Sở Nam Phong dẫn Tiêu Lạc đi tham quan một vòng trong căn cứ mới. Nhìn kiến trúc theo lối phương Tây cổ điển, những lâu đài nguy nga, vườn tược, giàn hoa, đài phun nước, còn có cả chợ trao đổi...không khỏi như lạc vào một thế giới cổ tích, hay là xuyên không trở về thời Phục Hưng.
Nhưng nhìn cảnh vật quá đỗi hoàn mỹ này, Tiêu Lạc thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Phải rồi, là thiếu hơi người.
“Nơi này thật rộng lớn, ngày đó lão sư của anh đi nhập ngũ, để lại anh một mình sinh sống ở đây sao?”
Sở Nam Phong bình thản gật đầu.
Lồng ngực Tiêu Lạc bỗng thấy nhoi nhói.
Nơi này so với không gian của cậu có độ lớn xấp xỉ nhau, nhưng rõ ràng không gian của cậu sinh động hơn nhiều, là một nơi thích hợp để ẩn cư nên cho dù không có người vẫn thấy thú vị.
Còn nơi này vốn phải đông đúc, náo nhiệt với những lễ hội tưng bừng rộn ràng mới đúng. Vậy mà nhìn khung cảnh lúc này, cho dù có đẹp đến đâu cũng cảm thấy nó đáng sợ.
Sở Nam Phong khi ấy còn nhỏ như vậy mà đã phải một mình đối mặt với cảm giác cô đơn trống trải giữa một không gian bạt ngàn như thế. Mới nghĩ đến thôi cậu đã thấy nặng nề.
Sở Nam Phong thở ra một hơi, xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “không sao, tôi một mình vẫn ổn, ở đây có linh khí nên trước đây tôi chỉ mãi tu luyện, cũng không để ý đến xung quanh lắm.”
Tiêu Lạc bĩu môi: “tu luyện chẳng phải càng buồn chán hơn sao.”
Sở Nam Phong bật cười: “ừ thì tôi thừa nhận trước đây tôi sống rất nhàm chán. Cho đến khi gặp được em.”
Tiêu Lạc đỏ mặt: “Trước đây anh cũng không có tài ăn nói thế đâu nhỉ?”
“Đương nhiên, nói cho người yêu thì phải khác chứ.”
“Khác ở chỗ không biết xấu hổ à?” Mặt Tiêu Lạc càng đỏ hơn.
“Giữa chúng ta còn cần phải xấu hổ sao?” Sở Nam Phong nhẹ nhíu mi, khóe miệng câu lên độ cung tà mị: “em không cần gồng gánh gì cả, nếu có thoải mái cứ rên lên, tôi rất thích.”
“Sở _ Nam _ Phong!” Tiêu Lạc cắn răng gào lên. Mặt đỏ như gất chín mọng: “Trong đầu anh chứa cái gì mà lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện tào lao thế hả?”
Cậu vung nấm đấm đuổi đánh Sở Nam Phong. Hắn không tránh không né, đứng yên cho cậu trút giận. Thầm tấm tắc bộ dạng khi nỗi bão của cậu thật đáng yêu, như một con mèo nhỏ đang học tiếng gầm của mãnh hổ.
Cuối cùng vì sợ cậu mệt nên hắn tiến lên ôm ghì cậu vào lồng ngực mình. Vuốt vuốt lông. Tiêu Lạc thở hổn hển dựa vào vòng ôm rắn chắc của hắn. Thụi vào vai hắn một đấm cuối cùng. “Sở Nam Phong, anh là đồ khốn nạn.”
Sở Nam Phong cười cười, không phản bác lại. Càng dùng sức ôm chặt cậu hơn.
“Đúng là cái đồ khốn nạn!” Một giọng nam vang lên.
“........”
“......”
Tiêu Lạc ngẩn đầu nhìn Sở Nam Phong, ngơ ngát: “anh mắng em à?”
Sở Nam Phong lắc đầu. “Không phải tôi.”
Đúng rồi, Sở Nam Phong luôn cưng chiều cậu, không nỡ nói lớn tiếng với cậu, làm sao có thể mắng cậu được.
Nhưng không phải Sở Nam Phong, cũng không phải Tiêu Lạc, vậy tiếng đó là của ai?
Tiêu Lạc nghi hoặc mắng lại: “Sở Nam Phong, anh là cái đồ khốn nạn!”
Sở Nam Phong khi không bị ăn mắng: “........”
TiêuLạc: “Em thử xem cái tiếng đó có nhại lại không í mà.“. Đọc