Mạt Thế Điền Viên

Chương 16: Chương 16




Nhiệm vụ hôm nay thuận lợi trở về, chiến lợi phẩm khiến người ta nhìn mà vui vẻ không thôi.

Có lẽ một khoảng thời gian sắp tới không cần phải ra ngoài tìm thêm vật tư mà tập trung vào việc đề thăng thực lực.

Bốn người Lục Vân hiển nhiên cùng đi theo đội ngũ của bọn họ về. Được sắp xếp ở tạm thời trong tổ người sống sót bình thường.

Chỉ là một ngày sau đó Lục Vân liền thức tỉnh dị năng, trở thành một dị năng giả song thuộc tính là hệ phong và hệ đặc thù là thanh tẩy.

Dị năng thanh tẩy này trước mắt chưa có ai có được, nó có khả năng giải trừ bệnh độc nhiễm trên đất đai và nước nói riêng và các vật chết khác nói chung, bao gồm cả những thứ thức ăn bị nhiễm độc. Nhưng không thể nào giải độc được cho tang thi và những loài động thực vật bị thi hóa.

Hai loại dị năng này có thể giúp cho Lục Vân đứng được cả hai đội hậu cần và chiến đấu.

Nhìn thì có vẻ rất vinh quang, khiến người hâm mộ nhưng thực chất lại rất vất vả, so với người có dị năng đơn hệ khác càng cáng đáng nhiều trách nhiệm hơn.

Đội ngũ hiện tại sau một thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức đã thu nạp thêm một số người, do đó hệ thống quản lí của đoàn người cũng đã có sự thay đổi, được nâng cấp và dần hoàn thiện hơn.

Đoàn người có 88 người, trong đó có 39 người có dị năng, còn lại là người sống sót bình thường, hầu như họ đều là người nhà của những người có dị năng.

Lúc này hết thảy 78 người chia thành hai tổ: tổ người sống sót bình thường và chiến đội Kình Thiên, đó là tên gọi chung cho đội ngũ chiến đấu dưới trướng của Sở Nam Phong.

Trong tổ Kình Thiên chia làm bốn đội: đội nòng cốt, đội chiến đấu, đội hậu cần và đội trinh sát.

Đội nòng cốt là đội có số lượng thành viên ít nhất, trước mắt chỉ có sáu người, là Sở Nam Phong, Tiêu Lạc, Du Hoa, Thẩm Quân Lâm, Hàn Vân Đào và Lục Cao.

Và sau này cho dù chiến đội Kình Thiên có tăng lên bao nhiêu người đi chăng nữa thì đội nòng cốt cũng sẽ không nhận thêm bất cứ ai.

Đó sẽ trở thành một tồn tại tuyệt đối cao cấp, là nơi cường giả hội tụ và cũng là nguồn suối sức mạnh tinh thần cho cả chiến đội, để cho mọi người có niềm tin rằng chỉ cần đội nòng cốt không ngã thì sẽ không có chuyện chiến đội Kình Thiên bại vong.

Đội hậu cần do Hàn Vân Đào phụ trách, trước mắt có hai tiểu đội, một tiểu đội phụ trách những công việc lặt vặt liên quan đến sổ sách hoặc là sinh hoạt đời thường, một tiểu đội phụ trách bên mảng y tế.

Đội hậu cần có gần một nửa là người không có dị năng, bởi vì bọn họ phụ trách những công việc không có tính nguy hiểm đến tính mạng như việc ra ngoài đánh tang thi, mà đảm đương nhiều bên mảng sổ sách, sắp xếp vật tư,...nên không nhất thiết phải chọn người có dị năng.

Đội chiến đấu do Lục Cao phụ trách, chỉ có người thức tỉnh dị năng và người biến dị mới được gia nhập vào, bởi vì tính chất nhiệm vụ mà đội chiến đấu nhận đều rất nguy hiểm, người bình thường không có năng lực gì mà gia nhập vào thì cũng chỉ có chết không nghi ngờ.

Đội trinh sát bao gồm dị năng giả thức tỉnh hệ phong và người biến dị tốc độ, ngoài ra nếu người nào đó có những đặc tính biến dị phù hợp với việc do thám, thu thập tin tức đều có thể được nhận vào. Tạm thời chưa bổ nhiệm đội trưởng.

Đội trinh sát trong tình huống nguy cấp vẫn có thể đảm nhiệm việc chiến đấu, trợ giúp đồng đội.

Những người cao tầng phải họp liên tục trong ba ngày mới có thể đưa ra thông cáo hoàn chỉnh này, cùng với một bộ nội quy chung cho tất cả mọi người, yêu cầu mỗi người phải tuân theo cho dù là người dị năng hay người bình thường. Nếu có ý phá rối thì sẽ bị buộc phải rời khỏi đội.

Tính đặc biệt của nội quy này thể hiện ở sự bình đẳng giữa người dị năng và người bình thường. Nếu ai trong hai nhóm người này phạm lỗi đều sẽ phải nhận hình phạt thích đáng. Không phân biệt người dị năng với người bình thường, không bên trọng bên khinh.

Nếu như đã có luật điều hành thì đương nhiên sẽ có đội điều ra và hành quyết, trước mắt sẽ do đội nòng cốt phụ trách.

Thật không ngờ Tiêu Lạc cậu không chỉ được gia nhập chiến đội Kình Thiên mà còn vèo một cái bay lên thẳng đội nòng cốt. Quyền hành chỉ thấp hơn một bậc so với Sở Nam Phong.

Đối với chuyện này Tiêu Lạc vừa vui mà cũng vừa buồn.

Vui vì cuộc sống của cậu về sau cơ bản sẽ được ổn định.

Còn buồn vì khi mạt thế đã vào hậu kì rồi, con người sống cũng an ổn hơn thì việc cậu muốn rời đi sẽ phiền phức hơn một chút.

Làm sao Sở Nam Phong có thể cho phép một người trong cao tầng nắm giữ nhiều thông tin quan trọng được về quê quy ẩn đây, hắn chắc chắn sẽ kiểm soát cậu.

Nếu muốn hắn không kiểm soát cậu các thứ thì bắt buộc cậu phải cho hắn thấy cậu đáng tin đến mức nào.

Như thế chẳng phải rất phiền phức thì là gì.

“Tiểu Lạc, cậu lại ngẩn người gì thế.” Đột nhiên một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, thức tỉnh Tiêu Lạc từ cơn suy nghĩ mê man.

Lục Vân lại lay nhẹ cậu, nhỏ giọng trần thuật: “chúng ta đang họp.”

Động tĩnh rất khẽ nên mọi người không chú ý lắm.

Tiêu Lạc gật đầu với cô tỏ ý cảm ơn rồi chuyển sự chú ý về phía cuộc họp.

Hàn Vân Đào cầm một tập giấy ghi chép đọc lại nội dung mà đội trinh sát thu thập được: “Mục tiêu lần này của chúng ta là bến tàu ở thành A, nhưng thành A lại thuộc phạm vi quản chế của thế lực khác gọi là Thiên Long chiến đội, lão đại của bọn họ thực lực đã lên đến cấp bốn rồi. Thuộc hạ của hắn có bảy người đạt đến cấp ba, mười ba người cấp hai. Còn cấp một thì không có, vì dị năng giả cấp một không có tư cách vào chiến đội của hắn.”

“Tên này đúng là kiêu ngạo.”

“Đúng vậy, nhưng cũng khá thông minh đấy chứ. Không cần tự mình bồi dưỡng, cao thủ cũng tự động đưa tới, quá tiện nghi.”

“Thông minh thì thông minh đấy, nhưng nếu đưa tới một đám cao thủ luôn chực chờ cắn một miếng thịt của mình, luôn sẵn sàng phản bội mình thì lúc ấy quá muộn để hối hận rồi.”

“Ha ha, dù sao hắn cũng là cường giả cấp bốn mà, kiêu ngạo một chút cũng là điều đương nhiên, hiện tại cấp bốn đã là cường giả cao nhất rồi.”

“Nhưng nếu lão đại của chiến đội Thiên Long đã mạnh như vậy, tại sao kho hàng ở bến tàu thành phố A vẫn chưa ai đụng vào?”

“Theo tin tình báo thì ở bến tàu cũng có một tang thi cấp bốn, hơn nữa còn là trung cấp, so với tên kia thì mạnh hơn một bậc nên hắn mới không dám vọng động, mà tang thi dị năng dưới cấp bốn ở bến tàu cũng rất nhiều.” Hàn Vân Đào tra tư liệu, nói.

“Trước đây cũng có nhiều chiến đội thực lực không tệ đặt mục tiêu thăm dò qua bến tàu thành A, nhưng sau khi bọn họ vào bến tàu liền không thấy đi ra nữa.”

Mọi người vừa rồi còn thảo luận sôi nổi hiện tại liền trầm ngâm. Sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

Không chỉ có dị năng giả cấp bốn, mà còn thêm một tang thi càng cao cấp hơn.

Thử nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, nếu như giải quyết được tang thi cấp bốn, chiếm được kho hàng thì không có khả năng đám dị năng giả ở thành phố A bỏ qua.

Bọn chúng sẽ chơi chiêu chim sẻ rình bọ ngựa bắt ve, đợi song phương đánh đến lưỡng bại câu thương thì nhảy ra một mẻ hốt trọn. Lúc ấy thật sự là hy sinh quên mình đem lại lợi ích cho người dưng a. Một sự hy sinh lãng xẹt.

Mất cả chì lẫn chài, đại tổn thất a.

“Nếu vậy nhiệm vụ này chẳng phải rất nguy hiểm sao? Ngoài bến tàu thành A ra thì không còn khu vực nào khác sao?”

“Những thành phố gần nhất, trong hai tháng vừa qua đã bị chúng ta rà soát hết. đi xa hơn cũng có vài thành có vật tư phong phú, nhưng những nơi như vậy đều hình thành nên thế lực chiếm đóng. Nếu chuyển mục tiêu từ thành A sang các thành khác thì tính chất cũng không khác mấy. Đều nguy hiểm như nhau.”

Mọi người trầm mặc.

Bọn họ đương nhiên biết, phú quý hiểm trung cầu. So với các thành khác thì thành A nguy hiểm nhất, nhưng cũng là thành giàu có nhất.

Không luận thất bại, nếu thành công lấy được vật tư ở bến tàu đó thì bọn họ có thể tích đủ nền móng để xây dựng khu căn cứ an toàn.

Đây là một vấn đề trọng đại, vẫn nên để cho những người cao tầng quyết định thì hơn. Những tiểu đội trưởng như bọn họ chỉ có thể nghe lệnh mà làm.

Nhóm cao tầng là những đội trưởng và thành viên của đội nòng cốt.

Bọn họ lúc này người thì ngẩn ra, người thì chống cằm suy nghĩ, người thì chăm chú nhìn xuống đất kiểm tra xem giày của mình có dính bụi hay không.

Muốn làm gì thì làm cái đó, chỉ có lên tiếng nói chuyện là không thèm.

Không phải bọn họ bỏ mặc không quan tâm hay là trốn tránh trách nhiệm gì.

Bọn họ không muốn nói lời thừa mà thôi.

Vì ở đây có Sở Nam Phong rồi, bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào hắn. Lời hắn nói cũng thể hiện ý của bọn họ.

Chỉ có Tiêu Lạc là không giống như vậy.

Cậu không muốn nói vì căn bản cậu không muốn thảo luận. Cấp bốn đối với cậu không là vấn đề, tới bao nhiêu chơi bấy nhiêu, cậu mới không sợ. Chuyến này có đi hay không cũng không có gì đặc biệt.

Sở Nam Phong bắt chéo chân ngồi tựa lưng vào ghế, một tay đặt hờ trên tay vịn, tay kia chống lên huyệt thái dương. Phong thái uy nghiêm vững vàng khiến người ta bất giác bình tĩnh lại theo.

Hắn nói: “Chuyến này tổ nòng cốt xâm nhập bến tàu, tổ chiến đấu đề phòng chiến đội Thiên Long và chuẩn bị thu thập vật tư. Ba ngày sau xuất phát. Tan họp.”

Sở Nam Phong tuyên bố xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Để lại một đám người thất thần không biết làm gì.

Cuộc họp dưới một câu tuyên bố này cứ như thế mà kết thúc nhanh chóng.

Trong lòng nhiều người tồn tại nhiều mối lo nhưng cũng không dám có ý kiến gì. Lục tục đi làm chuyện của mình.

Lần này tổ nòng cốt toàn bộ xuất động.

Những người này rất ít khi ra tay, một khi ra tay liền kết thúc nhanh chóng thắng lợi trở về, rất nhiều người trong Kình Thiên không biết thực lực chân chính của họ rốt cuộc đạt đến tầng thứ nào, chỉ biết là rất mạnh.

Nhưng dù sao chuyến đi này cũng rất nguy hiểm, phải đối đầu với cả tang thi lẫn con người, mà thực lực của đối thủ đều rất cao. Nếu không cẩn thận bị buộc vào thế gọng kìm, trước sau đều là địch thì muốn thoát thân mà nói quả khó như lên trời.

Mà lời của Sở Nam Phong đã nói thì tuyệt không thu lại.

Xem ra chuyến này không thể không đi. Bọn họ cũng phải tranh thủ ba ngày thời gian tăng được chút thực lực nào thì tăng, đến lúc ấy có khi lại thêm được một phần bảo mệnh.

Hàn Vân Đào ở lại sau cùng để sắp xếp lại tư liệu. Du Hoa cũng ở lại theo, đơn giản vì quá rãnh rỗi nên kiếm người tám chơi. “Chật, mấy tên này đúng là kém cõi, gặp nguy hiểm liền bắt đầu dè chừng, lo ngại đủ thứ, không thú vị bằng Tiêu Tiểu Lạc a.”

Hàn Vân Đào gậy đầu, nói: “đúng vậy, mặc dù tôi rất thông cảm cho họ nhưng cũng không đặt niềm tin gì nhiều. Những người không dám đối mặt với nguy hiểm trong tương lai rất khó tiến xa được. Đương nhiên chúng ta không dùng kẻ vô dụng.”

Cửa phòng vốn đã đóng lúc này lại mở ra, Lục Cao cùng Thẩm Quân Lâm bước vào. Thẩm Quân Lâm hỏi: “Các cậu làm gì mà bây giờ còn chưa đi nữa?”

“Chuẩn bị đi đây, mà sao hai người lại quay trở lại đây? Có chuyện gì xảy ra à?” Hàn Vân Đào ôm xấp giấy tờ lên, toan bước ra thì đột nhiên Thẩm Quân Lâm đưa tay ngăn lại.

Du Hoa cùng Hàn Vân Đào bốn mắt nhìn nhau, lại quay sang nhìn hai người Thẩm Quân Lâm, khó hiểu.

Thẩm Quân Lâm từ từ rút ra một món đồ.

Ngay lập tức Hàn Vân Đào và Du Hoa hai mắt sáng rỡ như có bóng đèn công suất cao ở bên trong.

Ở bên ngoài phòng họp, Lưu Hải cầm tay nắm cửa vặn qua vặn lại mãi mà không mở được, chắc là bị khóa rồi. Hắn thở dài một hơi, nghĩ tới cục socola hàng tư tàng của hắn vẫn còn nằm rơi rớt ở bên trong, lòng liền thấy xót của quá. Hu hu nếu hắn không quá quý cục socola ấy đến nỗi không nỡ rời mà mang theo đi họp thì chắc giờ đây không có chia xa thế này. Nhưng cửa mở không được a, hắn đành phải bỏ cuộc thôi, phải từ giã em socola thân yêu.

Đang lúc hắn xoay người định đi thì đột nhiên từ trong phòng họp truyền ra tiếng động khả nghi.

- [ Bạch!]

Lưu Hải vốn không phải người tọc mạch, chuyên đi rình trộm, loại hành vi đáng phỉ báng ấy chính nhân quân tử hắn không làm. Nhưng cái tiếng động này....sao giống tiếng vỗ vào mông thế nhỉ?

Lại thêm một tiếng [- Bạch!] Nữa. Kèm theo đó là tiếng rên la đầy uất ức, cái giọng này Lưu Hải có thể nhận ra nó là của Du Hoa: “Ư...a...đủ rồi mà, đừng có quá đáng.”

Lưu Hải: [trợn mắt]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.