vướng víu cấp tốc chạy về phía lối ra gần nhất.

Thú biến dị chiến đấu vô cùng kịch liệt với đám nửa người, thân thể đám nửa người mềm nhũn như không xương, động tác nhạy bén còn mang theo chất lỏng ăn mòn giống như là khắc tinh của thú biến dị, một khi bị quấn lấy thì khó có thể thoát khỏi. Nhưng đối với thú biến dị da dày giáp cứng, thân to mạnh mẽ, thủ đoạn tấn công của bán nhân hiển nhiên không thể làm gì chúng nó. Hai phe giằng co, đương nhiên đều không để ý tới đám người đang chạy trốn.

Cho đến lúc này, cả nhóm Kiều Dũng và bên phía Vệ Đông mới biết bầy nửa người kia thậm chí có hơn trăm, khó trách bọn họ không thể trốn thoát. Chỉ là vẫn không hiểu tại sao đám nửa người ấy này lại muốn nuôi nhốt con người ở đây, nếu muốn ăn thì không thể càng nuôi người càng gầy như vậy, hơn nữa nuôi lâu như thế cũng không làm gì, nếu nói là nuôi thú cưng… ngẫm lại thì hành vi nhìn trộm bình thường của đám nửa người hình như có khả năng rất lớn.

Nhưng mà bất kể là tại sao, bây giờ bọn họ không có thời gian và tâm tư đi truy cứu, quay đầu lại nhìn kỹ phương thức chiến đấu giữa nửa người cùng thú biến dị, trong lòng thoáng nắm chắc. Mấy người không quay đầu mà chạy vào lối ra của vận độngviên, tại phía sau bọn họ, một bức tường đất chậm rãi dựng lên, chặn lại lối đi.

“Đại ca!”

Cũng không lâu lắm, hai khuôn mặt không quen thuộc và Nguyễn Phong đồng thời đuổi theo, ba người đều là người dị năng hệ thổ, vẫn luôn chờ ở chỗ này để tiếp ứng cho Kiều Dũng. Hai người kia bắt chuyện với Vệ Đông, hiển nhiên là người phe gã. Còn Nguyễn Phong thấy Kiều Dũng không sao thì chỉ khẽ gật đầu, nhận bao đồ ăn trong tay Lưu Hạ đeo lên lưng, sau đó rời đi trước. Còn có rất nhiều chỗ cần lấp kín, anh ta không có thời gian trì hoãn nói chuyện phiếm. Thấy anh như vậy, hai người vốn còn muốn biểu hiện sự tồn tại một chút với Vệ Đông được Vệ Đông ra hiệu thì không tình nguyện lắm mà đi theo. May mà họ cũng biết tình cảnh đáng lo, không lằng nhằng dây dưa thêm.

Vào lúc sáng sớm khi rời đi, đám Kiều Dũng đã thăm dò toàn thể bố cục toà nhà thi đấu này, ba mặt Bắc Tây Nam đều có bậc thang dẫn tới khu khán đài tầng hai, khá là rộng rãi, có bố trí ghế tựa dài, sau đó là cửa kính nối thẳng đến sảnh chính, lối vào sảnh chính và khu ghế khán giả liên kết với nhau, nếu thú biến dị bên ngoài xông vào từ đó, bọn họ không ngăn cản được. Bởi vậy người đi từ lối khán đài ra ngoài đều lần lượt đi đến tầng một, cũng chặn lại đường đi giữa hai tầng.

Tầng một có lối vào cho khách mời tham gia, cửa thiết bị ra vào và cửa cho nhân viên công tác, còn có lối ra khẩn cấp cùng lối thoát hiểm. Tuy rằng có không ít lối đi nhưng lại không phải toàn bộ làm bằng kính giống tầng hai, chỉ nói tới vấn đề an toàn thì đã tốt hơn rất nhiều, lượng công việc phòng ngự cũng giảm bớt.

Đương nhiên còn có tầng ba và tầng bốn, bởi vì không có lối thông trực tiếp ra bên ngoài nên nếu muốn trốn thì đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng không có đường rút lui, cho nên bị mọi người loại bỏ. Đồ ăn có hạn, nếu như bị nhốt đến chết thì cũng là chết.

Cho nên tầng một là lựa chọn tốt nhất.

Mỗi người đều đang bận rộn, ngay cả người đói bụng nhũn chân được Kiều Dũng cứu lúc nãy cũng dùng hết khả năng đi theo mọi người giúp đỡ chút việc nhỏ, dù cho đa số mọi người trong đã không còn hi vọng sống sót, nhưng bản năng tìm đường sống vẫn điều khiển bọn họ muốn làm chút gì đó.

Mấy phút sau, người sống sót chạy phía sau cũng lần lượt chạy ra từ lối đi khác, người chưa đi ra chỉ sợ là không ra được nữa. Dù sao lộ trình chỉ ngắn như vậy, nếu như còn sống thì dù bò cũng nên tới nơi rồi. Lúc này đã có những con thú biến dị khác chui vào qua tường thủy tinh vỡ nát, hoàn toàn không quan tâm đến đám nửa người đang chiến đấu với trâu biến dị và rết bay biến dị, trực tiếp đuổi theo người chạy trốn vào lối đi. May là mọi người đã sớm chuẩn bị, vừa phân người chặn lại, vừa giục ba người Nguyễn Phong tăng tốc độ dựng tường đất lấp kín mọi lối.

Lần ra tay này lập tức nhìn ra mạnh yếu. Nguyễn Phong đã quen làm chuyện như vậy, thường ngày cũng không quên luyện tập tiến bộ, làm việc này chỉ như tiện tay, nhưng hai người khác đã bị vây trong nhà thi đấu trong thời gian dài, vừa không có tinh hạch tăng dị năng, càng không có thực chiến rèn luyện, so ra thì kém rất nhiều. Cũng may ba người hợp lực, ban ngày khi chạy trốn Kiều Dũng góp nhặt chút tinh hạch, lúc này lấy ra dùng miễn cưỡng đủ cho việc xây tường.

Về phần những người khác, ai có sức chiến đấu thì giúp quét sạch đám thú biến dị xông tới từ lối đi khác, người sức chiến đấu yếu cũng giúp đỡ tìm kiếm vận chuyển đồ kim loại, cung cấp cho người dị năng hệ kim gia cố tường đất để tránh bị thú biến dị dùng móng vuốt sắc bén đào xuyên. Mấy chục người dường như chưa từng đồng lòng như thế nào.

“Đại ca, tìm được một người.” Vệ Đông mở cửa một gian phòng họp, đang chờ Kiều Dũng vứt quả cầu lửa chiếu sáng, lại thấy một đàn em vội vã đi tới, sắc mặt quái dị nói.

“Người thì sao?” Vệ Đông không hiểu.

“Là một người chưa thấy bao giờ.” Đàn em kia vội vã giải thích. “Một ông lão khoảng bảy mươi tuổi.”

Kiều Dũng đã ném cầu lửa tra xét phòng hội nghị một lần, không phát hiện nguy hiểm, nghe vậy thì nhìn sang, vừa vặn Vệ Đông cũng đang nhìn về phía hắn, hỏi: “Có phải là người trong nhóm anh không?”

Kiều Dũng lắc đầu, mà nghĩ một hồi bèn nói: “Đi xem thử.” Trong tiểu đội tại Dung Hà của bọn họ cũng có người già, mà nếu nói ông già kia có thể vào tới nơi này thì hắn không tin. Chỉ có điều thành phố này quá mức cổ quái, không ai dám bảo đảm chuyện như vậy sẽ không xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.