Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 193: Chương 193: Quỷ Bệnh thần bí (4)




Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Đủ rồi, chú Bệnh uống thuốc đi ạ.” Thấy nước được mang đến, Trương Duệ Dương cười thật tươi với Lý Viễn Trác, sau đó cầm lấy một viên thuốc, kiễng chân lên đưa tới miệng Quỷ Bệnh. Như vậy hiển nhiên là định bón từng viên một rồi.

Đã từng thấy nhóc con trực tiếp dùng trán mình thử nhiệt độ cho Quỷ Bệnh nên tài xế với người dị năng hệ hỏa chẳng có cảm tưởng gì khi thấy cảnh này. Tiêu Thắng thì lại tê cả da đầu, muốn mở miệng để tránh Quỷ Bệnh quát mắng nhóc con, nào biết còn chưa nói nên lời, lão bệnh kia thế mà lại vươn tay, từ tốn lấy hết thuốc trong lòng bàn tay Trương Duệ Dương, rồi nhận lấy viên thuốc còn lại trong tay nhóc, sau đó dốc toàn bộ vào miệng.

Má, má nó! Mấy người Tiêu Thắng đều trừng mắt như muốn rớt tròng ra luôn rồi, chưa nói đến việc Quỷ Bệnh chưa cho ai mặt mũi bao giờ, cho dù gã không muốn phụ tấm lòng của nhóc con thì cũng không đến mức chẳng thèm liếc đống thuốc kia chút nào đã uống hết chứ? Uống thuốc như vậy mà được à?

“Anh Bệnh, anh…” Tiêu Thắng ngập ngừng, cũng chẳng biết nói cái gì cho phải. Đương nhiên anh sẽ không nghĩ rằng Quỷ Bệnh thiếu kiến thức, không biết thuốc đâu thể uống lung tung, thế nhưng cứ nghe theo một đứa nhóc như vậy có hơi quá không?

“Tinh hạch không có tác dụng với tôi, mấy người cầm mà dùng đi.” Quỷ Bệnh giương mắt nhìn Tiêu Thắng, hờ hững tiếp tục đề tài lúc trước.

Tiêu Thắng sửng sốt, sau đó hình như trừ tiếng cảm ơn, cũng không biết nói cái gì nữa. Tối qua bọn họ bảo mấy người Tiểu Lâm Tây phân tích, xác định thứ tấn công hôm trước chắc chắn là zombie, nhưng khiến họ khiếp sợ là toàn thân thứ ấy đều nguyên vẹn không tổn thương gì, làn da rắn chắc, cơ thịt xương cốt cứng như sắt thép, bọn họ mất rất nhiều công sức mới bổ được đầu nó ra để lấy tinh hạch, khi đó mới phát hiện não con zombie ấy đã nát như cám. Thấy thế, Tiêu Thắng từng chứng kiến cách Quỷ Bệnh ra tay quyết định mở phanh ngực zombie ra nghiệm, quả nhiên xương sườn gãy hết, nội tạng ngực bụng tất cả đều nát nhừ, ngược lại là làn da bên ngoài hoàn toàn không tổn hao gì. Khoảnh khắc đó, không chỉ anh mà những người nghiệm thi đều bị khả năng của Quỷ Bệnh dọa sợ. Zombie đã chết giờ mặc bọn họ xâu xé, nếu còn sống, cho dù cuối cùng có giải quyết được nó thì chỉ e cũng sẽ tổn thất hơn nửa nhân số. Huống chi, bọn họ cũng không chắc chắn đánh bại được nó. Chỉ cần so sánh như thế, ai cũng có thể nhìn ra chênh lệch giữa bọn họ và Quỷ Bệnh không phải chỉ một hai đẳng cấp. Một người như vậy, chẳng khó hiểu khi gã khinh thường và không quan tâm tới viên tinh hạch khiến rất nhiều người dị năng thèm muốn đang nằm trong tay anh lúc này. Hiện giờ chuyện khiến Tiêu Thắng phiền não là phải giao viên tinh hạch này cho ai.

“Chú Bệnh, chú uống nước đi.” Mãi đến khi chắc chắn hai người không nói gì thêm, Trương Duệ Dương mới bưng ly nước Lý Viễn Trác mang tới đưa cho Quỷ Bệnh.

Quỷ Bệnh nhận lấy uống hết, ngay cả đống thuốc lớn như vậy còn nuốt hết rồi, cũng không ngại nhồi thêm một ít nước.

“Đây, đây nữa… chú đợi chút, đây là siro.” Trương Duệ Dương rót siro trị ho ra nắp, lúc nói chuyện, cổ họng ực một cái, tiếng nuốt nước miếng rõ ràng khiến nhóm người lớn đã tránh xa nhưng vẫn ngầm chú ý tình huống bên này cảm thấy vui vẻ.

Chưa xong à? Quỷ Bệnh yên lặng cầm nắp thuốc uống sạch.

Trương Duệ Dương cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tươi rói, như thể chỉ cần Quỷ Bệnh uống hết chỗ thuốc đó là bệnh sẽ khỏi vậy. Nhóc dè dặt cẩn thận đậy nắp, sau đó cất thuốc kĩ càng. Quỷ Bệnh nhìn hành động của nhóc, mày khẽ nhúc nhích nhưng không nói gì.

Ba đứa nhỏ thấy gã nhắm mắt lại, ngoan ngoãn không quấy rầy, nhưng chúng nào biết trong đầu gã đang mang những suy nghĩ sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của chúng mai sau.

Hóa ra Quỷ Bệnh không phải đang tính toán làm cái gì, bởi vì gã biết quá rõ tận thế đến như thế nào, gã nghĩ, cho dù loài người cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục diệt vong. Nhưng giờ đây khi nhìn những khuôn mặt non nớt này, đột nhiên gã lại cảm thấy người thường cùng lắm chỉ sống được 80 hay nhiều lắm là 100 năm, cho dù trường thọ cũng chỉ đến 200 tuổi là hết, nếu mình nghĩ biện pháp giúp bọn họ bình an qua cả đời này, sống thọ chết an tại nhà, có lẽ không phải là không thể được. Nghĩ vậy, gã liền bắt đầu tìm tòi trong trí nhớ, nhưng tìm nửa buổi mới phát hiện chẳng có thứ gì dùng được. Trong trí nhớ của gã có rất nhiều điển tịch công pháp phong phú, thế nhưng chúng đều cần linh khí mới có thể tu luyện, đáng tiếc, mảnh đất chết này lại chẳng có chút linh khí nào mà chỉ tràn ngập tử khí khiến gã không có cách nào chữa trị linh căn bị tổn hại, cứ giữ bộ dáng dở sống dở chết này. May mà gã học rộng biết nhiều, chỉ cần tốn chút thời gian hẳn có thể sẽ nghĩ ra công pháp thích hợp với thể chất con người và hoàn cảnh nơi đây.

***

Trương Dịch không biết con trai mình đã tìm được một cái ô dù to bự, hiện tại, tình cảnh của anh đang vô cùng nguy hiểm. Ngay khi tấm kính thủy tinh đầu tiên bị vỡ, kiến cánh biến dị vọt vào cắn nuốt năm tên đàn em của La Hắc Tử, bọn họ mới nhận ra sự đáng sợ của loại sinh vật này.

Cửa sổ bị vỡ được bịt kín lại, các cửa sổ khác cũng được gia cố, mọi người đều tập trung ở tầng một. Nghe tiếng rào rào như tằm ăn lá vẫn vang lên bên tai, chẳng ai là không cảm thấy lạnh lẽo từ đáy lòng. La Hắc Tử vốn ngạo mạn tự cao cũng đổi thái độ, vô cùng hợp tác. Bởi vì gã đã hiểu, trước mặt đàn kiến khổng lồ này, đám người thường trong tay mình là vô dụng, mà những người thức tỉnh và số người do Mông Chiến mang đến cũng không chiếm chút ưu thế nào, chỉ cần không phải là thằng ngu thì đều biết rằng hợp tác với Mông Chiến mới là lựa chọn tốt nhất. Về phần mấy người Trương Dịch, trong mắt gã cũng chỉ là thêm mấy mạng mà thôi. Trong bảy người chỉ có ba người thức tỉnh, tổ hợp như vậy dù là ai thì cũng sẽ chẳng để trong lòng.

“Mấy người có cách nào không?” La Hắc Tử hỏi Mông Chiến.

Mông Chiến đến một viên tinh hạch cũng chưa hấp thu xong, dị năng đương nhiên là chưa khôi phục, nhưng lại không thể không ngừng hấp thu, nghe lời La Hắc Tử hỏi, hắn suy nghĩ rồi nói: “Thứ này sợ lửa.”

Vì thế tất cả mọi người cùng hành động, gom tất cả vật dễ cháy trong tòa nhà tập trung lại tại hành lang tầng một, ngay cả những người đi cùng Mông Chiến cũng không ngoại lệ. Đốt đuốc lên, nhưng dẫn lửa lại không dễ, đặc biệt là không thể huy động, huơ vài cái ngọn lửa liền tắt, càng miễn bàn đến việc tiêu diệt đám kiến cánh tấn công như vũ bão. Không có chất dẫn cháy như dầu hay rượu, lại mất thêm một lúc mà cũng chỉ nhóm được vài đống lửa trên mặt đất, như vậy vẫn không có khả năng ngăn cản được sự xâm nhập của kiến biến dị.

Một tiếng nứt vỡ vang lên, ngay sau đó âm thanh ong ong như máy bay chiến đấu khiến mọi người không khỏi kinh sợ, cuống quít tìm kiếm hướng phát ra tiếng động. Nhưng mà không chờ bọn họ kịp nhìn thấy đám mây đen kinh hoàng đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

Nam Thiệu nghiêng mình chắn bên trái Trương Dịch, những người khác trong đội cũng nhích lại gần. Trương Dịch thì chuyển người, trước khi Nam Thiệu kịp phản ứng lại đã đổi vị trí với hắn, đồng thời đao trong tay tung bay, ánh đao tạo thành một màn chắn kín không kẽ hở, ngăn chặn tất cả kiến bay tới. Xác kiến rơi rụng lả tả như tuyết, chớp mắt đã thành một đống dày.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, phản ứng của mọi người ở đây không thể nói là không nhanh, sửa chữa vách tường bị hỏng cùng với tiêu diệt kiến cánh xông tới chỉ mất khoảng hai ba phút, thế nhưng lại có bốn người gặp nạn, trong đó còn có một người dị năng, người bị thương lại càng nhiều hơn, có kẻ bị thương do kiến cắn, có kẻ lại bị bỏng do lửa.

“Phì!” Cục thịt Trần vỗ bẹp một phát đập chết con kiến cắn chặt trên tay y, nhổ nước miếng, mắng: “Thứ chết tiệt!” Mặt y đầy máu me, quần áo thủng lỗ chỗ, đặc biệt là quần bị cắn rách nát, nhìn rõ đùi chồng chất những vết thương bên trong. Không chỉ y mà đa số mọi người đều như vậy, chỉ có một vài người vì may mắn mà thoát khỏi tai nạn. Trong tay mọi người đều có đao, nhưng có thể tạo thành lá chắn không kẽ hở như Trương Dịch lại chẳng có ai, trừ người dị năng dùng dị năng thì người khác đều là trực tiếp dùng tay phủi, hiệu quả thế nào có thể tưởng tượng được. Dù là Trương Dịch thì ống quần cũng rách một nửa, dẫu sao anh có nhanh đến mấy thì cũng chỉ đủ bảo vệ các vị trí yếu hại. Ngược lại, Nam Thiệu chẳng có chút vấn đề nào, chỉ có quần áo bị rách, còn cơ thể thì một vết xước cũng không có, bởi vậy ngay khi kiến cánh bị tiêu diệt sạch, hắn lập tức tranh thủ thời gian chữa thương cho mọi người. Những người dị năng hệ trị liệu trong đoàn La Hắc Tử và Mông Chiến được chú trọng bảo vệ cũng lập tức hành động. May mà vết thương nhìn có vẻ ghê người, nhưng thật ra không hề nghiêm trọng, người bị nặng thì đều đã chết cho nên không tốn quá nhiều thời gian. Chỉ là mặt ai cũng hiện rõ vẻ nặng nề, nhất là khi tiếng rào rào bên ngoài như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.

“Tới tầng hầm đi.” Đột nhiên có người đề nghị.

Đến lúc này, trừ đoàn Mông Chiến mới đến, những người khác mới nhớ tới khách sạn này có tầng hầm, bên trong chỉ còn vài thứ bỏ hoang nên rất trống trải, hơn trăm người ở đó sẽ không thành vấn đề. Tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn cản được đàn kiến cánh nhưng ít nhất có thể tranh thủ thêm chút thời gian. Bởi vậy khi người nọ còn chưa nói xong, đã có người đứng dậy chạy về phía tầng hầm.

“Mang theo tất cả củi gỗ!” La Hắc Tử quát. Vì thế những người vừa chạy đi bèn quay lại, vào trong phòng ôm lấy gỗ đã chặt thành khối.

Trừ những người tay không tiện, hơn trăm người mỗi người đều ôm một đống, đủ để mang tất cả củi gỗ thu thập được đến tầng hầm. Còn lại một ít vụn gỗ thì bị chất đống ở lối vào tầng hầm, để có thể châm bất cứ lúc nào.

Tầng hầm 200 mét vuông bị nhiều người chen vào như thế, không khí trở nên vô cùng bức bí, trong ánh sáng u ám của ngọn nến rọi xuống, chiếu ra bóng dáng lờ mờ cùng khuôn mặt tái nhợt như quỷ của mọi người.

“Tiêu, sắp tiêu rồi…” Có người không chịu nổi cảm giác cái chết trực chờ rình rập thế này gào lên, lại bị La Hắc Tử tát cho một cái, chỉ còn lại tiếng nức nở.

“Khóc! Khóc mẹ mày à mà khóc? Mẹ nó ai sắp tiêu? Không muốn sống nữa thì cút cho bố!”

Trong đoàn gã rất có uy, vừa đánh một cái, còn vài người vốn muốn khóc theo lập tức không dám lên tiếng nữa.

“Ai có cách gì không?” Ánh mắt La Hắc Tử quét về phía mọi người, dừng lại ở đám Trương Dịch Nam Thiệu. Lúc trước gã ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên cũng không chú ý bọn họ đối phó kiến cánh như thế nào, nhưng chỉ bằng việc bọn họ không tổn thất người nào liền biết mình đã nhìn nhầm. Nhưng điều này vẫn chưa đủ để khiến gã coi trọng bọn họ, vì nào ai biết trong việc này có bao nhiêu phần may mắn.

Rất lâu sau vẫn không có ai nói gì. Hiện tại bọn họ tựa như một đám thú bị nhốt trong lồng sắt, trơ mắt nhìn đao kiếm sắp đâm vào người, không có vuốt sắc, cũng chẳng có sức.

Oành! Một quả cầu lửa ném về phía đống củi ở cửa tầng hầm, ngọn lửa bốc cao, đám mây đen khủng khiếp chen chúc bay đến bị ngăn chặn, lại như là không biết lui bước, vẫn rào rào lao vào trong lửa, phát ra tiếng tanh tách, mùi thịt nướng chín lan tỏa trong không khí.

“Mau đóng cửa!” Có người nhìn thấy ngọn lửa chặn đường đám kiến cánh kia như sắp tắt, không khỏi kinh hoàng kêu lên.

Đóng cửa, mọi người đều hiểu ý nghĩa của nó. Kiến cánh có thể gặm thủng cánh cửa hoặc trần nhà, chúng có thể vào trong mà bọn họ lại chỉ có thể chôn chân ở đây, chờ thần chết đến đón, ấy vậy mà bọn họ lại chẳng còn lựa chọn nào khác.

Những người gần cửa nhất nhào qua đóng cửa lại, tuy bị kiến cánh tấn công, nhưng bởi vì số lượng ít nên rất dễ đập chết. Vì vậy, có thể thấy thứ này đáng sợ về mặt số lượng, nếu ít thì hoàn toàn không đủ gây sợ hãi.

Tiếng độp độp truyền tới từ sau ván cửa, mọi người nhìn nhau, cuối cùng người dị năng hệ thổ và hệ kim đứng dậy, dùng bùn đất và kim loại gia cố thêm cho cánh cửa lần nữa.

Thời gian với bọn họ mà nói có thể là đao cùn cắt thịt, nhưng cũng có khả năng sẽ là đường sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.