Mạt Thế Điền Viên

Chương 73: Chương 73




Sau khi hai người Sở Nam Phong và Tiêu Lạc trở về trấn nhỏ, nơi này cơ bản đã sạch sẽ tang thi. Thôn dân vẫn còn lát đát vài người. Sở dĩ họ có thể sống được đến tận bây giờ chủ yếu dựa vào lương thực tích trữ từ trước.

Nơi này thời tiết khắc nghiệt, thường có nhiều biến cố thiên tai bất chợt xảy ra nên thôn dân đã hình thành thói quen dự trữ đồ ăn cho cả mùa đông. Đến khi đại họa tang thi xảy ra, những người không bị thi hóa dựa vào chỗ lương thực đó mới lay lắt sống được qua ngày.

Mặc dù có đồ ăn, nhưng hầu như mọi người đều cố ăn ít đi, tiết kiệm được bao nhiêu lương thực thì tốt bấy nhiêu, có thể cầm cự lâu hơn một chút, nên hầu như ai cũng gầy mòn xanh xao. Với thể trạng tiều tụy như thế, nếu đoàn xe không tới thì không bao lâu nữa những người thôn dân bình thường, không có dị năng này sẽ bị lạnh cóng đến chết.

Người trong Kình Thiên đội vì cuối cùng cũng đã đến được nơi muốn đến, không cần phải lận đận rong ruổi trên đường vừa mệt vừa lo sợ, ai nấy tâm trạng đều phi thường tốt nên cũng tốt tính đem một ít chăn nệm ra tặng cho những thôn dân kia. Giúp họ phần nào chống qua cái lạnh cắt da thịt.

Cao tầng Kình Thiên tập trung lại trong phòng xe của Sở Nam Phong.

Lục Cao hỏi Sở Nam Phong: “Nơi đó vẫn ổn chứ?”

Nơi đó không đâu khác chính là căn cứ mới của bọn họ, phiến không gian nằm sâu trong núi đá.

Lục Cao bọn họ đương nhiên biết đến sự tồn tại của loại không gian này, vì bọn họ cũng từng sống ở đó một thời gian trước khi cùng Sở Nam Phong nhập ngũ.

Nói đến vấn đề này có hơi phức tạp. Nguyên nhân sâu xa xuất phát từ Tiêu Lĩnh Hùng.

Tiêu Lĩnh Hùng mặc dù đã rời bỏ gia tộc nhưng không đi cùng đại ca mà chu du khắp nơi để tu luyện, thỉnh thoảng mới liên lạc và ghé thăm Tiêu Lĩnh Sơn.

Sau khi biết đại ca mình chơi trò nhập ngũ gì đó, để lại một mình đứa nhỏ Sở Nam Phong trong một cái không gian phi thường rộng lớn kia, hắn không đành lòng nhìn Tiểu Nam Phong sống trong cô độc mỗi ngày nên về sau, mỗi lần hắn đến thăm đều mang theo một đứa bé đến với mục đích là bầu bạn với tiểu Nam Phong.

Lục Cao là người đầu tiên, và người cuối cùng chính là Sở Lan Hinh.

Sở Lan Hinh không phải thân muội muội của Sở Nam Phong. Chẳng qua lúc mới đến cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh bị vứt ở đầu đường, không có tên nên Tiêu Lĩnh Hùng chủ trương lấy luôn họ Sở của Sở Nam Phong và đặt tên là Lan Hinh.

Khi biết sự thật này Tiêu Lạc mới ngộ ra, trước đây cậu luôn thắc mắc vì sao Sở Nam Phong không mấy thân thiết với em gái mình, xem cô ấy cũng như mấy người Lục Cao mà đối xử, hoàn toàn không có một chút ưu tiên gì dành cho em gái cả. Hóa ra không phải là ruột thịt.

Sở Nam Phong bắt chéo chân như một vị quân vương, vừa rót trà cho Tiêu Lạc vừa nói: “Nơi đó thì có vấn đề gì?” Đột nhiên hắn nhớ tới Tiêu Lĩnh Hùng. “À, có một vấn đề, lão sư của các cậu trở về rồi.”

Lục Cao thản nhiên nhấp trà, thần sắc bất biến: “Tốt quá!”

Mọi người: thần sắc của ngươi có thể tương xứng với lời nói một chút không?

Lục Cao nói tiếp: “có người lao động miễn phí rồi.”

Mọi người: “.....”

Hàn Vân Đào đang dùng quang dị năng chữa trị cánh tay cho Thẩm Quân Lâm, dù bận rộn chuyện tư nhưng không quên chuyện công. “Bên phía Hồng Hoang đội tính sao?”

Lục Cao: “đương nhiên phải thương lượng rõ ràng. Căn cứ của chúng ta quá đặc biệt, không phải ai cũng có thể tiếp. Phải là người mình mới được phép ra vào.”

“Vậy chuyện thương lượng này cứ giao cho tôi đi.” Hàn Vân Đào nói: “vấn đề căn cứ đã giải quyết xong, tiếp theo chính là giải quyết vấn đề lương thực, dựa vào thu thập vật tư có sẵn không phải kế lâu dài, nhất định phải trồng trọt canh tác, như vậy mới duy trì căn cứ được.”

Du Hoa: “với tiết trời lạnh giá này, hầu như không có cây lương thực nào có thể sống nổi.” Hắn xoa cằm. “Tôi từng đọc trong sách cổ của lão sư, thấy có một loại trận háp có thể thay đổi khí hậu của một vùng không gian cố định, nhưng đó là trận pháp rất cao siêu, chắc chỉ có lão sư mới có thể thi triển được.”

Lục Cao: “nên tôi nới nói có người lao động miễn phí đó.”

Thẩm Quân Lâm: “phụt! Ha ha! Cậu tính xa thật đó Lục Cao. Nếu lão sư mà biết chắc sẽ thương tâm lắm đây.”

Lục Cao đáy mắt ý vị thâm trường: “đừng nói với tôi cậu đang đồng cảm với người từng cởi quần búng chym cậu nhé.”

Thẩm Quân Lâm: “.......“. Hàn Vân Đào được một phen cười nắc nẻ.

Sau cuộc họp, ai làm việc nấy, Tiêu Lạc thì đi tìm ba người Du Lỗi, muốn xem xem gần đây bọn họ có tiến bộ không. Sau lần chiến đấu với thực vật biến dị, Tiêu Lạc không để ba người đánh nhau với quái vật nào nữa mà để họ tự đánh với nhau. Bạch Hằng và Đường Gia Trạch thiên về khống chế, bên mảng chiến đấu thì thua thiệt trầm trọng nên cần phải khắc phục ngay.

Vừa hay Du Lỗi ở mảng chiến đấu có phần am hiểu nên cậu để cho bọn họ tự rèn luyện lẫn nhau. Dù sao họ quen thuộc với nhau hơn, cũng dễ dàng nói thẳng ra khuyết điểm của nhau, từ đó cùng khắc phục và tiến bộ.

“Võ thuật của Bạch Hằng và Đường Gia Trạch có tiến bộ đáng kể. Tuy nhiên trong lực đạo cần thêm một chút dứt khoát và chuẩn xác.” Cậu dễ dàng nói ra được điểm yếu của hai người, sau đó nói với Du Lỗi: “Anh cũng có tiến bộ rất lớn, mặc dù bận rộn huấn luyện cho bọn họ nhưng anh không hề dậm châm tại chỗ.”

Trong cách Xưng hô ẩn ẩn có sự thay đổi. Tiêu Lạc đã không còn hàng xóm của bọn họ nữa, mà hiện tại cậu vừa là thành viên của tổ nòng cốt, vừa là đội trưởng chấp pháp đội. Trước đây khi còn trên đường cậu không quan tâm, nhưng một khi đã ổn định căn cứ rồi thì không thể lơ là, làm mất uy nghiêm của người lãnh đạo được. Thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu cậu không nghiêm túc sẽ gián tiếp khiến cho các thành viên bên dưới nhờn mặt, thấy cậu dễ dãi mà không coi ra gì, lúc đó lại phiền toái Sở Nam Phong.

Mà ba người Du Lỗi thật sự không làm Tiêu Lạc thất vọng. Sau một thời gian huấn luyện, bọn họ không chỉ không bỏ bê chán nản mà trái lại càng thêm hăng hái, rắn rỏi. Tinh thần cùng kết quả như thế làm cho người chỉ dẫn là cậu cũng thấy phơi phới trong lòng, cảm giác khi chứng kiến quá trình trưởng thành hay tiến bộ của một ai đó thật tuyệt.

“Ai da, mặt dù cậu không chịu thừa nhận nhưng tôi thật sự coi cậu là lão sư luôn rồi.” Bạch Hằng cười trêu: “hay là tôi lén lúc cậu không chú ý dâng lên một tách trà nhỉ, cưỡng ép bái sư, uống trà rồi chính là lão sư của tôi.”

Tiêu Lạc: “Ha ha, tôi không uống trà đâu, tôi chỉ thích uống trà sữa thôi.”

Bạch Hằng nếu có tai chắc nó sẽ cụp xuống, não nề: “Trà sữa á? Thời buổi này đến trà còn khó tìm chứ đừng nói đến trà sữa, tôi biết đi đâu tìm đây?”

Du Lỗi bên cạnh trêu tức: “Đây chính là đang thử thách sự thành tâm thành ý của cậu đó.”

Tiêu Lạc cười cười: “được rồi mà, tôi không là lão sư của anh vẫn có thể hướng dẫn anh tu luyện.”

Bạch Hằng gãi lầu gãi tai: “cậu chỉ bảo tôi như lão sư mà lại không phải lão sư của tôi, có cảm giác kì kì sao á, ủy khuất cho cậu.”

Tiêu Lạc: “người chỉ bảo anh tận tình là Du Lỗi đại ca mới đúng, hay anh bái anh ấy làm lão sư cũng không tệ.”

Không đợi Bạch Hằng nói, Du Lỗi đã giành trước: “Chê nhé.”

Bạch Hằng trợn mắt: “tôi biết tôi tệ nhưng có cần thẳng thừng vậy không? Tôi cũng biết đau lòng chớ.”

Đường Gia Trạch: “Tâm thủy tinh. Tôi cũng chê!”

Du Lỗi ôm bụng: “Phụt! Ha ha ha...ha ha...”

Bạch Hằng ôm tim: “......”

Đợi mọi người thoải mái xong, Tiêu Lạc mới vỗ vỗ tay: “được rồi không đùa nữa, trở lại chuyện chính nhé.”

Ba người nghiêm túc trở lại, im lặng lắng nghe.

“Sắp tới chúng ta sẽ dọn vào căn cứ mới, công tác di dời vật tư tốn nhiều thời gian nên tôi tạm thời không thiết kế bài huấn luyện gì cho các anh. Nhưng có một điểm tôi yêu cầu các anh nhất định phải đạt được.” Tiêu Lạc nhìn sâu vào ba người đối diện, thấy được sự kiên định cùng khát khao sức mạnh trong mắt họ, nói tiếp: “Đó là sự quyết đoán tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh, cuối cùng chính là tàn nhẫn, đối với kẻ thù và cả bản thân các anh.”

____________

Sau khi hai đội Hồng Hoang và Kình Thiên thỏa thuận xong, quyết định Hồng Hoang sáp nhập vào Kình Thiên, thành một đội thống nhất. Đại đội mới tiến hành lên đường, chuyển vào căn cứ mới.

Cho dù trên thượng tầng đã ra quyết định như thế, nhưng vẫn còn một số người, hầu như là thành viên của Hồng Hoang đội không đồng ý với điều đó.

Lâm Linh Chi, con gái của Lâm Hằng cũng là một trong số đó. “Cha, con không hiểu tại sao chúng ta ban đầu lại hợp tác với nhóm người này, đi đến nơi hẻo lánh đã đành, khí hậu lại còn khắc nghiệt. Con không tin ở nơi này có thể xây dựng nên một căn cứ đàng hoàng.”

Lâm Tử Kiên cũng nói với Lâm Hằng: “Đúng vậy cha. Vả lại chẳng phải chúng ta chỉ đang hợp tác thôi sao, vì sao phải sáp nhập vào đội Kình Thiên?”

Trước tình huống này, Lâm Hằng chỉ có thể thở dài nói: “Sáp nhập thành một đội mới có thể vào căn cứ của bọn họ. Hiện tại chúng ta là người của Kình Thiên, các con nên chú ý một chút.”

Lâm Tử Kiên thắc mắc: “Tại sao phải là người của đội họ thì mới được vào căn cứ ạ? Những căn cứ khác người dân bình thường chỉ cần nạp đủ số lượng vật tư là có thể được vào. Con thấy những người này thật sự rất vô lí.” Lâm Linh Chi cũng gật đầu tán đồng.

“Cái này lý do thì ta không biết.” Đột nhiên ông nhìn sâu vào mắt của hai đứa con mình: “ Nhưng ta làm việc trước nay luôn vì an toàn của mọi người làm đầu. Ta tin quyết định của ta lần này hoàn toàn đúng đắn.”

Lâm Linh Chi và Lâm Tử Kiên nhíu mày, nhìn nhau, đều thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương. Rồi Lâm Tử Kiên nói: “Nhưng hiện tại chức vụ của cha trong đội chỉ là phó đội chiến đấu, còn thấp hơn cả tổ nòng cốt của họ. Chúng ta như vậy sau này có thể sẽ bị ức hiếp.”

“Sẽ không” Lâm Hằng khẳng định nói. “Thời gian qua ta đã không ngừng quan sát tác phong của họ. Tuy thực lực của họ mạnh nhưng không lên mặt, cẩn thận nhưng chân thành, ta nghĩ chúng ta có thể dễ dàng hòa nhập được.”

Lâm Linh Chi ỉu xìu nói: “thật không biết cha lấy niềm tin đó ở đâu ra luôn.”

Lâm Hằng khóe miệng cong lên cay đắng: “ta dựa vào trực giác, được tôi luyện nhiều năm trên chiến trường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.