Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Quả mâm xôi biến dị kích thước lớn hơn, thế nhưng ngoại hình vẫn không thay đổi, màu sắc tương đối sậm kiểu này hẳn là do chín đã lâu rồi, thời điểm hái cầm trong tay rất mềm, hơi dùng lực một chút cũng sẽ bị bóp nát, nước trái cây chảy đầy cả tay.

“Còn rất thơm nữa.” Trương Khải không cẩn thận bóp vỡ một quả, ngửi mùi hương nước trái cây chảy ra, tâm tình cực tốt nói, nếu không sợ bị trúng độc chết, e rằng đã sớm há miệng liếm rồi.

Lý Phi Vũ nuốt nước bọt ừng ực, hồi trước hắn không có cảm giác giống vậy với các loại hoa quả, nhưng mùi thơm tỏa ra lúc này, hắn lại cảm thấy mình có thể một hơi ăn mười trái.

Động tác Cảnh Lâm cũng không chậm, thời điểm vừa mới phát hiện cậu không chú ý, mãi tận đến lúc tới gần, mới phát hiện những quả mâm xôi biến dị này đều tản ra linh khí, nếu như trái cây có thể ăn, thì đối với thân thể sẽ rất tốt.

Bụi cây chiếm diện tích rất lớn, trái cây trên cây kể cả mấy người bọn cậu hái đầy gùi cũng không hái hết, bởi vì vẫn còn muốn tìm những thứ khác nữa, nên mọi người cơ bản đều chọn hái non nửa gùi những quả chín mềm.

Triệu Thiểu Kiền nhấc chân lên, nhìn thấy rất nhiều quả mâm xôi chín mục nát trên mặt đất, khá là đáng tiếc nói: “Trái cây chín xong sẽ rơi xuống đất, mà số trái cây còn lại lại nhiều như vậy, rơi xuống đất cũng quá lãng phí, đợi sau khi trở về, báo với người trong thôn, đều đến hái hết về vậy.”

“Được đấy.” Tất cả mọi người không có ý kiến. Rất nhiều người trong thôn nếu như không phải bắt buộc cũng không muốn đi vào những ngọn núi này, mười mấy người bọn cậu đi vào núi người trong thôn đều biết, nên lúc trở về động tĩnh sẽ không nhỏ, những người đó nhất định sẽ đến xem bọn cậu tìm được thứ gì, nấm thì còn đỡ, nhưng mấy trái cây này khẳng định sẽ không che giấu nổi, thay bằng để bọn họ tới hỏi, không bằng chủ động nói cho bọn họ biết, miễn bị bọn họ nói bọn cậu muốn ăn mảnh.

Hái xong trái cây, mọi người đeo lên gùi chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, thì bỗng nhiên trong rừng truyền đến thanh âm “Phành phạch phành phạch”, mọi người cảnh giác đứng nguyên tại chỗ một lúc, sau đó chỉ thấy trên đỉnh đầu bay qua một đám chim màu xám, hình thể có chút lớn, nhìn qua như diều hâu.

“Đó không phải là diều hâu đấy chứ?” Có người nghi ngờ hỏi, “Từng này tuổi còn chưa gặp được diều hâu kết bè kéo đàn đi đâu.”

Thị lực Lý Phi Vũ tốt, so những người khác đều nhìn rõ ràng hơn, hắn lắc đầu nói: “Không phải diều hâu, giống chim sẻ hơn.”

“Chim sẻ lớn như vậy, thịt trên người khẳng định không ít a.”

Mã Thuần Khang nhìn em trai mình một chút, nói: “Đáng tiếc chúng ta không có lưới, hơn nữa chúng nó lại bay cao như vậy, chúng ta cũng không với tới mà bắt được.”

Cuối cùng cũng coi như đã thấy thứ còn sống, vẻ mặt Mã Thuần Kiện dễ nhìn không ít, tin tưởng chỉ cần càng đi về phía trước, dấu vết hoạt động của động vật sẽ càng nhiều hơn.

Quả nhiên, chỉ cần thoát khỏi phạm vi thần thức của cá đen lớn, lại đi sâu vào trong không bao lâu nữa, bốn phía liền vang lên tiếng chim hót và côn trùng kêu, bọn cậu còn từng nhìn thấy thỏ rừng màu xám nữa, thế nhưng những con thỏ đó chạy trốn rất nhanh, mấy người căn bản không bắt được.

Đều là người chưa từng đi săn bắn, nhìn thấy thỏ rừng, phản ứng đầu tiên chính là chạy đuổi theo, đáng tiếc cây cỏ mọc dày đặc trong núi, chạy hai bước đã không đuổi kịp con thỏ nữa rồi, còn vấp ngã một mồm cắn đầy bùn.

Triệu Chí Văn than thở: “Xem ra chúng ta chỉ có thể ngắm thỏ mà thở dài a!”

“Cũng chưa chắc.” Cảnh Lâm nói, cậu ở trên mặt đất nhặt nhặt nhạnh nhạnh một lúc, sau đó chọn một cái cục đất nhỏ nắm trong tay.

Đúng lúc này, lại có một con thỏ hoang nhảy ra từ trong bụi cỏ, mặt mày Cảnh Lâm chăm chú, tay phải ném ra một cục đất hướng về phương hướng kia, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm trầm trầm vang lên, con thỏ rừng vốn còn đang chạy nhảy cực nhanh bỗng nhiên đổ gục xuống đất.

Những người còn lại đều trợn mắt nhìn Cảnh Lâm, Nghiêm Phi yên lặng giơ ngón tay cái lên với Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm nhếch môi cười cười.

“Quá lợi hại!” Lý Phi Vũ nói, dùng ánh mắt giống như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn Cảnh Lâm, đi tới bên cạnh cậu xòe bàn tay cậu ra nhìn một chút, mãnh liệt hoài nghi vừa nãy có phải do mình hoa mắt hay không, lại có người có thể vừa ra tay liền đánh chết một con thỏ như thế.

Lý Phi Vũ là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn, vừa mới học lớp 12, thân thể còn chưa ngừng sự phát dục, hơn nửa năm này trôi qua, hắn so với lúc vừa mới từ trường trở lại đã gầy hơn chút. Cảnh Lâm rút tay về, nói với hắn: “Đi nhặt về đi, con thỏ kia cho cậu.”

Lý Phi Vũ sửng sốt một chút, xoay người bỏ chạy sang bên kia đem con thỏ xách về. Con thỏ rừng này không bị biến dị, vóc dáng giống với kích thước thỏ nhà bình thường trước đây, có điều có khả năng trong núi rừng nhiều thức ăn, nên so với hình thể thỏ nhà cũng lớn hơn chút, cầm trong tay vẫn có kha khá trọng lượng, trên người thỏ rừng không có vết thương, nên chỉ là bị Cảnh Lâm một phát lúc nãy đánh hôn mê thôi.

“Anh A Lâm nói vậy thì em cũng không khách khí nữa.” Lý Phi Vũ cao hứng về tới, dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác đem thỏ rừng cất vào một cái túi buộc lại bỏ vào trong gùi.

Mã Thuần Kiện bước lên, “Không nghĩ tới Cảnh Lâm còn có ngón nghề này a!” Thời điểm vừa mới biết Cảnh Lâm biết đánh nhau, người trong thôn liền cảm thấy cậu thâm tàng bất lộ, không nghĩ tới một cục đất cũng có thể ném chính xác đến như vậy.

Ánh mắt mọi người nhìn Cảnh Lâm cực kỳ nóng cháy.

“Trước đây lúc còn ở trường thường xuyên chơi phi tiêu.” Cảnh Lâm tùy ý tìm cái cớ, “Thỏ rừng trong núi khẳng định còn rất nhiều, chúng ta tiếp tục đi thôi.” Nói xong, lại lục tục lượm mấy viên sỏi cầm trong tay.

Những người khác răm rắp học theo, hai anh em Nghiêm Phi cùng Triệu Chí Văn cũng muốn thử bản thân mình xem thế nào, đám người Mã Thuần Kiện tuy rằng cũng cùng nhặt hòn đá, nhưng bọn họ tự biết thân biết phận, biết rõ mình dùng đá sỏi không đánh được thỏ, thế nhưng Cảnh Lâm có thể a, chính mình nhặt thêm nhiều hòn đá cầm trong người, thời điểm cậu ta cần liền đưa ra là được, đợi lát nữa đánh thỏ, nói thế nào cũng sẽ có một phần cho mình đúng chứ?

Vì vậy càng đi vào bên trong, số thỏ rừng bị đánh càng ngày càng nhiều, cũng phát hiện không ít gà rừng, rắn cũng có, Nghiêm Lộ do quá mức kinh hãi mà trực tiếp đạp chết một con xuất hiện tại bên chân nàng, xách mang về đúng là lại có thể ăn một bữa thịt rắn rồi.

Đoạn đường này, có thể sử dụng đất đá sỏi săn gà rừng thỏ rừng, ngoại trừ Cảnh Lâm cũng chỉ có Nghiêm Phi; Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn thử nghiệm cả nửa ngày đều kém chính xác một tẹo, những người khác thì không cần phải nói, con mồi đều chạy mất dạng cục đất mới ném tới nơi, đều chậm một nhịp. Nguyên nhân xuất hiện tình trạng như vậy, đương nhiên cũng có quan hệ với chuyện có tu tập Tiểu Hạo Thiên Tâm Pháp hay không, như hai người Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đã sinh ra thần thức, có thể so những người khác càng thêm phát hiện rõ ràng lộ tuyến chạy của con mồi, ra tay chỉ cần canh đúng lúc là được.

Hồi trước trên núi nào có nhiều gà rừng thỏ rừng như vậy, lên núi lượn một vòng có thể phát hiện ra một hai con cũng đã không tệ rồi. Xem ra động thực vật trong núi rừng biến dị, để chúng nó cũng nhận được hoàn cảnh sinh hoạt càng có lợi cho sinh sôi nảy nở so với trước.

Một đường đi một đường đánh như thế, đến cuối cùng chỉ dựa vào Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, mỗi người ít nhất cũng có thể được chia hai con mồi.

Mọi người chẳng phí công đạt được con mồi Cảnh Lâm đánh, cũng thấy phi thường không tốt, nên tất cả mọi người bảo Cảnh Lâm chỉ cần yên tâm để ý ném đá, bọn họ phát hiện ra nấm đều sẽ hái cho cậu một chút loại mà cậu muốn, ở trên đường mọi người còn phát hiện ra một đám lớn cẩu kỷ dại, mùa này chính là thời điểm hái được quả cẩu kỷ tươi mới, sau khi hái về cho dù là đun canh ăn hay làm rau trộn hoặc xào cùng thức ăn ăn, mùi vị đều rất tốt.

Trong nhà mọi người tuy không lo thiếu rau dưa, thế nhưng quả cẩu kỷ có thể làm thuốc có hiệu quả trị liệu a, phần lớn người trong nhà đều có thể ăn, hơn nữa là mọc dại, loại quả tương đương với chẳng mất công mà có này ai cũng sẽ không ghét bỏ.

Vì vậy một đám người liền lập tức bận rộn lên, những bụi cây cẩu kỷ này phát triển rất cao, thời điểm hái căn bản không cần khom lưng, mọi người hái hơn một giờ, cũng chưa hái được hết một nửa.

“Thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta trở về thôi.” Cảnh Lâm nói, thời điểm những người khác hái quả cẩu kỷ, cậu và Nghiêm Phi đứng ở ngay bên cạnh nhìn bọn họ hái, trong lúc đó lại đánh được vài con gà rừng. Bọn cậu đi ra ngoài cũng hơn nửa ngày rồi, lại là hái nấm lại là ngắt quả dại, lúc này hái quả cẩu kỷ cũng tốn không ít thời gian, là lúc nên trở về.

“Được, trước đi về đã, chờ tới chiều chúng ta lại thông tri người trong thôn vào hái.” Nhiều cẩu kỷ sinh trưởng ở nơi này như vậy cũng không thể chạy mất được, không phải sầu lo một chốc một lát này.

Khi đến gùi trống rỗng, lúc ra về gùi đều được lấp đầy, hơn nữa trên tay còn xách không ít. Đoạn đường tiến vào bọn cậu đều đánh ký hiệu, vì để dùng cho thời điểm trở về, cho nên hiện tại đi về nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi bọn cậu vào núi, sớm đã có người thỉnh thoảng đến chân núi nhìn một chút, nên đám Cảnh Lâm vừa mới xuất hiện tại chân núi, một vài người trong thôn cũng đã biết rồi. Nhìn bộ dáng cả đám bình an lại thắng lợi trở về, đều xông tới hỏi bọn cậu tìm được cái gì đó.

Một vài người không thể chờ đợi được mà vạch ra gùi của bọn cậu nhìn xem.

Mấy thứ như nấm thì còn đỡ, nhưng thời điểm nhìn thấy quả mâm xôi, vài người liền hối hận không cùng đi, chờ tới lúc lại nhìn thấy gà rừng thỏ rừng những con vật mà bọn cậu xách trong tay, càng thêm hối hận gấp bội. Có người vội vàng, hỏi bọn cậu có đi vào núi nữa hay không, khi nào thì đi, đến lúc đó nhất định phải gọi hắn vào cùng.

Cả đoàn người sau khi nghe xong, không ai lên tiếng.

Lúc trở lại, dọc đường bọn cậu đã thương lượng xong rồi, mặc dù nói muốn cho những người khác trong thôn cùng vào núi với bọn cậu, nhưng do bọn cậu làm kẻ đi đầu còn dẫn dắt, nên phải gánh vác nguy hiểm nhất định, vấn đề này không thể không tính tới được. Đều là người một thôn, mọi người không muốn đắc tội người khác, nhưng không muốn cứ như vậy tiện nghi bọn họ, liền nghĩ đến biện pháp hòa giải, muốn được húp chút canh thịt, có thể a, vậy mang bọn ngươi vào là được. Thế nhưng những đồ vật hái trở về, phải chia cho bọn cậu một phần.

Việc này, tự nhiên giao cho ba anh em họ Mã, bọn hắn sẽ nói một chút với Mã Nhân Thiện, sau khi ăn cơm xong sẽ mở hội nghị thông báo một chút, đồng ý liền cùng đi, không đồng ý thì ngay cả cặn canh cũng chẳng có mà húp đâu.

“Việc này liền giao cho các cậu.” Nghiêm Phi vỗ vỗ vai Mã Thuần Chính.

Mã Thuần Chính vỗ vỗ lồng ngực đảm bảo: “Mấy người yên tâm đi, việc này sẽ không có người nào trong thôn không đồng ý đâu.”

Đường Hào bởi vì có Meo Meo cùng mèo con thỉnh thoảng đưa cho chút thịt, nên lần này không cùng đi. Mọi người muốn biết mấy loại nấm tìm trở về có thể ăn được hay không, còn phải cầm hỏi Meo Meo một chút.

Lần này bọn cậu vào núi, đúng là muốn kêu Meo meo đi cùng, bất đắc dĩ Meo meo dẫn theo ba con mèo con không phải bất cứ lúc nào cũng nằm chờ ở nhà, trước khi trời mưa liền mang theo mấy đứa con đi ra ngoài còn chưa trở về, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người trong thôn không muốn đi theo đoàn, bọn họ luôn cảm thấy không có Meo Meo cùng đi thì không có cảm giác an toàn.

Thời điểm đoàn người đến nhà Đường Hào, Meo Meo đã về, Đường Hào nói vừa về chưa bao lâu, mấy ngày mưa ở bên ngoài rong chơi, lông trên người đều bẩn hết cả, người một nhà đang đun nước nóng tắm rửa cho bọn chúng ở đằng sân sau.

Cảnh Lâm cầm quả mâm xôi gai gai màu phấn hồng đến trước mặt Meo Meo, nhỏ giọng nói: “Đến, Meo Meo ăn trái cây.”

Meo Meo ngửi một cái, grừ grừ một ngụm nuốt trái cây vào, ba con mèo con bên cạnh nó cũng chen chúc lên, Cảnh Lâm đút cho mỗi con một quả, thấy bọn nó sau khi ăn xong còn muốn ăn nữa, Cảnh Lâm lại cầm mười mấy quả từ trong túi ra, để Đường Hào nhận lấy đút cho chúng nó. Sau đó đem nấm và quả cẩu kỷ mọi người hái trở về cũng đưa Meo Meo nhìn một chút, quả cẩu kỷ không thành vấn đề, nhưng có vài loại nấm có độc, bị Meo Meo dùng móng vuốt tát bay sang một bên.

Cảnh Lâm sờ sờ đầu Meo Meo, bởi vì do trong nhà có Quạc Quạc và Ộp Ộp, nên cậu đối Meo Meo dầu sao cũng thân cận hơn một phần so với những người khác trong thôn.

Lúc mọi người đi, đều để chút trái cây lại, mỗi người bớt ra, mười mấy người gom lại số lượng cũng không thiếu.

Sau khi đoàn người rời đi, Đường Đường gãi cằm Meo Meo, khen ngợi: “Meo Meo nhà chúng ta thật có thể kiếm, nằm ở nhà cũng có người đưa đồ ăn tới.”

Meo Meo thân mật cọ cọ tay Đường Đường, hưởng thụ rên hừ hừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.