Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 115: Chương 115: Thảo luận




Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

Huyện Dung Hà dù trong tên có một chữ Hà, nhưng trên thực tế là mượn tên con sông chảy ở huyện kế bên, về phần tại sao lại vậy thì phải kiểm chứng từ ghi chép xa xưa của địa phương. Nơi đây nhiều núi nhiều rừng nhiều hang động, phong cảnh hùng vĩ, sản xuất nhiều quả đào, dầu của cây ngô đồng, nhựa thông, cây nông nghiệp trồng chủ đạo là lúa mạch, dầu cải, ngô và khoai tây. Vào tháng ba, tư và năm hằng năm, hoa đào, hoa cải, hoa du đồng theo thứ tự nở rộ, sắc hồng phơn phớt, sắc vàng óng ả và sắc trắng tinh khôi sáng rực rỡ, xen lẫn với tuyết đọng trên hoa dại, đẹp tựa như thế giới cổ tích, người ở khắp nơi trên cả nước đua nhau mà đến, là thắng địa du lịch nổi danh.

Từ Bác Vệ mà muốn tới Dung Hà phải vòng lại thành phố Hàm Trạch trước, rồi đi hướng Tây Nam ra cao tốc, trên đường đi qua hai huyện Thất Khương, Đồng Hương gần 150 km, nếu lái xe lại không có bất cứ trở ngại gì giữa đường thì chỉ mất tầm hai tiếng, nhưng đặt vào thời điểm hiện tại, muốn đi qua khu vực dày đặc zombie, muốn giao chiến chính diện với động thực vật biến dị, tiêu tốn hai ba ngày cũng là chuyện bình thường. Mà từ huyện Dung Hà đi về phía tây, qua thành phố Trát Phong, thêm hơn 200 km nữa chính là biên giới thành phố Khôn Nguyên tỉnh Vân Châu. Lý Mộ Nhiên là người Vân Châu, chẳng qua lúc chạy trốn khi mạt thế đến, không cẩn thận kích phát dị năng rơi xuống Trung Châu, gặp được mấy người Trương Dịch Nam Thiệu, năng lực của cô quả thật rất dọa người.

“Khắp huyện Dung Hà đều là cây đào, du đồng và cả thông đuôi ngựa, đó là chưa kể đến các loại hoa cỏ, cổ thụ, dây leo, sau trận mưa to kia chỉ sợ toàn bộ thị trấn đã bị thực vật biến dị chiếm lĩnh.” Người đã từng du lịch qua đây không dám bước tiếp.

“Thực vật biến dị tuy hung tàn nhưng chúng không thể chuyển động. Hơn nữa, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt, nghĩ ngược lại xem nếu lợi dụng tốt, chúng nó cũng có thể trở thành lá chắn phòng ngự vững chãi.” Nam Thiệu phân tích “Huyện Dung Hà dồi dào lương thực, cho dù trước lúc mưa to có người may mắn sống sót thì cũng không mất đi là bao, mà sau khi mưa to thực vật biến dị hẳn sẽ giữ mọi thứ nguyên vẹn.” Dù sao thực vật và động vật biến dị không có hứng thú với đồ ăn đồ dùng của con người, mà nhân loại đối với chỗ sinh sống của thực vật biến dị thì luôn là có thể tránh thì tận lực né.

Nghe đến đó, người vốn còn đang phản đối bắt đầu do dự, có phần xao động, nhưng thực vật biến dị mọc thành bụi thế kia vẫn khiến họ lui bước.

“Thực vật biến dị đâu phải không có nhược điểm. Một bước này sớm muộn gì cũng phải đi, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chờ đến lúc bị bức ép hành động, chỉ sợ ngay cả chút canh cặn cũng không còn thừa cho chúng ta.” Lúc này Trương Dịch chậm rãi mở miệng, kiên định mà đứng bên Nam Thiệu. Anh không phải là người thức tỉnh, nói chuyện có ảnh hưởng rất lớn đối với những người thường khác. Cuối cùng, anh hàm ý sâu xa mà nói một câu “Hiện tại thói đời khác rồi, muốn sống tốt thì phải đọ sức với vận mệnh.”

“Không sai. Bây giờ là tự chúng ta quyết định, muốn đánh muốn lui đều có thể lựa chọn. Nếu tiếp tục ở lại chỗ này thì sẽ không phải do mỗi ta quyết định thôi đâu.” Triệu Xuân cụt tay nối gót bày tỏ ủng hộ, cánh tay anh chính là do thực vật biến dị bám vào mà phải tự chặt đứt, có thể thấy người này tuy rằng cẩn thận, nhưng những lúc cần tàn nhẫn thì cũng rất dứt khoát.

“Tôi từng quay phim ở huyện Dung Hà rồi, trên núi phía sau trụ sở Ủy ban huyện có một hầm trú ẩn rất lớn, có thể chứa được bốn đến năm nghìn người. Nghe nói còn thông với một động đá vôi tự nhiên, bên trong chia nhánh rất nhiều, giống như mê cung vậy, trước kia có một đứa bé mất tích trong đó không tìm về được. Lúc chúng tôi quay phim từng mượn dùng qua rồi, phát hiện phần sau hầm trú ẩn bị một bức tường gạch che lại. Nếu lời bọn họ nói là thật, vậy hang động kia quả là chỗ ẩn thân không tồi.” Lương Quan Luân mở miệng, khuôn mặt đã từng làm điên đảo vô số các cô, các chị lúc này đã phủ đầy sương gió, chẳng qua khi nói chuyện với người đối diện vẫn thích treo lên nụ cười, khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất thân thiện.

“Là bộ phim nào vậy?” Hà Vu Khôn lập tức hỏi một câu, vợ và con gái anh ta đều thích xem phim của Lương Quan Luân, một câu kia là hỏi thay họ, dù cho hiện tại họ không ở đây.

“Long Hồn.” Lương Quan Luân nhìn anh ta một cái, cảm thấy lúc này lại đi thảo luận bộ phim của mình thật không đúng lúc lại còn gượng gạo nữa.

“Là bộ phim chiến tranh đó hả, tôi từng xem qua rồi, thích nhất cái đoạn…” Mắt Hà Vu Khôn sáng rực lên, không biết là đang hoài niệm cảm giác ấm áp sau khi ăn cơm chiều rồi cùng xem phim với vợ con, hay chỉ đơn thuần yêu thích bộ phim đó, nhất thời xúc động muốn tiếp tục thảo luận về bộ phim.

“Khụ khụ!” Kiều Dũng thấy đề tài đã đi lệch, vội lên tiếng “Tôi nói này Khôn tử, Quan Luân, hai người chút nữa tám tiếp há, hiện tại nói chính sự quan trọng hơn.”

Hà Vu Khôn ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, Lương Quan Luân không khỏi cười rộ lên. Ngay cả ba người chưa thức tỉnh dị năng cũng bày tỏ thái độ rồi, trong đó còn có một người bị mất cánh tay, thành ra những người khác không còn gì để do dự nữa. Nói cho cùng, mặc kệ là sợ chết hay không sợ chết, đều bị mạt thế này ép cho ăn khổ liều mạng. Đối với bọn họ mà nói, nguy hiểm hay không chỉ là thứ yếu, cái đáng sợ hơn chính là không có hy vọng.

Chuyện đã thương lượng đến bước này, không ai phản đối nữa, toàn bộ đều quyết định như vậy rồi. Vì thế thu dọn đồ đạc, sắp xếp mọi chuyện, mọi người bắt đầu bận rộn, ngược lại chỉ có một mình Nam Duy nhàn rỗi. Cậu dường như rất khó hòa nhập với mọi người, dù có tham gia giết zombie và tìm đồ đi chăng nữa. Tuy rằng còn rất vụng về nhưng dù sao cũng chịu làm thì Nam Thiệu sẽ không quản cậu nữa.

Nếu phải rời khỏi căn cứ thì khoản nợ kia hiển nhiên phải đòi lại. Chuyện với Giang Vệ Quốc là chính Nam Thiệu tới cửa, một kẻ muốn đánh, một kẻ muốn bị đánh, cũng coi như hai bên ngầm thừa nhận giao dịch, chỉ là do địa vị khác nhau mới khiến cuộc giao dịch này tăng thêm vẻ nhục nhã, nhưng cuối cùng hắn vẫn chiếm được kết quả mình muốn. Bởi vậy chỉ cần sau này đối phương không rơi vào tay hắn, chuyện cũ hắn cũng có thể cho qua, coi như chịu thiệt một chút. Một kẻ khác, đương nhiên chính là đồng lõa của gã mặt chuột, khuôn mặt đã tìm ra, tên và lai lịch cũng đã hỏi thăm rõ ràng, chỉ chờ ra tay nữa thôi.

Sáng sớm ngày kế, số xăng còn lại không nhiều lắm của tất cả các xe trong đội đều bị rút ra chuyển vào một chiếc xe tải chở than, chẳng qua muốn chạy trên 100 km vẫn khá miễn cưỡng, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi. Thức ăn, nồi, chén, muôi, chậu các thứ vét hết lên chỉ chiếm một góc thùng xe, hai mươi mấy người ăn cũng chỉ là chuyện của năm sáu ngày, tiết kiệm một chút có thể miễn cưỡng được mười một mười hai ngày, với điều kiện tiên quyết là đồ không bị mất. Phía trên xe được phủ một lớp vải bạt dày màu xanh lá, chờ sau khi rời căn cứ sẽ kéo xuống, có thể chống gió tuyết. Than vừa vận chuyển về chưa biết đốt thế nào thì gom lại một chỗ, tính đưa cho tiểu đội từng hợp tác với bọn họ vài lần, coi như kết bạn, lúc rời đi thì qua chào hỏi nhau một tiếng là được.

Khi mọi người đang chờ xuất phát, một chiếc việt dã dừng ở ngoài sân, Kim Mãn Đường từ trên nhảy xuống, Nguyễn Phong lạnh mặt đi theo sau cùng với Hách Vĩ Minh mặt mày anh tuấn nhưng cười có chút ngốc nghếch.

“Định ra ngoài sao?” Thấy tất cả bọn họ tụ tập lại trên đường, có người đi vào trong thùng xe, Kim Mãn Đường nhướn đôi mày hơi nam tính, hỏi.

“Đúng vậy, cũng chẳng thể ngồi ăn không mà.” Cương tử vốn muốn nói lại bị Trần Trường Xuân giành trước, dù sao cùng nhau đến, biết rõ tính tình của nhau. Kim Mãn Đường vì bọn họ bên này mà trị thương cho vài người, tính cách lại sáng sủa, rất được họ quý mến. Cương tử là người tâm tư đơn giản, trong sáng, chỉ sợ sẽ không giấu giếm chuyện gì mà kể hết ra. Nhưng việc bọn họ rời đi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhìn bên phía lão Giang kia mà nghĩ xem, xui xẻo không chừng đi không được, bởi vậy cẩn thận vẫn trên hết.

Sau khi Trương Dịch khỏe lên, bởi vì tò mò năng lực của Nam Thiệu, Kim Mãn Đường có qua đây vài lần, cho nên hai bên tương đối quen thuộc, sau khi chào hỏi từng người cô rất trực tiếp nói rõ ý đồ đến “Thủ trưởng bảo chúng tôi tới đón các anh.” Các anh ở đây chính là những người dị năng đã được nêu tên.

Những người đang trèo lên xe, đứng ở dưới đợi hay đang kiểm tra xe có vấn đề gì không đều dừng lại, sau đó có người nhìn Kim Mãn Đường, có người lộ ra vẻ mặt không rõ có hàm ý gì, còn có người hiểu ý nhìn nhau. Bộ dạng này xem ra không đi không được rồi.

“Tư lệnh Giang quả là người tốt, thật sự quan tâm tụi anh ha! Anh còn đang lo làm sao để qua cửa mà không bị chặn đây nè.” Kiều Dũng ngậm điếu thuốc ngồi xổm trên thùng xe, sau một lúc yên lặng bỗng vỗ đùi, vẻ mặt kích động nói phụ họa “Anh đã nói mà! Sao căn cứ có thể to lớn bền chắc chịu được va đập thế này, hóa ra là Tư lệnh Giang có mắt nhìn xa trông rộng, nếu không sao có thể lập tức nhìn ra năng lực bất phàm của các anh đây…” Sau đó lại là vẻ a dua tự khoe khoang, đám Thạch Bằng Tam và Trương Dịch đã lâu không nghe hắn tự biên tự diễn nước miếng tung bay như vậy cảm thấy thật hoài niệm, mà đám Trần Trường Xuân còn chưa hiểu rõ hắn thì trợn mắt há hốc mồm.

Ngược lại Kim Mãn Đường càng nghe lại càng không biết nói sao, không thể ngừng liên tưởng đến chuyện nghe được từ chỗ người khác, lúc trước Nam Thiệu tới cửa xin giúp đỡ bị chặn ở ngoài hơn nửa tiếng, sau khi vào phải chờ rất lâu lại còn bị Giang Hàng hạ nhục, sắc mặt trở nên lúng túng. Tuy việc này không phải do cô làm, nhưng lúc cô được nghe thuật lại đã cảm thấy thủ trưởng và tên khốn Giang Hàng kia rất quá đáng, lúc này bị người ta ẩn ý nhắc khéo, nhất thời có loại cảm giác vô cùng xấu hổ.

Kiều Dũng kỳ thật miệng lưỡi cay độc bỉ ổi chút thôi, cảm giác được ý ép buộc của Giang Vệ Quốc nên trong lòng bốc lửa, thù mới lại thêm hận cũ, bất giác liền bạo phát, chứ thực ra hắn cũng không muốn gây khó dễ Kim Mãn Đường. Dù sao đối với cô gái tính cách không tệ này hắn cũng vừa cảm kích lại tôn trọng giống những người khác, vì vậy nói tới mức độ nhất định, hắn liền chuyển đề tài câu chuyện.

“Nhưng Mãn Đường à, em xem đội anh có nhiều người thường không thức tỉnh dị năng thế này, nếu mấy anh đây cứ phủi tay đi theo em thì cũng không hay lắm, cho nên hi vọng hai ngày tới ra ngoài kiếm được vài thứ cho họ gom góp lại, ít nhất có thể chống đỡ được một thời gian, để mọi người có thời gian thích ứng dần dần. Em thấy có đúng không?”

Lời này nói đến là hợp tình hợp lý, Kim Mãn Đường không tự giác được gật gật đầu, không nghĩ tới Kiều Dũng đánh rắn chọn gậy, cười tủm tỉm nói tiếp “Đáng tiếc tụi anh không có nhiều xăng, nếu chạy được nửa đường mà cạn vậy cũng quả là chuyện khiến người ta căm tức, anh thấy xe của em hoành tráng uy vũ, xăng trong đó chắc không ít đâu há? Không thì cho bên anh chút đỉnh đi. Nói sao thì sau này chúng ta còn làm việc với nhau mà, chăm sóc lẫn nhau một chút.” Vừa nói, hắn vừa phất tay, ý bảo những người khác nhanh chóng đi rút xăng, hoàn toàn không cho Kim Mãn Đường cơ hội từ chối.

Hách Vĩ Minh vẫn cảm thấy bản thân rất vô sỉ, nhưng đến hôm nay mới biết thế nào mới là ông tổ của vô sỉ, ánh mắt nhìn phía Kiều Dũng không khỏi tràn ngập sùng bái, một chút cũng không có cảm giác người nhà mình bị bắt nạt. Về phần Nguyễn Phong, toàn bộ quá trình chỉ liếc mắt nhìn Kiều Dũng một cái, sau đó liền nhìn lên nóc nhà bị phủ đầy tuyết, dáng vẻ giống như không nghe không thấy gì hết.

Kim Mãn Đường không ngốc, tự nhiên biết mình bị ‘hố’, nhưng cũng không buồn bực, chỉ bảo “Đừng có lấy hết, tôi còn phải lái về đó.”

“Được, thẳng thắn lắm! Với những lời này, em là người mà lão Kiều này nhận là bạn chắc rồi.” Ấn tượng tốt của Kiều Dũng đối với cô nàng thẳng thắn, mạnh mẽ này tăng nhiều, giơ ngón cái khen ngợi. Mặc kệ đối phương là thật sự hào phóng hay là do hơi ngốc, cũng không thể phủ nhận lúc này cô rất đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.