Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 32: Chương 32: Rối rắm của Dương Dương




Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Cả ba cũng không trực tiếp đào tinh hạch trong đầu lâu trên đường mà là chặt đầu về bỏ trong phòng trước kia, chờ sau đó sẽ cùng nhau đào, ở hành lang tầng cuối cùng còn lại bốn năm zombie đều bị bọn họ trực tiếp giải quyết.

Thu hoạch gần hai trăm viên tinh hạch, đồng thời cũng tăng cường khả năng chém giết cùng phản ứng của bọn họ khi đối diện với zombie, dù sao phần lớn thời gian cũng bởi vì chạy trốn khiến cho việc đối đầu với zombie của họ rất ít. Dĩ nhiên thu hoạch lần này đổi lấy hai cánh tay của họ mỏi nhừ như thể không phải là của mình nữa, cho dù nghỉ ngơi thì sau đó cầm đồ vật cũng rất đau đớn.

Khi trở về gặp người của đội Tiên Phong, bọn chúng nhìn qua có vẻ kiêu ngạo khi gặp nhóm người Trương Dịch, Vương Viễn Uy lại ngoài ý mà khẽ gật đầu chào họ, có điều anh ta cũng không nói gì nhiều, bằng không ngược lại sẽ khiến đám Trương Dịch bất an.

“Chừa lại tinh hạch thuê nhà và sử dụng chung, còn lại mọi người chia nhau đi, tu luyện hay mua đồ gì đó thì tự mình trả.” Đến nhà, Trương Dịch lên tiếng phân phó. Trước kia bởi vì thu hoạch còn ít nên vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nếu như tiếp tục giữ tinh hạch chung một chỗ, không chia ra mỗi người tự dự trữ thì sau này nhất định sẽ xảy ra vấn đề, huống chi dẫu anh không thể tu luyện nhưng lại cần cho anh và Dương Dương chừa chút đồ để ngừa ngày nào đó giải tán hay là Dương Dương thức tỉnh dị năng khỏi phải lâm vào tình cảnh quẫn bách.

Đề nghị này vô cùng hợp ý của mọi người cho nên đương nhiên không ai phản đối, vì vậy đổ đám tinh hạch hôm nay ra đếm thử; tất cả được một trăm tám mươi chín viên, bọn họ thuê nhà tốt nên phải tiêu gần bốn mươi viên tinh hạch, vậy nên giữ tám mươi chín viên lại, còn dư một trăm viên ba người chia đều. Cục thịt Trần không đi giết zombie nên không chia cho y, mỗi người ba mươi ba viên, riêng một viên cuối cùng thì cho Nam Thiệu bởi vì hắn bỏ sức nhiều nhất. Có điều cũng chỉ một viên mà thôi, chẳng ai để tâm, bất luận là bất mãn hay là ghen tức thì cũng chỉ tổ lãng phí tinh thần. Trương Dịch hỏi mọi người về vấn đề tinh hạch chung, cuối cùng nhất trí giao cho Lý Mộ Nhiên bảo quản, bởi vì ở phương diện này con gái thường tỉ mỉ và có kế hoạch hơn.

“Sau này cậu dùng tinh hạch của anh để luyện cho đến khi cậu có thể ra ngoài giết zombie.” Trương Dịch nói với cục thịt Trần đang ngồi bên nhìn, sau đó lấy ra mười viên đưa cho y, đủ cho y hấp thu qua mấy ngày nữa.

“Cám ơn anh.” Cục thịt Trần nhận lấy cười híp mắt. Y và Trương Dịch từ lúc quen biết tới nay cũng không biết khách sáo là cái gì, cả hai luôn luôn là cùng lui cùng tiến.

Nam Thiệu sâu xa nhìn y sau đó lấy tinh hạch ra nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.

Cục thịt Trần bị nhìn run lên một cái, hơi mờ mịt không giải thích được, lòng thầm nghĩ cha nội này càng ngày càng quái gở.

Người dị năng ưu thế lúc này đều thể hiện ra, bất kể là Nam Thiệu hay Lý Mộ Nhiên thì sau khi hấp thụ tinh hạch thể lực liền trở lại bình thường, hơn nữa bắp thịt đang mỏi nhức cũng dần dần đỡ hơn, lúc này dù gặp mười mấy zombie bọn họ cũng có thể giải quyết. Mà Trương Dịch chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi để thể lực cùng bắp thịt mệt mỏi khôi phục, tốc độ chậm chạm tới mức có lẽ ngày mai giết zombie cũng sẽ trở thành vấn đề.

Nam Thiệu khôi phục nhanh nhất nên làm cơm tối, hắn nấu một nồi cháo to, có điều bởi vì không mấy quen thuộc mà chỉ biết ‘đốt lên’ nên mùi vị rất kỳ quái, thế nhưng đối với những người đã quen ăn đủ các loại thức ăn khó nuốt thì cũng chẳng thành vấn đề. Bọn họ mỗi người ăn một chén cháo cùng với hai ba miếng bánh xốp, cũng không bởi vì trong hang động trên núi cất chứa không ít thức ăn mà phung phí, dù sao chỉ dựa vào chút đồ này bọn họ không thể nào sống cả đời. Đối với họ mà nói, bây giờ có thể ăn đủ no không cần giống như trước một miếng bánh xốp khô khốc cũng phải chia ra đã tốt hơn rất nhiều.

Cơm nước xong, Trương Dịch mặc dù còn muốn rèn luyện một chút nhưng bây giờ anh có tâm lại không có lực, chẳng thể làm gì khác hơn là dựa vào tường ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi.

“Ba ba đau chân sao?” Trương Duệ Dương chen chúc ngồi xuống bên cạnh anh, nếu như không phải lúc đang ăn cơm cảm thấy Trương Dịch không thoải mái, sợ rằng nhóc đã giống như trước kia chui vào trong ngực anh rồi.

“Không đau.” Ngoại trừ hai cánh tay đau đến sắp mất đi cảm giác thì tâm tình anh vẫn rất tốt, bởi vì những chuyện trải qua hôm nay khiến anh thấy được một đường sống dù cho không có dị năng.

“Vậy ba ba có đau ở đâu không?” Phát hiện Trương Dịch không giống trước kia sờ đầu của mình, Trương Duệ Dương không cam lòng, lại nhích qua một ít, đôi mắt to đen nhánh chan chứa lo âu, nghi ngờ cùng mong đợi.

“Ba không đau chỗ nào hết…” Trương Dịch thuận miệng trả lời nhưng khi thấy ánh mắt đứa trẻ liền khựng lại đột nhiên hiểu được, không khỏi dở khóc dở cười “Tay ba hơi đau chút xíu thôi.” Nói đến đây anh cúi đầu hôn một cái lên tóc con trai xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Quả nhiên sau khi được hôn Trương Duệ Dương hết sức vui vẻ, cũng không tiếp tục dựa sát vào người của Trương Dịch nữa mà là lui về phía sau một ít, sau đó giơ tay lên nắm thành quyền gõ gõ vào tay Trương Dịch “Ba ba, con giúp ba đấm đấm sẽ không đau.”

Nắm đấm nho nhỏ gõ nhẹ trên người cũng không có bao nhiêu cảm giác nhưng trong lòng Trương Dịch lại không thể nói lên cảm xúc hiện tại, anh không tự chủ liền biểu hiện ra ngoài mặt, ngẩng lên thì thấy ba người kia một bộ cực kỳ ghen tỵ tại sao mình không có một đứa con trai vừa ngoan lại vừa hiếu thảo như vậy.

“Dương Dương bảo bối, sức con nhỏ còn chưa đủ chọc lét ba ba con đâu, hay để chú mập làm nha.” Cục thịt Trần nhìn bàn tay nhỏ bé đang gắng sức đấm đấm, Trương Dịch cũng chỉ cười nhìn con trai đầy trìu mến, nhìn vào là biết ngoại trừ khiến người ngoài hâm mộ thì thực sự không có bao nhiêu tác dụng, vì vậy y không nhịn được nói “Anh Dịch anh ngồi lại đây em giúp anh xoa bóp, nếu không ngày mai tay anh đừng hòng nâng lên nổi.”

Trương Dịch hiển nhiên cũng biết điều này, đang định đồng ý thì bỗng Nam Thiệu mở mắt đứng dậy, đi tới chỗ anh.

“Để tôi.” Hắn chỉ nói hai chữ, sau đó kéo Trương Duệ Dương càng đấm càng không có sức lực sang một bên, ý bảo Trương Dịch nằm xuống.

Trương Dịch sửng sốt một chút, cũng không bày đặt ra vẻ giả bộ từ chối, chậm rãi nằm xuống. Khi thân thể nằm úp sấp xuống thì trong nháy mắt vang lên tiếng xương cốt dãn ra khiến anh cảm thấy thật sự mình cũng đã lớn tuổi rồi, haiz quả nhiên con người ai cũng vậy.

Nam Thiệu vốn định ngồi ở ngang hông anh thế nhưng chần chờ một lúc, rốt cuộc vẫn cong chân ngồi xổm ở bên. Trương Duệ Dương tò mò đứng ở bên kia, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của hắn.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng xoa nắn trên cơ vai căng cứng, lực hơi mạnh đủ để cho người ta cảm thấy vừa đau đớn lại vừa sảng khoái, Trương Dịch không nhịn được rên lên một tiếng. Bàn tay Nam Thiệu đang trượt xuống sống lưng chợt cứng lại một lát rồi mới tiếp tục.

“Ba ba, có phải khó chịu lắm không?” Nghe được tiếng anh hừ hừ a a không ngừng, Trương Duệ Dương từ ngồi biến thành đứng, đứng rồi lại ngồi xổm xuống, cuối cùng nằm ở trước mặt Trương Dịch, đối diện với gương mặt đang biểu thị một cách kì quái của anh, rốt cục không nhịn được len lén liếc nhìn Nam Thiệu đang rất chuyên chú một cái, sau đó tiến tới bên tai anh nho nhỏ hỏi thầm.

“Ừ.. hừ..a! ” Trương Dịch lúc này đang nhắm hai mắt thoải mái đến mức không nghe vào lời đứa nhỏ, chỉ thuận miệng trả lời. Không ngờ đúng lúc này, bắp thịt ê ẩm chỗ cánh tay của anh đột nhiên được tăng mạnh lực bóp, đau đến mức anh kêu thảm một tiếng nhưng sau đau đớn lại là thoải mái khó có thể dùng lời diễn tả được, vì vậy lại biến thành tiếng rên.

Trương Duệ Dương sợ hết hồn nhưng nhìn Trương Dịch cũng không phản kháng Nam Thiệu tiếp tục tàn phá vì vậy lại hỏi một câu “ Ba ba, có phải thoải mái lắm đúng không?”

“Ừ.. ừ…” Trương Dịch đáp lung tung.

Rốt cuộc là thoải mái hay là khó chịu vậy nhỉ? Cái đầu nhỏ bé của Trương Duệ Dương hoàn toàn mơ hồ, cứ như vậy ngơ ngác nhìn nét mặt của ba mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc cũng trở nên rối rắm.

Nam Thiệu nhìn nhóc một cái, đột nhiên nói “Ba con là vừa đau lại vừa thoải mái…” Lời còn chưa dứt, trong nháy mắt hắn chợt nghĩ tới một số hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, thanh âm đột nhiên ngừng lại, ánh mắt không tự chủ liếc về cái mông vểnh cao lại rất rắn chắc của Trương Dịch, phí hết lực kiềm chế mới nhịn được không đưa tay tới nhéo một cái.

Cấm dục lâu quá rồi. Hắn đưa tay lên lau mồ hôi thầm nghĩ, sau đó cố gắng khống chế ánh mắt của mình không nhìn lung tung, tốc độ trên tay cũng tăng nhanh hy vọng có thể mau chóng hoàn thành màn đấm bóp này.

Vừa đau lại vừa thoải mái? Trương Duệ Dương hoàn toàn lâm vào trạng thái mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.