Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 3: Chương 3: Nam Thiệu




Edit&Beta: Yến Phi Ly

“Ba cũng không biết.” Trương Dịch lắc đầu, sau đó lại bổ sung thêm một câu “Ngày mai ba sẽ đi thăm chú ấy.” Nếu không bị biến thành zombie thì tất nhiên rất tốt, còn nếu bị, anh sẽ tự tay giết hắn, sau đó lấy tinh hạch từ trong đầu của hắn ra. Không dễ gì tìm được một zombie đi một mình, đây cũng là lý do vì sao người thường thu hoạch tinh hạch rất khó khăn. Anh sẵn lòng giúp đỡ nếu người kia còn sống nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua một viên tinh hạch có thể dễ dàng đoạt lấy, bởi vì đối với anh mà nói, đó chính là hai cái bánh xốp, là nửa bình nước, là một thứ có thể cứu mạng.

“Con cũng muốn đi thăm chú cùng ba ba, được không ạ?” Trương Duệ Dương chớp đôi mắt bởi vì gầy yếu mà trông có vẻ rất to, khẽ hỏi.

Trương Dịch không đành lòng cự tuyệt con trai nhưng anh vẫn lắc đầu. Khi còn ở trong tù, chân của anh bị một phạm nhân mà trước đây do chính tay anh bắt vào đánh gãy, sau đó tuy được nối lại nhưng trong quá trình dưỡng thương lại xảy ra chút vấn đề nên không bình phục tốt khiến nó bị tật, không chống đỡ được quá nhiều sức lực. Anh biết mình không bảo vệ được con trai, cho nên dù biết rõ một đứa trẻ phải trốn trong cái hốc nhỏ trong thời tiết nóng bức là rất khó chịu, anh vẫn quyết lòng không dám mang con theo.

“Con biết rồi.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Duệ Dương cũng không lộ ra vẻ thất vọng, nghe xong câu trả lời thì không tiếp tục dây dưa nữa, hiển nhiên là nhóc đã sớm có chuẩn bị tâm lý với kết quả này.

Nhìn con trai hiểu chuyện như vậy, Trương Dịch rất muốn bật thốt lên lời hứa hẹn sau này ba nhất định sẽ cho Dương Dương một không gian rộng lớn tự do để thoải mái chơi đùa nhưng đến cuối cùng anh lại không nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa đầu con trai, bởi vì anh biết, mình không có khả năng làm được điều đó.

***

Sáng hôm sau, Trương Dịch ăn nửa cái bánh xốp trộn với nước mà hôm qua tiết kiệm được, sau đó giống như mỗi lần anh đi ra ngoài trước đây mà dặn dò Trương Duệ Dương: Không được ra ngoài chơi, nghe tiếng bước chân thì phải trốn đi thật nhanh, ngoài ba ra thì ai kêu cũng không được trả lời, đói bụng thì ăn bánh quy, không cần tiết kiệm nước, ba có thể đánh quái thú đổi được rất nhiều nước, vân vân và vân vân… Trương Duệ Dương đã có thể lắc lư thân hình nhỏ mà cường điệu lặp lại không sót một chữ, thế nhưng nhóc vẫn cười hì hì lắng nghe học theo, không hề biểu lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Lúc ra khỏi túp lều, Trương Dịch vẫn nhịn không được mà quay đầu nhìn một lần, mỗi khi đi ra ngoài anh đều có cảm giác không an tâm, rất sợ khi mình trở về sẽ chỉ nhìn thấy một túp lều trống rỗng, cho dù anh biết rõ bởi vì Dương Dương hầu như cả ngày đều trốn trong lều và cái hốc nhỏ ở phía sau nên xung quanh vốn không có mấy người biết trong nhà anh còn có một đứa trẻ.

Bởi vì trong lòng có việc, sau khi nhận giấy thông hành ở cửa thị trấn xong, Trương Dịch cầm theo một cây sắt thô ráp với một đầu được vót nhọn, dài chừng một mét, to bằng cánh tay trẻ con, bên hông đeo mã tấu dày có thể chém xương cốt, theo sau nhóm người thường đi săn một đoạn rồi lặng lẽ tụt lại. Sau khi đã xác định xung quanh không có ai mới nhanh chóng rẽ qua một con đường cách thôn trấn hơn mười phút đi bộ. Hai bên đường vẫn là cánh đồng, có điều bây giờ toàn bộ hoa màu đều đã héo tàn, lộ ra mảnh đất khô nứt màu đen bên dưới, đâu đâu cũng đều là cỏ dại dây leo khô úa và cây cối rụng hết lá mất đi sức sống. Không có gió thổi cỏ lay, thế giới im lặng tựa như đã chết.

Nguồn nước ô nhiễm, thực vật không còn, động vật biến mất chẳng còn vết tích, chỉ còn lại từng đám zombie chiếm cứ làng quê thành thị đi khắp nơi tìm kiếm những người may mắn còn sống. Trương Dịch cảm thấy thế giới này đã không còn hy vọng nhưng anh vẫn cắn răng muốn mang theo Dương Dương sống sót, muốn nhìn Dương Dương lớn lên.

Đi theo con đường gập ghềnh cát đá khoảng nửa giờ, phía trước bắt đầu xuất hiện nhà cửa rải rác thưa thớt. Bởi vì trong phạm vi mười dặm xung quanh thôn đều đã bị càn quét qua, vùng lân cận không chỉ không có zombie mà tất cả thức ăn có thể dùng đều đã bị mang đi, cho nên gần như chẳng có ai muốn lãng phí thời gian và sức lực ở đây.

Đi qua vài toà nhà hai tầng nhỏ do chính dân bản xứ xây dựng, cuối cùng Trương Dịch dừng lại ở ngoài một căn nhà hơi dựa vào sát với nhà phía sau, anh đẩy cửa ra, tiến vào khoảnh sân tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Trong sân có một chiếc xe ô tô hãng Hạ Lợi cũ nát đang đậu. Trương Dịch xoay người đóng cửa lại, đứng trong chốc lát anh mới cất bước đi về hướng căn nhà.

Mặt trước của ngôi nhà được xây bằng gạch men sứ trắng, ba mặt còn lại là tường xi măng thô nhám, lầu một mở ra ba cánh cửa song song, ở giữa là phòng khách. Lúc này trong phòng khách rất lộn xộn, bị người khác lục tung tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, ngay cả sô pha cũng bị xốc lên, nệm gối, dép lê, giấy báo này nọ bị vứt lung tung khắp nơi, chẳng thể tìm ra dù chỉ một hạt gạo. Trương Dịch men theo cầu thang bên cạnh đi lên lầu hai, cuối cùng bước vào căn phòng lớn nhất.

Căn phòng cũng rất lộn xộn, ngăn tủ mở rộng, những bộ quần áo có thể mặc đều bị người ta mang đi, còn quần áo lót này nọ lại bị vứt lung tung, ngược lại bởi vì trời nóng, tấm đệm bông trên giường lại không bị đụng đến. Trên đất và tường còn lưu lại vết máu khô màu đen, nói rõ nơi này từng xảy ra trận đánh kịch liệt. Cửa toilet khép hờ, có thể nhìn thấy bồn rửa mặt bằng gốm sứ trắng bên trong. Trương Dịch bước vào, kéo tấm rèm ngăn cách bồn cầu và bồn tắm lớn ra, nhìn về phía người bị trói nguyên vẹn trong bồn tắm, không ngờ anh vừa vặn bắt gặp một đôi con ngươi đen nhánh.

Mái tóc người kia hơi rối, sắc mặt tái nhợt, trong mắt phủ đầy tơ máu, trên cằm lún phún râu, áo sơ-mi rách nát dính máu, đôi chân dài cong lại cuộn trong bồn tắm. Cả người hắn nhìn qua thật sự không tốt lắm nhưng những điều này cũng không làm mất đi nét anh tuấn và vẻ sắc bén trên gương mặt, rất khác với vẻ tao nhã như trong trí nhớ của Trương Dịch. Dù sao cũng chỉ mới gặp gỡ một lần, làm sao anh có thể thật sự hiểu rõ một người được.

“Nói được không?” Tuy rằng ánh mắt của hắn trông rất tỉnh táo thế nhưng Trương Dịch không muốn mạo hiểm một chút nào, trước khi chính miệng đối phương xác nhận không bị biến dị, anh sẽ không cởi dây trói trên người cho hắn.

“Anh đã cứu tôi?” Hắn yên lặng một lúc mới mở miệng hỏi, thanh âm hơi khàn lại làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy có chút gợi cảm.

Trương Dịch không nói gì mà chỉ ‘ừ’ một tiếng, đặt cây sắt qua một bên, cúi người xuống bắt đầu cởi trói cho hắn. Khi còn làm cảnh sát, vì yêu cầu trong phá án nên anh từng nghiên cứu các phương thức trói người, phàm là do anh trói, không chỉ người bị trói khó có thể thoát khỏi mà người ngoài muốn cởi cũng phải tốn sức lực không nhỏ.

“Tại sao lại cứu tôi?” Vừa được tự do, người nọ chậm rãi ngồi dậy trong bồn tắm, xoa cổ tay đã bị tê cứng xanh tím rồi cất giọng hỏi. Trong tình hình thế giới hiện tại, cứu một người không quen biết miễn cưỡng có thể xem là vì tấm lòng lương thiện thế nhưng cứu một người xa lạ đã bị zombie cắn thì rất kỳ lạ.

Trương Dịch lại cầm cây sắt lên, nghe vậy thì nhìn người nọ, anh biết hắn đã không còn nhớ rõ mình nữa. Cũng phải, một người không chút do dự bảo tài xế lái chiếc xe sang trọng đâm thẳng vào chiếc xe thể thao vượt đèn đỏ, sao có thể nhớ rõ một kẻ ngay cả bóng dáng cũng không có khả năng lọt vào mắt hắn. Người ta vô tình ra tay hiệp nghĩa chẳng cần báo đáp, chính mình lại không có khả năng làm như chưa từng xảy ra.

“Con tôi thiếu chút nữa bị xe đụng, là anh đã cứu nó.” Anh mở miệng nói, lời ít mà ý nhiều.

Người kia quả thật không nhớ rõ, vì thế lại trầm mặc một lát. Hắn cảm thấy thân thể không còn tê cứng nữa liền vịn vách tường chậm rãi đứng dậy rồi bước ra khỏi bồn tắm. Vóc người của hắn rất cao, Trương Dịch cao 1m8, đứng cùng với hắn vẫn thấp hơn mấy cm.

“Tôi là Nam Thiệu.” Nhìn Trương Dịch đi ra ngoài, hắn theo bản năng bước theo, đồng thời nói. “Không biết phải gọi anh là gì nhỉ?”

“Trương Dịch.” Anh trả lời, chú ý tới bước chân không ổn định của người sau vì thế lấy nửa cái bánh xốp và nửa bình nước từ trong túi quần mà anh mang theo ra ném cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.