Tiêu Lạc vừa nói xong câu này, thân ảnh như tan vào hư không không còn thấy bóng dáng đâu cả.
Du Lỗi hoảng hốt vội nhìn ngó xung quanh, muốn hét lên gọi Tiêu Lạc nhưng hắn đã kịp kìm lại, chợt hiểu ra cậu không phải bị thứ gì đó bắt đi mà là chủ động rời khỏi đây, nhường chiến trường lại cho bọn họ.
Bạch Hằng thu hồi dáng vẻ cợt nhã bông đùa ngày thường, hoàn toàn trở nên nghiêm túc. “Làm sao bây giờ?”
Lường Gia Trạch: “thì đánh thôi. Nó không chết ta chết.” Nói rồi hắn xông lên trước tiên, dị năng trọng lực phát ra, bao phủ thực vật biến dị kia, đem đó đè xuống. Vì là đòn đánh bất ngờ nên thực vât biến dị kia không hề phòng bị, chịu một lực cực nặng đè ép xuống, cành cây mà nó đu bám vào cũng bị gãy rụng đổ ầm xuống đất.
Du Lỗi dị năng kim hệ chớp thời cơ nó chưa hồi thần nhanh chóng biến ra hơn mười lưỡi dao sắc bén, phóng về phía thực vật biến dị, đem từng xúc tua của nó chém rớt xuống. Những khúc dây leo đứt đoạn nằm trên đất như đuôi của con thằn lằn, rớt khỏi cơ thể mà vẫn còn điên cuồng ngọ nguậy, chất dịch nhầy nhụa dây đầy ra đất.
Thực vật biến dị đau đớn rít lên từng hồi, tiếng thét của nó bén nhọn như muốn đâm thủng màn nhĩ, trong đó còn ẩn chứa cả cơn bạo nộ căm thù muốn phanh thây những con người nhỏ bé trước mắt này ra thành từng mãnh vì đã dám tấn công nó. Đọc t