Mạt Thế Điền Viên

Chương 37: Chương 37




Dạ Tu được một gã đàn em đỡ lấy lùi ra xa, gã đưa tay ôm lấy vết thương, chỉ cần cử động một chút thôi cũng thấy vô cùng đau đớn, đến mức muốn chết đi sống lại.

Không ngờ lần này tính sai một bước lại ăn phải quả đắng đến mức này. Mà toàn bộ chuyện này đều do Sở Nam Phong gây ra. Hắn luôn là một biến số, như một cái xương mắc trong cổ khiến người ta khó chịu.

Dạ Tu đảo mắt nhìn lại trận chiến, hai mắt hằn lên tơ máu đỏ, lòng chật chội tràn đầy căm thù. Gã cũng không ngờ tình trạng lại trở nên tồi tệ như vậy. Người gã mang tới nhiều hơn nhưng cũng chết nhiều hơn, mà người của đối phương chỉ bị thương là nhiều, tử vong không quá một đầu ngón tay.

Gã không hiểu tại sao lại thành như vầy. Gã bại dưới tay Sở Nam Phong đã đành, lí nào người của hắn đông hơn mà lại bại dưới mấy người kia của Sở Nam Phong? Lẽ nào thiên định hắn không bao giờ có thể thắng nổi Sở Nam Phong sao?

Không cam tâm được.

Dạ Tu: “Sở Nam Phong, lần này là tao tính sai, để mày đắc thủ. Nhưng mày cũng đừng vui mừng quá sớm. Tao sẽ không cho qua đâu. Rút!”

Gã đàn em dị năng hệ phong mang theo Dạ Tu rời đi, với tốc độ có thể coi như là nhanh như cắt, người của Kình Thiên không thể nào đuổi theo kịp. Những thuộc hạ đang ở trong trận hỗn chiến cũng tìm cách lui binh, tháo chạy.

Một đội người hơn trăm dị năng giả tới thì hùng dũng, nhưng lúc rời đi lại tan hoang, binh tàn tướng bại, vô cùng thê thảm.

Người của Kình Thiên ai nấy thở ra một hơi, vừa khoái trá mà cũng vừa kinh sợ. Mà dù sao bọn họ cũng mới vừa chiến thắng một đội mạnh hơn mình, hiển nhiên nên hân hoan vui mừng một phen.

Nhưng trước đó phải thực hiện tốt công tác chữa thương cùng với an táng những người tử nạn và đền bù tổn thất cho người thân của những người đã tử nạn kia đã.

Cũng may số người tử vong chỉ có bốn người, đa phần là thụ thương. Với kết quả này thật sự là quá tốt không gì hơn.

Tiêu Lạc thu hồi tầm mắt nhìn về hướng chạy của nhóm người Dạ Tu, tiện thể bí mật cất luôn một túi bột phấn vào không gian.

Ánh mắt cậu đầy ý vị thâm trường, đám người kia dù có chạy được cũng không sống tốt được.

Cậu đến chỗ Hàn Vân Đào, hắn đang chỉ đạo cùng hỗ trợ một nhóm người dị năng hệ thủy chữa trị cho người bị thương. Cậu đưa cho hắn hai cái bình ngọc, một bình đề Phục Linh đan, bình kia đề Hồi Khí tán.

Hàn Vân Đào nghi vấn hỏi: “đây là cái gì?”

Tiêu Lạc: “Phục Linh đan giúp nhanh hồi phục linh khí, còn Hồi Khí tán thì rắc lên vết thương ngoài da, chữa thương rất hiệu quả. Anh cho mọi người dùng cái này đi, sẽ nhanh hơn đấy, hơn nữa dùng dị năng chữa trị rất phiền phức. “

Hàn Vân Đào lắc lắc hai bình ngọc, một bình nghe lách cách, một bình không. Hắn thử nghiêng miệng bình có nghe tiếng lách cách ra tay, theo đó một viên cầu nhỏ màu lục sáng bóng lăn ra.

Ngay lập tức trong không khí đượm nùng mùi thảo dược. Càng kì lạ hơn là khi ngửi thấy mùi hương này linh khí trong cơ thể bỗng nhiên rục rịch, như có dấu hiệu muốn hồi phục trở lại.

Hàn Vân Đào vô cùng kinh ngạc, hết nhìn đan dược rồi lại nhìn Tiêu Lạc, bộ dáng muốn nói mà không biết phải nói gì mới giải tỏa được mọi suy nghĩ trong đầu, thật là bối rối muốn chết.

Tiêu Lạc: “nó là thuốc đó, anh mau cho mọi người dùng đi, đảm bảo không có tác dụng phụ.”

Hàn Vân Đào mặc dù có điều muốn hỏi, nhưng tình huống lúc này quả thật không có nhiều thời gian, còn nhiều người bị thương như vậy, họ cần ngay lập tức được điều trị. Nên hắn đành mang theo bộ dáng ù ù cạc cạc đi phân phát dược, trở về rồi nói chuyện sau.

Bây giờ vẫn còn một vấn đề nữa.

Sắc mặt Tiêu Lạc bỗng trầm xuống, cậu đi nhanh về phía Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong lúc này vì có lẽ chưa hoàn toàn khô kiệt hết linh khí nên hắn vẫn chưa lập tức tu luyện ngay, mà đợi đến khi trở về phòng xe mới tu luyện.

Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lạc không bình thường, hắn hỏi: “cậu sao thế? Có bị thương ở đâu không?”

Tiêu Lạc: “người bị thương không phải tôi mà chính là anh đấy. Mau xem lại cơ thể của mình đi.”

Sở Nam Phong nghe thế, ngay lập tức nội thị nhìn vào bên trong cơ thể mình.

Chợt hắn phát hiện có một đoàn hắc vụ chạy dọc trong kinh mạch, đang từ từ di chuyển đến đan điền, đồng thời nó còn đang ăn mòn linh khí của hắn. Bởi vì lượng linh khí bị ăn mòn không nhiều, nên nảy giờ hắn vẫn không phát hiện ra.

Hắn cố dùng linh khí để ép đoàn hắc vụ kia ra ngoài nhưng không được. Bởi hắn càng tác động, đoàn hắc vụ ấy càng ăn mòn linh khí của hắn nhanh hơn, như một loài độc xà đói khát quấn lấy linh khí của hắn không buông.

Tiêu Lạc: “trở về!”

Vị trí trận hỗn chiến cách không xa nơi dừng chân của đoàn xe. Hai người không bao lâu sau đã xuất hiện ở trong phòng xe. Sau khi đóng cửa xe, Tiêu Lạc ngay lập tức kéo Sở Nam Phong vào tiên phủ trong không gian của mình.

Sở Nam Phong toàn thân cứng ngắc, vô cùng kinh ngạc.

Hắn kinh ngạc không phải bởi vì cảnh vật trong này quá li kì, mà là bởi vì hành động của Tiêu Lạc.

Sâu trong nội tâm hắn như có một ngọn lửa ấm đang reo mừng nhảy múa.

Không biết có phải não hắn bị chập rồi hay không mà hắn cư nhiên lại thấy may mắn khi mình bị thương thế này.1

Sở Nam Phong: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Tiêu Lạc trợn mắt: “Tôi đâu có bị thương.”

“Cậu vẫn ổn khi đưa tôi vào không gian của mình chứ?”

À thì ra là chuyện này. “Chuyện đó để nói sau đi, thương thế trên người anh quan trọng hơn.”

Cậu để cho Sở Nam Phong ngồi trên giường ngọc, còn cậu thì ngồi phía sau lưng hắn.

“Lúc nãy máu của tên kia phun ra có trúng vào tay anh, máu của tên đó có độc tính ăn mòn rất mạnh đấy. Nếu chạm phải thì nó sẽ lập tức thẩm thấu vào cơ thể ngay, không cẩn thận rất khó nhận biết.” Tiêu Lạc nói. “Không phải tôi đang chê thần thức cùng với sự cảnh giác của anh đâu, nhưng loại này rất tinh vi, không có phương pháp đặc thù thì không nhận ra được.”

Sở Nam Phong: “Phương pháp đặc thù mà cậu dùng là linh hồn lực? Cậu là đan sư à?”

Tiêu Lạc khẽ giật mình một cái, nhưng rất nhanh sau đó liền bình thường trở lại. Cậu hỏi: “Thật sự có một vị cường giả xuyên không gian đến thế giới này sao? Người đó thu nhận anh làm đồ đệ hở?” Người thuần túy ở thế giới này làm sao mà biết chuyện của đan sư với linh hồn lực. Hẳn là có tiền bối giảng giải cho.

Sở Nam Phong gật đầu.

Tiêu Lạc: “được rồi không nói tới chuyện đó nữa, chúng ta bắt đầu chữa thương.” Nếu để độc tính ăn mòn vào đan điền thì phiền phức lắm.

Sở dĩ chuyện này cậu phải nhúng tay vào bởi vì xem ra với thực lực của Sở Nam Phong hiện tại dù cao nhưng vẫn chưa đủ điều kiện cần để tự ép độc ra ngoài, bởi vì hắn không có tinh thần chân hỏa.

Với lại hiện tại cậu không có sẵn đan dược để giải độc, nếu bắt đầu luyện đan từ bây giờ thì thời gian hao tốn cũng phải từ năm đến bảy ngày. Với khoảng thời gian này, độc vụ trong người Sở Nam Phong dư sức ăn mòn vào đan điền và cả linh hồn của hắn, làm hắn nghẻo luôn.

Cậu có tinh thần chân hỏa, hỏa là chí dương, còn độc là thuộc tính âm. Hai bên tương khắc, có thể triệt tiêu lẫn nhau. Hơn nữa tinh thần chân hỏa của đan sư có khả năng tinh luyện cực kì tốt, so với tinh thần chân hỏa của người tu linh khí còn tốt hơn.

Một chút độc vụ ở đây làm sao có thể làm khó được Tiêu Lạc với tinh thần chân hỏa Tiên cảnh chứ.

“Anh tin tôi chứ?” Cậu hỏi. Trước khi được sự đồng ý của người ta, cậu không thể tùy tiện đưa năng lượng của mình vào trong cơ thể họ. “Tôi sẽ đưa tinh thần chân hỏa vào trong cơ thể anh.”

Sở Nam Phong không do dự gật đầu.

Việc để người khác tùy ý thăm dò cơ thể của mình là vô cùng nguy hiểm, cho dù người đó có phải là thân tín hay không, nếu sơ xuất một chút thôi thì hậu quả để lại thật sự không hề đơn giản.

Sở Nam Phong đáp ứng nhanh như thế khiến Tiêu Lạc cảm thấy vô cùng bất ngờ. Anh ta đang giao mạng sống của mình vào tay cậu mà không hề do dự.

Điều đó khiến trong lòng cậu phức tạp khôn lường, như có cái gì đó trồi lên, nghèn nghẹn khó nói thành lời. Vừa bức rứt mà cũng vừa có chút....vui (?)

Tiêu Lạc rùng mình, cậu lắc đầu thật mạnh, nhanh chóng đẩy hết mấy suy nghĩ tào lao làm tinh thần cậu dao động ra bên ngoài, giữ lại sự tỉnh táo và không chút tạp niệm.

Việc cậu sắp làm đây không được phép có chút sai sót nào, phải hoàn toàn chú tâm mới được.

Tiêu Lạc: “Sẽ đau đấy, anh cố chịu đựng.”

Tiêu Lạc xuất ra một đạo tinh thần chân hỏa, từ từ truyền nhập vào cơ thể Sở Nam Phong. Tinh thần chân hỏa men theo từng lỗ chân lông mà vào bên trong cơ thể của hắn, đổ dồn vào kinh mạch rồi cứ thế được Tiêu Lạc điều khiển di động tới lui bên trong cơ thể Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong toàn thân toát đầy mô hôi, cái lưng trần cường tráng màu lúa mạch của hắn ướt đẫm, không chỉ vì nóng mà còn vì đau. Loại đau này giống như để bản thân trên một cái giàn thiêu, da thịt từ trong ra ngoài đều bị lửa nóng dán lên, máu chảy trong kinh mạch như hóa thành dung nham, nung khô toàn thân, cực kì tàn khốc. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu than dù chỉ một tiếng.

Tiêu Lạc rất nhanh tìm đến vị trí đoàn độc vụ, nó sắp sửa di chuyển đến đan điền của Sở Nam Phong, chỉ cách có một đoạn ngắn nữa thôi.

Cậu điều khiển tinh thần chân hỏa của mình tiến lên bọc lấy đoàn độc vụ kia, bắt đầu thiêu đốt nó.

Mặc dù cậu có thể nắm chắt hoàn toàn việc giải độc, nhưng vì quá trình của nó rất đau đớn, nên cậu không thể không chậm lại, nhẹ lại để Sở Nam Phong không cần phải chịu đựng quá nhiều.

Cậu biết Sở Nam Phong là người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, cho dù có phải chịu đau đớn đến mức nào, cũng sẽ không bộc lộ ra ngoài. Lúc này hắn ngoại trừ toàn thân đầy mồ hôi ra thì không có lấy một dấu hiệu nào gọi là cắn răng nhịn đau. Quả là một người kiên cường. Kiên cường đến mức khiến lòng cậu nhoi nhói.

Quả thât Sở Nam Phong có đầy đủ các yâu tố đẩ trở thành cường giả, có thiên phú, sự nỗ lực và cả vận khí. Vận khí là một thứ gì đó rất khó xác định, rất ảo.

Bao nhiều thiên tài, cường giả rơi rụng chỉ vì cái vận khí nghèo nàn. Một phế vật nhờ có vận khí tốt cũng có thể ngóc đầu thành cao nhân. Thế nên mới nói nó là thứ mà người ta khát cầu hơn cả thiên phú, mặc dù châm chọc nhưng nó là hiện thực.

Sở Nam Phong có vận khí đó. Hắn trúng độc, hơn nữa còn là độc đòi mệnh, nếu không giải độc ngay thì rất nhanh sẽ chết đi, mà loại độc này không dễ phát hiện, càng không dễ giải. Thật sự rất may mắn bởi vừa hay có Tiêu Lạc ở đây, cậu vừa hay phát hiện ra độc thâm nhập vào cơ thể hắn, lại vừa hay có đủ năng lực để giải độc cho hắn, cứu về một mạng cho hắn.

Như vậy không biết có phải quá trùng hợp hay không nhưng với tồn tại như là vận may của Sở Nam Phong, Tiêu Lạc chỉ có thể ghen tị người này vận khí quá tốt.

______________________

Toi đang cảm thấy áp lực quá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.