Cảnh Lâm dẫn mấy người Khúc Chính Siêu, đi thẳng vào trong thôn mình. Người trong thôn tuy chưa từng gặp mấy người Thi Lỗi, nhưng cũng đã biết đây là người của căn cứ trên huyện tới.
Bọn họ lo lắng những người này tới là chuyện liên quan tới đám Chu Nhân, nên đều vây quanh trước cửa nhà Cảnh Lâm. Có điều đám Cảnh Lâm hiện tại muốn trao đổi vài chuyện, không muốn cho mọi người biết, nên cũng không để mọi người vào.
Đám Thi Lỗi vào trong nhà Cảnh Lâm, liền phát hiện cửa phòng khách ngồi chồm hỗm năm con biến dị thú đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, đặc biệt con rắn trắng lớn kia, ánh mắt của nó cực lạnh lẽo, thành ra tất cả mọi người không dám đi loạn. Cảnh Lâm bảo bọn họ vào nhà liền vào nhà, mời bọn họ ngồi liền ngồi ngay, cực kỳ ngoan ngoãn.
Từ nhỏ đến lớn loài động vật mà Thôi Lệ Châu sợ nhất chính là rắn, vừa nhìn thấy thứ này chân tay lập tức như nhũn hết cả ra. Cô vừa mới ngồi xuống ghế sô pha, chỉ thấy con rắn trắng lớn kia trườn về phía cô, cô ghim thật chặt móng tay vào lòng bàn tay, mới khắc chế được dục vọng muốn thét chói tai lên.
Đầu to của Tố Trinh lắc lắc lắc trước người Thôi Lệ Châu, tầm mắt tập trung chằm chằm vào phần bụng cô ta.
Cảnh Lâm bất đắc dĩ đỡ trán, ngươi nhìn chằm chằm người ta như vậy, người ta vốn không hoảng sợ cũng phải hoảng sợ a. Cậu kéo lại Tố Trinh về bên này, nói với Thôi Lệ Châu sắc mặt đã trắng bệch: “Nó thích những thứ sáng lấp lánh.”
Thôi Lệ Châu vừa cúi đầu nhìn, liền thấy dây chuyền bằng bạc mà cô hôm nay cố ý đeo để phối với bộ quần áo, thời điểm đi lại thỉnh thoảng mặt dây chuyền sẽ phản quang, chẳng trách vừa bước chân vào nhà cô đã cảm giác được con rắn trắng lớn này cứ nhìn chằm chằm một mình cô.
Thôi Lệ Châu vội vàng tháo xuống dây chuyền, sau đó đưa cho Cảnh Lâm, “Đưa, đưa cho nó.”
Cảnh Lâm nhìn cô tựa như đang vứt đi củ khoai lang phỏng tay, lại nhìn Tố Trinh một bộ hai mắt phát sáng, chỉ có thể nhận lấy nói cám ơn, sau đó truyền tay đưa cho Tố Trinh.
Tố Trinh ra hiệu Cảnh Lâm kéo dây chuyền ra, sau đó nó sẽ chui đầu vào, nhưng đầu nó quá lớn, không chui qua vừa, Cảnh Lâm thấy nó chưa từ bỏ ý định vẫn cứ muốn cố chui qua, trên tay liền tăng thêm hai phần sức lực, giúp đầu nó chui lọt vào. Chủ yếu là do chỗ hai mắt Tố Trinh khiến đầu nó có chút lớn, qua vị trí đó, thì phần sau sẽ thu nhỏ bớt, thế nhưng chính kích thước thân thể của nó cũng không nhỏ, nên dây chuyền trông có vẻ rất to kia, chỉ vừa vặn kẹt lại một đoạn ngay tại dưới đầu của nó mà thôi, xuống thêm chút nữa dây chuyền sẽ bị đứt luôn.
Rốt cuộc thành công đeo được dây chuyền, Tố Trinh lắc lắc mặt dây chuyền trên cổ, sau khi nhìn thấy nó phản quang loang loáng hai cái, liền hài lòng lung lay cái đuôi, xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Lệ Châu, tầm mắt quét tới quét lui tại hai bên tai cô.
Thôi Lệ Châu tự giác lấy xuống hai cái bông tai của mình, còn lau lau lên người mới đưa cho Cảnh Lâm.
“Ngươi có lỗ tai đâu!” Cảnh Lâm bất đắc dĩ, cong ngón trỏ lại gõ đầu Tố Trinh.
Tố Trinh mới mặc kệ, đuôi to quấn một cái, trực tiếp quấn lấy hai bông tay kéo lại đây, còn kêu Tông Tông tới, chuẩn bị đặt hai cái bông tai mà mình không dùng được vào cái bao rách đựng đồ bảo bối của mình.
Hành động này của Tố Trinh, trái lại khiến đám Cảnh Lâm xấu hổ không chịu được, cậu nói với Thôi Lệ Châu: “Ngại ngùng, trong nhà có trẻ nhỏ không hiểu chuyện.” Nói xong chính cậu cũng thấy mắc cỡ, đây hoàn toàn là hùng gia trưởng dung túng hùng hài tử a.
Thôi Lệ Châu vội vàng xua tay, “Nó thích là tốt rồi.” Chỉ cần đừng nhìn chằm chằm cô cô liền cám ơn trời đất.
Tố Trinh đi rồi, những người khác trong phòng cũng thả lỏng một hơi, Thi Lỗi còn có tâm tình nói đùa: “Chúng nó đều rất nhân tính hóa ha.”
Cảnh Lâm nói: “Cũng được.”
Nói nhiều thêm mấy câu về các thành viên nhỏ khác trong gia đình, sau khi Nghiêm Phi rót nước cho mấy người, Cảnh Lâm cũng kéo câu chuyện trở lại, nói: “Các anh cũng nhìn thấy tình huống bên trong thôn chúng tôi rồi đấy, cũng đoán ra những chuyện này đều liên quan tới tôi. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, đã ngồi đây thì cũng đều nghe kể rồi, tay chân của tên Chu Nhân bị chúng tôi bắt được kia đã khai, mới đầu gã chỉ đơn thuần muốn bắt tôi và đám nhỏ trong nhà thôi, nhưng sau đó bởi vì tình huống này mà định bắt người nhà tôi uy hiếp ép tôi vào khuôn khổ, trở thành nô lệ cho gã sai sử. Trước tôi gạt chuyện này, cũng chính vì sợ những kẻ như Chu Nhân, mà hôm nay tôi để mọi người đi vào, cũng do cảm thấy các anh không phải cùng một loại người với Chu Nhân, muốn mọi người hòa bình cùng phát triển dài lâu. Kỳ thực, nhìn thấy mọi người đến, trong lòng tôi cũng buông xuống được trọng trách.”
Mấy người đang ngồi đều hiểu, nói: “Điều này chúng tôi cũng rõ ràng.”
Một thân bản lĩnh lợi hại, rất nhiều lúc là trợ lực, nhưng cũng có lúc trở thành liên lụy. Chuyện biết bố trí trận pháp, đặt trên thân kẻ có dựa lưng như Ngụy Chân, cùng với đặt lên người Cảnh Lâm, đã không còn giống nhau nữa.
Cảnh Lâm uống một hớp nước, hỏi: “Nói chút ý nghĩ khi mọi người tới tìm tôi đi.”
Khúc Chính Siêu nhìn về phía Thi Lỗi, lần hợp tác này mặc dù là Khúc Chính Siêu dưới sự gợi ý của Ngụy Chân đề ra, nhưng hắn đối với những chuyện kiểu này kỳ thực không hề thông thạo chút nào, vì thế đều giao cho Thi Lỗi – kẻ lão luyện trong chuyện buôn bán.
Tin tức đất đai biến dị cũng vậy, kỳ thực lúc trước dẫn người tương trợ trở về, Thi Lỗi đã nghe hai người Ngụy Chân nói vài câu, đã biết đại khái. Phòng nghiên cứu tại thủ đô đã nghiên cứu ra một ít về phương diện này, Thi Lỗi đối xử rất cung kính với Ngụy Chân và Chu Nhân, một là do hiện nay đối phương không phải kẻ mà hắn có thể đắc tội được, hai cũng là muốn tạo quan hệ, nghĩ về sau phòng nghiên cứu có biện pháp có thể giải quyết vấn đề cây trồng không sinh trưởng, bởi vì một chút quan hệ này mà có thể kiếm được chút lợi lộc, bọn hắn có được loại viện trợ này càng thêm dễ dàng hơn.
Mà bây giờ, chỗ bọn hắn đã có Cảnh Lâm, không cần phải khúm núm, cũng chẳng phải bỏ gần cầu xa nữa.
Thi Lỗi nói: “Là như vậy, tôi nghĩ trước hỏi các cậu một chút, cây trồng vụ hè năm nay, thôn các cậu có thu hoạch không?”
Cảnh Lâm trả lời đúng với sự thực: “Có.”
Ngoại trừ Nghiêm Phi, những người đang ngồi đều cảm thấy rung động.
Thi Lỗi cũng không truy hỏi cụ thể thu hoạch bao nhiêu, phải biết rằng trong năm nay toàn bộ trên huyện cùng những thôn xung quanh đều là tuyệt thu, hắn nói: “Vậy cậu từng trồng thử lúa mì các cậu mới thu hoạch năm nay xem tình huống sinh trưởng ra sao chưa?”
“Chuyện này, đúng là chưa thử.” Cảnh Lâm nói, sau đó đăm chiêu.
Lúa mì thôn bọn cậu mới thu năm nay, nếu bàn về giống, kỳ thực so cùng trước đây, hẳn là hai giống bất đồng, bởi vì giống mới thu căn bản là thuần linh khí hun đúc ra, nói trên một trình độ nào đó, là đã thành công thăng cấp. Bởi vì liên quan tới khoảng thời gian tích trữ lương thực lúc trước, nên mấy nhà bọn cậu tuy hiện tại ăn mỳ gạo vẫn là được làm từ lúa mì năm ngoái, nhưng thu hoạch mới cũng đã nếm thử, mùi vị giống với rau dưa, đều ngon hơn không ít.
Thi Lỗi nói: “Như vậy đi, cậu Cảnh, cậu cho chúng tôi mười cân lúa mì mới thu hoạch năm nay, chúng tôi trước lấy trở về trồng thí nghiệm một hồi, sau đó xem tình hình lại thương lượng tiếp.”
Mỗi căn cứ của bọn hắn đều có một mảng lớn đồng ruộng cải tạo ra, trước khi đến bọn hắn đã thương lượng, bọn hắn sẽ chỉ trồng những loại cây trồng có thể lưu giống vào ruộng, việc Cảnh Lâm cần làm, chính là bố trí loại trận pháp thần kỳ này lên trên các đồng ruộng, bọn hắn cũng sẽ trả thù lao tương ứng. Chờ sau khi thu hoạch được, bọn hắn sẽ mở ra một điểm hối đoái trên huyện, cũng sẽ phái người thông báo tới nông thôn quanh huyện, vật phẩm hối đoái là những hạt giống đó, nhưng tất cả những việc này đều phải có tiền đề là hạt giống sinh trưởng được bình thường trong tình trạng bình thường mới có thể thực hiện được.
Nếu luôn phải dựa vào Cảnh Lâm bày trận mới có thể trồng được, vậy căn cứ của bọn hắn không phát triển được, hạn chế quá lớn, đối với cá nhân Cảnh Lâm cũng không an toàn, tồn mầm tai họa rất lớn.
Vì vậy lúc đi, đám người Thi Lỗi mỗi người mang mười cân lúa mì Cảnh Lâm đưa cho trở lại. Đương nhiên đây cũng không phải lấy không, bọn hắn sẽ phái người đưa trả một vài thứ.
Thi Lỗi còn nói: “Gần đây các căn cứ bắt đầu thu nạp các khu nhà ở nhỏ trên mỗi đường phố trong huyện, qua mấy ngày nữa sẽ tổ chức một hội giao dịch, lấy vật đổi vật, chủng loại đồ vật gì đều có, nếu các cậu hứng thú, tới hôm đó có thể đi xem.”
Hạng Trạch Hoa nói: “Muốn bày sạp, chúng tôi cũng có thể đặt trước cho các cậu một quầy, không thu phí.”
Cảnh Lâm nở nụ cười: “Vậy thì xin cảm ơn.” Trong thôn có thật nhiều người đã tới lúc phải bổ sung vật tư sinh hoạt, mấy ngày thu thập trước đó bọn họ cũng không thu thập được thứ gì, lần giao dịch này quá đúng lúc, đến lúc đó có thể thông báo cho người trong thôn đi một chuyến xem sao.
Sau khi đám Thi Lỗi rời đi, những người trong thôn vẫn luôn loanh quanh gần đấy đều vây lên.
Mã Nhân Thiện lo lắng hỏi Cảnh Lâm: “Những người này sẽ không có chủ ý xấu gì chứ?”
“Sẽ không.” Ngữ khí Cảnh Lâm chắc nịch, hai người Khúc, Phương thì khỏi phải nói, đều là quân nhân suy tính cho muôn dân, Thi Lỗi cũng chẳng phải kẻ thiển cận như vậy, mấy người Hạng Trạch Hoa có thể lọt vào mắt Thi Lỗi, nhân phẩm đương nhiên cũng không có vấn đề gì, cho nên đối với bọn họ, Cảnh Lâm vẫn khá yên tâm.
Sau đó Cảnh Lâm đem chuyện mấy ngày nữa trên huyện tổ chức một hội giao dịch cho mọi người biết, đoàn người lập tức hoan hô một trận, bắt đầu vây quanh Cảnh Lâm dò hỏi tin tức cụ thể.
Mấy ngày kế tiếp, người trong thôn đều trở nên bận rộn, ngoại trừ chuẩn bị một chút lương thực đã tách vỏ có thể đem đi hối đoái, rất nhiều thôn dân đều vào núi, có đi săn thú, có đào rau dại hái ngọn cỏ về.
Ảnh hưởng của đất đai biến dị, hiện tại rau dại mới mọc trong núi tuy không có nhiều chủng loại, nhưng chúng mọc với số lượng lớn chưa bị người hái hoặc đào đi, đều trưởng thành tại lần linh khí bạo phát trước đó. Có điều cũng may rằng, có cây không tranh đoạt được với đất đai biến dị, tự nhiên cũng sẽ có cây tranh giành được, chính là số lượng không nhiều, hơn nữa phương hướng sinh trưởng cũng khá là quỷ dị, thể hiện rõ ràng nhất chính là mùi vị không ngon.
Thà có còn hơn không, hiện tại cũng chẳng thể xoi mói được gì, người trong thôn sau khi hỏi biến dị thú, biết được không có độc có thể ăn, mọi người đều hái đem về.
Đám Cảnh Lâm đương nhiên cũng chẳng nhàn rỗi, sáng sớm, liền lưng đeo gùi, bên trong xếp vào mấy cái bao tải, xuất phát.
Lần này ngoại trừ Chu Ngọc và Chu Phỉ Phỉ ở nhà trông nhà, người của cả ba gia đình cũng coi như phát động nhân lực toàn gia, bao gồm cả Nhạc Nhạc, cũng đi theo đi ra ngoài, ngồi trên lưng Quạc Quạc, dọc đường đi đều thấy mới mẻ cực kỳ, có điều cũng rất ngoan, không tạo thêm phiền phức cho các vị phụ huynh.
Ộp Ộp đi đầu tiên, Tố Trinh và Tông Tông thì đi hai bên Quạc Quạc, trên cổ Tố Trinh vẫn như cũ đeo cái dây chuyền chặn cướp được kia.
Tiểu Hắc Long nằm nhoài trên bả vai Cảnh Lâm, tò mò nhìn núi rừng, đây là một khoảng núi rừng khác, thần thức của nó chưa đạt tới bên này, hơn nữa dùng thần thức quét qua cùng tự mình tận mắt đi vào trải nghiệm, là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, nên nó cũng ngạc nhiên lắm.
Thời điểm này, đám chim nhỏ đã từ sớm bắt đầu sinh sản trứng, dọc đường đi, Triệu Chí Văn loanh quanh trong bụi cỏ liền phát hiện được không ít tổ chim, lượm được thật nhiều trứng chim, cũng miễn hắn phải khổ cực leo cây trộm trứng, có tổ bên trong còn có con non, những tổ này sẽ không động đến, dù sao chúng còn nhỏ như vậy cũng chẳng được mấy lạng thịt. Chờ đến lúc tới bên kia cái hồ nhỏ, ở xung quanh càng phát hiện được rất nhiều trứng của vịt trời, bọn cậu nhặt toàn bộ về không sót một quả.
Sau đó đoàn người lại ngồi xổm bên hồ nhỏ đánh rơi không ít chim hoang, không nghĩ tới trong lúc bọn cậu ngồi chồm hỗm trông coi đó, còn gặp được đàn hươu đã từng thấy lần trước, đàn hươu này qua thời gian mấy tháng, tộc đàn lại lớn mạnh hơn không ít, đếm đếm sơ qua sắp đạt tới 30 con rồi, xem ra chúng nó cũng biến dị, chu kỳ sinh sản rút ngắn lại, mỗi lần sinh được không ít.
Ngay lúc mọi người do dự có muốn tiến lên săn một con hay không, Tông Tông quay về phía Quạc Quạc nhỏ giọng kêu vài tiếng, chỉ thấy Quạc Quạc xông ra ngoài như đang bay, vỗ cánh khởi động hai cái chân dài to, nhanh chóng chạy đến, vừa chạy vừa ngẩng cổ ưỡn đầu cạc cạc gọi, đàn hươu bị cả kinh lập tức trở nên tán loạn, Đông chạy Tây trốn thoát thân.
Cuối cùng Quạc Quạc tập trung đuổi theo một con hươu đực, hai bàn chân với móng vuốt sắc nhọn quạt một trảo về phía cổ họng con hươu đực, vỏ lưng con rết cứng rắn như vậy còn không chịu nổi, nữa là con hươu trông yếu xìu thế này, trực tiếp bị móng vuốt lớn của Quạc Quạc đâm sâu vào trong da thịt, té nhào một cái, nằm trong bụi cỏ co giật mấy lần, liền bất động.
Mấy người Cảnh Lâm và Nghiêm Phi hoàn toàn trợn tròn mắt, vạn vạn không ngờ tới một con ngỗng như nó lúc đuổi theo con mồi lại hung tàn như vậy, trực tiếp ra một đòn chí mạng.
Tông Tông ở bên cạnh hưng phấn nhảy nhót liên tục.
Đám Cảnh Lâm liền hiểu ra, trước đây Tông Tông chịu thiệt trong tay đám hươu này, nó còn bé không báo thù được, không dám làm phiền tới chị Tố Trinh của nó, đành gọi Quạc Quạc lên chiến.
Cái chân dài to của Quạc Quạc đá đá đầu con hươu kia, thấy đã bất động hoàn toàn, mới vỗ cánh chậm rãi đi về, hai chân to dài phân biệt mò vào trong hồ nước rửa một chút, rửa sạch xong liền quay về Tông Tông kêu một tiếng, Tông Tông cũng làm nũng đến chỗ Quạc Quạc cọ cọ, bị Quạc Quạc ghét bỏ dùng cánh gẩy ra, khó chịu nhìn đám lông vũ trắng của mình dính lên mấy sợi lông khác.