Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 105: Chương 105




CHƯƠNG 110: Người yêu của tôi.

Ôm chặt lấy đối phương, Ngao Mộ Thiên khó có thể hình dung tâm tình bây giờ, hắn hiện tại giống như đem đối phương khảm vào trong cơ thể mình, cũng không muốn thả ra, hai lần, hai lần đủ để cho hắn sống không bằng chết.

Cảm nhận được cái cổ mát mát, Mộ Thiên… Dịch Nhiên nhắm mắt lại, em cũng rất nhớ anh, đồng thời âm thầm may mắn chính mình đoán đúng, Dịch Nhiên vĩnh viễn cũng quên không được tâm tình vừa rồi, khi thấy người dẫn đầu tiểu đội được mọi người hoan nghênh kia, tâm đau xót, quen thuộc làm cho cậu muốn khóc, trước đó lần thứ nhất là tin tưởng vững chắc ở B thị không có việc gì, hơn nữa cảm tình lúc đó không có sâu như hiện tại, cho nên lo lắng không nhiều, mà lần này cậu mới chính thức hiểu rõ vì sao trên đời nhiều người tự tử như vậy, nguyên lai khi chữ tình sâu đậm, sống một mình không bằng chết chung.

“Anh sợ em đã gặp chuyện không may…” Thanh âm Ngao Mộ Thiên có chút nghẹn ngào, hắn cũng không sợ người khác chê cười, chỉ cần Tiểu Nhiên không có việc gì, cho dù khiến hắn khóc chết hắn cũng nguyện ý.

“Em cũng vậy.” Dịch Nhiên cắn chặt môi dưới, sợ mình sẽ khóc, cậu muốn khóc cũng phải về nhà khóc, mới không cho người ta chê cười.

Tiếu Nam và Tiếu Bắc giả bộ như ngắm phong cảnh, đồng thời trong nội tâm vì hai người này cảm khái, có thể ở tận thế này gặp lại nhau không khác gì trúng số giải nhất, nếu như có một ngày cùng Tiểu Bắc (Tiểu Nam) thất lạc, bọn họ còn có thể lại gặp sao?

Về phần những đội viên khác, phần lớn đều vành mắt đỏ bừng, đã lâu không có thấy, hình ảnh tương phùng.

Sau một hồi khá lâu, Dịch Nhiên đẩy đẩy Ngao Mộ Thiên, người khác đang nhìn.

Biết Dịch Nhiên có đôi khi da mặt mỏng, Ngao Mộ Thiên nhịn xuống xúc động muốn hôn đối phương.

“Đúng rồi, em…” Ngao Mộ Thiên vừa muốn hỏi một chút Dịch Nhiên làm sao tới đây.

“Mộ Thiên…” Nữ nhân vừa xông tới, thanh âm líu lo dừng lại, cô thấy gì?

“Chú Ngao, chú đã trở lại a ~~” Cùng mẹ bất đồng, trẻ con không có chú ý tới mọi người khác thường.

Dịch Nhiên khiêu mi, cậu nghĩ cậu đã hiểu, âm thầm duỗi tay nhéo hông Mộ Thiên, không giải thích rõ ràng anh đừng nghĩ lên giường của tôi.

Đối với cái nhéo này của Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên phi thường cao hứng, cao hứng đến nổi khóe miệng không khỏi nhếch lên, giống như mèo trộm được cá, Tiểu Nhiên ghen nha, kỳ quan trăm năm khó gặp, hắn có thể không cao hứng sao? “Tiểu Nhiên, đây là Phạm tiểu thư Phạm Giai Mai, lúc trước chính là cô ấy cứu anh, đây là con của cô ấy, Sam Sam.” Sau đó ngược lại nhìn về phía Phạm Giai Mai giới thiệu, “Đây là người yêu của tôi, Dịch Nhiên.”

Người yêu?!

Phạm Giai Mai nắm chặt tay, cứng ngắc nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ, cố gắng kéo ra tươi cười, “Chào cậu.”

Liếc một cái liền nhìn ra toan tính của nữ nhân, Dịch Nhiên nói thẳng, “Cô đã cứu Mộ Thiên, nói đi, có yêu cầu gì, chỉ cần chúng tôi đủ khả năng đều đáp ứng.” Tốt nhất là một lần liền xong, miễn cho luôn nắm lấy ‘ân nhân cứu mạng’ làm cho mọi người không được tự nhiên.

Khuôn mặt tươi cười của Phạm Giai Mai tái đi, người nam nhân này chẳng lẽ biết rằng… Không, cô không thể buông tay, nếu như buông tay, kế tiếp cô nên làm cái gì bây giờ? Hiện giờ ở bên ngoài tang thi càng ngày càng lợi hại, mà ngay cả nam nhân cũng không thể mỗi lần đi ra ngoài có thể tìm được thức ăn, mà người sống trong căn cứ cũng càng ngày càng ít, cô không thể, không thể buông tay.

“Mẹ ơi…” Sam Sam đau đớn nhịn không được hô lên, mẹ cầm tay thật chặt.

Nghe được tiếng đứa con, Phạm Giai Mai giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng buông lỏng lực tay, đau lòng kéo tay đứa con xoa xoa.

Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên, nói đi, sao đây?

Thức ăn đi? Ngao Mộ Thiên không tiếng động trả lời, ở tận thế đưa thức ăn là tốt nhất, nhưng nữ nhân không chịu nhận.

Dịch Nhiên gật gật đầu, vẫn là mau rời khỏi chỗ này trở lại B thị.

Ngao Mộ Thiên và Dịch Nhiên liếc mắt đưa tình làm Phạm Giai Mai đỏ mắt, một ít hy vọng trước kia đều bị triệt để nát bấy.

“Phạm tiểu thư.” Ngao Mộ Thiên khách sáo nói, “Ân cứu mạng…”

“A, tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, không bằng lần sau lại bàn vậy.” Phạm Giai Mai vội vàng cắt đứt lời của đối phương, kéo Sam Sam đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng nữ nhân bối rối, ánh mắt Dịch Nhiên tối sầm lại, nữ nhân này khẳng định còn có hạ chiêu.

“Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên đã tìm được, không bằng các cậu cùng một chỗ ở lại đây đi.” Tiếu Bắc thành khẩn mời gọi.

“Đúng vậy đó, cậu lưu lại, các huynh đệ cũng sẽ cao hứng.” Tiếu Nam biểu cảm sung sướng, nếu Dịch Nhiên đã tìm được rồi, như vậy cũng không có rời đi a?

“Ngao đội, lưu lại đi.”

“Đúng vậy a, Ngao ca, chỗ tuy nhỏ, nhưng rất an toàn.” Đội viên khác nói, mà ngay cả những người trước kia tính toán đi theo Ngao Mộ Thiên cũng bắt đầu khuyên bảo, dù sao ở chỗ này cũng đã quen, nếu có thể lưu lại không phải tất cả đều vui vẻ sao?

Ngao Mộ Thiên cười như trước kia, ôn nhu chân thành đáng tin, “Ngại quá, tôi cùng Tiểu Nhiên phải về B thị, nơi đó còn có những bằng hữu khác của chúng tôi.”

“B thị? Cậu không phải từ T thị tới sao?” Tiếu Nam hoài nghi mình có phải là nhớ lầm không, nghi hoặc nhìn về phía Tiếu Bắc. Tiếu Bắc từ chối cho ý kiến.

“Chúng tôi chỉ đến T thị làm nhiệm vụ, kết quả gặp phải tang thi cá.” Ngao Mộ Thiên miêu tả chút ít.

“Tang thi cá?!” Danh từ này khiến những người khác biến sắc, có người từng thấy cũng có người chưa thấy qua, nhưng khi nghe đã cảm thấy rất biến thái.

Lúc này Ngao Mộ Thiên mới đột nhiên nhớ tới, mấy ngày nay dọc theo sông thế nhưng không thấy một con tang thi cá, là chỗ này chưa biến dị sao? Sau đó lại liên tưởng, cho tới bây giờ chỉ gặp phải một lần biến dị thực vật, xem ra biến dị cũng có phân chia tốc độ, bất quá như vậy…

Nếu như vậy, chỉ một lần gặp phải tang thi chuột cũng có thể giải thích, là còn chưa có biến dị hết sao? Dịch Nhiên trầm tư, nếu không, mỗi địa phương đều có con chuột đó thôi, làm sao có thể chỉ xuất hiện ở J thị? Như vậy cái gì quyết định tốc độ biến dị?

Tiếu Bắc đứng lên, cái ghế ngã xuống, thanh âm phá vỡ không khí khác thường trong phòng, tang thi cá, hắn tuy chưa thấy qua, nhưng không có nghĩa là chỗ khác không có, hơn nữa lâu như vậy cũng không thấy cá xuất hiện, chẳng lẽ!

Tiếu Bắc khoát khoát tay, hiện tại tin tức này tuyệt đối không có thể nói ra ngoài, nếu không, sau một khắc toàn bộ Viêm thôn sẽ rối loạn, dù sao mọi người vẫn tin tưởng vững chắc chỉ cần tiêu diệt tang thi có thể ổn định lại, nhưng bây giờ còn tăng thêm động vật, như vậy thực vật cũng có khả năng… Nếu có một ngày những thứ này toàn bộ biến dị,  phòng ngự bạc nhược yếu kém của Viêm thôn có thể may mắn còn tồn tại không? Đáp án vừa nhìn liền hiểu ngay.

Ngược lại nhìn về phía đội viên vẻ mặt mơ hồ, “Tiểu Nam dẫn bọn họ đi lấy trợ cấp, Ngao Mộ Thiên và Dịch Nhiên lưu lại.”

Tiếu Nam sờ đầu, tuy không rõ vì sao Tiếu Bắc làm như vậy, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mang người đi khỏi.

Nhìn hai người lưu lại, Tiếu Bắc hít sâu một hơi, “Các cậu lưu lại, tôi đem quyền quản lí Viêm thôn giao cho các người.” Nói rất rõ ràng, chỉ cần Ngao Mộ Thiên hai người lưu lại, về sau toàn bộ Viêm thôn là địa bàn của bọn họ, hai người này thực lực không tệ, nếu có thể lưu lại, Viêm thôn còn có một tia hy vọng.

Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên, lắc đầu, “Tuy điều kiện rất mê người, nhưng chúng tôi không cần.”

Nếu như là những người khác, có một địa phương phát triển không tệ như vậy miễn phí dâng tặng, khẳng định không ai từ chối, họ sẽ tận lực mở rộng phát triển rồi chiếm đoạt xung quanh căn cứ, cuối cùng chậm rãi xơi tái toàn bộ Địa Cầu, nếu không gặp được Tiểu Nhiên, hắn nghĩ mình sẽ có hứng thú này, nhưng, hắn đã có Tiểu Nhiên, ngại quá, hắn cùng Tiểu Nhiên qua cả đời còn thấy ngắn.

Mỹ nhân chính là mộ chôn anh hùng, Tiếu Bắc rốt cục thấy được cảnh thật người thật, bất quá hắn còn có những biện pháp khác, “B thị hiện tại thế nào?”

“Phát triển không tệ.”

Nghe được bốn chữ này, Tiếu Bắc quyết định, lại lần nữa cất nhắc, “Tôi và các cậu cùng đi B thị.” Tiếu Bắc tự nhận bản thân không xứng chức nhân viên quản lý, cho nên hắn đối với việc rời đi rất là yên tâm thoải mái, dù sao không có hắn, ai biết Viêm thôn có thể tồn tại lâu như vậy không, cho nên hắn không nợ ai.

“Không được.” Dịch Nhiên lập tức cự tuyệt, có người ngoài, khi bọn họ muốn vào không gian đều không phương tiện, buổi tối còn phải gác đêm.

Không nghĩ tới đối phương sẽ lập tức cự tuyệt, điều này làm cho Tiếu Bắc sững sờ, lập tức nghĩ đến người này có tốc độ không phải của con người, hiểu rõ, “Tôi cũng cảm thấy không được.”

Lúc này Ngao Mộ Thiên mở miệng, “Tôi nghĩ cậu không có khả năng chỉ đi một mình, tôi trước xem danh sách.”

“Ừ.” Đối với yêu cầu của Ngao Mộ Thiên, Tiếu Bắc cũng không có cảm thấy không ổn, ngược lại hắn cảm thấy có người như vậy mới an toàn, cẩn thận nói, “Chờ tôi chuẩn bị tốt sau đó đi tìm anh.” Đồng thời nhanh chóng tính toán mang những người thích hợp theo.

“Được, bất quá tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, lần này đi ra ngoài sẽ như thế nào không có người biết rõ, cho nên có một số người cùng với ra đi chịu chết còn không bằng ở tại chỗ này.” Ngao Mộ Thiên câu nói đầu tiên liền đem toàn bộ người bình thường bỏ qua.

“Tôi biết.” Đã là vì hắn và Tiểu Nam, những người kia cũng không thể không vứt bỏ, hắn cũng phải suy nghĩ những người nên mang theo, người này phải là người không có người nhà trong Viêm thôn mà năng lực không tệ, nghĩ như vậy, chuyện này còn phải lo rất nhiều.

Lúc này, Dịch Nhiên bỏ thêm một câu, “Chúng tôi chỉ cho anh hai ngày suy nghĩ, hai ngày sau chúng tôi sẽ đi.”

“Ừ…”

——-

“Mộ Thiên, tại sao phải dẫn bọn họ theo?” Sau khi đi ra liền bất mãn nói, cậu không thích có người ngoài.

Ngao Mộ Thiên vò rối tóc Dịch Nhiên, “Đoạn đường này đến B thị không có ai biết có bao nhiêu nguy hiểm, nhiều người luôn tốt.”

“Chúng ta có thể vào không gian mà.” Dịch Nhiên kéo lại tóc của mình, lâu như vậy không có cắt nên dài rồi.

“Vạn nhất… Nếu như giống lần trước không kịp thì sao?” Con mắt thâm thúy nhìn chân trời ráng đỏ diễm lệ, “Tiểu Nhiên, có nghe qua một câu chuyện xưa chưa? Hai người gặp phải sói, tốc độ của sói rất nhanh, nhân loại căn bản chạy không thoát, một người rất nhanh buông tay, nhưng một người khác vẫn còn tiếp tục chạy, người đó hỏi hắn vì sao biết rõ chạy không thoát sao vẫn chạy? Người nọ nói, “Chỉ cần chạy trốn so với ngươi nhanh là được.”. “

“…”

“… Tiểu Nhiên, em ghét anh như vậy sao?” Cho tới nay, Ngao Mộ Thiên đều tránh lưu lại ấn tượng xấu với Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên khiêu mi, “Mặc kệ, chỉ cần anh tốt với em là được.”

“Ha ha.” Ngao Mộ Thiên cười khẽ một tiếng, “Anh vĩnh viễn đều tốt với em.”

Dịch Nhiên cong khóe miệng, ánh mắt nhu hòa, em biết, cho nên nếu thật có một ngày như vậy, em sẽ chạy ở phía sau anh.

———

“Giai Mai, nghe nói người nam nhân cô cứu kì thật thích đàn ông, ha ha, mùi vị bẽ mặt ra sao?” Bốn gã lưu manh chặn đường Phạm Giai Mai.

Phạm Giai Mai đem Sam Sam ở phía sau của mình, ngẩng đầu, “Thì tính sao?”

“Thì tính sao?” Người nọ phảng phất như nghe được chuyện cười, và nhìn những người khác cùng cười to, “Cho nên đừng uổng phí công phu, thằng nhóc Chu Hùng kia bảo vệ vợ nó còn không kịp, vậy mà cũng dám vì mày đắc tội chúng tao? Vẫn là ngoan ngoãn rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ chúng tao đi.”

Hừm, tuy thằng họ Tiếu nói không cho ở bên trong xằng bậy, nhưng nếu thực sự xằng bậy chẳng lẽ ả này còn có thể đi khắp nơi nói sao? Cũng không phải tinh khiết gì.

Phạm Giai Mai giữ chặt Sam Sam vẻ mặt sợ hãi, dù cho lửa giận mãnh liệt nhưng cô cũng không có biện pháp, xoay người đi đường vòng.

“Đúng rồi, vài ngày không gặp, Sam Sam lớn lên không tệ.”

Đằng sau truyền đến thanh âm hèn mọn bỉ ổi làm cho Phạm Giai Mai hận không thể giết chết đám người kia, nhưng cô có thể đánh thắng được sao? Không thể, cho nên cô chỉ có thể nắm chặt tay mà bất lực, nhưng, Sam Sam, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.

Bởi vì người ngoài đến rất phức tạp, cho nên chỗ căn cứ này cũng chầm chậm sinh sôi tội ác, tỷ như nữ nhân trèo lên giường nam nhân càng ngày càng nhiều, tỷ như mỗi cô nhi cũng bắt đầu đi theo một người nam nhân…

Đột nhiên ánh mắt Phạm Giai Mai tối sầm lại, cô không nghĩ tới đúng lúc gặp phải Ngao Mộ Thiên cùng Dịch Nhiên, loại ấm áp hạnh này làm cho cô ghen tị, vì sao người tên Dịch Nhiên lại trở về? Chỉ cần cho cô một thời gian ngắn, cô nhất định có thể làm nam nhân kia yêu mình, đã như vậy, cô chỉ có thể…

Hết chương 110.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.