Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 237: Chương 237: Phân đội mà đi




Edit: Yến Phi Ly

Cả thành phố đều im ắng, chỉ khi có gió lạnh thổi qua thực vật biến dị mới lay động cành lá phát ra thanh âm xào xạc. Từ đêm qua tuyết đã ngừng rơi, cho tới bây giờ cũng không đổ thêm trận mưa tuyết nào nữa. Đương nhiên nhìn tầng mây thật dày trên không trung thì cũng đừng trông cậy mặt trời sẽ chịu ló dạng.

Mười chiếc xe tải quân sự và năm chiếc việt dã phân tán chạy thẳng vào trung tâm thành phố rộng lớn, ấy thế nhưng cũng chẳng thể làm nổi lên chút gợn sóng nào, nháy mắt đã bị thành phố tĩnh lặng này chôn vùi. Tổ của Trương Dịch đi về con đường phía đông, ven đường có không ít xe rải rác xiêu vẹo, còn có một vài thi thể ở bên trong lộ ra phân nửa, hoặc là zombie cố sức nhưng chẳng thể bò ra. Nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ đều sẽ dừng lại, đi lên bổ xuống một đao giúp những người đã chết có thể ngủ yên và cũng để giảm bớt đi mối nguy hiểm cho những người còn sống. Về phần thực vật biến dị thì trừ những cây chắn trên đường hoặc chủ động tấn công người thì đa phần họ đều không động tới. Ai cũng biết bây giờ thực vật thông thường đã không thể sinh trưởng nổi nữa, động vật bình thường cũng đều không có tung tích, đừng nói họ không có năng lực, dù cho thực sự có năng lực xử lý hết thảy những thứ biến dị này thì con người e là cũng sẽ tự diệt hết đường sống. Dẫu sao thức ăn còn sót lại trước tận thế cũng sẽ có ngày ăn cạn, đến lúc ấy chẳng lẽ lại cạp đất để sống sao?

Một đường đi qua, có vài cửa hàng, tiệm cơm đã bị thực vật biến dị chiếm đóng, tường nghiêng nhà đổ, có nơi thì mở rộng cửa bên trong rối loạn lung tung, thực phẩm chín đã mốc meo xanh đen chẳng còn hình dạng vốn có, bột gạo rơi vãi đầy đất bị giẫm đạp nát bấy, có thể lấy được một hai túi gạo đã coi như may mắn lắm rồi. Quán bar, nhà ăn, tiệm cà phê, nhà tắm hơi, tiệm làm tóc, trang sức… không tìm được bao nhiêu thức ăn, nhưng họ lại thấy không ít thuốc lá và rượu. Thuốc thì chia cho mọi người có mặt ngay tại chỗ, rượu chẳng ai mang đi, không phải là chẳng ai luyến tiếc nhưng nếu đang chấp hành nhiệm vụ mà uống rượu rất dễ xảy ra chuyện.

Đi hết con phố đều là chút vấn đề nho nhỏ và thực phẩm lẻ tẻ, họ giết chết không ít zombie bị nhốt trong nhà, lượng lương thực tìm được thì lại vô cùng ít ỏi, đệm chăn quần áo giày dép thì có thể chứa đầy hai xe, thuốc lá, rượu và một số đồ linh tinh cũng không thiếu, nhưng thứ chân chính có thể cứu mạng lại không nhiều, chọn lọc ra thì cũng chất được nửa xe. Chăn và quần áo linh tinh bọn họ chỉ lấy nửa xe liền ngừng lại, mãi cho đến gặp được một siêu thị lớn có tầng hầm.

Siêu thị này nằm chếch về phía đông Quảng trường Nhân Dân, có hai tầng trong đó một tầng hầm, diện tích của nó rất lớn, trước tận thế là nơi tụ tập rất nhiều dân cư vào lúc chạng vạng hoặc cuối tuần, ngẫu nhiên có triển lãm hoặc là hoạt động hay lễ hội gì đó cũng tổ chức ở nơi này cho nên lượng người tới đây sẽ rất khả quan. Điểm thú vị là tận thế phát sinh vào buổi sáng, không trúng ngày hội, cuối tuần hay ngày nghỉ, cho nên trừ vài cụ già đưa cháu trai tới dạo chơi thì trong siêu thị không có quá nhiều người, vì thế lượng zombie kẹt lại bên trong cũng tương đối ít. Chẳng qua nơi này đã bị thực vật biến dị chiếm đóng, lối vào siêu thị còn bị dây leo biến dị che kín. Bởi vì phân đội nhỏ có mấy người thông thạo địa bàn Lũng Nhân bằng không nhìn thấy cây cối rậm rạp thế này chắc chắn không ai nghĩ tới dưới hầm ngầm còn có siêu thị.

Nam Thiệu mở ra một con đường, đi vào xem xét trước tiên, rất nhanh hắn liền trở lại.

“Bên trong có người.”

Mọi người đều bất ngờ với câu nói này, Triệu Thành phản ứng lại đầu tiên, anh chàng xắn tay áo, lớn tiếng nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mau vào cứu đi!” Nói xong bèn dẫn đầu phóng vào trong.

Chờ bọn họ đi đến lân cận mới phát hiện cánh cửa có dấu hiệu bị tàn phá của siêu thị đang đóng chặt, còn được người dùng bàn ghế, ngăn tủ, đồ vật linh tinh chặn bên trong, xuyên qua cửa kính mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người đẩy kệ hàng đi lên trên.

“Vừa rồi còn không có mấy thứ này, xem ra người ở bên trong không hề muốn để chúng ta cứu.” Nam Thiệu nhún vai buông một lời đánh giá.

“Hở?” Triệu Thành hiển nhiên cũng không ngờ đến sẽ là cảnh tượng thế này, anh chàng hơi sửng sốt, tựa hồ cũng ý thức được bản thân hơi lỗ mãng, ngại ngùng nâng tay lên gãi gãi đầu, “Hay là… chúng ta hỏi thử xem sao nhỉ?” Hiển nhiên Triệu Thành không quen sai bảo người khác, nói xong lời này thì anh chàng cũng không gọi ai cả, hai tay chống hông, tự mình kêu lớn lên.

“Này! Người ở bên trong đừng sợ, chúng tôi không có ác ý, chỉ vô tình ngang qua…” Nói đến đây Triệu Thành chợt cảm thấy lời này có vẻ hơi thiếu tự nhiên, không khỏi nhìn sang người bên mình, lặp lại một lần: “Đi ngang qua, đúng nhỉ?”

Người bị anh chàng nhìn qua vội gật đầu, vì thế tinh thần Triệu Thành rung lên, tiếp tục: “Mấy người có cần giúp đỡ không? Không cần thì nói, chúng tôi sẽ đi.” Tuy rằng ban đầu họ tới là vì siêu thị nhưng hiện ở bên trong có người, hơn nữa rõ rệt là bên kia rất đề phòng bọn họ, dẫu sao cũng không thể vì chút thức ăn mà đối đầu với đối phương.

Đợi một hồi, họ chỉ nhìn thấy có bóng người đung đưa giữa các kệ hàng, nhưng lại chẳng có ai đáp lại, Triệu Thành sờ sờ mũi, phất tay nói với mọi người: “Đi thôi, chúng ta tới nơi khác.”

Nhưng mà không chờ bọn họ đi xa, đằng sau liền truyền đến tiếng dò hỏi khàn khàn, còn mang theo chút do dự và đề phòng, lại có chút vội vàng khó nén: “Mấy cậu… là quân đội sao? Có phải Chính phủ phái mấy cậu tới cứu chúng tôi không?”

Triệu Thành xoay người, gãi gãi đầu suy nghĩ mấy giây rồi đáp: “Có vài người trước kia là lính, chúng tôi đi tìm lương thực thôi. Chính phủ hả? Chúng tôi còn chưa liên hệ được với Chính phủ, nếu mấy người muốn rời khỏi đây thì có thể theo chúng tôi.” Dừng một lát anh chàng mới nhớ tới mà hỏi: “Bên đó có bao nhiêu người?”

Bên trong rất lâu không có tiếng đáp lại, Triệu Thành khó hiểu, bối rối hỏi người bên mình: “Em chưa nói sai cái gì chứ hở?” Sao trong kia không đáp lại nhỉ?

Người bên cạnh đều buồn cười, cảm thấy đội trưởng nhà mình thật là ngốc, may mắn khi làm nhiệm vụ thì anh chàng không ngốc như thế, bằng không e là sẽ xảy ra đủ thứ chuyện rắc rối.

“Không phải đâu, chắc là bọn họ chẳng muốn rời khỏi đó, chúng ta mau đi thôi, thời gian không sớm nữa, đừng để đến lúc trở về đội chúng ta lại chỉ có tay không, he he, đội trưởng…” Đáp lời Triệu Thành là một đội viên thuộc nhóm hộ vệ, cũng là lính xuất thân từ quân đội, nói đến sau cùng cậu chàng còn nháy mắt ra hiệu đứng lên, vừa thấy liền biết cậu chàng là một tên láu cá.

Vừa nghĩ đến nhiệm vụ của mình, Triệu Thành không khỏi thông minh hẳn lên, nhanh chóng xoay người dẫn đội mình rời đi, không ngờ tới sau lưng lại truyền đến tiếng vang, chẳng qua lúc này đây là tiếng di chuyển đồ vật.

“Khoan đã, mang chúng tôi theo với!” Vẫn là giọng khàn khàn của người kia, đợi mọi người quay đầu mới phát hiện đó là một người đàn ông bọc kín toàn thân chỉ lộ ra hai mắt. Quần áo trên người ông ta nhìn qua rất sạch sẽ chỉnh tề, chỉ khi đi ra lưng hơi gù dùng tay che trên mắt tựa hồ không quá thích ứng với ánh sáng và gió lạnh bên ngoài.

“Bên đó có bao nhiêu người?” Triệu Thành lại hỏi một lần, đồng thời đưa tay đặt ở sau lưng vẫy vẫy, ra hiệu bảo mọi người lùi lại. Tuy anh chàng không giỏi nói chuyện thế nhưng đầu óc lại không hề ngốc, trước mặc kệ đối phương có thân phận thế nào, trước khi xác định thật sự vô hại thì phải luôn đề phòng.

Nhìn thấy Triệu Thành ra hiệu, thành viên trong đội hộ vệ nhanh chóng phản ứng, không dấu vết mà tản ra, tự mình tìm một vị trí hoặc công hoặc thủ, khống chế toàn bộ khu vực sân bãi một cách bí mật để ngừa có người đánh lén.

“Có năm mươi hai người.” Người đàn ông kia đứng cách xa, hiển nhiên cũng cảnh giác với bọn họ. “Các anh là lính thật sao? Thây ma bên ngoài đều bị các anh giết à?” Đứng ở trong người nọ đã nhìn rõ tình huống bên ngoài, ông ta không trông thấy zombie đã làm nhóm của ông ta phải trốn vào tầng hầm siêu thị, hơn nữa Triệu Thành nói chuyện to tiếng mà vẫn chẳng thu hút con nào tới, cho nên ông ta mới hỏi như vậy.

Triệu Thành lắc đầu, “Thú biến dị với zombie đều tới căn cứ Vân Châu rồi, hiện trong thành phố hầu như không có gì nữa, chỉ trừ mấy con bị nhốt trong nhà không ra được thôi.” Dừng mấy giây anh chàng lại tiếp tục: “Gọi người bên đó ra hết đi, chúng tôi còn phải đi kiếm đồ nữa, không thể ở nơi này lâu.”

“Anh nói trong thành phố không có thây ma nữa á?” Người đàn ông hoàn toàn không có ý định nghe theo lời Triệu Thành, mà là kinh ngạc và hưng phấn hỏi lại. Ánh mắt ông ta ngó nghiêng bốn phía, trông thấy trên mấy ngã tư đường đều không một bóng zombie thì mới hơi tin tưởng.

“Đúng vậy.” Thấy ông ta chậm chạp không gọi người khác đi ra, Triệu Thành bắt đầu thấy sốt ruột nhưng vẫn tốt bụng đáp lời.

“Thú biến dị mà anh bảo là cái gì? Với lại sao mọc đâu ra nhiều thực vật quái gở vậy?” Người đàn ông lại như là không thấy Triệu Thành sốt ruột, tiếp tục hỏi.

Lời này lại làm cho Triệu Thành sửng sốt, không chỉ anh chàng mà người khác cũng đều giật mình. Không biết thú biến dị, không biết thực vật biến dị, rốt cuộc mấy người kia bị cách ly bao lâu rồi?

“Nửa năm trước có một trận mưa to kéo dài anh biết không?” Triệu Thành thấy đối phương dường như chưa hỏi cụ thể thì chưa chịu bỏ qua, đành phải nhẫn nại giải thích, thấy ông ta gật đầu mới tiếp tục nói: “Chính từ sau lần đó xuất hiện đám thực vật biến dị, còn rất nhiều động vật hung hãn hơn cả zombie nữa.” Cuối cùng, nhịn không được hỏi: “Không phải mấy người trốn tịt trong ấy đấy chứ?”

Người đàn ông ậm ừ một tiếng rồi lại xem xét bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ hai chiếc xe tải và chiếc việt dã của phân đội nhỏ, trầm mặc một lát bèn lui về phía sau, thẳng đến khi trốn vào sau cửa siêu thị mới mở miệng: “Mấy cậu đi đi, nhà của chúng tôi ở gần đây, không theo mấy cậu đâu.” Nói xong, ông ta vội vã xoay người vọt vào siêu thị, sau đó rất nhanh liền có người tới bịt kín cửa.

“Đệch mợ!” Trong tiểu đội không biết là ai mắng một câu. Ra là đối phương chỉ muốn biết chút tin tức từ họ, từ đầu tới đuôi đều không có ý định rời khỏi.

Triệu Thành lúng túng sờ sờ đầu, cuối cùng nói: “Chúng ta đi thôi.” Ngược lại thì anh chàng cũng không tức giận, còn vô cùng tốt bụng nhắc nhở người trong siêu thị vài câu bảo bọn họ cẩn thận thực vật biến dị. Đáng tiếc đối phương hình như chẳng hề cảm kích, cũng không đáp lại nửa lời. Triệu Thành chẳng giận dỗi gì, chẳng qua cũng hơi bất mãn, đại để là trước giờ anh chàng chưa gặp chuyện thế này bao giờ. Mà trái ngược với Triệu Thành, người khác trong đội đều âm thầm thở phào, chung quy đối phương quá nhiều người, số lượng ngang ngửa với đội của họ, nếu thật sự thu nạp thì ai biết có phiền toái gì hay không?

Sau khi gặp gỡ chuyện xui xẻo kia, vận may của họ dường như đã tới, lại hoặc là nói đã tìm đúng phương hướng, rời khỏi quảng trường thẳng về hướng đông qua hơn mười giao lộ, họ gặp liên tục vài siêu thị, nhà ăn, nhà khách đều chưa bị động qua. Đến buổi chiều hơn 4 giờ thì hai chiếc xe đều được nhét đầy, người trong tiểu đội rốt cuộc không cần lo lắng mất mặt với các đội khác nữa.

Chờ bọn họ trở lại sân vận động đã hẹn trước đó thì đã có người về trước.

“Ai chà, giờ mới về à? Tụi này chờ lâu lắm rồi, cơm chiều đều nấu xong hết kìa.” Đội trưởng của đội kia là một người râu quai nón, tuổi tác khoảng hơn ba mươi, cười tủm tỉm nói.

“Ài, lúc đầu bên em không tìm được gì.” Triệu Thành đáp rất thật thà, hoàn toàn không cảm giác được rằng đối phương đang khoe khoang.

“Chậc chậc! Để anh xem nào… Mấy chú làm gì đây? Loại thực phẩm rác này có thể ăn sao, không dinh dưỡng lại tốn chỗ, sao tốt bằng gạo mì được, ai nha, không phải mấy chú tìm được toàn loại này đó chứ?”

Nghe được lời này, người nóng tính trong tiểu đội đã bắt đầu trợn mắt nhìn hắn, ngược lại thì Triệu Thành lại chẳng hiểu gì, vẫn nghiêm túc nói: “Không phải mà, bên em cũng có bột mì, gạo, có điều mấy thứ này cũng có thể ăn, thấy mà không lấy thì phí lắm.”

Râu quai nón kia thật ra cũng không có ác ý, chẳng qua là hắn thích nói đùa thôi, lúc nào cũng cố ý chọc người khác tức giận, tốt nhất tức tới sôi máu lên, thế nhưng nói vài câu rồi mà Triệu Thành đều chẳng lĩnh ngộ được thâm ý của hắn thì hắn lại có một loại cảm giác bất lực. Hắn nhìn thấy lại có tiểu đội trở về, vì thế vỗ vỗ vai Triệu Thành cười bảo nhóc con không hiểu sự đời, sau đó đi tìm người khác gây thù hận. Triệu Thành thờ ơ tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục chỉ huy người của mình đậu xe vào vị trí, rồi kiếm nơi nghỉ ngơi trong sân vận động bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Đợi khi toàn bộ các đội đều trở về, trời đã nhá nhem tối, họ vẫn còn một nửa xe không thể chứa đầy, có thể thấy được vận may của nhóm Trương Dịch xem như khá tốt. Trừ bọn họ ra thì cũng có đội gặp vài người sống sót và đều mang về, đó đều là người bị nhốt trong thành phố rồi may mắn sống qua đợt động thực vật biến dị. Trương Dịch đứng xa đưa mắt đánh giá họ, mấy người đó vô cùng gầy yếu tái nhợt, vẻ mặt xanh xao vàng vọt, cũng chẳng rõ một năm qua đã tồn tại như thế nào. Đúng lúc này, Nam Thiệu kéo anh qua.

“Đội trưởng, tôi và A Dịch có chuyện phải ra ngoài một đêm, sáng mai trở về.”

Triệu Thành đang bưng tô mì húp xì xụp nghe vậy thì sửng sốt, bên miệng còn dính sợi mì, anh chàng chớp chớp mắt hút sợi mì vào miệng, hỏi theo bản năng: “Trời tối rồi anh còn đi đâu?”

Nam Thiệu chỉ cười như không nhìn Triệu Thành, không lên tiếng hồi đáp.

Những người khác trong đội đều bất giác dồn sự chú ý qua đây, nhất là đám nhóc như Phó Đam. Vân Hạo nhìn Trương Dịch rồi lại nhìn sang Nam Thiệu, ánh mắt cậu lộ ra vẻ sáng tỏ, hiển nhiên cậu đã đoán được bọn họ muốn đi làm gì, khóe môi cậu không khỏi lộ ra nụ cười nhè nhẹ. Vân Hạo không tiếp tục tò mò quan tâm nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn đồ của mình.

Triệu Thành gãi gãi đầu, thấy Nam Thiệu không đáp anh chàng hiển nhiên cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Buổi tối chắc không mấy an toàn, ngày mai đi làm không được sao? Xe của đội ta đã đầy, ngày mai hẳn là giúp các đội khác tìm kiếm, em có thể bảo với anh Vân Tắc để anh ấy cho phép các anh đi làm việc riêng.”

Lời của anh chàng là có ý tốt, mắt Nam Thiệu lại sáng lên, dựa cột mà leo: “Sáng mốt chúng tôi sẽ về.” Thu thập vật tư không phải chuyện một ngày hai ngày, ngày mai phải lo chất đầy xe tải vận chuyển về thung lũng Hồ Lô, hẳn là phần lớn người trong đội đều sẽ ở lại chỗ này chờ, cho nên hắn mới có thể nói như vậy.

Triệu Thành bỗng dưng ngậm miệng, nhìn chằm chằm Nam Thiệu, ánh mắt anh chàng vô cùng rối rắm, đại để là không hiểu nổi tại sao mình càng khuyên thì thời gian đối phương muốn đi lại càng dài.

Trương Dịch nở nụ cười, vỗ vỗ vai Triệu Thành: “Đừng lo lắng, anh và Nam Thiệu ứng phó được.” Trong mắt anh, Triệu Thành vẫn là một đứa trẻ lớn xác cho nên anh cũng không đành khiến đối phương khó xử, vì vậy mới giải thích ngắn gọn: “Dị nặng của Nam Thiệu khá lợi hại, không sợ thực vật biến dị. Tụi anh sẽ đi nói một tiếng với Vân Tắc, nếu như cậu ấy đồng ý thì sẽ đi luôn.”

“Dạ, vậy buổi sáng ngày mốt chúng em chờ tụi anh trở về rồi mới xuất phát.” Dị năng của Nam Thiệu lợi hại cỡ nào dĩ nhiên là Triệu Thành từng nghe kể, thấy Trương Dịch nói như vậy, lại thấy bọn họ quả thật có việc gấp nên cũng không khuyên bảo nữa, anh chàng gật đầu đồng ý, có điều vẫn nhắc nhở họ cẩn thận nhiều lần.

Trương Dịch lại dặn dò đám Phó Đam một hồi, bảo mấy thiếu niên bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được tách khỏi đội, cho dù là đi WC thì cũng phải có người khác đi cùng. Xong xuôi mọi chuyện hai người mới đi tới chỗ Vân Tắc.

Vân Tắc được Nam Thiệu cứu nên dĩ nhiên sẽ không cố ý làm khó dễ bọn họ, lại biết bọn họ có dư năng lực đi lại ở bên ngoài, bởi vậy anh đồng ý rất thoải mái. Ngoài vũ khí thì hai người chỉ mang theo hai cái đèn pin, còn lại chẳng cầm theo bất cứ thứ gì, dưới ánh nhìn hoặc ái muội hoặc khó hiểu của mọi người lặng lẽ rời khỏi sân vận động, hướng về chỗ sâu trong thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.