Mạt Thế Điền Viên

Chương 42: Chương 42




Trong rừng đào có một cái hồ nhỏ nuôi cá, đường kính gần trăm mét. Nước hồ xanh trong in bóng những cành đào, có những cánh hoa rơi xuống mặt hồ, gợn theo dòng nước sóng sáng. Cá trong hồ tung tăng bơi lội. Thỉnh thoảng quẩy đuôi cong người nhảy khỏi mặt nước làm bắn lên từng đợt bọt nước tung tóe.

Linh khí trong không gian cô đặc đến mức hình thành nên những làn khói mờ phiêu phù chung quanh, làm cho cảnh sắc thoạt nhìn như ở chốn bồng lai.

Tiêu Lạc ngồi trên một cành đào thụ hướng ra mặt hồ. Chân cậu thả xuống tà tà trên mặt nước, gió nhẹ phất lên vạt áo của cậu.

Hai mắt cậu nhắm nghiền. Nhìn bên ngoài trong có vẻ an nhiên tự tại nhưng bên trong lại là một mảnh hỗn loạn khôn cùng.

Trước đến nay cậu vẫn luôn mơ hồ giữa ranh giới thế giới thực và thế giới tiểu thuyết.

Suy nghĩ kĩ lại, thực ra nó chính là một thế giới đồng nhất. Chẳng qua tiềm thức lại thích tăng độ khó cho game, tách nó ra làm hai khía cạnh, tương ứng với hai loại tâm thế khác nhau khi đối mặt.

Trước đây Tiêu Lạc quá nặng tâm ở khía cạnh thế giới tiểu thuyết, hậu quả là làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Cậu luôn phải chịu đựng áp lực tứ phía, những xung đột thường xảy ra trong lòng.

Thực ra nó không cần thiết.

Cậu không phải chân chính Tiêu Lạc trong nguyên tác, không liên quan đến kết cục của vậy hy sinh.

Khi dấn thân vào thế giới này, cậu phát hiện cũng có nhiều thứ không hề giống chút nào so với nguyên tác. Cậu gặp những người có tên giống nhân vật truyện, nhưng quá rõ ràng, họ có nhiều khía cạnh mà trong truyện không có. Các tình tiết truyện cũng không đi theo trình tự được thiết lập, hoàn toàn tự do.

Hiển nhiên đây là những người thật việc thật, một thế giới đa chiều chứ không phải là những tồn tại gói gọn trong những con chữ.

Và cho dù đây là thế giới nào, thật cũng được, tiểu thuyết cũng không sao. Nếu cậu ngay từ đầu lựa chọn sống đúng với giá trị của bản thân, không đặt bản thân trước con đường của cốt truyện, thoải mái mà sống, tùy tâm sở dục thì không cần phải đối mặt với nhiều thứ phức tạp, tiêu hao tế bào thần kinh như vậy.

Quả là bước lầu tiên sai, bước thứ hai chệch hướng, càng đi càng thấy nhiều ổ gà.

Nếu dứt khoát trở về nơi bắt đầu, đi lại những bước đầu tiên, con đường về sau hẳn sẽ bằng phẳng hơn thôi.

Tiêu Lạc lúc này dường như đã thông suốt hoàn toàn. Cậu ném hết quá khứ đã qua vào một góc. Mặc dù có chứa những thứ khiến cậu muốn quên đi nhưng đồng thời sự tồn tại của nó như một cái vết xe đổ, nhắc nhở cậu không được tái bước vào.

Bây giờ nếu thực sự đối mặt, với thực lực hiện tại của mình, thế giới này cũng không còn thứ gì khiến Tiêu Lạc sợ hãi nữa. Trong lòng cậu lúc này cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, không còn gánh nặng gì.

Đột nhiên cả người Tiêu Lạc như đang rơi vào trong dòng nước ấm, thoải mái như đang nằm trên mây. Xung quanh cậu lúc này được bao bọc bởi những luồng linh khí mờ ảo như sương.

Sau đó linh khí chung quanh ùn ùn thẩm thấu vào cơ thể cậu qua từng lỗ chân lông, tiến vào đan điền và não hải, đem hai nơi đó tiến hành bành trướng ra.

Tiêu Lạc thăng cấp, bức tường thần cấp rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Trong quá trình thăng cấp của tu luyện giả, tâm thế cũng đóng vai trò vô cùng to lớn.

Trước đây tâm cậu quá nặng, vướng bận nhiều thứ nên việc thăng cấp cứ luôn trong trạng thái ì ạch, đình trệ. Bây giờ gở bỏ tất cả mọi sự liền trở nên hanh thông, con đường phía trước cũng thông thoáng hơn nhiều. Thật là niềm vui đến ngoài dự đoán.

Sau một hồi vừa hú hét vừa nhảy lambada từ nhà của băng sơn mỹ nhân (núi băng đó -.-|||) đến cái hồ nơi mỹ nhân ngư tan chảy, à không, hóa thành bọt biển (hồ sinh linh thủy đó). Tiêu Lạc một đường ăn mừng thẳng đến cánh đồng hoang......

đến đây thì cậu tụt con mẹ nó mood luôn.

Ruộng chưa cày, giấc mơ điền viên vẫn còn nằm trên giấy.

Nhìn cánh đồng cỏ bao la bất tận, Tiêu Lạc lại bất lực thở dài, lại chết trong lòng một ít.

Nếu không có trận đánh nhau đêm hôm qua thì nông trường sớm đã khai công rồi.

Ở bên ngoài không gian lúc này, vốn dĩ là một đoàn xe, bây giờ chỉ còn lại một chiếc duy nhất. Sau khi mọi người bị Sở Nam Phong đuổi đi trước, hắn một mình ở lại đợi người.

Sở Nam Phong lưng tựa thân xe, xung quang mịt mù chướng khí. Ánh mắt ngày càng trầm luôn theo dõi vị trí Tiêu Lạc đặt tờ giấy, nếu hắn đoán không sai, Tiêu Lạc vào từ chỗ đó thì ra cũng sẽ ở chỗ đó.

Quả nhiên, không bao lâu sau, một thân ảnh khiến người sốt ruột cũng chịu xuất hiện.

Tiêu Lạc nhìn xung quanh, không thấy ai khác, chỉ còn một mình Sở Nam Phong liền thắc mắc hỏi: “Sếp, mọi người đi trước rồi sao?”

Sở Nam Phong đứng thẳng dậy, bước tới gần Tiêu Lạc. Lúc này cậu mới có thể nhìn rõ thần sắc Sở Nam Phong.

Thiết diện vô tình.

Hung thần ác sát.

Lãnh huyết cuồng ma.

Thân thể Tiêu Lạc bỗng cứng ngắc. Dưới khí tràng kinh khủng của Sở Nam Phong, cậu hoàn toàn bị lép vế, trở nên nhỏ bé yếu đuối như một con thỏ mặc người làm thịt.

Sở Nam Phong như muốn đánh cậu vậy.

Mặc dù cậu có ưu thế về thực lực, Sở Nam Phong (có thể, chắc là,...) đánh không lại cậu, nhưng không hiểu sau lúc này lại cảm thấy vô cùng hoảng hốt, tâm trí trống rỗng nên cũng không có nghĩ nhiều đến thế.

Cậu thấy lạnh gáy, lắp bắp nói: “Sếp à, anh, anh làm sao vậy? Nình tĩnh một chút, Tôi hơi sợ.”

Sở Nam Phong khóe miệng khẽ nhếch lên trào phúng: “Sợ? Cậu cũng biết sợ à? Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu là một người vô tâm vô phế, không có cảm xúc.”

Tiêu Lạc nội tâm lộp bộp một cái. Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nên mới khiến Sở Nam Phong như một quả bom sắp nổ thế này.

“Anh bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói.”

“Cậu không biết chuyện gì xảy ra?”

Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Tiêu Lạc, Sở Nam Phong sắc diện càng trầm hơn. Hắn lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Lạc, lạnh lùng nói: “tôi nghĩ thứ này không còn cần thiết nữa. Trả lại cho cậu.”

Tiêu Lạc đón nhận tờ giấy, mở ra nhìn xem, trong nháy mắt liền đoán được nguồn cơn của mọi chuyện nguyên lai xuất phát từ bản thân mình. Tâm rất nhanh chùn xuống, như bị tử điện giật qua một lần, toàn thân phút chốc đình trệ. Cậu cuối đầu, áy náy nói: “Tôi xin lỗi.”

Cầm trên tay bản hợp đồng có một điều khoản duy nhất được kí trước đó, Tiêu Lạc không biết phải nói gì ngoài ba từ này. Hoặc thấy nói cái gì cũng là trốn tránh trách nhiệm.

Sở Nam Phong nghe thế càng thấy tức hơn: “Nếu chỉ cần xin lỗi là giải quyết được vấn đề thì trên đời này lời hứa còn có ý nghĩ gì sao? Hay lời hứa tồn tại vốn cũng chỉ để người thất hứa?”

Tiêu Lạc trầm mặc, không thể phản bác được gì.

Tiêu Lạc làm sao biết rằng mỗi lần cậu biến mất, đối với Sở Nam Phong chính là một loại bỏ rơi, khiến hắn trong nháy mắt rơi vào cơn khủng hoảng, thất lạc, tâm như chìm sâu dưới đáy vực.

Lần một lần hai hắn có thể bỏ qua, nhưng nhiều lần như vậy khiến hắn không thể không nghĩ rằng bản thân mình trong lòng cậu không có một chút phân lượng nào, thế nên cậu mới dễ dàng bỏ mặc hắn như vậy, vì bất kì lý do nào.

Càng nghĩ càng khiến tâm hắn đau đớn đến chết lặng.

Sở Nam Phong từ lâu đã nhận ra cảm giác của mình đối với Tiêu Lạc không đơn thuần chỉ là một người sư huynh muốn đối xử tốt với con trai của thầy mình. Nó từ lâu đã biến chất rồi, biến thành một thứ khiến con người ta vừa thích vừa hận, lại vừa không cưỡng được muốn dấn sâu thêm, cho đến khi vạn kiếp bất phục.

Một loại tình cảm mang theo sự chiếm hữu và tình dục.

Thế nhưng đáng buồn thay đó chẳng qua chỉ là tình cảm đơn phương từ phía Sở Nam Phong. Hắn không có tư cách gì đòi hỏi Tiêu Lạc đáp lại. Cũng không có tư cách đòi hỏi một vị trí đặc biệt trong lòng cậu.

Vốn chỉ muốn được ở bên cạnh cậu, với mối quan hệ bình thường nhất. Nhưng đáy lòng lại không được yên ổn như vậy. Vẫn luôn để ý, tham lam, đòi hỏi, bức hắn nhiều lúc muốn điên lên, muốn đem cậu nhốt trong không gian của mình, cưỡng chế cậu trở thành người của hắn.

Cũng như lúc này đây, hắn chỉ muốn thực hiện tham vọng đó ngay lập tức, biến cậu thành của riêng mình, khiến trong lòng cậu ngoài hắn ra không còn thứ gì khác nữa, cho dù đó là căm ghét và hận ý cũng không sao cả.

Nhưng như vậy thì quá tàn nhẫn với Tiêu Lạc....

Ý niệm này chính là một chút tỉnh táo cuối cùng vừa kịp đem Sở Nam Phong dừng cương trước bờ vực. Không làm ra chuyện gì điên khùng.

Sở Nam Phong đem tâm tình hỗn loạn của mình nén lại. Nhìn Tiêu Lạc áy náy cùng tự trách trước mặt, hắn biết mình đã mềm lòng.

“Được rồi, lên xe.”

Tiêu Lạc ngoan ngoãn lên xe, ngồi trên ghế phó lái. Nhìn xe phóng với tốc độ bàn thờ, đem tang thi thỉnh thoảng lại nhào ra cán đến nát, cậu liền biết Sở Nam Phong không hề nguôi giận.

Tiêu Lạc cũng không dám nói cái gì. Tâm trạng Sở Nam Phong lúc này vì cậu mà đang rất tồi tệ, cậu không nên chọc phiền hắn thì hơn.

Trong lòng Tiêu Lạc lúc này là một mảnh nặng nề, hoang mang tột độ, nhớ lại những lúc Sở Nam Phong vào trong không gian của hắn, cậu ở ngoài cũng rất bồn chồn khó chịu. Đổi lại là Sở Nam Phong nhiều lần bị cậu chơi kiểu đó, tâm trạng xấu là lẽ đương nhiên.

Huống chi cậu đã hứa mỗi khi mình vào không gian sẽ đưa hắn vào cùng. Và cậu cũng chính là người không tôn trọng lời hứa đó cũng như không tôn trọng Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong luôn nỗ lực để giữ cho mối quan hệ này tốt đẹp. Còn cậu không chỉ trước đây muốn tách ra, mà cho đến một khắc trước vẫn luôn xem nhẹ nó.

Càng nghĩ càng thấy bản thân mình quá láo toét, khốn nạn đến hết thuốc chữa rồi. Nhưng Sở Nam Phong thật sự tức giận, cậu không biết phải làm sao mới tốt.

Cậu làm cho người duy nhất thân thuộc với mình ở thế giới này giận rồi.

Chỉ cần nghĩ đến việc Sở Nam Phong sẽ rời đi, cả người Tiêu Lạc như rơi vào hầm băng, lạnh toát.

Không lâu lắm xe của hai người bắt kịp với đoàn xe của Kình Thiên. Tiếp tục cuộc hành trình hướng lên phương Bắc.

Trước mắt bọn họ còn chưa đi được 1/3 chuyến hành trình. Con đường phải đi phía trước còn rất dài, của bọn họ cũng như của cả nhân loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.