Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 97: Chương 97: Về nhà




Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

“Tôi nói này Nam lão đệ, có phải cậu là song hệ dị năng không?” Ăn được vài miếng dưa muối cũng thêm một chút tinh thần, Hách Vĩ Minh như kẻ trộm mà xem xét Nam Thiệu. Trong bụng cây nấm kia, anh ta đã bắt đầu sinh ra ảo giác sắp chết, lại đột nhiên cảm thấy toàn thân ấm áp, lập tức tỉnh táo lại, sau đó khi sinh vật kia phát nổ, Nam Thiệu ôm bọn họ ra ngoài, anh liền đoán được là do đối phương ra tay. Thế nhưng tại sao người lợi hại như vậy vì sao lại nói thành dị năng hệ mộc, còn quỳ xuống trước cậu ấm Giang Hàng kia?

“Không phải.” Nam Thiệu trong lòng nhớ mong Trương Dịch, trả lời có chút không tập trung.

“Vậy khẳng định cậu không phải dị năng hệ mộc.” Hách Vĩ Minh lần này vô cùng khẳng định mà cho ra kết luận, nếu là dị năng hệ mộc, vậy thì dị năng hệ mộc quá trâu bò rồi.

“Ừ.” Nồi cơm sôi ùng ục bật nắp, mùi cơm từ bên trong tỏa ra. Nam Thiệu vươn tay lấy miếng su hào cho vào miệng ngậm, không nhai, mà trước hết để hương vị ở đầu lưỡi chậm rãi tràn ngập trong khoang miệng. Đột nhiên hắn nhớ Trương Dịch từng nói, mẹ anh còn muối không ít đồ chua, vốn định bụng may mắn ghé về thì mang đi, chỉ tiếc khi đó toàn bộ khu nhà đều bị thực vật biến dị chiếm cứ, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua. Hiện giờ trong mắt hắn số thực vật này không đáng nhắc tới, nguyện vọng này của Trương Dịch cũng không nhất thiết hoàn thành, hắn chỉ là muốn xem qua nơi Trương Dịch đã từng ở và rất nhiều ảnh chụp mà tiểu Dương Dương nhớ thương. Nghĩ đến đây, khóe môi hắn bất giác lộ ra nụ cười.

Trong phòng đốt một ngọn nến cũ dài cỡ ngón cái, ánh sáng mờ mịt, Nguyễn Phong liếc mắt nhìn hắn một cái liền chuyển ánh mắt đến cái nồi đang bốc hơi trắng, tựa như không nhìn thấy gì. Mắt Hách Vĩ Minh sáng lên, vươn tay vỗ lên vai Nam Thiệu rồi cười bảo “Thằng oắt này khá lắm, ai cũng nhìn nhầm cậu, nói nhanh lên, cậu có dị năng gì? Sao lợi hại được như thế?” Mấy chục người dị năng liều mạng cũng không thể làm gì quái vật biến dị kia thế nhưng lại bị một người làm nổ, việc này nếu nói ra chỉ sợ toàn bộ căn cứ sẽ náo động, huống chi còn có năng lực khởi tử hồi sinh kia.

Nam Thiệu lôi bàn tay từ trên vai mình xuống, không trả lời. Hách Vĩ Minh ngẩn ra, rồi sau đó phẫn nộ sờ sờ mũi, thức thời không truy vấn tiếp. Anh ta không tức giận, chỉ là có hơi hối hận, hối hận không nên tin nhầm lời người khác mà có thành kiến với Nam Thiệu vào lần đầu gặp mặt, đã làm cho đối phương có ấn tượng không tốt, đồng thời trong lòng cũng bừng tỉnh một điều, ở tận thế, những người còn sống sót đều không thể xem thường, cho dù là một người bình thường. Hiểu được điều ấy, trong tương lai giúp anh được lợi không ít, không chỉ kết bạn được với vài người mạnh không lộ tài mà còn thoát được một lần họa sát thân.

Sau đó không ai nói gì nữa, ba người trầm mặc ăn cơm xong, chia ca gác đêm, tiện thể có lửa bèn lấy tuyết đun thành nước lau rửa từ đầu đến chân rồi tự tìm chỗ ngủ. Một đêm yên bình, hôm sau sau khi ăn sáng xong thì tìm được một cái xe đạp ba bánh để kéo hàng, vì thế thay phiên đạp xe chạy về căn cứ. Ngoại trừ mang theo một ít dưa muối và bánh để ăn trên đường, phần thức ăn còn lại mà đêm qua bọn họ tìm được thì không hề mang đi, nguyên do là vì sau khi trở lại căn cứ bọn họ không thiếu, cho nên để số thức ăn này lại chỗ cũ để nếu sau này có người tị nạn giống họ thì cũng đỡ hơn một chút. Không nói đến Nam Thiệu, dù là Hách Vĩ Minh hay Nguyễn Phong trước khi gia nhập tổ đội người dị năng của căn cứ cũng từng bị đói bụng, thời gian chật vật nhất là đi đến một nơi tìm tới tìm lui mà ngay cả chút gạo cũng không có, chỉ có thể đói bụng lo lắng hãi hùng mà vượt qua một đêm, cái cảm giác tuyệt vọng này bọn họ vĩnh viễn khó quên, cho nên đối với quyết định này không ai phản đối.

Đạp xe ba bánh đương nhiên không thể so với xe máy, hơn nữa mặt tuyết rất khó đi, lại có sinh vật biến dị thỉnh thoảng tập kích, tuy ba người thay phiên đạp, trên đường cũng không nghỉ ngơi nhưng vẫn phải mất năm sáu giờ, qua giữa trưa mới tới được căn cứ. Khi kiểm tra, ngoại trừ Nam Thiệu, trên người hai người còn lại đều có vết thương, bất đắc dĩ bị giữ lại ở phòng quan sát. Nam Thiệu cũng không nói gì với hai người họ, xuống khỏi xe, chân vừa chạm đất đã khẩn cấp chạy về nhà trọ. Nghĩ đến Trương Dịch có thể khỏe lại rất nhanh, khóe miệng hắn bất giác vui sướng cong lên không thể khép lại. Còn về những thứ gọi là hình tượng phong độ trước tận thế thì đã sớm không còn tồn tại.

Nhưng mà đôi khi càng là gấp gáp muốn đi làm chuyện quan trọng, trên đường càng dễ xuất hiện một ít phiền toái không nhỏ không lớn. Ngay lúc vừa nhìn thấy sân nhà, phía trước đột nhiên có một người xông ra.

“Anh.”

Tiếng gọi rất nhẹ, còn có chút khàn khàn, nếu không phải Nam Thiệu quá mức quen thuộc với âm thanh này chỉ sợ là sẽ bỏ qua. Hắn chạy quá nhanh, khi dừng lại trượt lên lớp tuyết tạo nên hai cái rãnh.

Thiếu niên mặc một cái áo bông lớn bẩn thỉu, bởi vì thân thể gầy yếu mà nhìn qua rộng thùng thình, làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên như vậy nguyên nhân còn vì đôi chân gầy lộ ra phía dưới áo bông, cậu chỉ mặc một cái quần mỏng rách rưới, một chân đi giầy, chân khác lại chỉ đi chiếc tất cứ như vậy giẫm trên mặt tuyết, lạnh đến nỗi sắc mặt tái xanh, cả người run rẩy.

Khóe môi nứt nẻ, diện mạo kiêu ngạo bị thấp thỏm sợ hãi thay thế, đã không còn thần thái tươi trẻ như hoa như ngọc khi xưa nữa, tuy vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia nhưng lại làm cho Nam Thiệu có cảm giác xa lạ. Nếu không phải tiếng gọi anh… Cậu đã thật lâu không gọi hắn là anh, từ khi mười lăm tuổi phát hiện ra tâm tư của hắn.

“Đi theo anh.” Nhìn thấy dấu tay trên mặt thiếu niên và vết máu còn mới đọng lại trên quần áo, đôi mày hắn nhíu lại như có như không, hơi chút phiền chán mà mở miệng, sau đó tiếp tục đi đến ngôi nhà nhỏ. Tâm tình hơi không vui nhưng cũng không tính là đặc biệt không vui. Hắn phát hiện khi mình đối mặt với thiếu niên này cũng không có dao động cảm xúc quá lớn, sở dĩ không vui là bởi vì bị trì hoãn thời gian trở về. Hóa ra không yêu chính là không yêu, ngay cả hận thù hay oán giận đều có vẻ dư thừa. Nhưng dù sao cũng cùng chảy một dòng máu, nhìn thấy cậu ta khó khăn, hắn không vươn tay giúp đỡ thì thật đúng là làm không được.

Nam Duy nghe vậy thì đầu tiên là vui vẻ, nhưng rất nhanh đã bị cảm giác mất mát thay thế. Nếu như là trước kia, Nam Thiệu nhìn thấy cậu như vậy nhất định là vừa vội vừa giận, cẩn thận mà cõng cậu lên rồi trách cậu không tự chăm sóc chính mình, sau đó hắn sẽ truy vấn chuyện gì xảy ra, cuối cùng giúp cậu giải quyết những người bắt nạt cậu, tuyệt đối sẽ không lãnh đạm giống như bây giờ, lãnh đạm đến mức khiến cậu không khỏi hoài nghi mình có phải tìm nhầm người hay không. Chẳng qua dù đoán thế nào đi nữa, cậu cũng không dám giận dỗi chờ đối phương nhận sai đến giải thích giống như trước đây, mà chỉ ngoan ngoãn đi theo, cậu hiểu rất rõ bên ngoài đã không còn chỗ cho cậu dung thân, nếu không cậu cũng sẽ không ngồi xổm ở đây mà chờ nửa ngày.

“Anh Thiệu!” Nam Thiệu mới vừa đẩy cửa ra, bên trong liền truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, rồi sau đó lập tức có nhiều người ùa ra, không chỉ đám Trần Trường Xuân mà ngay cả Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam cũng ở đó.

“Mẹ nó chứ! Thằng nhóc thối! Tôi đã nói mạng cậu lớn không dễ chết như vậy mà, ha ha…” Kiều Dũng đi nhanh đến trước mặt, cho hắn một cái ôm chầm, lại vỗ vỗ hai cái trên lưng hắn, kích động thế nào không cần nói cũng biết.

“Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!” Trần Trường Xuân đi theo tới, cười chỉ thấy răng không thấy mắt, nói liên thanh. Những người khác cũng cười thật tươi, vì hắn trở về mà cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Trên mặt Nam Thiệu lộ ra ý cười, bất kể là ai được đối đãi chân thành như vậy có lẽ cũng sẽ cảm thấy ấm áp. “Tôi đi xem anh Dịch trước rồi xuống nói chuyện với mọi người sau.” Sau đó quay đầu lại nhìn Nam Duy, thản nhiên nói “Đây là em trai tôi, phiền mọi người quan tâm một chút.”

Nhắc tới Trương Dịch, trên mặt mọi người cũng lộ ra thần sắc kính nể, Kiều Dũng mở miệng nói “Đi đi, nhưng chỉ sợ cậu ấy ngủ rồi.”

Nam Thiệu chú ý tới sắc mặt bọn họ nhưng không có tâm tư hỏi nhiều, ba bước thành hai bước lên lầu, không nhìn đến biểu tình muốn nói lại thôi, thấp thỏm lo âu của Nam Duy. Rõ ràng mới qua hai ngày, lượn lờ giữa sống và chết một vòng, với hắn lại cứ như đã qua mấy đời. Nghĩ đến lời Kiều Dũng, động tác đẩy cửa của hắn bất giác nhẹ hơn.

Trương Dịch quả thật đang ngủ, nhưng vẫn duy trì cảnh giác, ngay tích tắc cửa bị đẩy ra đã giật mình mà mở mắt, ánh mắt lợi hại giống như lưỡi đao, lại khi nhìn thấy người đi tới mà hóa thành vũng nước nhu hòa.

“Đã trở lại?” Anh mở miệng trước, ngữ khí ôn hòa kìm nén tình cảm cuồn cuộn mênh mông.

“Ừ, tôi đã về.” Nam Thiệu lộ ra tươi cười sáng chói, thẳng đến lúc này, hắn mới chính thức lộ ra vui mừng không hề giữ lại. Sau đó lập tức phát hiện Trương Dịch thay đổi, đi đến bên giường cẩn thận đánh giá một lúc, kinh ngạc hỏi “Hình như anh tốt hơn nhiều?”

“Có cô gái tên Kim Mãn Đường hai ngày này đều tới giúp tôi chữa thương.” Ánh mắt sâu thẳm của Trương Dịch yên lặng dừng trên mặt Nam Thiệu, có lời anh không nói nhưng Nam Thiệu lại không thể không hiểu được. Nếu Kim Mãn Đường đã đến đây, chuyện Nam Thiệu bị sinh vật biến dị nuốt vào sẽ không giấu được, nếu không phải lúc ấy Trương Dịch đang bị vây trong trạng thái hôn mê, chỉ sợ sẽ bởi vì thương tâm, không kịp cứu trị, ngay cả hơi thở mong manh kia cũng mất. Cũng may vừa vặn kịp lúc, nhờ Kim Mãn Đường toàn lực ra tay, khi Trương Dịch biết được tin tức xác thực thì thân thể đã có sức chịu đựng nhất định, nhưng cho dù như thế thì trước mắt vẫn cứ tối đen, thật lâu sau nhịp thở mới ổn định. Sau lại có đám Kiều Dũng khuyên giải, hơn nữa trong lòng anh luôn nhớ kỹ câu nói trước khi rời đi của Nam Thiệu, càng muốn đích thân đến khe nứt nhìn một lần, sáng nay mới không cự tuyệt trị liệu của Kim Mãn Đường.

Nam Thiệu cứu Kim Mãn Đường thuần túy là phản ứng theo bản năng, ra tay xong dù hối hận cũng đã không kịp, dù sao chỉ cần hắn còn sống thì còn có thể nghĩ cách khác cứu Trương Dịch, hai người giúp đỡ lẫn nhau, khó khăn hơn nữa cũng có thể vượt qua, còn nếu hắn chết, chưa nói Kim Mãn Đường có thể cảm động và nhớ ân cứu mạng của hắn mà chủ động đi cứu trị cho Trương Dịch hay không, với tính tình của Trương Dịch, cho dù được chữa khỏi thì sau này sợ cũng không được sống thoải mái. Cũng may, Kim Mãn Đường coi như là có lương tâm, mà hắn cũng suýt soát thoát được một mạng, còn trong thời khắc sinh tử ngộ ra bản chất của dị năng sinh mệnh. Lúc này nghe Trương Dịch nói vậy thì bất giác có hơi chột dạ, việc này là hắn đuối lý, nếu đổi thành Trương Dịch vì cứu người khác mà bỏ mạng, hắn cũng chịu không nổi, vì thế chỉ có thể ngượng ngùng mà nói “Không uổng công cứu cô ta.” Rồi sau đó thành thành thật thật kể lại mọi chuyện trong hai ngày này cho Trương Dịch nghe.

“Trở về là tốt rồi.” Trương Dịch nghe xong, thật lâu sau mới nói. Anh rất muốn hung hăng đánh hắn một trận hoặc là mắng một hồi, nhưng rốt cục vẫn làm không được, hơn nữa cũng luyến tiếc, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy. Tuy rằng anh hy vọng sớm ngày khỏi hẳn, càng hy vọng hai người đều trở nên mạnh hơn, không cần phải khúm núm trước những người khác, nhưng với anh những điều đó đều không bằng việc Nam Thiệu có thể bình yên vô sự.

Nghe vậy, lòng Nam Thiệu chậm rãi yên tĩnh trở lại, trên mặt lần nữa lại lộ ra nụ cười xán lạn, vươn tay ôm Trương Dịch vào lòng như ý muốn luôn tồn tại trên đường về. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng với hương vị quen thuộc, hết thảy đều nói rằng người này còn sống, Trương Dịch lẳng lặng nằm im cho hắn ôm, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, lo lắng trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.