Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 95: Chương 95: 1




CHƯƠNG 101.1: Thu hồi T thị.

Đêm khuya, trong chăn một hồi động tĩnh, Ngao Mộ Thiên ôm Dịch Nhiên, đột nhiên cửa bị thổi mở, Ngao Mộ Thiên khom người khoác áo ngáp dài đóng cửa lại, sau đó lùi về ổ chăn, ôm người, tiếp tục ngủ.

Hôm nay gió rất kỳ quái, luôn thổi mở cửa, cho nên 30 phút sau, Ngao Mộ Thiên bất đắc dĩ đứng dậy lần nữa, khom người khoác áo đóng cửa lại, lùi về ổ chăn, ôm người, tiếp tục ngủ.

Lần này ngược lại tốt hơn, một giấc ngủ tới hừng sáng, rốt cuộc không có gió thổi mở cửa.

Nhìn nhân ảnh trên màn hình giám thị, người phụ trách giám thị buồn ngủ ngáp dài, “Thật không biết Cát Điền đại nhân đang suy nghĩ gì, hai người Z quốc này có cái gì tốt mà giám thị.”

Sau đó một bàn tay đánh tới, “Nói bậy bạ gì đó, Cát Điền đại nhân làm như vậy tất nhiên có lý do của ngài.”

Một tát này đánh tới, khiến cho ngủ gật của người nọ cũng chạy mất, vội vàng nơm nớp lo sợ lần nữa giám thị toàn bộ quân khu, mà hai người kia trên màn hình giám thị, bởi vì không có đèn, cho nên chỉ có thể nhìn thấy đường cong mơ hồ hình người, không biết rằng chỉ có một người.

Sáng ngày kế, toàn bộ người tập trung tại trung tâm căn cứ, Yoshida mặt âm trầm đảo qua lần lượt từng khuôn mặt sợ hãi, “Tối hôm qua, thành thật khai báo, các ngươi làm cái gì, ngươi thấy ai làm cái gì?” Lần này bởi vì có phiên dịch, cho nên Dịch Nhiên nghe được rất rõ ràng, mơ hồ nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc phát sinh cái gì?

Có khối người cùng động tác Dịch Nhiên giống nhau, bọn họ nhìn quanh bốn phía, hy vọng có người giải thích xảy ra chuyện gì, hoặc là có người chủ động tự thú để làm dịu vị đại nhân tức giận kia.

“Không có người thừa nhận a.” Yoshida đột nhiên nở nụ cười, đột nhiên lại thu hồi tươi cười, nhìn một đám người cả kinh nói, “Fujita, lần lượt thẩm vẫn, phàm là người không có người chứng minh, hết thảy lôi ra.”

“Dạ, Cát Điền đại nhân.” Như trước ki-mô-nô, Fujita tiến lên một bước, sau đó xoay mặt về đội trưởng đội phòng vệ gật đầu một cái, tất cả đội viên đội phòng vệ của căn cứ tiến lên cách ly những người bình dân kia, lần lượt thẩm vấn

“Tôi tối hôm qua đang ngủ.” Dịch Nhiên nháy mắt mấy cái, đuôi mắt bắt đầu hiện hồng, thật đáng sợ, cậu không có làm cái gì, “Tôi cùng anh trai ngủ chung một chỗ…” Càng nói càng nghẹn ngào.

“Được rồi, đừng hỏi, không phải cậu ta.” Hùng Bản cuối cùng nhìn không được, bộ dáng như thế làm sao là kẻ trộm tối hôm qua?

Đội viên đội phòng vệ kia nhìn Dịch Nhiên đã bắt đầu lê hoa đái vũ, cũng hiểu được không thể nào là người này, hơn nữa Hùng Bản đẳng cấp so với hắn cao, cuối cùng vẫn là lựa chọn hỏi người kế tiếp.

“Hùng Bản ca ca, phát sinh chuyện gì sao?” Mắt hồng như con thỏ nhỏ, Dịch Nhiên sợ hãi hỏi.

“A, không có gì.” Hùng Bản nhìn Dịch Nhiên, vừa mới bắt đầu hắn sẽ không đem thanh niên mềm mại này nhét vào trong phạm vi hiềm nghi.

Đột nhiên có một nghiên cứu viên mang theo một bộ dụng cụ xuất hiện, Dịch Nhiên nhìn dụng cụ, ngược lại cùng B thị kiểm tra không gian giống nhau.

Ngao Mộ Thiên đi đến bên người Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, làm sao vậy?”

Dịch Nhiên cau mày, “Vật kia nhìn quen mắt, giống như ở B thị thấy qua.”

Hùng Bản vội tiếp lời, “Đương nhiên, mua ở B thị mà, chuyên môn kiểm tra không gian dị năng, phàm là chứa đồ sẽ biết.”

Nếu là mua ở B thị, cũng không cần lo lắng, Dịch Nhiên không để lại dấu vết nhéo tay Ngao Mộ Thiên, ý bảo hắn chớ khẩn trương, dụng cụ này chỉ đối với không gian dị năng có phản ứng mà thôi.

Trận thế lớn như thế, Dịch Nhiên hai người tất nhiên hiểu rõ xảy ra chuyện gì, mà hết thảy chuyện này rõ ràng cho thấy do bọn họ tạo thành, đêm không trăng gió thổi, thích hợp giết người phóng hỏa, Dịch Nhiên đương nhiên không có phóng hỏa, bất quá ngược lại giết người, 10 thủ vệ trông coi kho lương còn phản ứng chưa kịp đã bị cậu một kiếm đâm chết, sau đó cướp sạch toàn bộ kho lương, mà Ngao Mộ Thiên hai lần đứng dậy đóng cửa chính là nguyên nhân này, Dịch Nhiên bị quần áo che khuất bám trên người Ngao Mộ Thiên, tăng thêm Ngao Mộ Thiên cố ý cong eo, cùng âm u trong phòng, cho nên nếu muốn phát hiện, trừ phi máy giám thị càng tiên tiến chút, nếu như chỉ là loại thuần túy giám thị người này, làm sao phát hiện được?

Yoshida đi tới, nhìn Dịch Nhiên, sau đó rơi xuống trên người Ngao Mộ Thiên, nói câu tiếng Nhật, sau đó Ngao Mộ Thiên ôm Dịch Nhiên một cái, “Tiểu Nhiên ngoan, ở đây ngoan ngoãn đứng đợi anh.” Nói xong đi theo đằng sau Yoshida.

“??” Vẻ mặt sương mù, Dịch Nhiên hoang mang nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn. Hùng Bản nhìn thanh niên phá lệ đáng yêu, “Cát Điền đại nhân là mang Ngao huynh đệ đi sở nghiên cứu, ở nơi đó Ngao huynh đệ có thể tìm được dị năng.” Hoặc là chết…

“Thật vậy chăng?” Dịch Nhiên hai mắt mở to, vui vẻ nói.

“Đương nhiên.”

“…” Dịch Nhiên đột nhiên xấu hổ nắm góc áo của mình, cúi đầu, mặt đỏ hồng, “Em về sau cũng có thể có sao?”

“Tiểu Nhiên ngoan như vậy, về sau khẳng định cũng có thể có.” Nếu như thí nghiệm thành công, Cát Điền đại nhân tất nhiên sẽ bồi dưỡng Ngao Mộ Thiên, nói như vậy thì không thể động Ngao Tiểu Nhiên, như vậy cho cậu ta thuốc dị năng cũng rất bình thường, đương nhiên nếu thất bại, những hứa hẹn sẽ mất đi hiệu lực, Ngao Tiểu Nhiên có thể sống hay không còn là một vấn đề.

Người thông qua kiểm tra đo lường càng ngày càng nhiều, người lưu lại cũng càng ngày càng ít, Fujita khuôn mặt cứng nhắc cũng u ám.

“Thả tôi ra, tôi thật sự không có giấu gì…” Một hồi xôn xao, làm cho sắc mặt Fujita thả lỏng, rất nhanh đi đến chỗ xôn xao, trên dụng cụ kiểm tra phập phồng đường tuyến, Fujita vung tay lên, đội phòng vệ lập tức đem người tới đem người trẻ tuổi kia dẫn đi.

“Các ngươi bắt con ta làm gì? Con ta thật không có làm cái gì! Van cầu các ngươi thả nó!” Mẹ già liều mạng đi kéo con của mình, kết quả bị một cước đá qua một bên, không thể động đậy.

“Bà ơi, bà không sao chớ?” Dịch Nhiên bước nhanh tiến lên, nâng lão nhân dậy, căm tức nhìn Fujita, “Các người làm gì?”

“Con ta… Con ta…” Lão nhân run rẩy tựa trên người Dịch Nhiên, “Van cầu các ngươi buông tha con ta…”

“Các người nghe không, còn không thả vị tiểu ca kia.”

Fujita khinh miệt miết mắt Dịch Nhiên, vài ngày không gặp, người này ngược lại gan lớn, nếu không phải cậu ta còn có một anh trai đang thí nghiệm, hắn càng muốn đem cậu bắt đi, một người Z quốc, dựa vào cái gì kiêu ngạo?

Lúc này Hùng Bản bước lên phía trước cùng Fujita thì thầm vài câu, sau đó kéo Dịch Nhiên, “Đừng nói lung tung, theo anh đi “

“Nhưng…” Con mắt Dịch Nhiên không tiếng động lên án, các người sao có thể tàn nhẫn như vậy, ngay cả người già cũng không buông tha?

“Ngẫm lại anh của em, chớ chọc Đằng Điền đại nhân.” Tuy thanh niên bình thường nhu nhược có thể làm tình thú, nhưng không thể gây chuyện ở đây a.

Vừa nhắc tới anh trai, Dịch Nhiên trầm mặc, thả lỏng khuôn mặt, vô hạn ủy khuất vịn lão bà rời đi chỗ này, lão nhân phỏng chừng cũng biết tình huống, lau lệ.

Đi được một hồi, Dịch Nhiên đột nhiên mặt đỏ, “Làm phiền Hùng Bản đại ca đi tiễn lão bà, em, em…” Hai chân không tự giác khép lại.

Thấy như vậy, Hùng Bản hiểu rõ, “Được, Tiểu Nhiên đi đi.”

“Cám ơn Hùng Bản đại ca.” Thanh niên ngượng ngùng cười nói, sau đó vội vàng xoay mặt về tòa nhà số 4 chạy tới.

Thấy thanh niên đi xa, ánh mắt Hùng Bản lập tức tối xuống, không chơi được người thanh niên này hắn còn thật không cam lòng a, “Ngươi, tới.” Một đội viên tuần tra đi ngang qua bị Hùng Bản gọi lại, chỉa chỉa lão nhân, “Đem bà ta đưa đến chỗ người  Z quốc tụ tập  đi.”

Quẹo vào một chỗ, sau khi Dịch Nhiên xác định không có người thấy mình, dừng bước lại ẩn ở chỗ tối, hiện tại đại đa số mọi người ở bên kia khảo thí có không gian hay không, cho nên thủ vệ kho đạn hẳn là so với bình thường ít hơn, bởi vì Yoshida nghi ngờ, cho nên ngay cả người R quốc cũng không bỏ sót, mà Mộ Thiên, tính toán thời gian, hẳn là đã đến sở nghiên cứu, cho nên…

Thừa dịp Hùng Bản gọi người, một cái chớp mắt, một bóng người mơ hồ nhanh chóng xuyên qua mặt đường, đi vào ngõ nhỏ, quẹo trái, đi về phía trước 500m.

Tòa nhà màu xám thình lình hiện ra trước mắt Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên nghĩ nghĩ, nhìn đằng sau cửa sổ kia, rất nhanh chạy đến dưới cửa sổ, không chờ hai hộ vệ mở miệng, hai tay kéo một cái, ba người biến mất tại chỗ.

“Ai?” Những người khác cũng không phải người thường, tuy Dịch Nhiên tốc độ nhanh, nhưng dù sao cũng là ban ngày, cho nên trong lúc giật mình, bọn họ vẫn thấy được một bóng người, nhanh chóng chạy đến bên kia cửa sổ, kết quả cửa sổ vẫn kín như bưng, nhưng hai thủ vệ lại biến mất.

“Cmn, đi mà không nói một tiếng, ngươi, còn ngươi nữa, tới trông coi.” Bởi vì nhìn hết bốn phía cũng không có phát hiện nhân vật khả nghi, cho nên nhất trí cho rằng là hoa mắt.

Tay dùng sức, hai người bị kéo kia lập tức biến thành khối băng, nhìn con mắt còn đang trừng có thể thấy được bọn họ còn đang đối cảnh đẹp đột nhiên xuất hiện kinh ngạc.

Dịch Nhiên dò xét ngoài không gian, lại xuất hiện hai người, bất quá không sao, lại kéo vào là được.

Lần nữa tăng thêm hai cỗ băng thi, Dịch Nhiên bắt đầu tính toán, làm sao không kinh động những người khác mà ẩn vào kho đạn vơ vét, kính không cần phải nói, nhất định là kính chống đạn, kính không được, còn tường thì sao? Nhìn tường rất bình thường, Dịch Nhiên có chủ ý.

Ra không gian, Dịch Nhiên tụ tập lực lượng, một đao bổ về phía tường, không nghĩ tới chém ra vết nứt, mặc dù nhỏ, nhưng dù sao cũng là khe hở, một cước đạp lên, khe hở tăng lớn, lại một cước, ‘rầm’ một tiếng, vỡ ra một cái động đủ để một người thông qua.

Thanh âm làm thủ vệ chú ý, nhanh chóng từ phía trước vây quanh đằng sau, sau đó thấy được cái động kia, tiểu đội trưởng sắc mặt khó coi, rõ ràng vừa rồi không có người a, nhưng hiện tại cũng không phải so đo những thứ này, vung tay lên, muốn dẫn đội theo cái động đi vào.

Tiếng nổ to vang lên ầm ầm, liên tiếp nối liền, uy lực của bom khiến cho phạm vi mười mét huyết vụ đầy trời, bầm thây đầy đất.

Thanh âm nổ mạnh dường như làm người trong căn cứ bối rối, trong sở nghiên cứu, mặt Yoshida trầm xuống, xảy ra chuyện gì? Bên kia không phải… Sao? “Đường Bản, còn lại do ngươi phụ trách, ta đi xem.”

“Dạ, Cát Điền đại nhân.” Đường Bản cung kính đưa mắt nhìn Yoshida rời đi, sau đó nhìn về phía Ngao Mộ Thiên, chỉa chỉa bàn giải phẫu, “Ngươi, nằm xuống.”

Ngao Mộ Thiên cong khóe miệng, “Đừng nóng vội, ta cũng chưa có kêu các ngươi nằm xuống…” Sát khí tràn ngập, khí thế bức người, trên tay vung lên, một tốc độ dị năng giả lập tức bị tia chớp bắn chết nằm trên mặt đất, “Cáo trạng không phải bé ngoan nha.”

Nhìn người thí nghiệm đột nhiên tính tình biến đổi, những người còn lại đầu tiên là cả kinh sau đó lớn tiếng thét lên, bắt đầu chạy về phía cửa ra vào, vội vội vàng vàng.

Tiếng súng vang lên, không ai có thể chạy đi, Ngao Mộ Thiên cũng không bởi vì đối phương là người khoa học ở tận thế rất thưa thớt mà hạ thủ lưu tình, B thị tuy thiếu nhưng không phải ít, hơn nữa hắn có thể mang tư liệu trở về, về phần những người này, không mang về.

Không đếm xỉa người khác cầu xin tha thứ, không đếm xỉa người khác quỳ xuống, viên đạn chuẩn xác bắn trúng cái trán từng người.

Nhìn cả phòng thi thể, Ngao Mộ Thiên rút ra ống thuốc trong tay Đường Bản còn đang cầm, đây là thuốc định tiêm vào người hắn, thuận tay nhét vào trong ba lô, không biết Tiểu Nhiên thế nào…

Yoshida sắc mặt đại biến, trước mắt tràn ngập sương mù, một cái kho đạn trong nháy mắt có thể hôi phi yên diệt, là ai? Rốt cuộc là ai?!

Đao võ sĩ luôn cầm trong tay, trong nháy mắt ra khỏi vỏ, cắt đứt cổ một người bên cạnh, “Một đám phế vật!” Kết quả của vụ nổ này, kho đạn không còn gì cả, cho nên nhất định phải mau chóng tìm ra, tìm ra đạn dược còn lại, nếu không, đừng nói B thị, mà ngay cả chỗ này có thể bảo vệ hay không còn là một cái vấn đề…

Ngày hôm qua bị mất lương thực, hôm nay lại bị mất đạn dược, chẳng lẽ có mưu tính trước? Con mắt Yoshida nhắm lại, điều này chẳng lẽ chính là kế điệu hổ ly sơn?

“Bốp.” Một bạt tai trên mặt Fujita, “Ngươi đồ ngu xuẩn, còn không mau đi tra!”

Vừa nghe đến tiếng nổ mạnh thì tạm dừng tra thủ phạm cướp kho lương, Fujita quỳ trên mặt đất, “Dạ, đại nhân.” Đáng chết, vừa mới nãy có ai không có ở đây? Lơ đãng, một thanh niên nhu nhược hiện lên trước mắt hắn, lập tức bỏ đi ý nghĩ này, có Hùng Bản đi theo, nên không thể là cậu ta, như vậy còn có ai?

Hết chương 101 (thượng).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.