Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Chương 30: Chương 30




Edit: Miu

“Mộ Hàm Phong?”

Mạc Dịch Phàm nhíu mày, không biết vì sao Mộ Hàm Phong lại tới tìm anh lúc này.

Mộ Hàm Phong đem chiếc túi phía sau đặt xuống đất, bên trong liền lộ ra những khối ngọc nhiều hình dạng ôn nhuận xinh đẹp.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Mộ Hàm Phong không nhiều lời. Hắn tuy rằng không hiểu được vì sao Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm lại chấp nhất với ngọc thạch như vậy, bất quá điều này cũng không gây trở ngại gì đến việc hắn dùng ngọc thạch để đạt được mục đích.

Đồng tử Mạc Dịch Hàm hơi co lại, nhìn chằm chằm vào túi ngọc thạch, trầm giọng nói.

“Mời.”

Mạc Dịch Phàm đưa Mộ Hàm Phong đến thư phòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Số ngọc thạch này anh còn lại bao nhiêu so với hiện tại? Hơn nữa, chúng có giống như số lượng hiện tại không? Cuối cùng, anh đến đây có mục đích gì?”

Mộ Hàm Phong bôn ba một đường, còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, mắt cũng chỉ kịp nhìn quanh vài lần. Thậm chí Mạc Dịch Phàm còn chưa cho người làm khách là hắn đây một ly trà thì đã ào ào hỏi tới.

Trước hỏi ngọc thạch sau lại hỏi mục đích. Mộ Hàm Phòng lờ mờ có thể xác định được, số ngọc thạch này đối với Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm tương đối quan trọng.

“Còn rất nhiều. So với số ngọc thạch hôm nay tôi mang đến còn tốt hơn nhiều. Còn bây giờ chúng ta hãy nói đến mục đích tôi đến đây.”

Mộ Hàm Phong duỗi thẳng chân, thân thể hơi nghiên về phía trước, chậm rãi nói ra bí mật của căn cứ Hoa Nam.

“Căn cứ Hoa Nam đã chế tạo thành công thuốc cải tạo từ gen của dị năng giả. Hiện tại đã thí nghiệm được trên cơ thể một người thường. Sau khi người đó uống vào lại có thể trở thành dị năng giả hệ thuỷ.”

Mạc Dịch Phàm thực sự không ngờ được rằng, căn cứ Hoa Nam lại có thể chế tạo thành công thuốc cải tạo gen.

“Gía cả như thế nào? Người có được dị năng hệ thuỷ đó còn ở đây hay không? Người đó cống hiến ra dị năng của mình hay là chính sinh mệnh?”

Mạc Dịch Phàm hít một hơi thật sâu, đem nghi vấn trong lòng từng chút hỏi tới.

“Thí nghiệm đó đồng loạt đều thành công hay chỉ có một người thành công? Nếu như chỉ có một thí nghiệm thành công, như vậy những người cùng tham gia thí nghiệm còn lại như thế nào?”

Mộ Hàm Phong vỗ nhẹ cái trán, cười cười nói.

“Mạc đội trưởng quả nhiên lo lắng chu toàn, chỉ tiếc.... lúc tôi nghe được tin tức này cũng đã rất hưng phấn nên không hề suy nghĩ nhiều. Tôi chỉ biết là, hiện tại dị năng giả hệ thuỷ kia đã chết. Có điều người đó chết là vì bị những tên nhà khoa học điên kia thí nghiệm quá trớn hay là vì uống thuốc cải tạo gen mà chết thì không biết được. Còn về thuốc cải tạo...”

Mộ Hàm Phong dừng một chút.

“Có lẽ không tránh khỏi liên quan một phần. Bời vì chiều nay tôi nhìn thấy năm thi thể được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm.”

Trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc. Mạc Dịch Phàm yêu cầu cần có thời gian để tiêu hoá tin tức này. Đồng thời Mộ Hàm Phong cũng đề nghị anh nên kiềm lại hưng phấn trong lòng để suy nghĩ kĩ lại liệu việc này có đáng giá để đánh đổi hay không.

“Vì sao lại đem tin tức này tiết lộ với tôi? Mộ đội trưởng hẳn đã biết tôi là lôi hệ dị năng giả. Đối với thứ này tôi không hề cần thiết, càng không cần phải vì số thuốc đó mà bán mạng.”

Mạc Dịch Phàm đan hai tay lại, vô cùng ưu nhã dựa lưng vào ghế. So với Mộ Hàm Phong còn nhàn nhã hơn nhiều. Hiển nhiên Mộ Hàm Phong không tin Mạc Dịch Phàm sẽ không động tâm. Hắn trầm mặt, nói.

“Nếu tin tức của tôi không có gì sai sót thì tối ngày mai, sở nghiên cứu sẽ thí nghiệm thuốc tạo ra dị năng không gian. Bọn họ muốn hy sinh hai dị năng giả, một là cháu ngoại của thủ lĩnh căn cứ Hoa Nam, người còn lại chính là em gái của anh.”

Mộ Hàm Phong thấy Mạc Dịch Phàm chẳng buồn nâng mí mắt liền biết được anh không hề để tâm đến chuyện của Tưởng Yên Nhiên, lập tức nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói.

“Mạc đội trưởng là lôi hệ dị năng giả, Kỳ thiếu lại là dị năng giả cường hoá. Ở mạt thế đối với hai người đã đủ để ứng phó. Có điều nếu có được dị năng giả không gian trong tay không phải cuộc sống của hai người lại càng có đảm bảo hay sao? Có nước có thức ăn chúng ta mới có thể sinh tồn. Nếu thiếu hai thứ này, cho dù là dị năng giả lợi hại đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể bị đói chết hoặc khát chết.”

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh căn bản không cần thứ thuốc cải tạo gen không gian kia. Có điều nếu số thuốc này có thể giúp Kỳ Ninh giải thích việc có được không gian thì Mạc Dịch Phàm thật ra cũng có thể suy xét.

Dù sao đi nữa thì dị năng không gian cũng không đơn giản chỉ có thể chứa đồ. Nếu số thuốc này có thể giúp Kỳ Ninh che giấu được nơi bắt nguồn không gian, ngoài ra còn có thể để cậu lộ ra dị năng bên ngoài thì cũng chính là một cách hay.

Nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là tin tức của việc này nhất định phải chính xác. Bọn họ có mạng vào được sở nghiên cứu thì cũng phải có mạng để rời đi sau đó thoát khỏi căn cứ Hoa Nam, hơn nữa còn phải đảm bảo bọn họ không bị căn cứ đuổi bắt.

“Mộ đội trưởng cực khổ đem số ngọc thạch này đến đây lại còn hảo tâm nói cho tôi biết tin tức này quả thực khiến Mạc Dịch Phàm tôi vô cùng cảm kích. Chỉ là không biết, Mộ đội trưởng có yêu cầu gì?”

Mộ Hàm Phong dong dài hơn nửa ngày cũng chưa hề lộ ra thứ mình muốn.

“Tôi hy vọng Kỳ thiếu có thể đến sở nghiên cứu trước làm nội ứng cho chúng ta vào ngày mai. Sau khi có được thuốc rồi tôi muốn ba phần tư, còn lại tuỳ Mạc đội trưởng định đoạt.”

“Không được! Nhưng cũng không hẳn.”

Không đợi Mộ Hàm Phong nói xong, Mạc Dịch Phàm đã gằn từng chữ nói.

“Tôi không thể để tiểu Ninh một mình đến sở nghiên cứu. Những tên nghiên cứu viên trong đó có nhiều thứ thuốc kì quái như vậy, một liều đã có thể khiến người khác hôn mê hoặc tử vong. Tôi tuyệt đối không thể để tiểu Ninh mạo hiểm đến đó.”

“Thế nhưng trong ba người chúng ta chỉ có Kỳ thiếu là sở hữu hình xăm. Hơn nữa bề ngoài cậu ấy thoạt nhìn rất vô hại.”

Mộ Hàm Phong không hề bất ngờ trước phản ứng của Mạc Dịch Phàm, bởi vì hắn tin tưởng có thể thuyết phục được anh.

“Ngón áp út tay trái của Kỳ thiếu có một hình xăm hình dây đằng vô cùng xinh đẹp.”

Mộ Hàm Phong hai lần đều nhấn mạnh trên người Kỳ Ninh có hình xăm khiến sắc mặt Mạc Dịch Phàm trở nên đen lại. Anh đương nhiên biết Mộ Hàm Phong đang uy hiếp mình. Hiện tại sở nghiên cứu đang kiểm soát khắp nơi tìm bắt những người có hình xăm hoặc bị trọng thương. Nếu như phát hiện đều bị đưa đến sở nghiên cứu làm thí nghiệm cống hiến cho nhân loại.

Mộ Hàm Phong nói như vậy rõ ràng là đang cảnh cáo Mạc Dịch Phàm. Nếu Mạc Dịch Phàm không đưa cho hắn một con ngựa, hắn nhất định sẽ đem việc Kỳ Ninh có hình xăm nói ra ngoài.

Không đợi Mạc Dịch Phàm phản ứng, cửa thư phòng đột ngột bị đá văng ra.

Kỳ Ninh dựa vào tường thưởng thức thanh đao trên tay, thanh đảo thỉnh thoảng lại loé lên ánh sáng chói mắt hoà với đôi găng tay màu đen của cậu trông vô cùng thích hợp.

“Hà tất gì phải phiền toái như vậy?”

Kỳ Ninh nheo nheo đôi mắt xinh đẹp, nhìn về phía Mạc Dịch Phàm.

“Tin tức chúng ta đã có được, người của hắn cũng đang ở nơi này. Chỉ cần ép hắn nói ra nơi để ngọc thạch sau đó giết hắn không phải được rồi sao?”

Kỳ Ninh ghét nhất là người khác uy hiếp cậu, càng ghét người khác đem cậu để uy hiếp Mạc Dịch Phàm. Cho nên giờ phút này cậu đã nổi lên sát tâm với Mộ hàm Phong. Bọn họ và hắn từ đầu không thù không oán, Mộ Hàm Phong lại muốn lợi dụng hình xăm của cậu để ép Mạc Dịch Phàm phải làm việc cho hắn. Tiện nghi của Kỳ Ninh cậu dễ chiếm như vậy sao?

Mạc Dịch Phàm thấy Kỳ Ninh đã nghe được cuộc đối thoại của anh và Mộ Hàm Phong, cũng không nghĩ có gì không ổn, chỉ cười cười gật đầu.

“Tiểu Ninh nói đúng! Giết hắn lập tức sẽ giải quyết được mọi việc. Ngoài ra số thuốc đó chúng ta còn có thể lấy được toàn bộ.”

Khoé miệng Mộ Hàm Phong mím thành một đường thẳng tắp. Hắn quả thực không nghĩ tới hai người này lại có thể hành sự không đàng hoàng như vậy. Hắn tới đây để giao dịch. Không phải bọn họ nên hảo hảo thương lượng chuyện hợp tá, ngoài ra còn phải kiêng dè vì bị hắn nắm nhược điểm, sau đó hoàn toàn làm theo lời hắn sao? Tên Mạc Dịch Phàm kia:v ngươi thật sự lấy súng ra nhắm vào đầu ta sao?

“Khoan đã!”

Mộ Hàm Phong không màng hình tượng kêu một tiếng, hứa hẹn nói.

“Kiều Hàm đã biết tôi đến đây. Trước đó tôi cố ý dặn dò hắn nếu không thấy tôi quay về trong hai giờ thì sẽ đến sở nghiên cứu báo tên Kỳ thiếu. Như vậy hình xăm trên tay Kỳ thiếu sẽ không thể giấu được mọi người.”

Kỳ Ninh liếc mắt nhìn Mộ Hàm Phong một cái liền không để ý nói.

“Vậy cũng tốt. Thiếu gia tôi sẽ đợi hai giờ nữa hẳn giết anh. Dù sao hiện tại cũng nhàn rỗi, hay anh giúp tôi nhìn xem thanh đao này có bén hay không.”

Mộ Hàm Phong không ngờ lời nói của mình lại có thể bị Kỳ Ninh lập tức chọc thủng. Cuối cùng chỉ có thể xám mặt ngồi xuống ghế.

“Các người muốn làm gì bây giờ? Tin tức này là do người của sở nghiên cứu tiết lộ cho tôi. Hắn nói cho tôi việc này là muốn tôi lưu lại có hắn một nửa số thuốc. Như vậy tôi cũng chỉ có thể giữ lại một phần tư mà thôi.”

Kỳ Ninh liếc nhìn Mạc Dịch Phàm liền thấy anh chỉ cười cười bất đắc dĩ chỉ có thể mở miệng nói.

“Tôi đi cũng không có vấn đề gì. Bất quá tôi lại hơi nhát gan. Mộ đội trưởng anh không phiền cùng tôi đi đến đó chứ?”

Thấy Mộ Hàm Phong có ý định cự tuyệt, Kỳ Ninh lập tức nói thêm.

“Hình xăm anh không cần phải lo lắng. Chúng tôi vừa úc có được một hình xăm. Tuy rằng kỹ thuật không giống lắm nhưng vẫn có thể ứng phó. Đương nhiên nếu Mộ đội trưởng ghét bỏ thủ pháp này, nguyện ý tự mình hạ thủ cũng không phải là ý kiến tệ. Nếu Mộ đội trưởng không thể tự mình động thủ tôi đành giúp anh vậy, tự mình tạo ra một chút vết thương cho anh.”

Mộ Hàm Phong sầm mặt không nói, hiển nhiên đang suy xét tính khả thi của việc này. Quả thực chỉ có Kỳ Ninh làm nội ứng thì cũng không chắc chắn lắm. Trừ bỏ bản thân, bất luận người nào hắn cũng không hề tin tưởng được.

Mạc Dịch Phàm ở một bên kéo Kỳ Ninh ngồi xuống nghỉ ngơi ngoài ra còn lấy thêm cho cậu một chai nước suối, tự mình mở nắp đưa cho Kỳ Ninh giải khát.

Loại đãi ngộ này Mộ Hàm Phong tự nhận bản thân đã nhìn quen.

“Vậy còn thuốc? Chúng ta sẽ chia như thế nào?”

Mộ Hàm Phong hỏi.

“Thuốc có thể chia như anh nói. Nếu có bốn phần chúng tôi sẽ chỉ lấy một phần.”

Mạc Dịch Phàm chậm rãi nói.

“Chẳng qua không phải tiểu Ninh và anh đi mà là tôi và anh. Đương nhiên trước đó chúng ta phải bàn bạc một chút về tính khả thi của việc này như thế nào. Nếu không quá khả quan, xin thứ cho tôi không thể vì thực hiện kế hoạch này mà đặt cược tính mạng.”

Mạc Dịch Phàm vừa nói vừa ra hiệu ằng ánh mắt cho Kỳ Ninh khiến cậu tạm thời không cần cố chấp muốn đến sở nghiên cứu. Kỳ Ninh mím môi, chân ở trên người cậu, cậu muốn đí đâu Mạc Dịch Phàm cũng không quản được.

Cuối cùng Mạc Dịch Phàm vẫn là hố Mộ Hàm Phong một lần khiến hắn phải đem vị trí ngọc thạch nói ra. Đợi đến khi bọn họ xác định được vị trí đó thực sự chính xác mới bằng lòng cũng hắn bàn bạc kế hoạch.

Mộ Hàm Phong không muốn mọi người trong Dong binh đoàn của mình tham dự vào việc này nên chỉ đành tuỳ ý để Mạc Dịch Phàm hố bản thân vị trí ngọc thạch không chút giá trị ở mạt thế kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.