CHƯƠNG 112: Đứa con.
Ngao Mộ Thiên chưa từng nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ bởi vì đắp nặn hình tượng quá mức mà bị người hiểu lầm. Có trách nhiệm, dễ gần, ôn nhu, hào phóng, vốn là lúc trước vì thu mua vài người để giúp mình tìm Tiểu Nhiên mới làm vậy, kết quả lại tự hại mình, con đàn bà này, con đàn bà chết tiệt, ai nói cho cô ta biết rằng, cho dù cùng mình xảy ra quan hệ chắc gì mình sẽ chịu trách nhiệm đi?
Tuy bị người ta trừng, nhưng Phạm Giai Mai vì kế hoạch của mình nên không để ý, từ chuyện trước kia có thể thấy được người đàn ông này rất tốt, dù cho không thích mình nhưng có quan hệ này hẳn là cũng sẽ đối với mình tốt một chút, căn bản không biết mặt thật của người đàn ông này, cô ở một bên tình nguyện cho là như thế.
Hôm nay cũng coi như may mắn, không thể tưởng tượng được khi cô mua thuốc trở về vừa vặn thấy người con trai tên Dịch Nhiên xuất môn, một hồi thì Mộ Thiên lên lầu, đây là ông trời giúp mình sao?
Về phần thuốc, cô tất nhiên sẽ không ngu mà cho lẫn trong vật khác, mà là trực tiếp bôi trên hộp cơm, ai cũng sẽ cho rằng cơm có vấn đề lại không ngờ tới hộp sát ngoài mới có vấn đề, chỉ cần đụng nhẹ một chút, người nọ tất nhiên sẽ dính phải, kế tiếp, chỉ cần thuốc dính vào trên tay thì thuận tiện hơn nhiều.
Đi ra, đóng cửa, xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, Phạm Giai Mai nở nụ cười, kế hoạch của cô thành công, sau một khắc, cô kéo cửa ra, khi cô đang cười, tay người đàn ông không cẩn thận sượt qua bên môi mình, người đàn ông cả kinh, sau đó giận dữ, sau đó nữa là hôn mê.
Đây chỉ là thuốc mê bình thường, tuy chỉ có thể làm cho người ta hôn mê một giờ, nhưng một giờ lại có thể làm rất nhiều chuyện.
Thành công thuốc mê đối phương, Phạm Giai Mai xé quần áo của mình, nhìn người lúc trước dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi hôm nay trở thành đàn ông anh tuấn vĩ đại, cô tự giễu, khi nào thì cô trở nên xấu xa như vậy? Biết rõ là sai nhưng không buông tay được, có lẽ cô đã sớm điên rồi, từ khi gặp được người đàn ông này cô đã lâm vào ma chướng, tuy cô biết vậy, nhưng sao vẫn lâm vào?
Lúc này, cửa đột nhiên đẩy ra, cô tóc tai bù xù biến sắc, nước mắt rơi xuống, kéo quần áo, đẩy Dịch Nhiên xông ra ngoài.
Bởi vì đây là phòng ở kiểu cũ, cho nên cách âm không tốt, thanh âm xuống lầu truyền vào trong tai giống như ở cách vách.
Dịch Nhiên nhìn người trong sân xem náo nhiệt, bĩu môi, lập tức đóng cửa lại, “Này, dậy được rồi.”
Người đàn ông trên giường mở to mắt, hai con ngươi sáng như sao, lười biếng nằm trên giường, “Vợ, anh diễn thế nào?”
“Tạm được.” Dịch Nhiên tiến lên đá một cước vào trên thân người đàn ông, sau một khắc lại bị người đàn ông áp dưới thân, “Ai nha, anh bị người khác ăn đậu hũ, em cũng không an ủi.”
“Là do anh ra chủ ý.” Dịch Nhiên một cước đá văng Ngao Mộ Thiên, “Đi tắm rửa, bị người khác chạm qua cũng không ngại bẩn.”
Ngao Mộ Thiên sờ sờ cái mũi, kéo quần áo xông vào phòng tắm, đợi tắm rửa sạch sẽ lại muốn thưởng.
Ngày hôm sau, như Dịch Nhiên dự đoán, ánh mắt của người trong căn cứ nhìn về phía họ đều mang theo khiển trách, Dịch Nhiên vành mắt hồng hồng đứng cách xa Ngao Mộ Thiên, Ngao Mộ Thiên theo ở phía sau muốn giải thích gì đó nhưng mỗi lần đều bị thanh niên cự tuyệt, sau đó ảm đạm thở dài.
Cách đó không xa, nữ nhân tránh ở góc tường nở nụ cười.
Nói về chuyện ngày hôm qua Dịch Nhiên bị người tính kế chia rẽ. Sau đó, Ngao Mộ Thiên vừa về đến nhà đã nhìn thấy người nào đó bắt chéo hai chân.
“Như thế nào, tam đường hội thẩm?” Ngao Mộ Thiên cười cười cởi áo khoác.
Người nào đó cũng không náo loạn như trước kia, tức giận hoặc thẹn thùng, mà là nghiêm túc đứng đắn từ khi hắn vào cửa cho đến giờ, cho nên Ngao Mộ Thiên liền biết tình hình nghiêm trọng, lập tức nhớ lại gần đây làm cái gì chọc tới Tiểu Nhiên nhà mình, nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả.
Dịch Nhiên tin tưởng Ngao Mộ Thiên so với tin tưởng bản thân còn hơn, nhưng, có vài vấn đề không phải chỉ tin tưởng thì có thể giải quyết, cho nên cậu định hôm nay một lần nói rõ, cậu cũng sẽ không cho đối phương cơ hội đổi ý.
Cho nên Dịch Nhiên rất bình tĩnh hỏi, “Anh muốn có con không?” Mọi người tuy không muốn kết hôn nhưng con nhất định phải có, nếu như không có tận thế, như vậy Ngao Mộ Thiên khẳng định cũng gặp phải cửa ải này.
“Không cần.” Ngao Mộ Thiên nhíu mày, ai ở bên tai Tiểu Nhiên nói bậy.
“Nhưng em sợ khi em chết không có người chăm sóc anh.”
Nghe nói như thế, Ngao Mộ Thiên không bình tĩnh được, “Tiểu Nhiên, anh không thích nghe em nói chữ kia.”
Dịch Nhiên phối hợp giải thích lời của mình, “Cho nên, em tính cho anh nhận nuôi một đứa, bởi vì em tuyệt đối không thể khoan dung để anh cùng nữ nhân khác có con, cho dù mang thai hộ cũng không được, trừ phi chúng ta chia tay.”
“Tiểu Nhiên, em đang nói cái gì?” Ngao Mộ Thiên thật sự nổi giận, “Anh cả đời này trừ em ra ai cũng không muốn, nhận nuôi cũng không muốn, nếu thật muốn có con, trừ phi em giúp anh sinh.” Con cái chết tiệt gì đó không cần làm kẻ thứ ba chen giữa bọn họ.
“Yên tâm, nếu như anh chết sớm hơn em, không cần có con.” Nếu như anh chết sớm hơn em, em liền mang anh vào trong không gian, đến khi em chết, không gian cũng sẽ an toàn, nếu không phải em lo lắng sau khi em chết không có người chăm sóc lão già lẩm cẩm như anh, em chấp nhập nuôi con sao?
Vô lực, thật sự rất vô lực, Ngao Mộ Thiên thật muốn mở đầu Dịch Nhiên xem bên trong là cái gì, hắn thật sự không cần con mà.
Dịch Nhiên vẻ mặt đứng đắn, “Kỳ thật, em hy vọng có người đem chúng ta hợp táng cùng một chỗ.” Nghe nói sau khi hợp táng, kiếp sau còn có thể cùng một chỗ.
Thốt ra lời này, Ngao Mộ Thiên trong nội tâm ngòn ngọt, bất quá, “Còn có Lăng Cảnh và Vu Đồng bọn họ mà, bọn họ sẽ giúp chúng ta hợp táng.”
“Vạn nhất bọn họ chết sớm thì sao?”
“… Tùy em.” Ngao Mộ Thiên nhịn xuống điều muốn nói, vạn nhất con em nuôi cũng chết sớm thì sao?
Thật lâu về sau, Ngao Mộ Thiên mới phát hiện, nguyên lai Tiểu Nhiên ngẫu nhiên sẽ đặc biệt cố chấp, khi em ấy nhận định vấn đề nào đó sẽ luôn kiên trì, ngươi cãi lại cũng không được, biện pháp tốt nhất chính là làm cho chính em ấy thất bại.
“Đúng rồi, Tiểu Nhiên, sao hôm nay em lại suy nghĩ vấn đề này vậy?” Vốn Ngao Mộ Thiên không ôm hy vọng Dịch Nhiên sẽ trả lời, nhưng Dịch Nhiên lại trả lời ngay, trả lời giống như không đếm xỉa tới, “Là Phạm tiểu thư cứu anh nói đó, cô ta nói phải giúp anh sinh con.”
“…” Nguyên lai là vậy sao, vấn đề con cái so với người khác muốn cướp chồng em càng nghiêm trọng sao, giờ khắc này, Ngao Mộ Thiên sao lại cảm thấy hắn có cảm giác ê ẩm? Bất quá, nếu như con đàn bà kia dám đến, hắn chắc chắn sẽ đáp lễ.
Cho nên có trận diễn trò kia, nếu như con đàn bà kia không từ thủ đoạn muốn theo chân bọn họ, như vậy bọn họ nên làm ả thỏa mãn tâm nguyện, đợi đêm nay đi khỏi, lại hung hăng đạp một cước, sau khi ả phát hiện không có ai, loại đả kích này cũng đủ làm cho ả điên cao hơn một tầng lầu.
“Nhưng, dù sao cô ta cũng cứu mạng của anh.” Dịch Nhiên bĩu môi, nếu như là cứu cậu, nói không giữ lời là tác phong trước sau như một của cậu, nhưng vấn đề là cứu Mộ Thiên, cậu không muốn Mộ Thiên mang bêu danh trên lưng.
“Thì sao?” Ngao Mộ Thiên điểm điểm cái trán Dịch Nhiên, “Cô ta chỉ đem anh về mà thôi, nếu nói người thật sự cứu anh thì là em mới phải, nếu không, với mấy vết thương đó anh đã sớm chết.”
Kỳ thật con đàn bà kia cũng không ngốc, biết không thể thật sự mở miệng nói muốn đi theo B thị, chỉ sợ Phạm Giai Mai vừa nói như vậy, Dịch Nhiên cũng sẽ lập tức cự tuyệt, dù sao từ nơi này đến B thị, trên đường có cái gì không người biết rõ, mà Dịch Nhiên sẽ mang theo một phụ nữ và một trẻ con sao? Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, bởi vì nhìn thấu điểm ấy nên Phạm Giai Mai không biết là may mắn hay là bất hạnh, chính là bởi vì nhìn thấu, cho nên mới tính toán mượn loại quan hệ này đi theo, nhưng ả ta nhìn lầm một điểm, đánh giá cao ý thức trách nhiệm của Ngao Mộ Thiên, cho nên ngay từ đầu đã thua.
——-
Tiếu Bắc cố gắng viết điểm quan trọng, đội viên đã xác định, trời vừa rạng sáng xuất phát, lúc đó còn là thời gian ngủ, cho nên bọn họ đi xa phỏng chừng người nơi này còn chưa biết.
Đội viên trong đội có vợ cũng có con, vốn người nọ vừa nghe Tiếu Bắc phải rời khỏi, cũng muốn đi theo đi B thị, nhưng Tiếu Bắc một phen ngôn luận vĩ đại “Cùng với đi ra ngoài uy tang thi còn không bằng an tâm ở lại đây” thành công bị thuyết phục, mà Tiếu Bắc bọn họ tất nhiên cũng thành tiên phong dò đường, bởi vì Tiếu Bắc hứa hẹn, về sau sẽ trở lại đón bọn họ, về phần hứa hẹn là thật hay giả, phải xem lại.
“Tiểu Bắc, em có nghe lời đồn kia chưa?” Tiếu Nam đem quần áo đóng gói.
“Ừ, bất quá cùng chúng ta có liên quan sao?”
“…” Thấy Tiếu Bắc đầu cũng không giơ lên, Tiếu Nam giật nhẹ khóe miệng, “Không liên quan.” Xác thực không liên quan, nam diễn viên cưỡng bức người khác khẳng định không phải bọn hắn mà là đội trưởng tạm thời, bất quá người nọ rất có trách nhiệm mà, tại sao vậy chứ?
Tiếu Bắc miết mắt Tiếu Nam, lại thêm một người bị lừa, “Loại người như Ngao Mộ Thiên, nếu thật muốn mạng một con đàn bà, ả kia còn có mạng ở khắp nơi nói lung tung sao?”
Tiếu Nam cả kinh, “A, Ngao Mộ Thiên là loại người này?” Sao hắn không biết, rõ ràng khi làm nhiệm vụ, rất quan tâm đồng đội, là đội trưởng có nạn cùng chịu, là đại biểu đàn ông tốt cho toàn bộ nam nhân.
Aiz, Tiếu Bắc thở dài, chính vì hình tượng Ngao Mộ Thiên giống như vậy, mới có thể làm cho con đà bà kia điên khùng thành như vậy đi? Bất quá, quản khỉ gió gì chứ, dù sao đêm nay bọn họ đã đi, ừ, vật kia cũng nhất định phải mang theo.
Đồng thời ở B thị, Liễu Hy đem đội viên chia làm ba tổ, “Các người cũng luyện tập đã lâu, hiện tại chia tổ làm nhiệm vụ, Vu Đồng mang đội C đi huyện Mạnh thu vật tư, Mạc Phi Liên mang đội B đi huyện Ích tìm thuốc men, tôi mang đội A đi huyện Mậu.”
Vu Đồng gật gật đầu, tất cả người trong đội hắn đều có vấn đề, ở chung lâu như vậy cũng làm cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, hôm nay chính là thời điểm ‘thu lưới’, mà đội Liễu Hy thì đi theo phía sau bọn họ chặn giết kẻ lọt lưới, đây cũng là vì sao Liễu Hy lại đem những người theo từ N thị tới đây phân đến đội mình, tận thế nha, giết người không cần nguyên nhân. Ba đội nhưng chỉ có một đội làm nhiệm vụ.
Mạc Phi Liên lo lắng nhìn Liễu Hy, tuy hiện tại dị năng Hy lên tới cấp 3, nhưng vạn nhất vừa lúc gặp phải tang thi cao cấp hơn thì sao?
Liễu Hy trấn an hướng hắn gật gật đầu, yên tâm đi, bọn họ cũng không thật sự đi huyện Mạnh, nửa đường thì có thể giải quyết xong.
Ánh mắt Vu Đồng tối sầm lại, đợi lần này sau khi trở về, nên tìm người kia.
Hết chương 112.
Tác giả nói: vốn là an bài kết cục khác, cho nữ nhân tự sát để hạ hỏa Tiểu Nhiên, cuối cùng dùng chuyện mang con cô ta đi B thị để trả ơn cứu mạng, nhưng khi viết lại thay đổi, vẫn cho cô ta sống, dù sao truyện này cũng sắp hết, nhưng sắp hết cũng không thể mười chương là xong, cũng cần kéo hai ba chục chương.