Mạt Thế Điền Viên

Chương 78: Chương 78




Với mật độ dân cư ngày một tăng lên, quy mô thôn trấn của Kình Thiên cũng ngày một mở rộng. Nhà cửa mọc lên như nấm. Mức độ nhộn nhịp so với trước mạt thế khác xa một trời một vực.

Ở đây, vấn đề lương thực không phải mối lo ngại lớn nhất, người dân dần thoát li cái suy nghĩ được ăn mỗi ngày, và nâng cấp nó lên thành xu hướng làm giàu.

Những món đồ vào đầu mạt thế được xem như vô dụng lúc này đã lấy lại giá trị của nó theo một phương thức khác, ví như trang sức, ví như đồng hồ, bàn cờ, đồ cổ, vân vân vê vê, có thể giá trị nguyên bản của nó đã không còn nhưng vẫn thu hút tiểu tâm tư của những kẻ có đam mê sưu tầm này nọ. Do đó vẫn trở thành mặt hàng được trao đổi hết sức sôi nổi trên thị trường.

Trong khi đó, sự tồn tại của thiết bị thông minh tiện ích gần như đã biến mất hoàn toàn.

Hoạt động trao đổi trong căn cứ diễn ra liên tục, không phân biệt ngày đêm, thời thời khắc khắc đều nhộn nhịp. Các loại hình nhà hàng, khách sạn cũng dần trở lại.

Nơi đông người chú ý nhất không đâu khác chính là Lạc Phong công hội - nơi tập trung phân bố nhiệm vụ của căn cứ. Nơi đây đóng vai trò là một nơi trung gian, bất cứ ai cũng có để đến đây treo nhiệm vụ, đồng thời đưa ra thù lao tương xứng. Lính đánh thuê thấy nhiệm vụ nào phù hợp thì đăng kí nhận và hoàn thành nhiệm vụ đó, rồi lấy thù lao. Lính đánh thuê không nhận hết toàn bộ thù lao mà công hội sẽ thu lại một phần phí.

Các nhiệm vụ cũng được phân ra cấp bậc: B, A, S, SS...tương ứng từ dễ đến cực kì nguy hiểm. Lính đánh thuê đến nhận nhiệm vụ cũng không phải muốn nhận là nhận, công hội còn phải xuy sét đến năng lực của người đó nữa, chẳng hạn như các nhiệm vụ từ S trở lên đều thuộc loại có độ nguy hiểm cao, không phải thực lực trên cấp 4 thì không được phép nhận.

Cái loại nhận nhiệm vụ làm thuê này rất phổ biến, nó góp phần làm giảm tỉ lệ thất nghiệp cho căn cứ. Cũng tạo nên sự ổn định và phồn vinh như bây giờ.

Bên cạnh đó, căn cứ Kình Thiên mỗi ngày đều đón hàng loạt khách từ nơi khác đến du lịch, chơi chơi. Lục Gia ký là một địa điểm dừng chân ăn uống không tồi. Cho dù không đón khách từ nơi khác đến, mỗi ngày cũng có khách trong căn cứ đến hội tụ, sinh ý vô cùng vượng.

Chủ của nhà hàng này đồng thời kiêm chức bếp trưởng không ai khác chính là Lục Hạo, người có thâm niên trong nghề cháo trứng thịt bằm, từ lâu đã xây dựng món tủ thành thương hiệu độc quyền ngay tại căn cứ.

Lúc này Lục Gia ký đang đón một toán khách đến từ căn cứ khác. Và cũng đón luôn cả một toán phiền phức.

Lục Hạo nghiêm trọng giải bày: “Tôi cam đoan quy trình nấu của chúng tôi hoàn toàn đảm bảo vệ sinh, ngay cả nguyên liệu cũng được rửa sạch sẽ qua nhiều lần nước. Các vị nói đồ của chúng tôi bẩn thì có hơi không thỏa đáng.”

Một cô gái xinh đẹp kiêu kì dựa sát bầu ngực sữa của mình vào cánh tay của người đàn ông có vẻ như là đứng đầu, không cho là đúng nói: “Tôi không nghi ngờ quá trình hay nguyên liệu nấu gì cả, tôi chính là cảm thấy các vị xem thường những người từ nơi khác đến như chúng tôi nên mới thả thứ này vào đồ ăn.” Nói rồi cô ta dùng thìa vớt lên một lọn tóc từ bát cháo.

Kinh nghiệm nhiều năm trong nghề làm sao Lục Hạo không nhận ra ý đồ của bọn họ, chính là muốn gây rắc rối để ăn chút bồi thường. Nếu là trước đây vì muốn giữ thể diện cho quán và muốn nhanh gọn giải quyết phiền phức, Lục Hạo sẽ nhận luôn lỗi về mình và bồi thường cho họ một suất ăn miễn phí. Nhưng nay đã khác xưa. Hành động đùa bỡn của những người này đã động chạm đến lòng quý trọng lương thực của Lục Hạo, khiến lão chẳng thèm mảy may để ý đến thái độ của mình có bất nhã hay không mà thẳng thừng nói: “tôi có thể khẳng định thức ăn và phong thái phục vụ của nhà hàng không có gì miễn bàn. Nếu tiểu thư đây có thèm muốn ăn tóc đến đâu cũng xin đừng làm phiền đến khẩu vị của người khác. Vì đối với nột số người, hành động tự thả tóc vào đồ ăn có hơi ghê tởm.” Lão còn khoa trương làm thêm biểu cảm mắc ói.

Hành động của lão khiến cho những vị khách xung quanh phải bụm miệng nín cười, hớn hở hóng hớt drama. Còn những vị khách 'đáng quý' thì ai nấy đều mặt xanh mặt đỏ.

Người đàn ông ngồi ở đầu bàn có vẻ là cầm đầu ấy phẫn nộ đập bàn. Bộ mặt của hắn vốn không đẹp, tức lên càng có hơi hướng trừu tượng và tiếu lâm. Gã cất tiếng bằng cái giọng rặc mùi phản diện: “tức là chúng mày đùn đẩy những trò này do chúng tao cố ý làm ra?”

Lục Hạo im lặng mặc nhận.

Như thế gã kia càng tức hơn, gã vung tay hất cả bát cháo có chứa đầy tóc xuống bàn, bát không vỡ nhưng thức ăn vãi đầy ra vô cùng loạn. Gã chửi um lên bằng những lời thô thiển tục tỉu nhất. Nhưng gã đã sai lầm khi chốt hạ câu cuối cùng: “thái độ phục vụ của ngươi có chỗ tương xứng với 'không miễn bàn'?”

Bởi vì đã tạo cơ hội cho Lục Hạo ngay sau đó ra vẻ thành thực nhưng đầy thâm ý mà cà khịa lại: “còn phải xem tiếp đãi hạng người nào.”

Tâm trạng của gã kia không cần nhìn cũng biết, chắc chẳng khác gì ra đường đạp phải cứt chó, uống nước mắc cổ, bị gái đá vào đũng quần.

Cô gái tình nhân thoáng bối rối vì công phu chửi bới của người bên cạnh chẳng có chút tác dụng gì giúp cho bọn họ lấy lại thế chủ động, nhưng cô chẳng thể bối rối lâu, bởi thực tế sự tức giận vì bị sỉ nhục đã lấn át tất cả. Cô ta đanh mặt, xấc láo nói: “Căn cứ Kình Thiên có vẻ như chẳng ra gì, không tốt lành như trong lời đồn. Những kẻ tâng bốc đúng là không có mắt.”

Bầu không khí theo lời nói tuôn ra của cô gái ngay lập tức lắng lại. Hàng loạt ánh mắt đồng loạt liếc về phía này, không còn như trước xem trò vui, mà thay vào đó là sự thương hại và khinh bỉ thẳng thừng.

Trước sự bôi bác của cô ả về căn cứ Kình Thiên, Lục Hạo chỉ cười nhạt. “Tổng bàn ăn của quý khách là 5 tinh hạch cấp 1, phí vệ sinh là 1 tinh hạch cấp 1. Các vị muốn thanh toán xong tồi tự mình đi ra hay thanh toán xong bị chúng tôi đuổi ra?”

Gã đàn ông cầm đầu vùng dậy khỏi ghế, mắng mỏ part 2, sự điên cuồng phóng túng trong cách dùng từ đó cho thấy hắn lúc này sôi gan sôi máu đến độ muốn xé xác đối tượng giao tiếp của mình ra làm nhiều mảnh. Đàn em của gã ngoài cô ả tình nhân còn có 3 người đàn ông khác nữa, tác phong và điệu bộ thô kệch và đê tiện chẳng kém gì gã. Rồi 5 người ra sức đập bàn đập ghế, hất đổ thức ăn, làm cho hiện trường vô cùng loạn.

Những vị khách khác vừa bị mất khẩu vị vừa thấy xui xẻo bực bội buộc phải từ bỏ thức ăn trên bàn và rời khỏi vị trí của mình, nhưng hầu như chẳng ai chịu rời khỏi nhà hàng cả, đều mang tâm thái xem cuộc vui. Và vẻ thương hại trong ánh mắt khi nhìn mấy người đang quấy phá kia ngày một nồng đậm.

Trước đây cũng có những trường hợp tương tự xảy ra, khách hàng làm ra vài mánh khóe nhỏ muốn được ăn miễn phí. Những tưởng lão bản sẽ sợ ảnh hưởng không tốt đến thương hiệu mà nhẫn nhịn chịu thiệt, bồi thường cho yên chuyện. Nhưng chết tiệt thay, lão bản của nhà hàng này lại là người không ngán phiền phức, không ngán bố con thằng nào, cứ thích chơi tới bến. Những mánh khóe đó đều bị vạch trần một cách thẳng tay và người chịu thiệt chưa bao giờ là lão bản cả. Đến lần này hẳn cũng không khác lắm.

Trong khi bọn họ đập đồ đến khoái trá, Lục Hạo một bên thao tác liên tục trên bàn tính, ghi nợ.

Một lát sau khi không còn bàn ghế để đập nữa, đám người kia tính đập tới người, và hướng mục tiêu mở màn chính là Lục Hạo.

Lục Hạo trước tình cảnh đó vẫn ung dung, chẳng lấy gì làm sợ, trái lại lão đưa ra một tờ giấy cho gã đàn ông cầm đầu, nói. “Đây là phí tổn bàn ghế cùng bát đĩa bị vỡ, cộng với phí tổn lợi nhuận không thể thu về trong hôm nay và ba ngày tới do sự quấy rối từ phía các vị, tổng cộng 5 tinh hạch cấp 5, tương ương với 5 vạn tinh hạch cấp 1.”

...

Gia Tuấn đang đi thăm thú căn cứ Kình Thiên, trước sinh hoạt nhộn nhịp, sung túc ở nơi đây không khỏi cắn răng thầm ghen ghét. Nhưng gã rất nhanh che đậy đi cảm xúc xấu xa của mình, bên ngoài chẳng để lộ chút ác ý nào.

Đột nhiên gã nghe người ta bàn tán về sự kiện quậy phá ở Lục Gia ký. Sóng lưng bỗng thấy gai gai khó chịu.

Chủ đề này ngày càng được người ta bàn tán xôn xao, cho dù gã không mấy quan tâm nhưng vẫn có thể nắm bắt rõ ràng tình hình.

Và gã càng ngày càng khó giữ lược bình tĩnh. Vì cái đám người trong câu chuyện kia sao mà giống đồng bọn của gã quá.

Song khi nghĩ tới lần này đến căn cứ Kình Thiên cùng những hạng người nào, Gia Tuấn liền không còn nghi hoặc nữa mà hết sức khẳng định người trong câu chuyện rầm rộ kia chính là đồng bọn của mình rồi. Đó cũng là lời giải thích cho nguyên nhân vì sao từ nảy đến giờ gã luôn thấy bức rức trong người, đơn giản chính là bản năng phản ứng trước sự cảm nhận được phiên phức quấn tới.

Gã ngay lập tức chạy đến địa điểm trong câu chuyện. Vừa nhìn thấy liền ôi thôi mẹ ơi, ngỡ ngàng như lạc vào một giấc mộng hoang đường.

Những tên đồng bọn ngang ngược, mất nết khó dạy của gã đang ngoan ngoãn tu sửa bàn ghế, dọn vệ sinh, rửa bát với sự cúc cung tận tụy như người con có hiếu đang phụng dưỡng cha mẹ già.

Hiện thực trước mắt khó mà lồng ghép được với sự hiểu biết của Gia Tuấn về bản chất thối tha của đồng bọn mình. Chứng kiến thời khắc mấy thằng thất đức mất dạy này ngoan ngoãn làm việc, đáy lòng Gia Tuấn hết sức cảm thán, không biết thầy ông nội nào lợi hại đến thế, có thể kẹp được mấy cái nết hâm bất trị này.

'Cảm kích' tột độ a.

Đến nỗi gã nhịn không được mà thốt thành lời: “nếu đây là đam mê mới của chúng mày thì cảm phiền khi nào về lại căn cứ giúp tao dọn luôn cái phòng một tháng chưa dọn của tao. Please!”

Vứa dứt lời, bát đĩa khăn lau chổi ghế....nồng nhiệt phóng tới đón chào gã.

Gia Tuấn linh hoạt né tránh. Đồng thời gã cũng thấy rõ ràng năm gương mặt bầm dập thảm hại đang hướng về gã lên án, bày tỏ phẫn uất làm gã có cảm giác như mình chính là người đánh bọn họ vậy.

5 người hai má đều ụ thương, nói cũng nói không được, chỉ biết ú ớ liên tục.

“Chúng mày bảo tao phải làm sao bây giờ? Đâu riêng bọn mày, tao cũng là người đáng thương vì có những đồng đội ngu như heo.” Gia Tuấn biểu cảm sầu muộn: “Nhiệm vụ chưa làm xong đã thương tích đầy mình.”

Đáp lại gã là một tràn ú ớ part 2, lần này mãnh liệt hơn trước nhiều vì chỉ số tức giận tăng lên đáng kể.

“Bây giờ chẳng trông cậy được ai cả, chuyện gì cũng đến tay tao. Nếu được tao chỉ muốn đóng gói chúng mày về căn cứ, đỡ cho tao bị làm phiền.” Gia Tuấn ác ý chỉ trích. “Thành sự chẳng có bại sự có thừa.”

5 người kia nếu hai mắt còn mở được và không bị sưng thì hiển nhiên đã trừng mắt phun khói rồi. Nhưng lúc này hai mắt sưng lên lợi hại, gần như chẳng phải mắt nữa mà chỉ là hai cái khe, mặt mũi sưng tấy như bánh bao, chỉ cần nhăn mặt một chút thôi đã đau đến co rúm, đổ mồ hôi hột, mà nói thì cũng chẳng nói được. Tư vị tức đến nổ phổi mà chỉ có thể nghẹn ở trong lòng nó phê làm sao.

“Tôi e không được như vị tiên sinh sinh này mong muốn a.” Lục Hạo chắp tay sau lưng, phía trước đeo tạp dề, thảnh thơi bước ra từ sau bếp.

“Có ý gì?” Gia Tuấn cười cười hỏi.

“Vị tiên sinh này không thể đóng gói bọn họ mang về được.”

“Huh?”

“Vì bọn họ còn thiếu nợ tôi 5 viên tinh hạch cấp 5, hiện đang bán thân trả nợ đây. Không đi đâu được, không đi được đâu.”

Gia Tuấn gân xanh trên trán run cầm cập. Hắn híp mắt cười, nụ cười của hắn như kéo ra tận mang tai, hết sức rùng rợn. Gã xoa xoa tay, từ nơi hai bàn tay đan vào nhau nghe ra tiếng răng rắc: “Tôi thấy chưa được nhừ lắm, xem ra cần phải tẩm quất thêm mới đậm đà.”

_________________

văn phong của tôi còn chịu nhiều khá chi phối của tâm trạng, nên chương này đọc rõ quái đản

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.