Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 198: Chương 198: Tai ương kiến cánh (5)




Edit: Yến Phi Ly

Kén đen khổng lồ giống như bóng ma bao phủ trên đỉnh đầu, tại lúc Nam Thiệu cẩn thận đánh giá nó, một thứ áp lực oai hùng đánh tới trực diện khiến hắn cảm thấy hai đùi run run, hô hấp như muốn đình trệ, nếu như không phải đang bị treo ở không trung, lúc này chỉ sợ hắn đã phải nằm sấp xuống tùy ý kẻ thù xâm lược. Rõ ràng trong lòng phát ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, nhưng Nam Thiệu lại chẳng thể xây dựng nên chút ý thức phản kháng nào. Hắn không khỏi hoảng sợ, bận rộn dựa vào lý trí cố gắng tụ lại dị năng, chuẩn bị phát động tấn công trước một bước, lại phát hiện dị năng của hắn chẳng cách nào tập hợp lại được, nhất thời không khỏi đổ đầy mồ hôi. Nam Thiệu dám một mình tiến đến đối diện với hang ổ của bầy kiến chủ yếu là dựa vào dị năng của hắn, bây giờ dị năng không dùng được, thế thì hắn có khác nào miếng thịt nằm trên thớt đâu?

Ngay lúc hắn đang kinh hoảng thất thố, kiến chúa giấu mình trong lớp kén đen bỗng động đậy, dựng lên hai cánh tay lớn như gọng kìm dò xét ra ngoài, duỗi về phía hắn. Hai cánh tay sắc bén to khỏe lóe ra lớp giáp lạnh lẽo trong khung cảnh tối mờ, nhìn bộ dạng của nó, e là chỉ cần bị kẹp trúng sẽ xuyên thủng bụng. Nhưng mà Nam Thiệu lại không có cách nào tự cứu, bầy kiến sâu đang quấn lấy hắn tựa hồ có chứa độc tố nào đó gây tê liệt, cộng thêm áp lực khủng khiếp từ kiến chúa, không chỉ làm thân thể hắn mất đi khống chế mà ngay cả dị năng cũng chẳng cách nào điều động được, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn gọng kìm cứng như kim loại kia đâm thủng bụng mình, sau đó kẹp lấy hắn nhét vào trong cái miệng rộng có thể so với hang động trên núi năm xưa.

Nam Thiệu đi đã khoảng 4-5 giờ, số lượng kiến cánh bên ngoài lại không hề có xu hướng giảm bớt. Lúc này đám người Mông Chiến đang ngăn cản kiến cánh ở cửa, vì để gia tăng xác xuất được sống, nhóm Trương Dịch không thể không chia sẻ số thức ăn mà Nam thiệu vất vả lấy về cho người bên Mông Chiến. Chỉ là số lượng cũng có hạn, có thể chống đỡ được hai ngày thì đã là hết sức. Nếu như trong hai ngày tới đây kiến cánh còn không tán đi, có lẽ bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn đi theo địa đạo để thoát khỏi chỗ này.

“Anh Dịch, anh đừng lo quá, với dị năng nghịch thiên kia của anh Thiệu nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Cục thịt Trần nói khẽ với Trương Dịch vẫn luôn hốt hoảng không yên, chẳng qua trong lời nói tột cùng có bao nhiêu là an ủi, chính y cũng chẳng thể rõ.

Trương Dịch thu hồi ánh mắt liên tiếp nhìn về phía cửa tầng hầm, ừ một tiếng, lại không có tâm tư nói chuyện. Sau một lúc lâu, ánh mắt anh lại vô thức nhìn về phái cửa.

“A di đà phật!” Giới Sân đột nhiên niệm một tiếng. Mọi người cho rằng cậu muốn nói gì đó, kết quả đợi hồi lâu lại không có câu tiếp theo.

“Tiểu hòa thượng, nhóc định nói gì hử?” Cục thịt Trần không nín được, hỏi.

Giới Sân lắc đầu, lại niệm thêm một lần, sau đó tự đi đến góc ngồi thiền, khiến cho Cục thịt Trần buồn bực hận không thể nhéo cậu một cái, hung hăng nện cho cậu một trận. Chỉ là y sợ gây ồn khiến Trương Dịch phiền lòng, mới miễn cưỡng nhịn xuống. Từ Tịnh và Thạch Bằng Tam đều là người ít nói, thấy không có chuyện gì lại tiếp tục cúi đầu lau vũ khí, ngẩn người. Bùi Viễn ngẫm nghĩ mấy giây bèn đi theo Giới Sân, ngồi dựa vào tường, ánh mắt cậu đảo qua mọi người bên trong tầng hầm ngầm, đáy mắt chợt hiện lên nét suy sụp. Bởi vì Nam Thiệu không có ở đây, sau khi họ bị thương thì chỉ có thể dựa vào người dị năng hệ trị liệu trong đội của Mông Chiến giúp đỡ. Đối phương cũng không có bất cứ ý thoái thác nào, theo lời Mông Chiến thì hiện tại tất cả cùng ngồi trên một chiếc thuyền, đương nhiên nên đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau.

Chẳng qua sau khi trải qua một lần được người dị năng hệ trị liệu chữa trị xong, bọn họ liền cảm giác ra dị năng hệ trị liệu so với dị năng sinh mệnh của Nam Thiệu có chênh lệch quá lớn. Dị năng hệ trị liệu tuy rằng có thể khiến miệng vết thương khép lại, nhưng không thể bổ sung hao tổn về tinh lực và huyết khí, không giống dị năng sinh mệnh, chữa trị về sau sẽ cảm giác càng có sức sống hơn trước khi bị thương. Cho nên hiện tại đối với bọn họ mà nói, mỗi một lần đối kháng với kiến cánh, năng lực liền muốn hạ xuống một tầng, có lẽ họ sẽ đợi không được Nam Thiệu trở về, người thường giống như Bùi Viễn và Giới Sân sợ rằng cầm đao không nổi nữa.

“Anh Hòa thượng, anh nói xem chúng ta có thể sống sót ra ngoài không?” Mặc kệ tiểu hòa thượng có đang ngồi thiền hay không, Bùi Viễn vẫn cất tiếng hỏi bằng chất giọng mịt mờ.

“A di đà phật, Phật viết không thể nói, không thể nói.” Giới Sân mở ra một con mắt liếc cậu một cái, đáp lại bằng một câu bí hiểm khó lường, sau đó liền nhắm mắt.

Bùi Viễn bĩu môi, biết cậu đáp không được nhưng cũng lười chọc thủng, chỉ là vẻ mặt tiêu điều nói: “Thật ra có thoát được hay không cũng không sao, cả ngày chém giết, trốn chạy, chẳng biết sống vất vả như vậy là vì cái gì nữa. Ba mẹ người thân đều không ở đây, thầy cô bè bạn cũng không ở đây, ngay cả mặt trời cũng nhìn không thấy, còn có ý nghĩa gì đâu…”

Giới Sân bị giọng nói chán chường ủ rũ của thiếu niên khiến cho hoảng sợ run run, không làm bộ làm tịch nữa mà mở to hai mắt nhìn, giọng đầy nghiêm túc: “Trăm ngàn lần cậu đừng có tự sát đấy! Sẽ rơi vào Địa ngục Vô Gian trọn đời không được siêu sinh.”

“Cút đê, anh mới trọn đời không được siêu sinh ấy!” Bùi Viễn bị chọc cười, lập tức mở miệng mắng.

“Được rồi.” Giới Sân sờ sờ mũi, xác định thiếu niên không có khuynh hướng tự sát liền nhắm mắt, nói: “Sư phụ anh cũng đi Tây Thiên bái Phật rồi, trước khi đi còn chưa được ăn gà hầm của anh, haizz, hi vọng khi ông tới trước mặt Phật tổ thì đừng nghĩ về chuyện này nữa.”

Cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn của Bùi Viễn phút chốc bị hai câu của Hòa thượng đánh cho vỡ tan tành, không khỏi tự thấy rối rắm, cảm thấy anh Hòa thượng thật sự không phải là đối tượng thích hợp để tâm sự, anh ấy chẳng hiểu mình chút xíu nào.

Đúng lúc cậu đang buồn bực, phía dưới đột nhiên truyền đến động tĩnh, lòng cậu bỗng căng thẳng vội tóm lấy đao đứng dậy, cảnh giác nhìn qua. Người khác hiển nhiên cũng nghe được, trên mặt đều lộ ra vẻ đề phòng.

Không khí trong tầng hầm hầu như đông cứng lại, cái đầu lớn của La Thành chui ra từ địa đạo phía dưới, gã nhấc tay phất phất với mọi người ra hiệu không phải kẻ địch, rồi mới trèo lên.

Thấy là gã, mọi người hơi hơi thả lỏng, nhưng chưa hoàn toàn buông bỏ lòng đề phòng, mãi đến khi La Thành mở miệng.

“Yên tâm, khi trở về chúng tôi đã chặn kín hết mọi lối rồi.”

Sắc mặt của gã nhìn qua quả thực hỏng bét, quần áo luôn xử lý chỉnh tề cũng rách tơi tả, lộ ra bên ngoài là miệng vết thương rướm máu, hình tượng vô cùng chật vật. Người cùng rời đi với gã thế nhưng chỉ trở lại một nửa, về phần nửa kia…

“Đều chết hết rồi!” La Hắc Tử như là người mất hồn, hiển nhiên lần này gã đã chân chính chứng kiến sự lợi hại của bầy kiến. “Mẹ tiên sư chúng nó, chúng tôi ra khỏi địa đạo không bao nhiêu xa liền đụng phải một đám khốn khiếp có súng ngăn cản chúng tôi đòi thu phí qua đường, nếu không phải tụi nó kéo dài thời gian thì tôi đã sớm chạy xa rồi.”

Gã hung tợn xì một tiếng khinh miệt, nói, “Có súng thì sao, bị đàn kiến quấn lên còn không phải chết không sót một ai à, đáng đời! Tiếc là tiếc đám người của ông đây này!” Hóa ra địa đạo thông ra gần một căn cứ nhỏ, người trong căn cứ không phải kẻ tốt lành gì, ngoài chặn đường cướp bóc thì còn chú trọng cướp người về làm nô lệ, cu ly. La Hắc Tử vốn bản tính ngang ngược, nào có chịu được bị chèn ép, lúc này liền xảy ra xung đột với nhóm người kia, máu tươi và mùi người sống cách không xa dẫn đàn kiến tới, không chỉ đối phương bị diệt toàn đoàn mà bên phía gã cũng tổn thất thảm trọng. Có lẽ căn cứ nhỏ gần đây cũng sẽ là dữ nhiều lành ít.

Ánh mắt Trương Dịch đảo qua mỗi gương mặt sau lưng gã, lại không thấy thiếu niên Cao Nhạc đã từng đến nói cảm ơn bọn họ và người đàn ông trung niên Khương Thức đâu nữa, tuy rằng mọi người chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng tâm tình của anh vẫn không tự chủ được mà trở nên u ám. Bởi vậy khi đối diện với ánh mắt của một người phụ nữ, anh cũng chỉ là hơi cảm thấy bất ngờ mà tạm dừng, rồi cũng thờ ơ chuyển dời tầm mắt, trong lòng không hề gợn sóng cũng không có chút sợ hãi.

“Ơ, Nam Thiệu đâu?” Sau một hồi chửi thề giải tỏa bức xúc, lúc này La Hắc Tử mới phát hiện Nam Thiệu bị gã coi thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng đã biến mất.

Mấy người bên Trương Dịch không có hứng thú trò chuyện, vẫn là Mông Chiến trả lời cho gã, “Đi ra đường hầm rồi, cậu ta muốn xem có thể tìm ra biện pháp diệt trừ đám kiến cánh này hay không.”

Gương mặt La Hắc Tử tức khắc lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi sau đó lại không biết là chuyển thành bội phục hay là cảm thấy quá hoang đường, cuối cùng chỉ còn thất vọng mà thở dài, hiển nhiên gã hoàn toàn không tin vào quyết định mạo hiểm của Nam Thiệu lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.