CHƯƠNG 129 : Nhiệm vụ tiếp theo
Tiếu Bắc lặng lẽ đem lương thực lúc trước 1 nửa đưa cho Dịch Nhiên, mấy người còn lại của Viêm Thôn đều gia nhập vào đội di nặng, bất quá đều được phân đến đội số 5
Có lẽ do Vu Đồng đã gíơi thiệt đây chính là vị đại ca mà ta đã kể cho người biết, cho nên những đội viện mới gia nhập đội 7, ánh mắt nhìn Dịch Nhiên trừ bỏ kính sợ ra còn có chút hiếu kỳ, còn ánh mắt khinh bỉ và coi thường tuyệt nhiên không thấy xuất hiện
Vu Đồng được điều động đi đội tình báo, mà Liễu Hy và Mạc Phi Liên cùng với Phỉ Phỉ đều chuyển sang đội 4, cho nen trong mắt Dịch Nhiên chỉ quan tâm đến ai làm đội phó, còn lại thì chẳng để mắt đến bất cứ ai.
Miêu mị khoé miệng run rẩy, nhịn xuống hành động muốn túm cổ áo đối phương rồi gào vào mặt “Ngươi mới là đội trưởng có biết không?” Thôi đành phải tự an ủi bản thân vậy, đến Liễu đội phó trước kia còn phải nhịn nữa là nàng.
Xuất ra 1 tờ giấy, nàng cao giọng nói : “5:00 mang phụ trọng 20 kg chạy 5000 mét, 8:00 vượt chướng ngại, 10:00 tập tạ tay 150 lần, kéo tay 100 lần …”
Sao nghe quen quen,nhìn lại ánh mắt đau khổ của những đội viên mới và bộ dạng cam chịu của những người còn lại, Dịch Nhiên chợt nhớ, cái này không phải là do Mộ Thiên làm cho cậu sao?
Miêu mị đọc xong, nhún vai “Đội trưởng, nếu không hài lòng có thể sửa lại?”
Dịch Nhiên nghiêm túc nhìn về phía nàng mà nói “ Không cần ta cảm thấy rất tốt.”
Vì thế mà những người đã bị Dịch Nhiên hành hạ qua 1 trận cũng với những đội viên mới gia nhập tiếp tục chịu đựng sự huấn luyện ma quỷ.
Ngẫu nhiên sẽ có 1 số người bất mãn muốn gây sự, liền bị những tiền bối so với mình còn lợi hại hơn n lần đập cho 1 trận, thì ngay lập tức xẹp lép đi vào quy củ, cũng thấy được những người đó có vẻ khá sợ vị tân đội trưởng này thì cũng hiểu được.
Cho nên, những người có ý tưởng bất mãn liền nhanh chóng mà rụt lại, ngoan ngoãn tiếp tục chịu sự huấn luyện.
Từ đó, mọi người ai cũng tò mò thực lực của người đội trưởng này mạnh đến mức độ nào?
Dịch Nhiên thì đương nhiên chẳng quan tâm gì đến mọi việc rồi, tiếp tục sự nghiệp phấn đấu là 1 bình hoa, giết tang thi đối với cậu là chuyện quá đơn giản, nhưng nói đến chuyện quản lý người thì …. Khụ, tốt nhất không nên đi đả kích tâm linh mỏng manh của Dịch Tiểu Nhiên đi.
Hiện tại sinh hoạt của Dịch Nhiên so với lúc trước ở căn cứ B thị trước đây cũng không có gì khác, mỗi ngày ngủ đến gần trưa mới dậy, sau đó đi đến phân đội 7 lượn lờ ở đấy một lúc, đến giờ ăn cơm thì đi tìm Ngao Mộ Thiên, sau đó lại tiếp tục làm bình hoa ở cho đến lúc tan tầm thì về nhà. Kết thúc 1 ngày chính là khanh khanh ta ta cùng nhau ăn cơm tối, rồi làm chút hoạt động tình thú.
Ngao Mộ Thiên vừa trở về hôm trước, hôm sau Lăng Cảnh đã mò đến cửa, 1 phen nước mắt nước mũi kể lể.
Lại thấy lão đại của mình chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy 1 lần thì mới biết thân biết phận mà trở về trạng thái bình thường, nói chung cùng với những thương đoàn khác đều giống nhau, mặc dù có sự tiên đoán của Dạ Lê nhưng tổn thất thì vẫn có, tỷ như lúc di chuyển đều có 1 số người hy sinh là thức ăn cho tang thi.
Bất quá, sau khi đến căn cứ này bởi vì cần chiêu mộ thêm nhiều người cho nên Hoả Diễm đoàn ngược lại còn lớn mạnh hơn xưa, có thể nói đây coi như là 1 tin tức tốt đi.
Lăng Cảnh còn ý nhị mà nhìn về phía Dịch Nhiên, nghe nói cũng nhờ quan hệ của Dịch Nhiên cho nên mới có thể giữ lại Hoả Diễm đoàn, có thể không ngoa mà nói hiện tại Hỏa Diễm đoàn là thương đoàn số 1 tại đây.
“Ta hoài nghi trong này có bàn tay của Dạ Lê ” Lăng Cảnh nghi hoặc nói “ Chỉ có hắn mới có bản lĩnh đó.”
Như vậy, mục đích của người đó là gì đây? Chẳng lẽ hắn tín nhiệm Dịch Nhiên và Ngao Mộ Thiên?
Lúc này Dạ Lê khôi phúc lại ánh mắt mê mang của mình, nếu phải đề phòng những thương đoàn có hay không có ý đồ muốn uy hiếp đến địa vị của mình, thì không bằng lựa chọn Hoả Diễm đoàn, tuy rằng Ngao Mộ Thiên cũng có dã tâm những chỉ cần có Dịch Nhiên bên cạnh thì Dạ Lê tin tưởng Ngao Mộ Thiên sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ.
Về phần Dịch Nhiên cho dù chẳng quan tâm đến đám đội viên đội 7 của mình, thì chỉ cần Dịch Nhiên vẫn tiếp tục là người của quân đội là được.
“Trưởng quan?” Nam nhân có đôi mắt sắc bén như chim ưng lo lắng nhìn Dạ Lê.
Dạ Lê xua tay “ Dạ Húc, khoảng thời gian này ta muốn được yên tĩnh 1 mình, có chuyện gì thì ngươi tự giải quyết lấy, nếu thật sự không giải quyết được thì đi tìm Trầm thượng tướng thương lượng.”
Dạ Húc kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình, nhưng ngay lập tức trở lại bình tĩnh thường có “Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Đúng rồi, bảo bác sĩ Lý đến kiểm tra cho Trầm thượng tướng, mang theo cả thuốc bổ mang tới nữa!”
“Vâng.”
“Dạ Húc ” Dạ Lê nhìn sâu vào ánh mắt nam nhân cao hơn mình 1 cái đầu này “Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta chứ không muốn ngươi chấp nhận là người đứng phía sau.”
Dạ Húc ngạc nhiên nhìn Dạ Lê.
“Chờ qua thời gian bận rộn này, ta sẽ an bài cho ngươi.” Dạ Lê nhếch miệng, vừa đúng lúc đội trưởng thương đoàn số 3 có chút không an phận, để cho Dạ Húc đi xử lý. Dù sao cũng có thể tạo cho hắn có thêm 1 con đường nữa, hơn nữa cũng có thể nâng đỡ lên là vị trí thương đoàn số 2, còn số 1 thì vẫn là để cho Hoả Diễm đoàn đi, muốn là cánh chim đầu đàn thì bản lĩnh không phải là nhỏ rồi.
Ngao Mộ Thiên nhíu mày, tuy rằng thương đoàn được mở rộng là chuyện tốt, nhưng trong đó cũng không có ít chuyện, người có bản lĩnh đương nhiên cũng có, người không còn bản lĩnh chỉ gia nhập để gây rối cũng có nhiều, nhưng dù thế nào thì Ngao Mộ Thiên hắn sẽ không để chuyện xấu xảy ra.
Đội ngũ của hắn phải là thương đoàn có kỷ luật tốt nhất, thà rằng đuổi bớt đi 1 số người cũng không thể để Hoả Diễm đoàn bị mang tiếng xấu được.
Những lời phỉ báng ác ý thì chắc chắn sẽ có, không ăn được nho nói nho còn xanh, đạo lý này Ngao Mộ Thiên hiểu rõ.
Cho nên ….
“Lăng Cảnh, đem chuyện đó giải quyết cho tốt đi.”
“A, không thể nào chứ lão đại?” Lăng Cảnh bắt đầu có thể tưởng tượng được chuỗi ngày đen tối phía trước của mình.
“Không phải ngươi chẳng lẽ là ta?” Ngao Mộ Thiên nhếch miệng cười.
Bùm 1 cái, Lăng Cảnh cảm thấy thế giới của hắn đã hoàn toàn bị sụp đổ rồi.
Về phần Ngao Mộ Thiên, ở bên ngoài 1 đoạn thời gian dài như vậy rồi, giờ phút này sâu sắc cảm nhận, quyền lực, danh lợi chẳng là gì, còn không bằng cùng với Tiểu Nhiên trải qua cuộc sống của hai người.
Bất quá, vì Tiểu Nhiên cho nên có vài thứ không thể không làm, điều này làm cho Ngao Mộ Thiên cảm thấy bị mâu thuẫn.
Trái lại tại sân huấn luyện, Dịch Nhiên nghe được 1 tin tức, N thị đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Nghe được tin này Dịch Nhiên thản nhiên nhìn lại nam nhân vừa mới gia nhập vào đội kia 1 cái rồi hỏi : “Thật sự?”
Nam nhân đó run run “Thật mà, ta chính là từ chỗ đó đến đây, Lục lão tướng quân và Lục thiếu tướng vì bảo hộ chúng ta cho nên mới tập trung toàn bộ quân đội đi đối phó tang thị nhưng không ngờ … ”
Nói xong những lời này, nước mắt không kìm lại được đã rơi xuống : “ Còn có chết rất nhiều dị năng giả, cho nên chúng ta mới có thể an toàn mà đến đây.”
Phải không …. Dịch Nhiên hỏi tiếp : “ Những người còn lại của N thị đang ở đâu?”
“Hiện tại đều ở khu E5!”
Có 1 số người biết rõ liều mình để đi cứu những ngừơi vô dụng thật không đáng chút nào nhưng lại vẫn cố tình đi làm, này ruốt cuộc trong đầu họ đang nghĩ đến cái gì vậy?
Có lẽ cũng chỉ người chết mới có thể trả lời được, trước kia là Trình Vĩ hiện tại là Lục Duyên, bọn họ còn sống thì còn có thể giết chết tang thi, nhưng lại lựa chọn hy sinh bản thân để đi cứu 1 đám người vô dụng, thật sự có đáng không?
Dịch Nhiên ánh mắt lạnh buốt nhìn đám người từ N thị tới, trong đám đó chỉ có 5 người là dị năng giả, còn lại đều là những người bình thường, Dịch Nhiên ánh mắt trùng xuống, trong đám này không có Dương Minh, Lý Điềm Điềm, Dương Dư Thiên, không có 1 ai mà cậu từng biết.
Tuy rằng biết lúc từ biệt cũng chính là vĩnh biệt, nhưng lại không nghĩ mọi thứ lại nhanh như vậy, mạt thế chứ đến được 1 năm mà.
Xoay người vừa vặn nhìn thấy 1 người, mà người nọ ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Nhiên trong mắt tràn ngập sợ hãi, chính người này đã đưa bọn họ đến địa phương có tang thi, nếu không phải bọn họ có phản ứng mau lẹ thay đổi tuyến đường thì chỉ sợ cũng giống như những người khách đã chết rồi. Nhưng dù bọn họ có thay đổi tuyến đường như thế nào thì vẫn gặp phải tang thi, từng người từng người bị bọn chúng cắn nuốt, trong đó có thân nhân, bằng hữu của họ ….
Những người từng ở T thị có nhiều tâm trạng mâu thuẫn nhất khi nhìn thấy Dịch Nhiên, 1 mặt thì cảm tạ người đó đã cứu bọn họ thoát khỏi đám người R quốc, nhưng những tang thi cá kia đã khiến họ mất đi gia đình của mình, vì cái gì mà không cứu thân nhân của họ chứ?
Hơn nữa nếu lúc đó không đi, mà ở lại chẳng phải rất tốt sao?
Không còn R quốc nữa, bọn họ có thể tự xây dựng căn cứ của mình mà không phải vừa chạy ra đã gặp phải tang thi cá, tận mắt nhìn thấy, mặt nước toàn là máu tươi, thi thể của người nhà chìm nổi trên mặt nước, cảnh tưởng kinh hoàng đó theo bọn họ vào tận trong giấc ngủ.
Bởi vì tin tức không thông, cho nên đám người ở T thị không biết căn cứ mà bọn họ luôn ảo tưởng sẽ sống cùng thân nhân, bằng hữu của mình trải qua những tháng ngày tốt đẹp, đã bị 1 cơn lốc xoáy quấn phăng đi tất cả …
Dịch Nhiên vừa mới đi được 1 đoạn, đã nghe thấy tin nhắn có người gọi đến, điện thoại có dạng giống đồng hồ, có thể đeo ở trên tay được, ấn nút tiếp nhận cuộc gọi, bên trong truyền tới thanh âm của Miêu Mị “Đội trưởng, có nhiệm vụ.”
Cách đấy không xa có trạm xe lửa, nghe nói thời điểm bùng nổ tang thi xe lửa vừa vặn chạy đến đây, bởi vì lúc đó là giai đoạn trước tết cho nên trên tầu chật ních người, bởi vậy mà không có người nào có sống sót mà thoát khỏi đó.
Nhưng kỳ quái là, đám tang thi này mấy tháng trước vẫn ngoan ngoãn ở trong toa tầu, nhưng gần đây không hiểu sao lại có dấu hiệu bạo động, nếu đám tang thi này thoát được ra ngoài, sẽ là 1 uy hiếp mãnh liệt đối với căn cứ.
“Đây là sĩ quan Dạ Húc, người chỉ thị mệnh lệnh này!” Sau khi nói xong Miêu Mị đợi Dịch Nhiên trả lời.
Dạ Húc, Dịch Nhiên biết người này, nghe nói làm vệ sĩ cho Dạ Lê từ lúc còn nhỏ, 120% trung thành, thông thường những thiếu gia tiểu thư đều có vệ sĩ từ bé, mỗi khi có nguy hiểm đều có thể hy sinh tính mạng bảo vệ chủ. Mà gần nhất Dạ Lê không thấy xuất hiện, cho nên hiện tại mọi chuyện đều do Dạ Húc lo liệu.
“ Nói cho hắn, ta đã biết!”
Miêu Mị sau khi nhận được câu trả lời liền đóng cửa thông tin liên lạc, Dịch Nhiên liếc mắt nhìn ngọn đèn đường, lại phải ra ngoài sao?
“Ta cũng đi!” Hiện tại Ngao Mộ Thiên tuyệt đối không cho Dịch Nhiên rời khỏi mình, ở mạt thế chuyện tìm lại 1 người là vô cùng khó khăn, trước đây có thể tìm lại nhau 2 lần, vạn nhất không có lần thứ 3 thì phải làm sao?
Xác nhận được sự kiên trì của Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên cũng đành phải gật đầu đồng ý, dù sao có khuyên thế nào thì Ngao Mộ Thiên chắc chắn sẽ không nghe theo, vậy thì không bằng tiết kiệm sức lực mà nghĩ ra kế hoạch tiếp theo nên làm thế nào còn hơn.
Nếu có thể đơn giản mà giải quyết hết đám tang thi kia thì tốt rồi, nghe được tin tình báo chứng minh tang thi có số lượng rất lớn, mà phần lớn đều bị nhốt ở trong, dù sao cũng chỉ có tang thị đã tiến hoá thì mới có trí tuệ để nghĩ ra cách phá vỡ cửa kính mà xông ra ngoài, cho nên hiện tại đám tang thi chưa tiến hoá nếu không tại sao lại còn bị nhốt đến lúc này?
Cho nên nếu đúng như tin tình báo đã nói thì mọi việc trở nên đơn giản rồi, mai mang theo mấy thùng bom để giải quyết là xong.
Dịch Nhiên như hiến vật quý mà nói kế hoạch này cho Ngao Mộ Thiên biết.
Ngao Mộ Thiên thực hoài nghi, Tiểu Nhiên lúc trước ở B thị sống như thế nào vậy?
Đựơc rồi trước mắt thì cũng chỉ có tính được như vậy, cho nên Ngao Mộ Thiên chỉ có thể nhận mệnh mà đi an bài mọi chuyện. Kế tiếp còn chờ ngày mai sẽ như thế nào đã.