Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 72: Chương 72: Huấn luyện tàn khốc




Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

Thật ra hai người cũng không dây dưa lâu, cho nên lúc sóng vai đi xuống, đám Kiều Dũng cũng mới thu dọn xong, chuẩn bị ra ngoài giết zombie như thường lệ.

Nhìn thấy bọn họ một người thì nhe răng cười ngốc nghếch, một người tuy vẻ mặt trấn định tự nhiên, thế nhưng môi sưng đỏ, còn bị cắn rách một chút, ngoài nhóm Vương Viễn Uy bên kia và một số người tâm tư đơn giản ra thì gần như đều có thể đoán đã xảy ra chuyện gì. Cục thịt Trần đang kiểm tra xem đao của mình có bị hư hại gì hay không, nhìn thấy bọn họ như vậy không khỏi kinh ngạc há to miệng, nửa ngày cũng chưa khép lại được. Trong mắt Lý Mộ Nhiên chợt lóe lên ý cười, cảm giác hai người này rốt cuộc không rối rắm nữa, như vậy rất tốt.

Một ngày này vì để xem xét người mới gia nhập, cũng thăm dò thực lực của bọn họ, nên vẫn sử dụng phương pháp cũ giết zombie. Trước đó, Thạch Bằng Tam đã mài sắc và tăng độ cứng cho vũ khí của bọn họ một lần.

“Từng giết zombie chưa?” Lúc miệng cống bằng sắt được kéo lên, Kiều Dũng hỏi ba cô gái.

Các cô lắc đầu.

“Vậy hôm nay giết.” Kiều Dũng nói, sau đó bảo những người khác để zombie tới đây rồi đột nhiên ra tay, chém đứt tứ chi của nó. Zombie ngã lăn trên đất nhưng vẫn gầm gừ muốn nhào tới, đáng tiếc không có tay chân, chỉ có thể lăn lộn tại chỗ.

“Giết nó.”

Mặt ba cô gái nháy mắt trắng bệch, theo bản năng lui về phía sau một bước. Các cô không nghĩ tới đối phương lại hành động nhanh lẹ như vậy, thậm chí ngay cả thời gian chuẩn bị tinh thần cũng không cho. Phải biết rằng trước tận thế, các cô là những cô gái được chiều chuộng trong nhà, ngay cả làm thịt một con gà cũng không dám. Nếu dám ra tay giết zombie thì có ai nguyện ý làm cái giao dịch da thịt kia chứ, lại còn không được bất cứ bảo đảm gì.

Sau hai tháng chém giết liên tục, zombie tụ tập bên ngoài tường vây đã không còn nhiều, đám người Thạch Bằng Tam lại lười đợi chúng nó chậm chạp tiến vào nên trực tiếp xông ra ngoài nhưng cũng không cách cửa sắt quá xa, để tránh đợt sóng zombie đánh tới mà không kịp tránh.

Kiều Dũng thấy các cô chậm chạp không ra tay, trong lòng không kiên nhẫn, vẻ mặt liền lạnh xuống, tay trái xuất ra một quả cầu lửa, tay phải lấy đao chỉ Thôi Nhị “Cô lên. Hoặc là tôi giết cô hoặc là cô giết nó!” Dừng một chút, rồi lại cười lạnh bổ sung “Tôi tuyệt đối không cho phép có người ảnh hưởng đến sự hài hòa của cả đội đâu.”

Thôi Nhị mấp máy môi, tựa hồ muốn giải thích đôi câu cho mình, nhưng ngay sau đó cầu lửa của Kiều Dũng đã bắn ra, nháy mắt đã thiêu cháy hơn phân nửa mái tóc của cô ta. Cô sợ tới mức thét ầm lên, khi muốn đưa tay lên dập thì ngọn lửa đã bị Kiều Dũng thu về. Trải qua hai tháng dốc lòng nghiên cứu và luyện tập, Kiều Dũng đã có thể thu phát dị năng của mình một cách thoải mái, không giống như trước kia ném cầu lửa ra chỉ có thể nhìn nó tự tắt.

“Đừng để tôi lặp lại lần nữa.” Hắn lạnh lùng nhìn Thôi Nhị hoảng sợ tới muốn khóc cũng không khóc được, không chút nào che giấu sát khí của mình.

Dưới sự đe dọa của cái chết, Thôi Nhị run run giơ đao trong tay lên, thét ầm tiến lên, nhắm mắt lại chém lung tung lên zombie trên mặt đất kia. Cho đến khi đao bị cái gì đó giữ lại, nhổ hai cái không rút ra được, cô mở mắt ra thấy zombie đã bị cô chém nát nhừ, chết đến không thể chết hơn được nữa mới buông thanh đao bị kẹt ở hộp sọ ra, cả người mệt lả tê liệt ngã xuống đất.

“Thật vô dụng, còn kém hơn cả một đứa trẻ.” Trong mắt Kiều Dũng không có một chút thương hại nào, ngược lại vô cùng châm chọc, đồng thời vẫy vẫy tay với Trương Duệ Dương đi theo sau bọn họ “Để tôi cho các cô xem một thằng bé năm tuổi giết zombie như thế nào.”

Dương Dương đang ngồi xổm ngơ ngác nhìn Thôi Nhị, cảm thấy dì này thật đáng thương, nhưng lại càng khó hiểu hơn, hiển nhiên không rõ vì sao cô lại kinh hoàng như vậy, phải biết rằng dì Mộ Nhiên cũng là con gái, nhưng dì Mộ Nhiên sẽ không sợ, còn cực kì lợi hại nữa. Nghe thấy Kiều Dũng gọi, nhóc đứng lên, để Ú Ú đứng vững trên vai trái sau đó mới nâng chân nhỏ chạy qua.

“Sao ạ chú ria mép?”

“Dao chú đưa con có mang theo không?” Kiều Dũng nhéo nhéo chút thịt rốt cục nuôi được trên mặt nhóc con.

“Mang theo ạ.” Trương Duệ Dương lấy con dao găm từ trong bao đeo trước ngực ra, nâng cao trả lời. Hóa ra Lý Mộ Nhiên thấy nhóc mỗi ngày cầm dao rất không tiện, cho nên liền làm cho nhóc một cái bao, trực tiếp treo trên cổ.

“Có dám giết zombie không?”

“Dám ạ.” Trương Duệ Dương trả lời rất vang dội, từ sau khi Nam Thiệu buộc nhóc đâm vào đầu một zombie sống, sự sợ hãi của nhóc đối với quái vật này liền biến mất sạch sẽ. Mỗi ngày nhìn người lớn giết zombie, nhóc thật ra cũng muốn lên giúp đỡ, nhưng làm được nhiều nhất cũng chỉ là đào tinh hạch mà thôi. Nhóc vẫn có suy nghĩ, nếu giết sạch sẽ hết đám quái vật này, thì mình và ba ba sẽ được trở về nhà với bà nội. Như vậy khi bà nội hết bệnh rồi, trở về cũng không cần sợ quái vật nữa. Có đôi khi, trẻ con đã nhận định một chuyện nào đó rồi thì sẽ rất khó thay đổi, cho dù rằng Trương Duệ Dương đã hiểu được ý nghĩa của từ chết, thế nhưng trong lòng vẫn kiên trì suy nghĩ bà nội có thể trở về, bởi vì trước kia bà nội vẫn chưa nói tạm biệt với nhóc đâu!

Không thể không nói, câu trả lời non nớt trong trẻo lại tràn đầy khí thế của nhóc con đã quét đi không khí buồn thảm lúc trước, khiến vẻ mặt Kiều Dũng bất giác nhu hòa hơn, nâng tay ra dấu với người bên ngoài cổng sắt, rất nhanh Trương Dịch đã mang một con zombie cũng bị chém đứt tay chân tới, ném xuống trước mặt bọn họ.

“Lên đi.” Kiều Dũng vỗ vỗ lưng Trương Duệ Dương, cổ vũ.

Trương Duệ Dương nhìn ba ba, một chút không xác định trong lòng cũng đã biến mất, tâm tình nóng lòng muốn có được khích lệ khiến nhóc trở nên giống như đấu sĩ vậy, tay rút dao găm, nắm chặt, thật cẩn thận tới chỗ zombie, giống như ngày đó Nam Thiệu dạy nhóc, tay giơ cao sau đó dứt khoát đâm vào mắt zombie.

Ba người phụ nữ kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Thôi Nhị đang ngồi bệt dưới đất cũng không khỏi đứng dậy muốn nhìn kết quả. Cho dù là Trương Dịch hay Kiều Dũng cũng không thật sự nghĩ để đứa nhỏ tự mình giết zombie, cho nên ở bên cạnh nhìn chăm chú đề phòng thằng bé bị zombie cắn, đồng thời chuẩn bị đúng lúc giúp đỡ. Không nghĩ tới, con dao kia ngoài ý muốn lập tức xuyên qua hốc mắt zombie, chui vào đại não.

Nhìn zombie không còn nhúc nhích, tất cả mọi người choáng váng, bao gồm cả Trương Dịch và Kiều Dũng.

“Dương Dương, từ khi nào con khỏe như vậy?” Một lát sau, Kiều Dũng mới cứng ngắc hỏi, không phải hắn thiếu kiến thức, nhưng điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc. Dao nhỏ của Trương Duệ Dương cũng không được Thạch Bằng Tam cường hóa bởi sợ đứa nhỏ tự làm mình bị thương. Phải biết rằng, hơn hai tháng trước, vẫn là con dao này, nhóc con còn cần Nam Thiệu đỡ tay mới có thể đâm thủng hốc mắt zombie đó.

“Bởi vì con ăn rất nhiều nha.” Trương Duệ Dương vươn hai tay vẽ một vòng lớn, sau đó không chú ý tới hắn nữa, cúi đầu rút dao ra. Dao bị kẹt trong xương, bởi vì đâm quá sâu nên không nhổ ra được, vì thế nhóc nâng một chân đạp lên người zombie, trong nháy mắt rút ra bởi vì dùng sức hơi mạnh mà mông ngồi phịch luôn xuống đất.

Ánh mắt Trương Dịch lộ ra ý cười, nhưng cũng không tiến lên, Dương Dương ngẩng đầu nhìn nhóm người lớn, xấu hổ cười hì hì hai tiếng, gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn tự mình đứng lên.

Kiều Dũng giơ ngón cái với nhóc, thằng bé nhất thời hớn hở hỏi Trương Dịch “Ba ba, con có giỏi không?”

Trương Dịch cười gật đầu, cũng giơ ngón cái lên, trong mắt có sự kiêu ngạo không che giấu được, nhưng trong lòng lại nghĩ có lẽ tối nay phải ngủ cùng con trai để tránh nó lại nằm mơ thấy ác mộng. Đồng thời nghĩ sức lực của con khỏe như vậy, có khi nào liên quan đến Ngũ Cầm hí kia hay không. Nếu thật là vậy, thì những người khác không chừng cũng có thể cùng luyện.

Trương Duệ Dương rốt cuộc thỏa mãn, ngồi xuống muốn đào tinh hạch thì lại phát hiện bởi vì chỉ đâm xuyên hốc mắt nên không dễ tìm như những zombie bị Trương Dịch chém bay nửa đầu, lập tức cảm thấy khó khăn.

Trương Dịch nhìn nhóc ngồi xổm ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì, chung quanh lại không có nguy hiểm, vì thế liền chào Kiều Dũng rồi đi ra ngoài tiếp tục chém giết zombie với mọi người. Mà Kiều Dũng thì quay đầu nhìn về phía Trần Vi và Đường Ưu Thiến, lộ ra ý cười trào phúng.

“Hai cô không bằng một thằng nhóc năm tuổi sao?”

Bao gồm cả Thôi Nhị lúc nãy vừa mới giết zombie, trên mặt ba cô gái đều không khỏi lộ vẻ xấu hổ. Trần Vi nắm chặt đao trong tay, bỗng nhiên đứng dậy “Đội trưởng Kiều, kế tiếp để tôi.”

Kiều Dũngkhông thay đổi nét mặt nhìn chằm chằm cô ta một lát, sau đó ra dấu với người bên ngoài, đám Trương Dịch bắt đầu liên tục ném zombie bị chặt đứt tay chân vào. Cuộc huấn luyện chân chính bắt đầu!

Một ngày này, ba cô gái bị buộc giết zombie không ngừng, từ tứ chi bị chặt đến chỉ bị chặt hai tay, căn bản không có thời gian để bọn họ sợ hãi, đợi đến khi Kiều Dũng nhả ra hai chữ dừng lại, hai tay các cô đã mỏi nhừ tới mức không nhấc lên nổi. Đáng nhắc tới là Trương Duệ Dương trong lúc đó cũng đục nước béo cò, giết được vài zombie, cũng nắm được kĩ năng dùng đá đập vỡ đầu zombie tìm tinh hạch. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, đợt huấn luyện kế tiếp, ba người Thôi Nhị thường vừa khóc vừa không thể không cắn răng hoàn thành nhiệm vụ Kiều Dũng giao, mấy ngày đầu ăn xong liền nôn, buổi tối thường bị ác mộng làm tỉnh, có vô số lần bọn họ muốn từ bỏ nhưng không ai cho họ cơ hội đó, trừ phi các cô có dũng khí một mình rời đi hoặc bị người ta đá ra khỏi pháo đài an toàn.

Dưới sự huấn luyện tàn khốc của Kiều Dũng, trải qua một tuần, các cô rốt cuộc đã có thể đối phó với zombie tay chân hoàn chỉnh, cũng đã học được cách lạnh mặt chặt đứt đầu zombie, sau đó tìm tinh hạch bên trong. Về phần Trương Duệ Dương vẫn được huấn luyện cùng với nhóm người lớn, dưới sự cố ý dung túng của Trương Dịch, sức chiến đấu hiện ra rõ ràng mạnh hơn ba cô gái kia, nhóc con vậy mà có thể trèo lên lưng zombie từ phía sau, sau đó dùng dao găm đâm vào não từ hốc mắt, lỗ mũi thậm chí trực tiếp từ đỉnh đầu, sự linh hoạt và sức mạnh của nhóc căn bản không giống như chuyện một đứa trẻ năm tuổi có thể làm được. Tác dụng của Ngũ Cầm hí rốt cuộc cũng được những người khác coi trọng, vì thế được dùng để rèn luyện thân thể rất nhiều, tự tập Ngũ Cầm hí trở thành bài học mà đa số mọi người phải làm, nhưng rốt cuộc có hiệu quả hay không, chỉ có thể để thời gian chứng minh. Mà trong thời gian đó, toàn đội bắt đầu dọn dẹp thành cũ, tìm kiếm người sống sót và những chiếc xe còn dùng được. Đương nhiên, tìm kiếm người sống sót chỉ là nhiệm vụ thêm, quan trọng nhất vẫn là dọn sạch thành phố, từ đó mở thông một con đường rời khỏi thị trấn.

Tuy rằng khách sạn đối với họ mà nói tạm thời coi như an toàn, thế nhưng cũng tương đối khép kín. Những người ở trong không biết được thế giới bên ngoài đến tột cùng đã như thế nào, không biết những người dị năng bên ngoài kia đến tột cùng đã lợi hại ra sao, không biết quốc gia cùng với chính phủ có áp dụng các biện pháp ứng đối biến cố hay không. Hai mươi mấy người ở đây trong tận thế này tựa như mảnh thuyền cô độc giữa biển cả, chỉ cần một đợt sóng gió đánh tới đều có thể thuyền lật nhân vong, cho nên, rời đi là chuyện phải làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.