Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Chương 8: Chương 8: Vũ khí




Edit: Miu

(Cuối cùng tiểu thụ đã có thể gặp được tiểu công. *Tung bông*)

Sáu giờ tối ngày 8 tháng 6, cơn mưa máu dường như ngày một lớn. Ngẩng đầu nhìn trời, chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời xám xịt. Ngay cả chút ánh sáng cũng không có.

Lúc này Kỳ Ninh nhận được điện thoại của A Thành.

“Lão đại, có người tới đưa hàng hóa. Lão đại cậu chừng nào thì trở về?”

“Tôi sẽ mau chóng về đến. Anh kêu bọn họ đem vật tư vào kho hàng. Sau khi dọn xong rồi tôi sẽ trở về.”

Kỳ Ninh ngắt di động, nhìn nhìn vẫn không có bất luận tin nhắn nào đáp lại trên máy tính. Rốt cuộc cậu chỉ có thể đem máy tính khép lại, lái xe đến chỗ kho hàng theo địa chỉ mà A Thành đưa.

Bởi vì bầu trời chỉ có một màu đen kịt, cho nên đèn đường liền trở thành vật chiếu sáng duy nhất.

Kỳ Ninh không chút để ý lái xe đi tiếp. Dọc theo hướng dẫn đi đến kho hàng, đôi mắt Kỳ Ninh xẹt qua hai bên đường phố. Bây giờ hai bên đường còn có rất nhiều cửa hàng vẫn chưa đóng cửa.

Trùng hợp khi Kỳ Ninh đi ngang một khu phố ăn vặt náo nhiệt, trong lòng không khỏi lung lay một cái.

Sau khi xuống xe, Kỳ Ninh ghé vào một cửa hàng bán thịt chín, mua tất cả số thịt bọn họ đang bán mang lên trên xe. Hơn nữa cậu còn hẹn trước vào ngày mai, sẽ mua thêm một ít.

Sau khi mạt thế bùng nổ, thân thể con người lúc đầu còn không thích ứng kịp, lại ăn thịt động vật biến dị ngay lập tức nổ tan xác mà chết. Đương nhiên, ngoại trừ một số người trước mạt thế đã có thân thể cường hãn cùng những người thức tỉnh dị năng, lúc đầu khi mạt thế tiến đến còn có thể ăn thịt mà không có bất luận điều gì xảy ra. Nhưng thủy hệ dị năng giả, không gian hệ dị năng giả như phụ hình dị năng giả, ăn phải thịt động vật biến dị, không đến mức sẽ chết, nhưng khiến dạ dày không khoẻ lại là điều không thể tránh được.

Thẳng đến ba tháng sau mạt thế, lúc ấy những người còn sống sót thân thể đã chậm rãi thay đổi. Lúc này ăn thịt động vật biến dị, mọi người đã không còn cảm thấy không khoẻ. Hơn nữa, động vật biến dị có cấp bậc càng cao, hương vị càng tươi ngon.

Kỳ Ninh nghĩ nghĩ, cậu có linh căn chính là mộc, thêm vào thủy và thổ, tóm lại là tam hệ linh căn, lực công kích thật ra đều chẳng ra gì. Phỏng chừng cho đến lúc đó cũng không có mệnh được ăn thịt động vật biến dị. Còn không bằng hiện tại mua nhiều thịt một chút, tránh để cho khi không thể ăn được thịt biến dị, tố chất thân thể liền trở nên yếu ớt.

Huống hồ, nếu cậu không ăn được thịt, người kia cũng sẽ nhất định phải “Đồng cam cộng khổ” không chịu ăn. Thậm chí vì để cậu có thịt ăn mà đi tìm lại bất chấp nguy hiểm, vài lần thiếu chút nữa bị thương. Lúc này, Kỳ Ninh thế nhưng lại không hy vọng người kia gặp phải nguy hiểm lần nữa.

Nam nhân, đại bộ phận dường như đều thích ăn thịt.

Ví dụ như bản thân Kỳ Ninh thích ăn thịt gà, thịt vịt cùng thịt heo. Cho nên bây giờ trên đường liền thu thập rất nhiều thịt gà và thịt vịt nướng, còn có các loại chân gà, cùng móng heo.

Mạc Dịch Phàm thì lại thích ăn thịt cá cùng thịt bò, Kỳ Ninh cũng không có quên vì hắn mà chuẩn bị những thứ đó đâu.

Kỳ Ninh gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn quyết định đêm nay sẽ đào một cái hồ nước ở trong không gian. Bên cạnh sẽ dành ra một khối đất trồng cây ăn quả. Thịt gà, thịt vịt, còn có thịt heo dê bò hay rau dưa gì đó, những thứ như vậy cậu thật sự không có kiên nhẫn để mà xử lý, cũng không có thời gian xử lý. Bất quá nuôi cá, hay trồng các loại cây ăn quả hình như nghe qua có vẻ đơn giản hơn…… Ước chừng, hẳn là nuôi có thể sống đi?

Nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Kỳ Ninh tưởng những người giao hàng chờ không kịp, vì thế tiếp điện thoại liền nói.

“Tôi sắp tới rồi, xin……”

Không đợi cậu nói xong, di động liền vang lên âm thanh “Đô đô” của điện thoại.

Kỳ Ninh ngẩn người, cũng không có quá để ý, bởi vì lực chú ý của cậu đã bị một cửa hàng quân dụng hấp dẫn.

Khi Kỳ Ninh đứng ở trước cửa chờ ông chủ cửa hàng giúp mình dọn đồ lên xe, sắc mặt của cậu hơi hơi có chút quái dị.

Cậu vẫn luôn cho rằng cửa hàng quân dụng chính là bán màu làm quân phục, quân ủng, ba lô, lều trại, túi ngủ, áo khoác quân nhân linh tinh. Nhưng đến khi vào cửa hàng này mới biết được, cửa hàng quân dụng còn bán các loại trang bị khi đi dã ngoại, chocolate quân dụng, bao tay da, dao gấp quân dụng, bình nước, thực phẩm giữ nhiệt, chăn bông và nhiều thứ khác……

Mấy thứ này đều là những vật dụng khi đi dã ngoại yêu cầu phải có. Kỳ Ninh đương nhiên sẽ không bỏ qua, cơ hồ muốn đem cửa hàng quân dụng này tất cả đều mua hết. Ông chủ tiệm đảo cũng rất dễ mến, vẫn luôn vui tươi hớn hở giới thiệu cho cậu các vật dụng trong cửa hàng, cũng không ngại cậu gần như đem đồ vật trong tiệm dọn đi hết.

Chỉ là Kỳ Ninh hy vọng trong tiệm sẽ mua được vũ khí chuyên dùng, lại không có.

Cậu dương nhiên không trông cậy có thể ở chỗ này mua được súng ống đạn dược gì. Rốt cuộc, đối với vũ khí chuyên dùng không có gì đáng ngại lắm, nhưng quốc gia đối với súng ống lại quản chế vô cùng nghiêm khắc. Ngược lại là mấy món vũ khí này, mua vài ba món cũng không đến nỗi gây chú ý gì.

Trước khi đi, chủ tiệm nghe thiếu niên diện mạo cực kì xinh đẹp nhưng lại vô cùng kỳ quái này kiên trì không ngừng muốn “Lãnh giáo” ông. Đôi mắt hơi hơi chợt lóe, liền hỏi Kỳ Ninh.

“Cậu nhóc muốn mua những thứ đó làm cái gì? Nơi này an ninh quản lý rất chặt. Hơn nữa, cho dù cậu nhóc mua được mấy món đồ đó, cũng chỉ là để trưng bày, lại không thể bán ra được. Còn nếu đem khoe với người khác, chỉ sợ sẽ bị mời đến cục cảnh sát mà uống trà. Mua những món vũ khí đó về, cũng chỉ là tốn công vô ích thôi a.”

Kỳ Ninh đã sớm thay đổi một bộ đồ màu trắng đơn giản kết hợp giữa áo thun với quần jean sạch sẽ, trên mang một đôi giày leo núi, thoạt nhìn vô cùng vừa mắt.

“Tôi rất thích những món vũ khí đó. Như là các loại đao được chế tạo ở Nepal*, thủ công tuy rằng chưa nói đến tinh xảo hoa lệ, nhưng lại bộc lộ cái kiêu ngạo của người chế tạo. Tôi tuy chỉ là ở trên mạng xem qua ảnh chụp, nhưng đã rất thích mấy món vũ khí này.”

(*: Tiếng Việt đọc là Nê-ban. Đầy đủ là Cộng hòa Dân chủ Liên bang Nepal, một nước ở Nam Á,v.v -> Cái này thì mọi người có thể tra google, Miu cũng không rõ lắm)

Kỳ Ninh trong mắt lóe lên sắc thái si mê.

“Nói thật với ông chủ, tôi nguyên bản cái gì cũng có thể nói thiếu chỉ duy nhất là không thiếu tiền. Cũng không phải là không tính toán đến việc mua rồi lại bán. Chỉ là thấy được thứ bản thân thích, lại không thể cầm lòng mà muốn mua về. Nếu ông chủ không có bán, tôi đây xin đi trước, người trong nhà còn chờ xem hàng hóa.”

Kỳ Ninh mua nhiều đồ vật như vậy, lý do cũng vô cùng tự nhiên là người nhà muốn mở một cửa hàng quân dụng mà thôi.

Chủ tiệm nhìn ánh mắt Kỳ Ninh yêu thích mấy món vũ khí chuyên dụng như vậy, không khỏi nghĩ tới chính mình năm đó. Sở dĩ ông mở một cửa hàng quân dụng, không phải cũng là vì có niềm yêu thích đối với vũ khú chuyên dụng hay sao?

“Cậu nhóc! Đợi chút đã!”

……

Kỳ Ninh rốt cuộc phát hiện, hiện tại bản thân cậu vẫn có một chút may mắn nha.

Ông chủ cửa hàng quân dụng giới thiệu cho cậu một shop bán hàng online. Shop hàng online kia có bán các loại vũ khí chuyên dụng. Nhưng là, Kỳ Ninh phải trực tiếp đến đó hỏi mới được. Bởi vì những loại đao đó không treo trên trang của shop online. Chủ cửa hàng online đó cũng sữ không đưa hình của từng loại cho khách hàng chọn. Nếu đưa đến cái gì thì chỉ có thể mua cái đó.

Cho dù là như thế, Kỳ Ninh cũng đã cảm kích rồi.

11 giờ 30 tối ngày 8 tháng 6, Kỳ Ninh cùng A Thành hai người đi đến ngôi nhà mà A Thành đã thuê.

A Thành vốn dĩ muốn ở lại kho hàng để trông coi vật tư, Kỳ Ninh đương nhiên không thể đồng ý. Bởi vì kho hàng đã sớm trống rỗng, cậu từ đầu đã đem tất cả đồ vật trong kho chuyển vào không gian.

A Thành mặc dù có chút nhụt chí, nhưng vẫn quyết định nghe Kỳ Ninh nói.

Kỳ Ninh vừa tới chỗ ở, liền nhanh chóng lên mạng liên hệ với chủ cửa hàng online kia, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Địa chỉ cửa hàng này là ở thành phố H. Nói cách khác, Kỳ Ninh buổi tối đặt đơn, ngày mai đồ vật nhất định có thể sẽ đưa đến trong tay của cậu.

Kỳ Ninh ở trên mạng đi dạo hơn hai giờ, tìm được không ít cửa hàng trong khu vực thành phố H, xác nhận bọn họ nguyện ý đưa hàng đến tận nơi rồi mới nhận tiền, Kỳ Ninh mới một hơi mua không ít rau dưa hạt giống, lúa nước cùng hạt giống ngũ cốc, còn có không ít giường đôi, chăn lông, áo lông vũ, áo da và các loại quần áo được may chắc chắn.

Đương nhiên, mạt thế tuy rằng đã tới, nhưng nếu chỉ sinh hoạt an ổn trong căn cứ, vẫn là có thể bảo trì được cuộc sống bình thường. Cho nên Kỳ Ninh lại tính toán số tiền còn dư lại của chính mình, lại mua rất nhiều áo quần thường ngày cùng mũ, áo ngủ, các loại ảnh đĩa CD.

Vì thế đêm nay, đến tận ba giờ sáng Kỳ Ninh mới chậm rãi ngủ.

Trong mơ Kỳ Ninh thấy xuất hiện một người nam nhân ăn mặc tây bộ trang màu đen. Nhưng khi Kỳ Ninh nhìn chính diện nam nhân kia, không biết vì sao, lại không tài nào thấy rõ được diện mạo của người đó. Nam nhân trong tay cầm một cây súng lục màu đen tinh xảo, sủng nịch nhìn chằm chằm một khối mộ bia. Qua một hồi lâu, nam nhân bỗng nhiên đem súng lục nhắm ngay ấn đường của mình, “Phanh” một tiếng. Lúc này, Kỳ Ninh bỗng nhiên từ ác mộng bừng tỉnh. Trước một khắc tỉnh dậy hoàn toàn, Kỳ Ninh rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ được diện mạo của người kia.

“Mạc- Dịch- Phàm!”

Kỳ Ninh cắn răng phun ra một cái tên.

Nếu anh ta thật sự tự sát, Kỳ Ninh tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!

Ngày chín tháng sáu, cơn mưa máu dường như có dấu hiệu suy giảm, rất nhiều người đều vui sướng rời khỏi nhà.

Kỳ Ninh từ một cửa hàng bán đồ thể thao đi ra, trên người vận một bộ đồ vận động trắng tinh, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai cũng trắng nốt.

Hiện tại trong tay Kỳ Ninh chỉ còn dư lại năm vạn. Kỳ Ninh đi vào một cửa hàng cầm đồ, đem những trang sức mà quý phu nhân kia quên lấy lại đem đi đổi. Sau đó số tiền trong tay liền biến thành mười vạn. Nhiệm vụ hôm nay của cậu, chính là đi khắp nơi mua một ít đồ dùng sinh hoạt, các loại thịt chế phẩm cùng thịt tươi, cây ăn quả con cùng bột cá, lại mua thêm các loại y dược thường dùng cùng xăng.

Bởi vì y dược cũng cần thiết, xăng cũng cần thiết, nhưng lại không phải có tiền là có thể lập tức mua được nhiều. Cho nên Kỳ Ninh chỉ có thể mỗi một nơi mua số lượng lớn nhất, sau đó lại đi chạy đến một cửa hàng khác. Cuối cùng những loại thuốc trị cảm mạo, phát sốt, trị nhiễm trùng thường dùng mua đủ. Còn về xăng, Kỳ Ninh cũng chỉ góp nhặt được một số lượng nhất định mà thôi.

Kỳ Ninh trong lòng minh bạch, cậu còn có thể thông qua những cửa hàng bình thường mua được thêm thứ gì nữa không. Còn những thứ sót lại, nếu cậu cần, cũng chỉ có thể chờ đến khi mạt thế bùng nổ, mà thông qua những cách khác để “Thu thập” mà thôi.

9 giờ tối ngày 9 tháng 6, Kỳ Ninh đem tất cả những trạm xăng cùng nhà thuốc ở thành phố H đều mua qua một lần. Rốt cuộc khi về tới căn nhà A Thành thuê, đã thấy được những món đồ cậu đặt qua mạng được gửi qua bưu điện đến đây.

Những thanh đao được chế tạo ở Nepal, là một loại đao có đầu hình cung, dài chừng bốn mươi centimet, sắc bén vô cùng, có thể một đao chặt bỏ đầu một người. Đây cũng chính là nguyên nhân Kỳ Ninh đối với loại này đao đặc biệt yêu thích.

Kỳ Ninh vuốt ve thanh đao, tựa như đang vuốt ve tình nhân.

A Thành ở một bên xem đến quen mắt. Kỳ Ninh thấy vậy, liền lấy từ trong bao ra một thanh đao thon dài của những võ sĩ thời Oa Quốc đưa cho A Thành.

Mấy ngày nay cũng nhờ có A Thành hỗ trợ, Kỳ Ninh bớt được rất nhiều việc. Cho nên, cậu đối A Thành trả công, chính là đem thanh đao này đưa cho anh ta. Còn có cho A Thành uống một ly nước có trộn lẫn nước của linh tuyền, hy vọng A Thành thật sự không bị cảm nhiễm virus tang thi như vậy thì tốt rồi.

Buồn cười chính là, A Thành không có bất kì dấu hiệu nào chứng tỏ bị nhiễm virus, nhưng Kỳ Ninh lại trong lúc ngủ mơ té xỉu, sốt cao không ngừng.

A Thành cùng Kỳ Ninh không phải ở chung một phòng, cho nên hắn còn không biết Kỳ Ninh đã bị sốt cao. Sở dĩ A Thành tỉnh lại vào nửa đêm cũng là bởi vì có người đập cửa nhà hắn nha.

Rạng sáng sau giờ, bầu trời vẫn còn âm u, ban đêm cũng giống như ban ngày.

Mạc Dịch Phàm liền ở thời điểm này, gặp được gương mặt đỏ bừng, cùng thân thể nằm ở trên giường của Kỳ Ninh đang bị sốt cao tra tấn.

--------

Tác giả có lời muốn nói:

P.S. Tuy rằng tiểu thụ còn ở hôn mê, nhưng vẫn không phải là gặp mặt (=^_^=)

P.P.S.O(n_n)O cám ơn bạch bạch là miêu miêu, miêu miêu tương vứt địa lôi =3=

Edit:

Mong chờ bấy lâu nay cuối cùng hai bé cũng được hội ngộ.

Hảo vui a~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.