Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 23: Chương 23: Tẩy tủy




Vào bốn giờ sáng sớm hôm sau, phía đông vừa hửng sáng, Trương Thư Hạc cả đêm không hề nhúc nhích ngồi trên sô pha tiến hành liễm tức Thổ Nạp, lúc này mới mở mắt, đầu tiên liếc mắt nhìn hắc báo, chỉ thấy nó đang úp sấp trên mặt đất cuộn tròn trong góc, dù đang trong giấc ngủ say, vành tai vẫn thường thường động đậy, rất cẩn thận với xung quanh.

Trương Thư Hạc thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy sau một đêm Thổ Nạp, toàn thân thần thanh khí sảng, mà lòng bàn tay trái mơ hồ có chút dị động, nhất thời nhìn về phía đó, chỉ thấy màu sắc của bảy nốt ruồi nhỏ mơ hồ thấm đỏ. Sau đó y nắm tay thành quyền rồi lại mở ra, một gốc cây đào liền xuất hiện trong tay, bộ rễ ẩn trong hạt đào nhỏ nơi lòng bàn tay y.

Vừa bày cây đào ra, Trương Thư Hạc liền ngửi thấy một mùi hương nức mũi, chỉ chốc lát sau mùi hương đã tràn đầy toàn bộ gian nhà, ngay cả hắc báo nơi góc tường cũng giật mình tỉnh lại, sau đó đứng lên phòng bị nhìn cái cây kỳ quái trong tay y.

Trong lòng Trương Thư Hạc lại vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía ba trái kết trên cây, chỉ thấy quả xanh hôm qua chỉ cỡ nửa nắm tay, hôm nay đã bằng một nắm tay, hơn nữa phần chóp nhọn lộ ra màu phấn hồng, có vẻ đã sắp chín, mùi hương trong phòng chính là phát ra từ ba quả đào này.

Lập tức tâm thần y dò xét xuống phía dưới gốc cây trong hạt đào, phát hiện nắm cặn đỏ được bỏ vào hôm qua lúc này đã không còn thấy chút nào, tìm ba lần đều không có thu hoạch, mà rễ cây trong hạt đào lại nhiều hơn một chút so với hôm qua, chẳng lẽ cặn đỏ đã bị rễ cây hấp thu, cho nên hương đào mới sẽ nức mũi chỉ trong một đêm?

Vì vậy tâm thần không khỏi lại trở về ba trái đào trên nhánh cây, nếu đúng như y suy nghĩ, cặn đỏ lưu lại khi thiêu đốt tang thi với hủ đằng, không thể nghi ngờ càng có chất dinh dưỡng đối với cây đào hơn so với tinh khí mà bản thân y tu luyện ra, hơn nữa ở mạt thế mà nói, lấy được thứ này cũng tuyệt không phiền phức, nếu thứ này có thể thay thế tinh khí, vậy y có thể tiết kiệm được tinh khí để dùng vẽ Thất Tinh phù.

Trong lúc nhất thời tâm tư Trương Thư Hạc lên xuống nghìn hồi, đúng lúc này cây đào đột nhiên phát ra một tiếng “tách” rất nhỏ, sau đó một quả đào rơi xuống từ trên cây, hiển nhiên đã chín, tâm tư Trương Thư Hạc khẽ động, đưa tay bắt lấy.

Chỉ cảm thấy vào tay nặng hơn gấp đôi có thừa so với quả đào bình thường, tuyệt không phải quá lớn, một tay cũng có thể nắm trọn được, toàn thân như ngọc, mang chút màu sắc trong suốt, hình dáng hơi dẹt mà tròn, chỗ ngọn trái đào đỏ ửng một nhúm, khiến người ta nhìn cực kỳ yêu thích, không lúc nào không hấp dẫn người ta cắn lên một miếng.

Trương Thư Hạc cố nén ý muốn nuốt trọn nó, tạm thời đặt quả đào lên bàn, một lát sau, hai trái còn lại cũng lần lượt rơi xuống, được y vẫn luôn lưu ý nhất nhất đỡ lấy, kế đó liền thu hồi cây trong tay, toàn bộ ánh mắt rơi lên ba quả đào trên bàn.

Chỉ thấy ba quả đào như là vật trời ban, trong suốt như ngọc, mùi hương nức mũi, ngoại hình giống nhau như đúc, kích cỡ như nhau, cũng đều có ba điểm đỏ ửng. Sau khi Trương Thư Hạc nhìn nửa ngày, phất tay đưa hai trái trong đó vào không gian, sau đó cầm lấy trái còn lại, vuốt ve trong tay chốc lát, nhìn nửa ngày.

Ba quả đào đối với y mà nói có được không dễ, trên cơ bản tất cả đều là do tinh khí của y sinh ra, tốn mấy tháng mới có được ba trái như thế, hơn nữa còn là sinh trưởng ra từ hạt đào truyền xuống từ thượng cổ, không khỏi khiến y có chút chờ mong.

Tiếp theo do dự đưa quả đào ngọc này tới bên miệng, nghĩ đến điều gì, lại liếc nhìn hắc báo nơi góc tường, thấy nó đang nửa ngồi xổm trên mặt đất, con ngươi màu tím đang trừng nhìn y với ngọc đào trong tay chằm chặp. Trương Thư Hạc nghĩ đến điều gì, đầu ngón tay của cánh tay còn lại âm thầm kẹp một tấm tán lực phù, lúc này trong lòng mới nhất định.

Kế đó lại thu hồi đường nhìn về trên quả đào, sau đó hít một hơi thật sâu, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn tầng vỏ trái cây hơi mỏng bên trên, chỉ cảm thấy một luồng chất lỏng thơm ngọt nồng đậm tuôn vào trong miệng trước tiên, sau khi nuốt xuống, thoáng có chút cay cổ tựa như rượu lâu năm, thẳng đến khi nuốt vào trong bụng, mới cảm thấy dưới bụng nóng rực, tuyệt không phải loại cảm giác nóng rực cường liệt, mà như một ngọn lửa ấm áp, nung nóng mạch máu toàn thân ấm áp dào dạt, thoải mái nói không nên lời.

Sau khi xác nhận không có gì đáng lo, Trương Thư Hạc ba hai cái đã ăn sạch sẽ quả đào hơi nhỏ hơn so với nắm tay kia, cuối cùng sau khi ăn chỉ còn lại hạt đào, rốt cuộc còn có chút chưa đã nghiền, không chỉ mồm miệng thơm ngát, tinh khí toàn thân còn tràn đầy trước nay chưa từng có, tinh khí dư thừa không được khống chế không ngừng tràn ra từ tay trái, lần nữa tuôn vào trong hạt đào.

Trương Thư Hạc như có điều phát giác, lập tức ngồi xếp bằng trên sô pha, liễm khí bắt đầu Thổ Nạp, không ngừng điều chỉnh tinh khí hấp thu trong cơ thể vào đan điền, theo thời gian trôi qua, trên trán dệt ra một tầng mồ hôi tinh mịn. ?

Khi bắt đầu không cảm thấy gì, về sau lại càng ngày càng cảm thấy hung hiểm, bởi vì tinh khí toàn thân đang từ từ cường liệt hơn, tinh khí trong kinh mạch đã tràn ra, cho dù y tận lực khống chế cũng vẫn sẽ bỏ sót một hai, nếu không phải y tu luyện phương pháp Thổ Nạp có thể tạm thời mở rộng kinh mạch, sợ rằng toàn bộ kinh mạch toàn thân đều sẽ bị trương đến nứt ra, nếu không phải trào máu toàn thân mà chết cũng sẽ trở thành một người tàn phế.

Cũng may loại tình hình hung mãnh này duy trì tuyệt không lâu, đợi sau khi tinh khí chậm rãi giảm bớt, hơi thở mới bắt đầu bình ổn xuống. Lại không biết hấp thu tiếp bao lâu nữa, thẳng đến sau khi dự trữ được hết thảy tinh khí vào đan điền, y mới chậm rãi mở mắt.

Vừa mở mắt ra, trước tiên thấy là hắc báo đang đứng trên bàn, ánh mắt phiếm ánh tím đang hung mãnh không hề chớp trừng nhìn y, dường như tùy thời đều có thể nhảy lên cho y một vuốt.

Trương Thư Hạc muốn đốt giấy phù trong tay, kết quả giấy phù lại mất hiệu lực, y chỉ có thể phản ứng theo bản năng nghiêng người lăn qua bên cạnh, kết quả hắc báo tuyệt không nhào lên như trong dự đoán, y lại ngã nhào lên mặt đất, vừa ngã xuống mới rốt cục tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy toàn thân dinh dính như rơi vào chảo dầu, hơi thở nơi mũi cũng thối không ngửi được, như là đã mấy năm không tắm, cúi đầu nhìn áo sơmi corton cũng bẩn toàn bộ.

Trương Thư Hạc không khỏi ngẩn ra, khó trách giấy phù sẽ mất hiệu lực, dính vật bài tiết dơ bẩn như thế thì cho dù là Thất Tinh Kiếm của Trương đạo nhân cũng không có nửa điểm pháp lực. Vội vàng đứng dậy tìm cái gương, vừa soi, thấy từ trong lỗ chân lông trên cả khuôn mặt chảy ra thứ dinh dính xám đen dày đặc, sau khi nhìn hai lượt thì trong lòng có chút nghi hoặc.

Sau đó không suy nghĩ nhiều nữa trực tiếp đi vào phòng tắm, mùa hè vốn đã oi bức, thứ này hỗn hợp thêm mồ hôi, mùi thối phát ra gần như có thể so với nhà vệ sinh công cộng, sau khi tắm liên tục ba lần, trên dưới toàn thân cuối cùng cũng được sạch sẽ.

Sau khi đi ra dùng khăn mặt lau khô nước trên đầu, rốt cuộc bất ngờ phát hiện hình xăm hoa văn trên cánh tay xăm khi còn nhỏ đã không còn thấy nữa, lập tức lấy gương qua soi mặt, vết sẹo may mấy mũi trên trán sau tai nạn xe cộ mấy năm trước cũng biến mất không còn bóng dáng.

Tuy rằng mặt mũi cả người vẫn giống như trước, nhưng nhìn người trong gương, không biết vì sao có chút xa lạ. Ngăn chặn sự chấn kinh trong nội tâm đặt gương xuống, sau đó ném khăn mặt trong tay đi, xoay người ngồi trở lại sô pha bắt đầu nội thị đan điền. Trong đan điền trước đây trống rỗng, lúc này lại tràn đầy tinh khí, mơ hồ có chút hiện tượng tụ hợp.

Nhất thời mừng rỡ, chế tạo Thất Tinh phù cần không ít pháp lực cung ứng, hiện giờ trong đan điền tràn đầy tinh khí, nhất thời không cần sầu không có tinh khí để dùng, mà cây đào kia, đích xác là thiên địa linh bảo như y dự liệu, cho dù Trương Thư Hạc không hiểu biết thế nào đi nữa, thì cũng có thể suy đoán ra được từ tinh khí nồng đậm ẩn chứa trong trái cây mà nó kết ra.

Không khỏi đem hai trái ngọc đào còn lại ra từ trong không gian hạt đào, mặc dù không thể nói yêu thích không buông tay, nhưng cũng cầm trong tay vuốt ve một hồi mới cẩn thận để lại vào không gian.

Nhìn sắc trời, nhất thời cảm thấy có chút không đúng, trước khi ăn quả đào khí trời vẫn trong xanh, lúc này lại âm u muốn mưa, không khỏi vươn tay lấy điện thoại di động ra, bên trên lại có sáu cuộc gọi nhỡ, sau đó kiểm tra dãy số, là số của Ngụy lão đầu, có thể là tám món đồ cổ kia đã có tin tức, chẳng qua ban nãy tạm thời ngưng thần nên không nghe thấy, lập tức ấn gọi đi.

Sau khi tiếp nối, Trương Thư Hạc nhất thời bị Ngụy lão đầu mắng xối xả một trận, ba ngày một chút tin tức cũng không có, cũng không nhận điện thoại, hiện tại thế đạo loạn như thế, Ngụy lão đầu còn tưởng rằng y đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trương Thư Hạc lại bị ông mắng có chút trợn mắt há hốc mồm, cái gì ba ngày không có tin tức, thình lình phản ứng lại nhìn về phía thời gian trên điện thoại di động, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Vốn chỉ cảm thấy trong nháy mắt, lại đã trôi qua ba ngày. Kế đó nhìn hắc báo nơi góc tường bị cào đến nát bét, đang làm tổ trên đống gạch xi măng, ánh mắt không hề chớp, một hồi hung ác trừng y, một hồi lại nghi hoặc nhìn y.

May là phó thú do cấm thuật luyện thành, nếu không ba ngày không cho nó ăn, nói không chừng đã sớm chết đói.

Sau khi Ngụy lão đầu rống một trận trong điện thoại, thấy bên Trương Thư Hạc im lặng không lên tiếng, giọng điệu cũng hòa hoãn xuống, mắng y tiếp vài câu nữa, liền nói cho Trương Thư Hạc một tin tức tốt, tám món đồ cổ mấy ngày hôm trước y đưa qua đã được bán ra, giá bán cũng không tệ lắm, kêu y hiện tại qua lấy tiền.

Tin tức tốt này đối với Trương Thư Hạc mà nói, tới cực kỳ đúng lúc, chuyện đầu tiên sau khi lấy được tiền chính là mua nhiều thêm chút thịt, bởi vì phó thú chỉ ăn thịt, đồng thời ngày sau sức ăn của nó sẽ càng lúc càng tăng, hiển nhiên thịt y dự trữ tuyệt không quá nhiều, hơn nữa còn có một số vật dụng hàng ngày với đồ dùng tiêu hao khác. Nghĩ đến những việc này, Trương Thư Hạc vội vàng đứng dậy, nhét điện thoại di động vào túi chuẩn bị ra ngoài, vừa ra đến trước cửa lại nghĩ đến điều gì, vung tay lên lấy ra một đoạn thịt xương đã được chặt khúc với hai miếng thịt đùi từ trong không gian, lúc này mới mở cửa ra rời đi.

Hắc báo dường như đã sớm quen cử chỉ có thể trống không lấy ra đồ vật của Trương Thư Hạc, vì vậy khi nhìn thấy thức ăn, liền đứng lên từ trong đống gạch, một đôi mắt tím luôn nhìn y rời đi, thấy y đóng cửa lại, sau đó truyền đến thanh âm khóa cửa, liền lập tức xông lên như một tia chớp, tiếp theo nhào lên hai miếng thịt đùi heo kia, bắt đầu ngấu nghiến cắn xé thịt tươi trên xương heo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.