Tiêu Lạc không biết mình ở trong không gian bao lâu rồi nên cũng không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu ngày. Căn phòng vẫn giữ nguyên như trước khi vào không gian, không có bị tang thi đột nhập.
Cậu mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài yên ắng lạ thường, không thấy một bóng tang thi.
Một số nơi trên mặt đường, mặt tường dính những vệt máu đen. Chứng tỏ nơi này đã bị đại dịch tang thi ghé qua, xem ra thành phố B đã không còn an toàn nữa rồi.
Tiêu Lạc lập tức có thể đoán ra ngay sở dĩ không thấy một bóng tang thi là vì nơi đây là địa bàn của nam chính và đồng đội. Hẳn chúng đã bị Sở Nam Phong giải quyết hết rồi.
Nhưng chỉ cần rời khỏi khu vực này thì không thể sạch sẽ được như vậy.
Tiêu Lạc bắt đầu trang bị cho mình bên trong sơ mi bên ngoài hoodie quần nhỏ quần bò, găng tay tất chân một cái cũng không thiếu. Không để lộ một tất da. Sau đó cậu từ không gian lấy ra một chiếc mũ len có phần gập to, lúc thả xuống vừa đủ trùm phủ cả mặt. Cậu cắt hai cái lỗ tương ứng với vị trí của mắt, thêm hai cái lỗ ở mũi và miệng rồi đội lên.
Cậu nhìn vào gương
“............”
Cướp nhà băng?
Trộm chó?
Bắt cóc trẻ em?
Biến thái?
Mẹ bà, chẳng hiểu sao từ khi xuyên qua tôi liền bị gắn với những hình tượng kì quái. . Ngôn Tình Sắc
Cái tôi cầm là kịch bản nhân vật hy sinh chứ không phải kịch bản nhân vật cực đoan, trẻ trâu nổi loạn.
Tiêu Lạc tay trái cầm một thanh kiếm - linh bảo thượng đẳng lão sư phụ lụm ở đâu không biết cho - mở cửa bước ra ngoài.
Dãy hành lang im ắng không một bóng người. Tiếng bước chân đơn độc vang lên rồi vọng lại đặc biệt rùng rợn. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, không có vết máu, không có tàn tích ẩu đả, xem ra tang thi còn chưa mò lên tới đây.
“Hề lốôô!” Tiêu Lạc thả thính. “Tầng này còn ai không?”
Không có ai đáp lại.
“Hàng xóm ơi ~ đi siêu thị hôn?”
Cạch! Cạch! Cạch! - tiếng cửa mở nối tiếp nhau vang lên. Ba cái đầu từ sau ba cánh cửa ló ra nhìn chằm chằm Tiêu Lạc.
Sau một hồi quan sát đánh giá cẩn thận, hàng xóm A tám với hàng xóm B và C: “hắn bị khùng phải không? Ăn mặc như biến thái vậy, tôi ở đây mấy lâu rồi mà chưa từng thấy hắn á.”
Hàng xóm B tám lại: “không biết có bị khùng không, nhưng khẳng định người này chơi hệ cosplay. Nhìn thanh kiếm kia xem, sặc mùi giang hồ. Nhìn bộ đồ kia xem, cũng sặc mùi giang hồ. Chắc chắn cậu ta cosplay cái thanh niên cướp nhà băng thời sự hồi đó hay đưa tin á.”
Hàng xóm C: “cậu ta là con người, còn sống.”
Tiêu Lạc “..........”
Sao cậu ở đây một tháng trường mà không phát hiện ra hàng xóm của mình lại là những thanh niên triển vọng trong làng chúa hề vậy.
Tiêu Lạc hỏi: “tầng này chỉ còn ba người người thôi sao?”
Hàng xóm A, B, C - lắc đầu, không phải!
“Vẫn còn người khác hả? Họ không ở đây sao?” Đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi à.
Hàng xóm A, B, C đồng thanh: “người khác là cậu á.”
“...............” Tiêu Lạc câm nín.
“Vậy là ở tầng này chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi sao?” Một dãy mười phòng chỉ còn lại bốn người.
“Vốn dĩ chỉ còn ba người chúng tôi, hôm nay cậu đột nhiên chui ra, tôi còn tưởng tang thi xông vào tầng lầu này rồi.” Hàng xóm A bước ra “Về phần những người khác thì tôi không biết, mấy hôm trước còn thấy họ đi ra ngoài nói muốn tìm đồ ăn, đến hôm nay vẫn chưa thấy trở lại.” Nói xong liền nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Mọi người ngầm hiểu, những người đó không tang xương nát thịt thì cũng bị biến thành tang thi.
Hàng xóm A: “tôi tên Du Lỗi” chỉ sang hàng xóm B và C: “Bạch Hằng, Đường Gia Trạch, làm quen một chút”
“Tiêu Lạc” đoạn cậu quay sang Bạch Hằng và Đường Gia Trạch hiếu kì nói: “các anh đu sau cánh cửa nảy giờ không thấy mỏi sao, nảy giờ tôi chỉ thấy mỗi đầu của các anh.”
Bạch Hằng với Đường Gia Trạch ngẩn ra, sau đó liền dời khỏi cánh cửa.
Bạch Hằng cười méo mó: “cậu không nói tôi cũng quên, bây giờ để ý mới thấy ê cả người.”
Đường Gia Trạch cũng gật gật đầu.
Du Lỗi: “đúng rồi, ban nãy cậu nói muốn đi siêu thị, cậu biết tình hình hiện tại không nên ra ngoài chứ?”
Tiêu Lạc gật đầu cười khổ: “đương nhiên biết, chỉ là trong nhà không còn đồ ăn dự trữ nữa, nếu không đi ra ngoài kiếm đồ ăn thì cũng bị chết đói mà thôi. Nếu các anh cũng có nhu cầu thì chuyng ta đi chung đi, một mình đi tôi sợ hãi lắm.” Tất cả đều là nói xạo đó, giả bộ hết đó.
Ba người kia lâm vào trầm ngâm, tình hình của họ cũng không lạc quan mấy.
“Sở dĩ trước kia chúng tôi không theo mọi người đi tìm vật tư là bởi trong nhà có đồ ăn dự trữ, huống chi lúc đó cực kì loạn, tang thi đông nghẹt đường, đi ra ngoài chỉ có con đường chết.” Bạch Hằng trầm giọng lên tiếng: “cũng may nhờ có mấy người bên khu biệt thự Thượng Cẩm đi ra ngoài dọn dẹp bớt tang thi nên đỡ loạn hơn rồi.”
“Thế này đi, trong nhà tôi cũng sắp hết đồ ăn rồi, nếu đi thì đi chung, có gì thì hỗ trợ lẫn nhau vẫn tốt hơn một mình tự đi. Lúc này đã không còn lựa chọn nào nữa rồi.” Du Lỗi nói rồi đánh mắt nhìn sang hai người kia.
Bạch Hằng: “tôi đi cùng hai người, trong nhà chỉ còn lại hai gói mì, chẳng chống đói được bao lâu. Ra ngoài kiếm đồ ăn ít ra còn có chút sinh cơ, cứ trốn trong nhà mãi cũng chỉ có chết đói. Tôi nói có phải không, Đường trạch nam?”
Đường Gia Trạch gật gật đầu.
Vì vậy ba người quay lại phòng mang theo bao đựng và vũ khí phòng thân.
“Thanh kiếm của cậu đẹp nhỉ, cậu buôn lậu vũ khí đấy à, đã từng bị truy nã chưa?” Du Lỗi khen.
“Hàng fake mà, nhìn tôi giống mấy thể loại đó lắm sao?” Tiêu Lạc nói.
Du lỗi chỉ cái thứ trên đầu cậu: “Cậu nên hỏi nó chứ đừng hỏi tôi. Người bình thường chẳng ai ra ngoài mà trùm kín mít như cậu cả, rất kích thích thị giác đấy. Hơn nữa cậu mặc thành như vậy sẽ rất khó vận động, khi bình thường thì không sao nhưng tới lúc gặp tang thi thì khổ lắm.”
Tiêu Lạc bật cười: “cảm ơn đã quan tâm nhé, mà anh biết tại sao tôi mặc thành thế này không?” Cậu hỏi.
“Tôi không biết.” Du Lỗi nhún vai nói.
Đường Gia Trạch: “cậu bệnh bạch tạng, tôi thấy lông mi của cậu màu trắng, màu sắc đồng tử của cậu không giống với người châu Á.”
“Bạch tạng sao? Cho tôi nhìn một cái, ban nảy tối quá tôi không để ý” Du Lỗi ghé mặt lại gần, nhìn vào mắt Tiêu Lạc, thốt: “đúng là màu trắng này, Đường trạch nam cậu tinh mắt thật đấy.”
Đường Gia Trạch thản nhiên nói: “tôi làm việc bên mảng hội họa nên khá mẫn cảm với các loại màu sắc, khả năng quan sát cũng đòi hỏi rất cao.”
Bạch Hằng: “tôi nghe nói người bị bạch tạng cơ thể thường rất yếu ớt, không thể tiếp xúc lâu với ánh nắng mặt trời, hèn chi cậu lại ăn mặt thành thế này, cũng khổ thân nhỉ.”
Tiêu Lạc cười nhạt, xua tay: “không có gì, tôi quen rồi, với lại tôi cũng không yếu như mọi người nghĩ đâu.”
Ba người im lặng không nói gì. Chỉ là bước chân nhanh hơn một chút đẩy Tiêu Lạc tụt về phía sau.
Đằng sau an toàn hơn chút.
Du Lỗi vỗ ngực nói: “tôi từng đi quân đội, cũng từng làm huấn luyện viên cho một công ti vệ sĩ, thể lực cùng vũ lực của tôi cao nên cứ để tôi lên trước, các cậu đoạn hậu.”
Bạch Hằng cười nói: “vậy nhờ cả vào anh nhé, Du lão đại.”
Bốn người ở trên tầng ba cùng nhau đi xuống. Ở hai tầng dưới chỉ còn lát đát vài hộ gia đình, nhìn thấy bốn người ra ngoài tìm vật tư liền đi theo cùng. Họ nghĩ càng đông sẽ càng an toàn.
Thế là từ bốn người tăng lên chín người.
Đoàn người trang bị vũ khí thô sơ phân ra ngồi trên hai chiếc xe, vừa rời khỏi chung cư liền nâng cao cảnh giác.
Tang thi rất mẫn cảm với tiếng ồn. Trên đường đến siêu thị nhiều lần gặp phải tang thi, mà số lượng không nhiều nên giải quyết khá nhẹ nhàng, không có người nào bị thương.
Chỉ là ai nấy mặt mũi đều tái xanh, có người bụm miệng ngăn không cho bản thân nôn ra ngoài. Những người này nếu không phải tinh anh trong xã hội suốt ngày nhốt mình với công việc thì cũng là những ông chú hưu nhàn. Đối với đánh chém cái loại không mấy am hiểu, hơn nữa sức lực tồi tàn, không làm ăn gì được mấy. Tang thi trên đường đa phần đều do bốn người Tiêu Lạc giải quyết.
Cũng may siêu thị không xa nên không mất bao nhiêu thời gian đoàn người đã tới. Trước cửa siêu thị lúc này, có ba chiếc xe việt dã đậu thành một nhóm. Chỗ khác cũng có một nhóm xe tụm lại.
Cjưng tỏ không chỉ có một nhóm người vào siêu thị này.
Nhóm của Tiêu Lạc đậu xe vào một góc. Lúc xuống xe mọi người nhanh chóng gộp lại với nhau, cảnh giác nhìn xung quanh xem có tang thi không, rồi mới từ từ bước vào siêu thị.
Ở tầng một kệ hàng bị rơi vãi tang hoang, xác tang thi nằm rãi rác trên sàn nhìn vô cùng rùng rợn. Mùi thối rữa bốc lên gay mũi.
Nơi này đã bị hai nhóm người kia càn quét một lần, chỉ còn sót lại một ít đồ ăn ngắn hạn như bánh ngọt, bánh mì, pizza. Tuy chúng giữ không được lâu nhưng chung quy cũng là đồ ăn nên nhóm Tiêu Lạc đều thu hết vào túi.
Trên tầng hai là khu của đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Mắt thấy tang thi ở khu vực phía dưới này đã bị hai nhóm tới trước kia giải quyết hết rồi, nên nhóm của Tiêu Lạc đề nghị tách ra, ai thu thập đồ người nấy.
Tiêu Lạc mở ra thần thức bao quát khắp tầng hai, thấy tang thi đã hoàn toàn bị giết sạch mới an tâm để bọn họ đi.
Còn cậu chạy lên tầng ba hít drama, vừa rồi cậu có nghe ở đây xảy ra tranh chấp. Tầng ba là khu vực dành cho lương thực thực phẩm.
Vừa mới bước lên đã nghe thấy tiếng người tranh cãi.
“Những thứ khác các người có thể lấy bao nhiêu cũng được, còn gạo thì đừng mơ, các người nên biết điều một chút.” Một giọng nam hơi đứng tuổi vang lên, bá đạo tuyên bố.
“Ha, các người nghĩ các người là ai, đây cũng là những lời tôi muốn nói. Những thứ khác lấy bao nhiêu tùy thích, gạo thì đừng hòng.” Người này tuyên bố càng bá đạo hơn.
Cơ mà giọng này Tiêu Lạc nghe quen quen, như đã nghe qua ở đâu rồi.
Cậu vừa hóng chuyện vừa thu đồ ăn vào không gian. Mặc dù trong không gian đã trữ rất nhiều đồ ăn rồi nhưng Tiêu Lạc không nỡ lãng phí, dù sao mấy thứ này không có tủ đông bảo quản không sớm thì muộn cũng thành đồ bỏ đi.
“Mấy thanh niên miệng còn hôi sữa như các cậu nên nhìn cho rõ người trước mặt là ai, đừng tùy tiện đắc tội, nếu không các cậu sẽ hối hận.” Giọng nam đứng tuổi đanh lại, thanh âm nồng nặc mùi thuốc súng.
“Mấy lão già các ông còn tí khí lực thì cứ giữ gìn cẩn thận vào, mỏi gối đau lưng mà cũng giành vác gạo với chúng tôi? Thôi, đứng đó nhìn là được rồi.” Giọng một người trẻ tuổi vang lên, nghe có hơi thiếu đòn.
Những người đằng sau anh ta nhịn không được cười sằng sặc.
Tiêu Lạc ở bên đây khóe miệng cứng ngắc, cảm xúc vi diệu, cười mà không dám cười, nhịn cũng nhịn không nổi.