Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 186: Chương 186: Võ tông điên cuồng (1)




Edit: Yến Phi Ly

Một đám người đi tới trên con đường đã được xử lý sạch sẽ, phần lớn họ đều mặc áo dài phục cổ, thân áo rất dài ống tay thì rộng, giữa những bước chân vạt áo đong đưa, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt. Người cầm đầu mặc áo dài màu vàng đất, còn lại thì đều mặc màu trắng, chỉ có trên vạt áo thêu ưng, hổ và rồng với các màu khác nhau để phân biệt, còn có vài người mặc đồ không khác gì người bình thường nữa. Đoàn người này vừa đi vừa cười nói không coi ai ra gì, làm bộ như không thấy vẻ cung kính né tránh của người qua đường, hoặc là bởi vì họ đã quen được cung phụng như vậy. Không ngờ tới khi bọn họ sắp đi qua, luồng ánh sáng đỏ đột nhiên bắn ra từ sau lưng một người cô gái trong đó, nhào về hướng một người đang đi ở ven đường.

Người nọ không dừng lại giống mọi người mà vẫn tiếp tục bước đi thế nhưng hắn vẫn cẩn thận đi sát vào đám người đang dừng hai bên chứ không dám bước trên mặt đường, không nghĩ tới vẫn gặp phải tai họa bất ngờ. Người này nhìn ngoại hình thì hẳn cũng là người sống ngoài căn cứ đã lâu, trông có vẻ rất lão luyện, còn mang theo nét hung tàn ẩn sâu trong mắt, dù giờ đang ở trong căn cứ hắn cũng không hề thả lỏng cảnh giác, cảm giác được có gì đó đánh tới hắn lập tức lắc mình né tránh, đồng thời rút vũ khí lên chắn. Nhưng dù là như thế, hắn vẫn chậm một bước, chỉ cảm thấy mùi hương lạ xộc vào mũi, một ngọn lửa đỏ rực dừng ở trên tay mà hắn đang nâng lên, đồng thời cánh tay tê dại mất đi tri giác, vũ khí tức khắc rớt xuống đất. Hắn nhủ thầm không hay, đang muốn sử dụng dị năng lại phát hiện cả người cứng ngắc giống như bị đóng đinh tại chỗ, đừng nói là sử dụng dị năng, ngay cả động một ngón tay cũng rất khó. Hắn không khỏi kinh hãi, nhưng cũng không biết mình đã đụng phải thứ gì. Đột nhiên xuất hiện một ánh sáng rực rỡ, ngọn lửa hừng hực cuồn cuộn trên cánh tay hắn, ngắn ngủi vài giây sau, loại cảm giác toàn thân bị giam cầm này biến mất. Không đợi hai mắt khôi phục lại bình thường, bên tai hắn đã vang lên tiếng quát phẫn nộ của phụ nữ.

Hết thảy đều xảy ra trong hơn mười giây ngắn ngủi, dưới mắt rất nhiều người thì thời gian ấy còn chưa đủ để hoảng hồn, thế nhưng bọn họ lại tận mắt nhìn rõ người đàn ông to cao khỏe mạnh trong chớp mắt biến thành một nửa xương khô một nửa vẫn giữ nguyên trạng. Mà tạo thành hết thảy thảm cục này lại là một con bướm khổng lồ một bên cánh giống như phượng hoàng lửa hoa mỹ, nửa cánh còn lại thì đen khô xấu xí như Tử Thần. Nếu như không phải người đàn ông này đứng cách Tống Nghiễn không xa, nếu như Tống Nghiễn không ra tay đúng lúc thì có lẽ người kia đã biến thành một bộ xương khô hoàn chỉnh từ đầu tới chân rồi.

Người đàn ông nọ rốt cuộc có thể trông thấy rõ mọi vật, nhưng rất nhanh liền vang lên giọng hắn hoảng sợ kêu la, hiển nhiên là phát hiện thảm trạng của mình, tất cả mọi người không đành lòng quay mặt đi. Ở tận thế sinh tồn đã không dễ dàng, giờ còn phải chịu tai bay vạ gió thế này thì ai mà chịu nổi, người này chỉ sợ sẽ trở thành tàn phế rồi.

“Ai? Đứa chó má nào giết Tiểu Điệp của ta?” Đúng lúc này, giọng tức giận của phụ nữ đột nhiên vang lên, mang theo sát khí nồng đậm khiến người ta run sợ.

“Một sinh vật biến dị cũng dám tấn công người bên đường, ai giết mà chẳng được?” Nghe tiếng, Tống Nghiễn thò tay ấn nhẹ một cái lên vai Lý Mộ Nhiên, ám chỉ rằng cô nhớ cẩn thận, sau đó chậm rãi bước xuống xe, ngang nhiên đứng ở trên đất, giọng điệu sắc bén hỏi lại. Dừng mấy giây, hắn lại khí phách tung ra vài chữ: “Tôi giết đấy.”

Lý Mộ Nhiên thấy hắn động một cái, cũng lập tức theo xuống, sau đó rụt ở sau lưng hắn, tay lặng lẽ vươn ra nắm lấy vạt áo sau của hắn, chuẩn bị nếu tình huống không đúng thì cô lập tức dẫn người chạy ngay. Nhưng hình ảnh này rơi vào trong mắt người bên cạnh thì lại cho rằng cô đang sợ hãi. Thôi được rồi, đối phương lai lịch lớn như vậy, người lại đông, quả thật cô sợ hãi.

Phát giác được cử chỉ này của cô, Tống Nghiễn nhíu mày thật khẽ rồi quay đầu lại, hơi không vui bởi vì cô gặp chuyện liền nhát gan tìm cách chạy trốn, nhưng sắc mặt lại bất giác nhu hòa đi trong khoảnh khắc ấy, đến khi quay đầu đối diện với đám người kia mới khôi phục vẻ lạnh lùng.

Người phụ nữ gào thét lúc nãy cũng tầm hai mấy tuổi, mặc áo thêu hình Thanh Long, toàn thân là áo dài màu trắng, diện mạo vô cùng bình thường, trong tay cầm một thanh kiếm dài. Nhìn thấy Tống Nghiễn không hề có ý hối hận sợ sệt, tức thì cô ta nổi giận, “Gan to lắm!” Quát chói tai một tiếng đồng thời định rút kiếm ra nhưng lại bị người đàn ông áo vàng đi ở phía trước vung tay ngăn lại.

“Vị huynh đài này nói không sai, quả thật là lỗi của chúng ta.” Người đàn ông áo vàng cất tiếng.

“Sư huynh! Rõ ràng là hắn…” Cô gái ước chừng không nghĩ đến sư huynh nhà mình sẽ nói như vậy, không khỏi tủi thân đỏ mắt, nhìn về phía Tống Nghiễn càng mang theo phẫn hận.

“Ngậm miệng!” Người áo vàng kia lên tiếng trách mắng, lại nhìn qua Tống Nghiễn rồi chuyển tới chỗ người đàn ông bị thương, sắc mặt ôn hòa giải thích: “Vị huynh đệ này hẳn là dị năng hệ hỏa, hơn nữa cấp bậc không thấp, Quỷ mỹ nhân luôn đuổi theo lửa cho nên nhất thời mất khống chế, lại thiếu chút nữa hại tính mạng của huynh đệ, quả thật là chúng ta không phải.” Vừa nói, hắn vừa đi qua, dừng trước xác con bướm quỷ dị trên mặt đất đã bị Tống Nghiễn tung lôi điện giết tại trận. Cũng không rõ động tác của gã thế nào mà mọi người chỉ cảm thấy kiếm quang chợt lóe trước mắt, một giây sau, một viên tinh hạch đỏ rực to bằng ngón tay cái đã lẳng lặng nằm ở trong tay gã.

“Thứ này không hề thiếu ưu việt đối với chuyện tăng dị năng của huynh đệ, mong vị huynh đệ này nhận lấy, xem như là bồi thường đi.” Gã tóm lấy tay người bị thương kia, đặt tinh hạch bỏ vào trong tay người đó, tựa như sợ bị từ chối nên gã lại nói: “Nghiệt súc kia vọng tưởng cướp tinh hạch của huynh đệ, huynh đệ hấp thu tinh hạch của nó cũng có thể xem thư giải mối hận trong lòng.”

Người đàn ông bị thương bởi vì thảm trạng của mình mà hoảng sợ không yên, lại nghĩ dáng vẻ này của mình về sau sợ rằng không bằng được cả người thường, dù dị năng còn thì cũng sẽ không có đội nào chấp nhận, nhất thời hắn bàng hoàng, uất ức, tức giận, căn bản không nghe rõ người khác đang nói cái gì. Mãi đến khi người áo vàng kia nói một câu cuối cùng, hắn mới như là thình lình bừng tỉnh, tay đột nhiên buộc chặt, gắt gao siết lấy viên tinh hạch đỏ rực như lửa kia, dường như hận không thể nắm cho nó nát vụn. Sau đó hắn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hằn đầy thù hận thẳng tắp quét về phía một đám người vẫn đứng chính giữa con đường.

“Bây giờ đã gây ra vết thương rồi, một viên tinh hạch be bé dĩ nhiên không đủ để bù lại. Tại hạ là Lữ Lân của Võ tông, trong tông cũng có thể nói được vài câu, chi bằng huynh đệ theo ta về tông môn. Trong tông của ta có cao thủ y thuật biết đâu cứu chữa cho vết thương của huynh đệ. Nếu như không thể hoàn toàn khôi phục như ban đầu thì võ học của tông môn vô cùng phong phú, tất nhiên cũng sẽ có công pháp thích hợp với huynh đệ đây.”

Vốn cho rằng người mặc áo vàng này định dùng một viên tinh hạch đuổi người đi, mọi người sau khi nghe gã chân thành khuyên nhủ xong lại từ thái độ bất bình giận dữ tức thì hóa thành hư ảo, có kẻ thậm chí bắt đầu hâm mộ người bị thương kia, hận không thể làm cho mình trở thành người bị con bướm biến dị kia tấn công. Võ tông mà, đấy đâu phải nơi mà ai cũng có thể bước vào.

Người đàn ông bị thương tựa hồ cũng bị lay động, ánh mắt nhìn về chỗ Lữ Lân, sau đó lại chuyển tới đám người vẫn đứng yên trên đường, có điều rất nhanh vẻ mặt hắn trở lại bình thường, rũ mắt xuống trả lời đạm mạc: “Không cần.” Nói xong hắn định xoay người bỏ đi, nào biết bởi vì cơ thịt nửa người đã thiếu phân nửa, vừa bước chân liền ngã ngay xuống đất.

Lữ Lân xông về phía trước trước muốn đỡ hắn lại bị hắn gạt ra, hắn cố gắng vài lần đều không thể đứng lên, cuối cùng đơn giản không đứng lên nữa, dựa vào một tay một chân bò khỏi đó.

“Hừ! Không biết tốt xấu!” Một đám người Võ tông bên kia có kẻ thấy hắn không cho Lữ Lân mặt mũi, nhịn không được bất mãn mắng thành tiếng, sau đó lại bị Lữ Lân liếc mắt qua mà im bặt.

Những người khác xem náo nhiệt cũng đều cảm thấy người đàn ông kia không biết nắm chắc cơ hội, sôi nổi tiếc hận thay hắn không thôi, đồng thời lại cảm thấy Lữ Lân này quả thực rất tốt bụng và phong độ, về chuyện con bướm biến dị vô duyên vô cớ tấn công người thì bất giác đều bị quên lãng, càng không có ai nghĩ đến chuyện trừng phạt cô gái mang theo con bướm nguy hiểm đó đi khắp nơi như vậy.

Lữ Lân nhìn người đàn ông biến mất tại góc đường, không khỏi thở dài, thu hồi ánh nhìn chuyển sang chỗ Tống Nghiễn, ôm quyền hơi cúi người: “Không biết vị huynh đệ này xưng hô thế nào đây? Hôm nay nhờ có anh, không thì hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng nỗi.”

“Tống Nghiễn.” Tống Nghiễn thản nhiên đáp, không có vẻ khách sáo xã giao gì cả. Hắn cũng cảm thấy biện pháp giải quyết của người này là tốt nhất, thế nhưng người đàn ông kia không tiếp nhận thì cũng đành chịu. Có điều nếu nói về người tên Lữ Lân này thì hắn lại không có thiện cảm, tóm lại, hắn không muốn làm thân.

“Dị năng hệ lôi của Tống huynh thật sự rất lợi hại, tại hạ bội phục! Hi vọng về sau còn có cơ hội được học hỏi!” Lữ Lân khách sáo nói, sau đó ôm quyền một lần nữa rồi rời đi, hành động và lời nói của gã mang đậm hơi hướng cổ phong, không biết có phải bởi vì môn phái này đã lánh đời quá lâu rồi hay không nữa.

Tống Nghiễn chú ý đến đám người theo sau Lữ Lân có vài kẻ quăng cho hắn ánh mắt không thiện ý, trong đó đặc biệt là cô gái bị hắn giết mất con bướm biến dị kia. Hắn cũng không để tâm, quay đầu xách cổ Lý Mộ Nhiên từ sau lưng ra, vẻ mặt nghiêm khắc dạy dỗ: “Em đã gọi tôi là chủ nhiệm thì lúc có nguy hiểm không phải nên đứng trước ngăn cản cho tôi à? Sao lại rụt đầu rụt cổ trốn sau lưng thế hả?” Đây cũng chỉ là câu hắn trách yêu, hắn biết Lý Mộ Nhiên là người thế nào, chỉ là thật sự không vui khi cô bé này còn chưa chiến đấu đã nghĩ tới việc co vòi chạy trốn.

Má Lý Mộ Nhiên thoáng chốc đỏ ửng, ngắc ngứ nói không ra lời. Cô thật sự rất muốn đúng lý hợp tình phản bác rằng mình chỉ phụ trách an toàn, không phụ trách xông pha chiến đấu, nhưng cô tự biết câu này mà nói ra sẽ bị cốc đầu, chi bằng đừng nói thì hơn.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, Tống Nghiễn chợt ngứa ngáy tay chân, bất chợt nghĩ tới hình ảnh đêm qua, nhất thời không dám làm động tác quá khác người, cuối cùng chỉ chọc chọc mớ tóc hỗn loạn trước trán Lý Mộ Nhiên, ghét bỏ nói: “Tóc cắt thành như vậy, xấu muốn chết!”

Đẹp cũng có cơm ăn đâu! Lý Mộ Nhiên âm thầm tự nhủ trong lòng, không dám cãi lại.

Ước chừng là cảm thấy ức hiếp cô bé này đủ rồi, Tống Nghiễn định xoay người lên xe ba bánh, lại bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện chụp lên vai.

“Cậu còn không mau rời khỏi căn cứ, định đi đâu đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.