Mạt Thế Điền Viên

Chương 51: Chương 51




Thời tiết ngày càng khắc nghiệt, tuyết bắt đầu rơi làm đường trở nên lầy lội, nhiều nơi còn bị tắc nghẽn. Xe việt dã có thể đi qua dễ dàng nhưng một số xe bình thường cò gầm xe thấp thì cần phải dọn tuyết bằng phẳng mới có thể qua.

Nhiệt độ nhanh chóng tuột xuống âm độ, ngoài trời nặng trịch, bầu trời như đang nằm ngay trên đỉnh đầu, giơ tay một cái là có thể chạm tới. Tuyết lất phất rơi xuống khiến cho di chuyển vô cùng khó khăn.

Từ xa trong màn mưa tuyết mù mịt, một mảnh trắng xóa, lát đát có vài bóng đen cứng đờ bước đi. Thời tiết này cũng có ảnh hưởng nhất định với tang thi.

Tang thi bình thường các khớp cơ bị nhiệt độ thấp làm đông lại, nên hoạt động của nó càng chậm chạp, cứng ngắc. Tang thi có dị năng thì đỡ hơn một chút nhưng cũng không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, có thể thấy rõ hành động của nó không được linh hoạt như trước nữa.

Nhưng có một ưu điểm xuyên suốt đối với tang thi chính là chúng nó không có cảm giác, không biết đau đớn cũng như không biết lạnh lẽo là gì, như một cái máy tùy thời tùy lúc đều có thể nhào lên săn giết con mồi. Tang thi có tất cả điều kiện thuận lợi chỉ để đi kiếm miếng ăn chứ chẳng làm được gì mà dễ thương cả.

Nghe thấy tiếng động cơ xe, bọn chúng theo bản năng nhào qua, liền bị dị năng giả trong đoàn xe phóng ra vài đạo công kích, tiễn về tây thiên.

“Chật! Đúng là có thêm nhiều người muốn theo vào căn cứ quân đội. Danh sách sáng nay đã có hơn 2/3 tổng số người trong đoàn rồi.” Du Hoa cầm một tờ danh sách chép tay, cảm thán.

Hiện tại công nghệ thông tin không còn tác dụng gì nên chỉ có thể viết tay. May mà vẫn còn có giấy, nếu không đến cả lưu trữ một vài thông tin gì đó cũng khó khăn.

“Người trong đội Kình Thiên có ai rút không?” Lục Cao hỏi.

Hàn Vân Đào đưa cho Lục Cao một tờ danh sách khác: “đương nhiên có, tôi đặc biệt ghi riêng ở trong này. Những người này phải đặc biệt chú ý, sau này bọn họ có thể đổi ý muốn quay về.” Hắn cười âm hiểm: “quay về ăn đập.”

Loại người tâm chí không kiên định, dễ thấy khó mà lùi này Kình Thiên đội bọn họ không cần. Hơn nữa bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, sau này có hối hận cũng là trách bọn họ vì cái lợi nhất thời mà chọn hướng đi sai lầm, là bọn họ tự chuốc lấy.

Mấy người Thẩm Quân Lâm có niềm tin rất chắc chắn vào thành tựu tương lai của Kình Thiên có thể siêu việt hơn rất nhiều thế lực khác. Chỉ cần nhìn vào thực lực cũng như tài lực bọn họ tích lũy, các thế lực khác không thể so sánh được. Những kẻ vì không chịu được gian khổ mà từ bỏ Kình Thiên đi theo thế lực khác lúc này chính là không có mắt nhìn.

Du Hoa cắn hạt dưa nắc nẻ: “Đội chiến đấu và đội hậu cần gần đây có drama gì không?”

Hàn Vân Đào trợn trợn mắt: “cậu rãnh quá nên muốn tìm chuyện hóng hớt à?”

Du Hoa nhún vai, bĩu môi nói: “Gần đây cũng không có sự vụ đặc biệt gì, tôi lại không như các cậu đảm nhiệm vai trò quản lí hai đội. Vừa bó tay bó chân vừa buồn chán. Trên người muốn mọc cả rễ luôn rồi.”

Suốt cả hành trình dài dằng dặt, ban ngày lái xe, ban đêm dừng chân đó đây, giữa những khung cảnh đổ nát buổi mạt thế, đi đâu cũng giống nhau một vẻ, vừa tiêu điều vừa âm trầm, thật sự mài mòn hứng khởi của người ta.

Người có việc làm để phân tâm còn đỡ, Du Hoa mặc dù thân mang chức vụ đội viên tổ nòng cốt nhưng không có việc gì để làm cả. Đối với người thuộc phái hành động như hắn quả thật có chút tù túng, ngột ngạt. Nhiều khi còn tự não bổ bản thân mình rất vô dụng nữa.

Lục Cao tuy ít nói nhưng rất dễ nhận ra tâm trạng chùn xuống của Du Hoa, hắn trầm trầm nói: “Vậy sao? Gần đây công việc của tôi khá nhiều, cần một người trợ lí.”

Du Hoa ngay lập tức hớn hở sáp qua: “thật hả? Vậy điều kiện ứng tuyển như thế nào? Có cần đầu óc linh hoạt không?” Du Hoa hắn có thể cần cù, siêng năng làm đúng trách nhiệm. Nhưng có cái khuyết điểm là đầu óc có hơi trì độn, gặp mấy chuyện cần động não như bày mưu lập kế, lập sách gì đó hắn liền không được.

Lục Cao nhẹ lắc đầu: “biết đánh là được.”

Du Hoa liền phấn khởi hoan hô: “u oa nghề em luôn!!!...vậy cậu thấy tôi thế nào, tôi ứng tuyển có phù hợp không?”

Lục Cao nhìn thấy sự tăng động ngẫu hứng bộc phát của người này mà có hơi do dự, nhưng cũng gật đầu đáp ứng hắn. Thôi vậy, mang theo rạp xiếc bên người chắc sẽ thú vị lắm.

Hàn Vân Đào: “đúng rồi, thẩm Quân Lâm đâu, còn thiếu một tay của hắn.” Bốn tay mới đủ một sòng.

Du Hoa thở một hơi nói: “hắn lại đi bế quan rồi. Nghe bảo quyết tâm dữ lắm.”

Hàn Vân Đào ngón tay gãi gãi cằm, khó hiểu nói: “Tên này lại đi bế quan? Thật là, không biết bị cái gì kích thích mà từ hôm ở bến tàu thành A trở về hắn cứ như giật kinh phong, động tí là đi bế quan.”

Du Hoa cười cười: “ai mà biết. Nghe bảo muốn được một người thừa nhận.”

“Người nào thế?” Hàn Vân Đào mở to mắt, hớn hở, máu bà tám hừng hực thiêu đốt....rồi bị Du Hoa một gáo nước lạnh dập tắt ngúm: “không biết.”

“Mẹ nó, không biết mà còn làm ra bộ dáng thâm bất khả trắc để làm gì a.” Hàn Vân Đào cho Du Hoa một đập khiến hắn chịu đau kêu la oai oái...

Thật ra mấy người này ẩn sâu bên trong vẫn là có dòng máu bạo lực hừng hực cháy.

Đoàn xe rất nhanh tới được khu căn cứ quân sự. Những người ghi danh muốn vào căn cứ này bắt đầu tách khỏi đoàn xe, hướng phía thành trấn mà chạy.

Xa xa nhìn vào có thể thấy bao quanh thành trấn là một bức tường đất cao và vững chắc, mang lại cảm giác an toàn rất lớn.

Nhìn thôi cũng đã cảm nhận được khí thế mãnh liệt. Chắc chắn sức mạnh của căn cứ này rất cao.

Những người lựa chọn tách khỏi đoàn xe cảm thấy như tìm được chốn về, phấn khởi chạy tới. Họ cho rằng bản thân đã có một quyết định vô cùng đúng đắn, có sự che chở của căn cứ quân đội liền cảm thấy mạt thế không còn quá đáng sợ nữa, cuộc sống sau này cũng không cần lênh đênh lận đận, có thể an định mà sống rồi.

Tiêu Lạc nhìn thấy nhiều người tách ra như vậy, cũng không thấy có gì bất mãn, mặc dù những người đó đã lấy đi một phần lương thực vật tư của đội. Trái lại cậu lại có cảm giác nhẹ nhõm.

Đúng như Lục Cao đã nói, những người đó ra đi còn lại chính là tinh túy, mà đã là tinh túy thường khiến người ta hài lòng hơn là một đống tạp nham.

Không còn phải quản thúc quá nhiều.

Nhưng Tiêu Lạc vẫn không nén được mà cảm thán: “Bấy nhiêu đó người cũng đủ cho quân đội vơ vét một khoảng rồi a. Đúng là cất công may áo cưới cho người khác.”

Hiện tại cho dù bất kì căn cứ nào, dân lập hay nhà nước lập đi chăng nữa, người ngoài muốn vào nhất thiết phải giao nộp một phần phí vào cửa. Không ai cho vào không như nhà chùa hay nhà từ thiện gì đó đâu.

Cho dù là thời đại nào, lợi ích vẫn luôn được con người đặt lên trên hết.

Thế nên bọn người kia muốn dựa dẫm vào quân đội cũng không dễ như nói suông, bị lột một lớp da rồi mới thấy rõ thời buổi mạt thế này không nơi đâu là an toàn.

Hiện tại cả đội chỉ còn khoảng 30 người. Dị năng giả lúc này chiếm đa số, cũng coi như một phần an ủi đi. Mà dưới thời tiết khắc nghiệt này, cũng chỉ có dị năng giả mới chịu đựng qua nổi. Không có những người bình thường ấy kéo chân, đội xe hành trình càng đơn giản hơn rồi.

Tiêu Lạc ngó ra ngoài, nhìn thấy bầu trời ảm đạm một màu, tâm cũng nặng nề theo. Không biết hành trình còn phải kéo dài bao lâu.

Sở Nam Phong yương cậu đang tiếc số vật tư kia, xoa xoa đầu cậu, nói: “Không sao, chỉ là số lẻ, coi như dùng nó tiễn đi phiền phức, cũng không lỗ.”

Tiêu Lạc bật cười: “đúng vậy, tiễn đi phiền phức.”

Cậu ngã người dựa vào lồng ngực của Sở Nam Phong. Ánh sáng màu vàng nhạt từ đèn yếu ớt rọi lên người Tiêu Lạc, dát một tầng ấm áp dương quang tựa như mang theo ánh mặt trời mà đến khiến Sở Nam Phong bất giác muốn giơ tay ra giữ lấy ánh mặt trời ấy, giữ lấy ấm áp cùng xuân về hoa nở cho riêng mình.

Sở Nam Phong thả tài liệu xuống, vòng tay ôm chầm lấy Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc nhướng mày: “em chỉ dựa dựa, anh thả tài liệu xuống làm gì?”

Sở Nam Phong câu lên khóe miệng, ôn nhu đáp: “đến giờ nghỉ ngơi rồi.”

“Có phải em dựa vào làm anh không thể tĩnh tâm xem tài liệu đúng không?” Tiêu Lạc cười tinh quái vạch trần.

Sở Nam Phong bị nói ra nỗi lòng không thấy ngại ngùng mà còn thuận thế tiến tới, từ cái ôm phát triển lên nụ hôn. Nhiệt độ thân thể có xu hướng ngày một tăng lên mang theo sự nồng nhiệt cùng cuồng si theo đó thăng hoa. Hắn vừa ôm mặt Tiêu Lạc hôn vụn vặt vừa nói: “Đúng vậy, Em làm anh không tĩnh tâm được, là em châm lửa nên em phải chịu trách nhiệm dập lửa.”

Tiêu Lạc thấy lồng ngực mình run lên, hai gò má vì xấu hổ mà hơi ửng như quả táo chín đỏ.

Cái loại lời thoại của bá đạo tổng tài gì đây.

Mặc dù đã nghe qua loại lời này nhiều lần nhưng mỗi lần nghe đều cảm thấy tim đập rộn ràng, đáy lòng rung động.

Kĩ năng ghẹo trai của Sở Nam Phong càng ngày càng thượng thừa.

Ngay cả mặt cũng tu luyện đến phát dày như cái tường thành rồi, không còn biết xấu hổ là gì nữa, loại lời nào cũng có thể nói ra. Phát huy đến đỉnh cao thăng thiên cái gọi là chỉ cần bạn không ngại thì người ngại sẽ là người khác.

Sở Nam Phong kéo những nụ hôn vụn vặt về lại trên môi, đem nụ hôn này trở nên sâu sắc, cũng đem hai trái tim trong phút chốc động tình lên.

Tiêu Lạc bị hôn cho mụ mị đầu óc, cả người nóng dần lên. Không biết tại sao lại thành thế này rồi. Tay chân cậu như nhũn ra, vô lực, chỉ có đầu lưỡi mạnh dạn đáp trả lại sự khiêu khích của Sở Nam Phong, không chịu yếu thế.

Sở Nam Phong dưới sự đáp lại của Tiêu Lạc như được cỗ vũ, lửa được thêm vào dầu càng bùng cháy mạnh mẽ.

Hôn thôi thì chưa đủ. Đôi khi hôn chính là một loại tự dày vò mình, bởi vì càng hôn dục vọng muốn đem người này ăn sạch vào bụng càng lớn.

Sở Nam Phong luồn tay vào trong vạt áo của Tiêu Lạc, chạm vào vòng eo mảnh khảnh, dẻo dai của cậu, không ngừng vuốt ve sờ nắn. Tiêu Lạc bị sờ đến nhột, tránh né tay Sở Nam Phong nhưng bị hắn kéo lại. Hắn hành động càng thêm mạnh bạo, quang minh chính đại, đường lớn mà đi từ eo dần dần lướt lên trên, chạm tới hại hạt đậu đỏ dưới lớp áo, không ngừng trêu chọc.

Cái tay của Sở Nam Phong ở trong áo cậu không ngừng châm lửa khiến cho cả người Tiêu Lạc nóng rang.

Cái tình tiết này không phải chính là cái loại mà cậu đang nghĩ đến đấy chứ?

Không được a!!! cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa á!!!

Tiêu Lạc bị dồn ép đến thở cũng hụt hơi, trong người bồn chồn như có lửa. Cậu há miệng muốn nói ngừng lại, nhưng khoảnh khắc đó, cậu liền khựng lại.

Trong mắt cậu khắc sâu hình ảnh của hắn.

Nhìn thấy Sở Nam Phong vì mình mà trầm mê, cuồng loạn, bộc lộ hết tất cả, đem mọi si mê cùng ham muốn dục vọng đều phơi bày ra, đem một Sở Nam Phong chân thật nhất, nguyên thủy nhất bày ra.

Mọi lời muốn nói đều nghẹn lại trong họng.

Tiêu Lạc run rẩy, dường như cậu nghe tiếng nứt vỡ trong đầu mình, tiếng xiềng xích giam cầm dục vọng bị vỡ nát. Đem ham muốn trần trụi như con ngựa hoang thả ra, để nó mang theo tình cảm bất tri bất giác mà sâu đậm của cậu đến nhấn chìm cả hai người.

Giữa hai người là vực sâu, Sở Nam Phong đã không do dự bước vào rồi, cậu còn sợ gì nữa đây.

Tiêu Lạc luồn tay vào tóc của Sở Nam Phong, giữ lấy đầu hắn, giam cầm nụ hôn của hai người như muốn đem thời khắc này kéo dài đến vĩnh viễn.

Sở Nam Phong thuận thế nghiêng người tới, áp Tiêu Lạc ngã xuống giường, bản thân thì đè lên người cậu.

Nơi nào đó nín nhịn đã lâu bắt đầu có xu hướng trướng phồng. Không ngờ sự ham muốn của mình đối với đối phương đã lớn đến mức không che giấu nổi nữa rồi. Chỉ cần một cái dựa sát, một nụ hôn cũng có thể châm ngòi thuốc nổ.

Không gian trong phòng xe phi thường chật hẹp. Mọi hành động đều bị khắc chế, bí tay bó chân.

Sở Nam Phong tính mang theo Tiêu Lạc chạy vào không gian tiến hành động phòng. Đột nhiên bên ngoài bỗng truyền đến một cỗ sóng nhiệt mãnh liệt, xuyên qua vách xe mà đến phi thường đột ngột.

“...........” cái quần què gì đây?

(╯‵□′)╯︵┻━┻)

Là nhiệt, nhưng không khác gì một gáo nước lạnh. Đem ngọn lửa gần rơm xém cháy lan ra đồng cỏ một ngụm dập tắt, để lại tro tàn bay lả tả đen như mặt của Sở Nam Phong lúc này.:))

Tiêu Lạc thanh âm khơi khàn nói: “Bên ngoài hình như có chuyện gì xảy ra rồi.”

Sở Nam Phong thanh âm càng khàn hơn, pha lẫn chút bực bội do chuyện tốt bị phá ngang: “có muốn ra xem không?”

Hai người thân thể bất giác ngưng đọng. Hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương là lửa tình còn đang âm ỉ cháy.

“......” Thôi kệ mẹ đi.

Hai người trong thoáng chốc tâm đầu ý hợp, bỏ qua mọi sự bên ngoài, chỉ chuyên tâm vào đôi môi đang ma sát, không ngừng đòi hỏi đối phương, thỏa mãn tình ý của mình.

Nhưng mà....

“Nam Phong ới!!!!! Có chuyện xảy ra rồi nè!!!”

Con mẹ nó đừng có đúng lúc như vậy được không?

Có biết trời đánh tránh 'bữa ăn' không?

______________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.